Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)

Chương 25



Nguyên lai là sợ bóng sợ gió một hồi, hắn không có bị tàn phế a, còn có thể nhân đạo. Tiêu Nghiễn Trạch một bụng toàn suy nghĩ đen tối, an ổn hưởng thụ hương vị ôn nhi từ nàng, đáng tiếc nàng không thông mấy chuyện này, hắn có phản ứng nhưng lại không đến được lạc thú. Bất quá, hắn cũng không vội, đêm dài từ từ, bên ngoài mưa to tầm tã, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn rơi vào trong miệng hắn.

Hắn ôm nàng, không đứng đắn nói:

" Mi Nhi, không cần xoa nhẹ, chúng ta chơi cái này tốt hơn. "

Ký Mi tuy rằng không biết trong tay là cái gì, nhưng theo bản năng đã sớm cảm thấy không tốt, hắn vừa nói không cần, đã nhanh chóng đem tay rút ra, thành thành thật thật súc lên.

Nhưng mới vừa rồi bị nàng xoa qua, lửa nóng được đốt lên, cách vài lớp áo cũng có thể cảm thấy nơi đó giống như đang nhảy, nàng cảm thấy nên tránh xa hắn mới tốt.

Tiêu Nghiễn Trạch phát hiện nàng muốn chạy trốn: "Ngươi không sợ sét đánh?"

"...... Giống như ngừng lại rồi, không đánh nữa."

Lúc này, ngoài cửa sổ một đạo tia chớp xẹt qua. Hắn nga một tiếng buông ra nàng, kết quả Ký Mi mới ngồi thẳng thân mình, liền nghe bên ngoài cuồn cuộn tiếng sấm đánh úp lại, làm đại địa chấn động. Nàng liền chạy nhanh lại duỗi tay ra sờ tìm hắn:

"Còn, còn chưa có hết, nhanh lại ôm ta một cái......"

" Nói đi liền đi, nói tới liền tới, ngươi cho ta là ai."

Tiêu Nghiễn Trạch giả vờ bất mãn, nhưng vẫn đem người ôm tiến vào trong lòng ngực, uy hiếp nói:

"Lần sau lại đi, ngươi cũng đừng trở lại, tới tới lui lui, phiền toái chết đi được."

Ký Mi biết hắn tính tình không tốt, không dám thay đổi thất thường chọc hắn, gật đầu nói:

"Ta không lăn lộn nữa."

Người bình thường nhìn đến tia chớp, biết không lâu liền có tiếng sấm, có thể làm phòng bị, nhưng nàng mắt mù, chỉ cảm thấy tiếng sấm tới đột nhiên, hơn nữa không biết phương hướng, cho nên từ nhỏ đến lớn, sợ nhất cái này. Trước kia ở nhà còn làm cô nương, sét đánh trời mưa có nương cùng Kim Thúy bồi, cũng không sợ hãi như vậy, đáng tiếc đêm nay bên người chỉ có Tiêu Nghiễn Trạch bồi, chỉ có thể tìm kiếm hắn che chở.

"Đúng rồi, ngươi như thế nào lại chạy đến giường Kim Thúy ngủ?"

"Ta sợ hãi, muốn cho nàng bồi ta. Nhưng nàng không thể tới giường thượng ngủ, chỉ có thể để ta qua đấy."

Ký Mi sợ Tiêu Nghiễn Trạch hiểu lầm Kim Thúy " làm bẩn " hôn giường, tìm nàng gây phiền toái:

"Cho nên chúng ta ngủ phòng bên ngoài, vạn lần cũng không dám ngủ ở nơi này."

Lời này vừa nói ra thật sự đập tan nghi vấn trong lòng Tiêu Nghiễn Trạch:

"Nguyên lai là như thế này, sét đánh thiên chân là khổ ngươi, về sau đừng lo lắng, đến ngày mưa, ta nhất định trở về bồi ngươi."

"Cảm ơn, tướng công......"

Ký Mi chính là khách sáo một chút, nàng bởi vì sợ hãi, thanh âm rất nhỏ, không biết cứ tưởng giọng nói của nàng có vẻ ôn nhu, lập tức nghe Tiêu Nghiễn Trạch xuân tâm đại động. Hắn cười nhẹ hỏi:

" Trước kia, thời điểm trời nổi dông tố ngươi sợ hãi,Kim Thúy bồi ngươi như thế nào?"

" Nắm tay của ta...... Ta biết bên người có người, sẽ không sợ."

Hắn nói:

"Nàng thật ra rất ngoan ngoãn. "

Nàng ăn mặc yếm, bộ ngực có che đậy, phía sau lưng trơn bóng lại lộ hết ra bên ngoài. Tiêu Nghiễn Trạch ôm nàng, không dám đem tâm tư bại lộ quá nhanh, cho nên thời điểm vuốt ve, rất nhẹ nhàng chậm rãi, một lúc thì ôm bên hông nàng:

"Ta mệt mỏi, chúng ta nằm xuống nói chuyện đi."

Trong nháy mắt ôm nàng nằm xuống, thuận thế đem yếm cởi bỏ. Ký Mi sờ, phát hiện không có áo lót, đang muốn cướp về, đã bị hắn khóa lại trong lòng ngực. Tiêu Nghiễn Trạch nằm nghiêng ở bên người nàng, vuốt bộ ngực nở nang tuyết nộn no đủ của nàng, thanh âm rất tốt nói:

" Dây yếm sau lưng ngươi cứ cọ cọ giữa chúng ta, cởi ra cho dễ ôm một chút."

Chỉ cần hắn chịu nói chuyện tử tế, Ký Mi sẽ không ngỗ nghịch với hắn, miễn cưỡng đáp ứng: "Ân."

Vì thế Tiêu Nghiễn Trạch liền cởi luôn quần lót nàng, sau đó làm bộ dường như không có việc gì ôm nàng nằm bình thường.

Lúc này ngoài cửa sổ mưa to, tầm tã, mưa gió gào thét, mang đến không khí mát lạnh, hắn lại cả người khô nóng, cố nén xúc động, đi tới từ từ từng bước một. Hắn nói:

"Mi Nhi, ta muốn hôn ngươi."

Thật kì quái, tối nay như thế nào lại biết lễ? Trước kia vài lần hôn miệng nàng, hắn cũng không phải là khẩu khí thương lượng như vậy. Chẳng lẽ là thông cảm cho mình tối nay sợ hãi? Cho nên mới ôn hòa như vậy? Ai, xem ra hắn còn có điểm nhân tâm, hiểu được thông cảm cho người khác. Ký Mi khẽ gật đầu: "...... Ân."

Hắn hiện giờ trong lòng có Lục Ký Mi, không nghĩ bị thương nàng, cho nên ôn nhu hết khả năng của mình, một cánh tay ôm qua cổ nàng, đầu lưỡi cùng nàng giao triền đùa lộng, một cái tay khác vuốt ve thân thể của nàng, xoa ở trên ngực, sờ qua một thời gian dài, quả nhiên liền nghe nàng hô hấp cũng dần dần dồn dập. Tiêu Nghiễn Trạch thân mật cười hỏi:

"Cảm thấy nóng sao?"

Thử áp xuống má nàng, đã nóng lên, quả thật có hiệu quả.

Liền thấy Ký Mi bỗng nhiên che miệng lại, vẻ mặt áy náy nói:

"Không hảo...... Ta giống như tới quỳ thủy...... nhanh tìm đồ vật để lót, nếu không sẽ làm dơ đệm chăn."

Tiêu Nghiễn Trạch trong lòng lộp bộp một chút:

"Không phải mới hết sao? "

Nhanh chóng duỗi tay dò xét xuống dưới chân nàng, rất khô mát, không có bất kì dấu vết nào, bỗng nhiên hiểu ra là nguyên nhân gì, ngón tay giữa nhẹ nhàng thăm tiến vào, quả nhiên cảm thấy ướt át nhiệt lưu.

Lúc này chân trời truyền đến một tiếng sấm rền, hù Ký Mi sợ hãi thân mình co rụt lại, chân gian nan căng thẳng, gắt gao hút lấy đầu ngón tay hắn. Tiêu Nghiễn Trạch cảm thấy nàng khẩn trí, ngẫm lại một chút nếu đi vào thì nên đi kiểu gì để tiêu hồn, nhất thời phía dưới ẩn ẩn trướng đau. Ký Mi bắt lấy vạt áo hắn, sợ hắn ngại chính mình phiền, thấp giọng nói:

" Quỳ thủy tới quá bẩn, ngươi mau lấy tay ra...... Đợi lát nữa sét không đánh, ta sẽ đi liền mà."

Tiêu Nghiễn Trạch cười nàng không biết chuyện:

"Ngươi không phải tới quỳ thủy, mà là......"

Lời nói đến bên miệng đột nhiên dừng lại, sửa lời nói:

"...... Ngươi trước đừng nhúc nhích, chờ một chút xem."

Một bên vì nàng nên khẩu khí trở nên tốt hơn, nói xong, lại ôm nàng hôn, ngón tay chậm rãi đi vào tìm kiếm.

Ký Mi cảm thấy thân mình là lạ, tê mỏi khó chịu, đặc biệt chỗ giữa chân bị hắn làm cho khó chịu, đầu óc mờ mịt, ngay cả bão tố bên ngoài đều quên mất, trong miệng lẩm bẩm nói:

"Nghiên Trạch, ta...... Không thoải mái...... Ngươi đừng chạm vào......"

Trên tay vô lực, không đẩy được hắn.

Nghiễn Trạch cũng không buông tha nàng, chỉ tiếp tục hôn nàng, từ gương mặt hôn đến xương quai xanh, thẳng đến đỉnh hồng anh trước ngực. Nàng hô hấp cứng lại, theo bản năng ôm lấy hắn, chân tách ra hùa theo hắn. Nghiễn Trạch cười nói:

"Còn nói không muốn ta chạm vào?"

Nàng thoáng phục hồi tinh thần lại, nói với hắn:

"Ta giống như bị phong hàn, ngươi cách ta xa một chút đi, đừng làm hại ngươi cũng bị bệnh."

Nghiễn Trạch nói giọng khàn khàn:

"Như thế nào cảm thấy chính mình bị bệnh?"

"Trên người không sức lực, đầu cũng không thanh tỉnh, người càng nóng...... Ngươi hẳn là sờ được nha."

Hắn nói:

"Ta đây sờ xem......" Nói xong vỗ cái mông tròn no đủ của nàng, làm cho nàng thân mình mềm nhũn đi.

Nàng trong miệng " ân ân " hừ, nói không thành câu:

"...... Không phải...... Ân...... Nghiễn Trạch...... Ngươi......"

Mở miệng, mấp môi giống cánh hoa, thật mê người, Nghiễn Trạch rút tay ra, hai tay ôm lấy nàng, si mê hôn nàng, thanh âm bởi vì kích động, hơi hơi phát run:

"Mi Nhi, ta chờ không được......"

Ký Mi không làm được cái gì, cũng không muốn làm cái gì, trong lòng chỉ cảm thấy hết thảy hẳn là ý từ trượng phu. Đầu bị hôn trầm trầm, cảm thấy hai chân bị tách ra, nàng theo bản năng cảm thấy thẹn thùng, nhưng lại không biết xấu hổ ở nơi nào. Nàng theo bản năng sờ soạng, giữa chân ướt át đầm đìa, rồi đột nhiên hai chân bị tách ra, có vật gì đó to trướng đâm vào bên trong

Nàng bị đau: "NghiễnTrạch, ngươi làm cái gì nha? "

Tiêu Nghiễn Trạch bận tâm nàng, từng chút một đi vào:

"Mi Nhi, ngươi đừng nhúc nhích, một hồi khiến cho ngươi biết trong đó có chỗ tốt."

Ký Mi cảm thấy càng tiến vào một chút, càng khó chịu, xin tha:

"Mặc kệ ngươi muốn làm cái gì, chúng ta ngày mai làm được không?"

Lúc này, hắn chẳng còn nghe thấy cái gì, nói giọng khàn khàn:

"Tối nay không thành chuyện tốt, chẳng phải lãng phí một cái đầm xuân thủy của ngươi hay sao? "

Tay không quên xoa nắn ngực nàng, nàng yêu kiều hừ hừ, phía dưới so với vừa rồi càng thêm trơn bóng.

Hắn giống như đang ngâm mình ở giữa suối ấm áp, phía dưới động tình, một phát mạnh mẽ đi vào. Nàng đau đến mức hít vào một hơi thật sâu, bất quá nàng quen nhẫn nại, tưởng là Nghiễn Trạch lại đang khi dễ nàng, tối nay nàng sợ tiếng sấm, hắn đã phá lệ ôm lấy nàng, nàng không nên đối mặt chỉ trích hô to gọi nhỏ. Khẩn trương cắn răng nói:

"...... Tướng công, tùy ngươi......" Khởi điểm đau đến mức suýt nữa nhịn không được phát ra âm thanh, cắn môi trên lưu lại một loạt dấu răng.

Hắn thương hương tiếc ngọc, nhẹ đẩy chậm đưa:

"...... Đau không?"

Nàng lắc đầu: "Không đau bằng đụng vào cái bàn...... Nghiễn Trạch, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?"

Hắn cúi người, cắn lỗ tai nàng nói:

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

Ký Mi mơ hồ nhỏ giọng nói:

"...... Không biết...... Bất quá, ngươi thích...... Ta......"

Thân thể cảm giác càng kỳ quái, không đau như cũ, hơn nữa cái loại cảm giác tê mỏi này lại tìm tới cửa:

"...... Ta......"

Nghiễn Trạch hôn nàng cười hỏi:

"Ngươi như thế nào?"

"...... Ta cũng...... Bồi ngươi thích......" Nàng e thẹn hờn dỗi nói.

Nghiễn Trạch nghe vào trong tai, nhất thời đầu óc đã tê rần nửa bên, suýt nữa liền phải đấu đá lung tung, lỗ mãng hành sự. Nếu là nữ tử khác cũng liền thôi, bị thương hay không hắn cũng lười quản, nhưng Lục Ký Mi phải sinh dục cho hắn đích tử đích nữ, trong lòng ra hiệu cho chính mình phải quý trọng một chút

Ký Mi trong nội tâm cảm thụ phối hợp hắn, giống như có một ngọn lửa đang chậm rãi đốt lên trong người, mới vừa rồi còn chưa tan hết, loại cảm giác này lại tiếp tục đến, hoảng loạn duỗi tay ôm lấy cổ hắn, trong đầu loạn thành một đoàn, cảm thấy hắn hôn mình, nàng mới thoáng an tâm. Nhưng ngọn lửa trong thân thể càng cháy mạnh, cuối cùng ở giữa hai đùi dâng lên từng trận chưa bao giờ cảm thấy, thân mình căng thẳng, ngâm nga không ngừng, hồn phách phảng phất đều phiêu đi rồi, hoảng hốt cảm thấy trong cơ thể tiết vào một cổ nóng bỏng, khiến cho nàng than nhẹ cũng không còn sức lực, hơi thở chỉ hừ hừ nhẹ nhàng.

Hắn ôm chầm lấy nàng, liên thanh gọi Mi Nhi. Nàng lại rất mệt, lười biếng đáp lại hắn:

"...... Nghiễn Trạch......"

Hắn đã sớm đạt được ý nguyện, trong lòng đắc ý, không muốn hành quân lặng lẽ như vậy:

" Mi Nhi ngoan, ngươi còn phải nghỉ ngơi bao lâu?"

Ký Mi nhích lại gần lồng ngực hắn:

"...... Mệt mỏi, muốn ngủ......"

Tiêu Nghiễn Trạch bưng cằm nàng lên, mới vừa rồi nàng xấu hổ thái độ rõ ràng trước mắt, không nghĩ sẽ dừng tay như vậy, nhưng nàng thoạt nhìn thập phần buồn ngủ, đành phải nói:

" Được rồi, chúng ta đi ngủ trước. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện