Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!
Chương 38: Không phải thần mã, là thảo nê mã! (1)
Bên này thì Vệ Dực sống dở chết dở, bên kia mẹ Tần lại tắt di động. Hai người đàn ông của Tần gia sứt đầu mẻ trán, Tần Chinh lấy khí thế của chủ gia đình, bảo ba Tần đi tìm mẹ Tần trước, tôi và anh ở lại bệnh viện đợi xem Vệ Dực sống chết thế nào, nếu chết thì sẽ đem tới lò hỏa táng, không chết thì chém một dao nữa rồi đưa đi hỏa táng …
“Anh không hỏi ba trước xem là rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ư?” Tôi huých huých tay Tần Chinh.
“ Đợi Vệ Dực tỉnh lại rồi cùng nghe.” Tần Chinh nhíu mày, “ Có lẽ trong thời gian ngắn cậu ta chưa tỉnh lại được đâu.”
Tần Chinh dường như không vội tò mò chuyện riêng tư của người khác, với chuyện sớm muộn gì rồi cũng biết, anh cũng không mong ngóng phải biết sớm hơn vài giờ làm gì.
Tôi với Tần Chinh lại đợi thêm hơn nửa tiếng nữa, Vệ Dực mới được đưa ra khỏi phòng giải phẫu, đầu bị băng xem ra còn nghiêm trọng hơn lần trước Tần Chinh bị tai nạn xe, chỉ lộ ra khuôn mặt to bằng bàn tay --- hai bàn tay.
Bạch Vi cũng đứng ở một bên đợi, trong thời gian đó vẫn chưa nói câu nào, tận đến khi đèn phòng giải phẫu tắt, cô ta mới ngẩng đầu ngước lên nhìn.
Tần Chinh liếc cô ta một cái, lãnh đạm nói: “Bạch Vi, cậu về đi.”
Bạch Vi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
“Nếu như cậu muốn biết Vệ Dực bị thương ra sao, bây giờ cũng thấy rồi đó, chẳng còn chuyện gì nữa, mời cậu về cho.” Tần Chinh lạnh lùng nhìn cô ta.
Sắc mặt Bạch Vi trắng bệch. “Anh nói vậy là có ý gì?”
“Muốn tôi nói rõ ư?” Trong mắt Tần Chinh hiện lên tia lạnh, “Cậu đẩy Tiểu Kỳ một cái kia, không phải chỉ có mình cậu biết.”
Môi Bạch Vi khẽ run, đáy mắt ánh lên nước mắt: “Tôi … Tôi không phải cố ý …”
Tần Chinh kéo tay tôi xoay người rời đi, nói: "Vô tâm mới đáng sợ, hành động theo bản năng lại càng có thể phản ánh bản chất một con người. Chúng tôi không chào đón người như vậy.”
Tôi liếc nhìn Bạch Vi đang phát run lên, ngửa đầu nhìn Tần Chinh: "Anh nói năng như vậy với một cô gái, có phải là hơi quá tàn nhẫn không?”
Cái tay đang nắm tay tôi bỗng chặt lại: “ May mà em không bị thương …” Dường như là nghĩ lại mà sợ, anh nhẹ thở phào một hơi, “Em bớt tiếp xúc với người như vậy đi.”
Tôi không khỏi muốn nói: Làm ơn đi, cô ta là bạn học cũ của anh nhá! Em tiếp xúc với cô ta làm cái gì!
Vệ Dực được sắp xếp ở trong một phòng bệnh, đùi bó thạch cao, tay phải cũng quấn băng trắng, bác sĩ nói đùi phải ba tháng sau mới có thể đi lại bình thường, tay phải cũng phải hơn một tháng, gáy khâu bảy mũi, không có di chứng, nhưng phải cẩn thận lúc nằm xuống.
Tôi nhìn cậu ta nằm hôn mê bất tỉnh nhân sự, thật là đáng giận lại đáng thương …
Tần Chinh liếc mắt nhìn cậu ta, thở dài, đi ra ngoài gọi điện cho ba Tần.
Tôi đi theo ra ngoài, thấy anh nhíu mày. “Tìm được mẹ chưa?”
"Tìm được rồi.” Tần Chinh cúp điện thoại, nói, “Khóa trái mình trong nhà.”
Tôi cười gượng… Thật là nhà nhà đều có mấy cuốn kinh khó niệm, gì mà Kim Cương Kinh, Pháp Hoa Kinh, nguyệt kinh …
Tìm hiểu về Kim Cương Kinh ở đây, về Pháp Hoa Kinh ở đây, còn nguyệt kinh ... ờ, mình có phải chú thích không nhỉ ;;)
"Anh không lo lắng sao?” Tôi hỏi anh, “Nếu như Vệ Dực thật là anh em của anh, vậy mẹ có thể với ba … ly hôn không …”
"Năm lớp 12 ấy, Vệ Dực đã đến tìm ba anh, nói là trước lúc mẹ cậu ta lâm chung muốn gặp ba anh lần cuối. Cậu ta tuy không nói rõ sự tình, nhưng những chuyện như này …” Tần Chinh khẽ than một tiếng, day day mi tâm có chút bất đắc dĩ, “Vệ Dực đã biểu hiện rõ rồi. Mẹ anh không cho ba anh đi, thậm chí bỏ nhà đi, cũng không có gì đáng trách.”
“Vậy ba thật không đến thăm mẹ Vệ Dực sao?”
"Lúc đó không đi, nhưng sau có lẽ cũng có lén đi thăm rồi. Sau rồi Vệ Dực ra nước ngoài, mọi người đều nghĩ là mọi chuyện đã qua rồi, thật không ngờ cậu ta vẫn không buông tha.”
Thật ra cách làm của Vệ Dực, cũng có thể hiểu được, muốn buông tha làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
Chỉ là thật không ngờ được, ba Tần lại là người như vậy …
“Lúc ba anh còn trẻ đã làm thanh niên trí thức, có điều thời gian chưa tới một năm đã quay lại thành phố rồi, về rồi liền kết hôn với mẹ anh, sau đó sinh ra anh. Vệ Dực lớn hơn anh tầm 7-8 tháng.”
Thanh niên trí thức hay tri thanh là từ dùng để chỉ chung những người tuổi trẻ được đào tạo ở trình độ cao, đây là cách gọi trong một thời kỳ lịch sử đặc biệt, từ những năm 1950 cho tới cuối những năm 1970, những thanh niên tự nguyện hoặc bị ép buộc rời khỏi thành phố tới nông thôn làm nông dân, đa số những người này thực ra chỉ mới ở trình độ cấp 2 hoặc cấp 3 mà thôi. (Theo baike)
“Cho nên trước giờ anh vẫn nghĩ Vệ Dực là anh cùng cha khác mẹ của mình? Ba chưa nói gì sao? Thừa nhận hay là phủ nhận?”
“Chưa, chưa nói gì cả.” Tần Chinh khẽ thở dài, kéo tôi vào trong lòng, cằm dựa trên vai phải tôi. “Tiểu Kỳ, nếu như em gặp phải chuyện như thế này, sẽ làm như thế nào?”
Tôi sửng sốt, trừng mắt nhìn. “Anh biết mẹ em mà, nếu như ba em có con riêng ở bên ngoài, không tới phiên em được lựa chọn làm như nào, mẹ em sẽ khiến ba em cái gì cũng không làm nổi nữa.”
Tần Chinh cười khổ một tiếng, nói” "Cũng phải.”
Tôi ôm lại anh, tay phải vuốt phía sau lưng anh, nói: " Tần Chinh, anh sẽ không giống ba anh chứ …”
Tần Chinh quay đầu lại, hôn má tôi. “Đến khế ước bán mình anh cũng ký rồi, cái gì cũng là của em, kể cả 'hạt giống'.” :">
Trong nháy mắt, mặt tôi phát sáng, phát nóng lên …
Mùa xuân gieo hạt giống, thu về thu hoạch cả vạn bó …
——————————————————————————————
Vì một trận giằng co này, trời rất nhanh đã tối. Tần Chinh sợ tôi bị đói, muốn đưa tôi đi ăn cơm trước, nhưng bên phía bệnh viện lại không đi được, đành phải tự anh đi gọi cơm, tôi ở trong phòng bệnh chờ.
Vệ Dực thật biết chọn thời điểm, Tần Chinh vừa đi, cậu ta liền tỉnh.
Tôi khoanh tay, nhếch mày nhìn cậu ta. Cậu ta chút nữa một dao đâm chết tôi, tôi thật không thể nhìn cậu ta một cách hiền hòa được.
Vệ Dực mờ mịt nhìn trần nhà, sau một lúc lâu mới chuyển ánh mắt tới mặt tôi.
Tôi lạnh giọng nói: “Cảm giác thế nào? Có phải rất thoải mái, rất kích tình không?”
Môi Vệ Dực run run, tôi rót ra một chén nước cho cậu ta uống, cậu ta nuốt xuống rất nhanh, lại giương mắt nhìn tôi, tôi bị cậu ta nhìn đến phát sợ, đành phải rót cho cậu ta thêm chén nữa.
"Sao lại là cậu?” Giọng cậu ta trở nên khàn đục.
Tôi bỗng dưng nhớ tới lần phỏng vấn trước, áo mũ chỉnh tề, comple cà vạt, còn vuốt keo xịt tóc, xịt nước hoa giấu mùi cặn bã, ngồi trên sofa da thật đối diện ống kính bày ra nụ cười tự tin, nho nhã, lừa không ít phụ nữ và trẻ em ngây thơ.
Bây giờ nhìn cái bộ dạng yếu đuối này của cậu ta …
Ngay cả thánh mẫu tôi đây cũng không ngại muốn cười vào mặt.
“Ba Tần đi dỗ mẹ Tần, Tần Chinh đi gọi cơm.” Tôi lại bổ sung thêm một câu, “Anh ấy đoán cậu mai mới có thể tỉnh, nên chắc là không gọi cơm cho cậu đâu.”
Vệ Dực nhếch nhếch khóe miệng, chắc là muốn cười, kết quả là đụng đến vết thương, cậu ta đau đớn khóe mắt run rẩy.
“Cậu là đang cười khổ ư?” Tôi nhìn vẻ mặt của cậu ta mà hỏi.
Vệ Dực nhắm mắt lại, im lặng hồi lâu, mới khẽ lên tiếng: “Cậu nói thế thì đúng là thế đi.”
Cậu ta xem như đã tỉnh rượu quá nửa rồi.
Tôi đắn đo một chút, lại hỏi: "Cậu thật là anh chồng tôi sao?”
Lông mi Vệ Dực run rẩy, mở mắt nhìn về phía tôi. “Cậu biết đáp án.”
“Tôi vẫn muốn nghe chính miệng cậu nói.”
Vệ Dực nói: “Phải"
Tôi hít sâu một hơi.
Thật mẹ nó máu chó.
“Lúc ba Tần lên vùng cao, xuống nông thôn, quen biết mẹ cậu, sau đó hai người kết hôn, kết quả sau này chính sách thay đổi, ba cậu lại về thành phố, kết hôn với mẹ Tần, không đón mẹ con cậu về, có phải thế không?” Tôi đưa ra một cái phỏng đoán đầy lý tính.
Vệ Dực cười khổ, nói: “Phải"
"Sao hai người không đi tìm ông ấy sớm một chút?"
“Tôi cũng không biết…” Vệ Dực mờ mịt nhìn trần nhà, “Có thể là bà không biết đi đâu tìm, có thể là bà đã từ bỏ, có thể là bà đi tìm rồi, lại thất vọng … Tôi không biết ba mình là ai, bà cũng chưa bao giờ nói với tôi. Ở vùng quê tôi, có rất nhiều người phụ nữ giống bà, bị bỏ rơi, có người có con rồi, có người chưa có.”
“Vậy sau đó sao bác lại để cậu đi tìm ba Tần?” Tôi nhẹ giọng hỏi cậu ta.
“Bà bị ung thư, bác sĩ nói chỉ còn lại có ba tháng. Tôi thu xếp đồ dùng của mẹ, mới tìm được đăng ký kết hôn của họ, và những đồ vật ông ta để lại cho bà. Khi đó bà đã không nói được nữa rồi, chỉ dựa vào thuốc mà duy trì sự sống. Tìm kẻ họ Tần kia là ý của tôi, bà giữ lại những thứ đồ đó nhiều năm như vậy, nhất định là rất yêu người đàn ông đó, nếu như trước lúc lâm chung có thể gặp mặt ông lần cuối …” Vệ Dực cười khổ nhắm mắt lại, “Đáng tiếc bà đi quá sớm, không thấy được … Cũng tốt …”
Tôi nhìn cậu ta, đột nhiên cảm thấy bất lực, không biết nên nói gì an ủi cậu ta mới tốt, đơn giản là giữ im lặng.
Cảm giác là qua rất lâu rồi, Vệ Dực mới mở mắt ra, nửa là châm chọc liếc nhìn tôi: “Loại người như các cậu, đương nhiên không thể hiểu nỗi khổ của chúng tôi. Tần Chinh cái gì cũng có, mà tôi thì cái gì cũng phải dựa vào chính mình mới đạt được, kết quả, vẫn là cái gì cũng không so được với cậu ta …”
Lúc học đại học, Vệ Dực chỗ nào cũng cạnh tranh quyết liệt với Tần Chinh, Tần Chinh lại không ứng chiến, anh chỉ làm việc của mình, nhìn như nhẹ nhàng, bâng quơ, không cần tốn nhiều sức cũng thắng được Vệ Dực. Nhưng tôi vẫn an ủi Vệ Dực mà nói: “Chẳng có ai hoàn hảo cả, anh ấy cũng không phải cái gì cũng đều thắng cậu. Ít nhất, nhân duyên của cậu tốt hơn anh ấy.”
Tôi hiếm khi không chế nhạo cậu ta, nghiêm túc nói một câu thật lòng.
“Nhân duyên tốt hơn cậu ta?” Vệ Dực nhíu mày, lại cười, “Bạn bè – hai chữ này không đáng tiền, người có thể thổ lộ tình cảm thực sự liệu có thể có mấy người?” Thật ra, chính cậu ta không trải lòng mình, thì dựa vào cái gì mà hy vọng xa vời là người khác thật lòng thật dạ. Vệ Dực dừng một chút, giương mắt nhìn tôi chăm chú, “Ngay cả cậu cũng chọn cậu ta."
Tôi hít thở không thông, khó khăn nói: “Chữ “ngay cả” này là có ý gì?”
“Mẹ cậu ta cướp ba tôi, cậu ta lại cướp đi người tôi thích.”
“Dừng!” Tôi cắt lời cậu ta, nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta, lại nghiêm túc nói, "Bạn học Vệ Dực, cậu có phải tự thôi miên chính mình gì đó, tôi chưa từng cảm giác được là cậu thích tôi! Lúc trước cậu theo đuổi tôi, chỉ là vì muốn chứng minh mình mạnh hơn Tần Chinh phải không?”
“Thế sao?” Vệ Dực như là có chút mơ màng, ánh mắt khẽ động, như là đang trong quá trình cân nhắc, cậu ta chắn chắn nói, “Không, tôi thích cậu."
Tôi nuốt nuốt nước miếng, không ngờ được chính mình bỗng dưng biến thành vạn người mê, nhất thời cảm thấy áp lực rất lớn. “Cậu thích tôi cái gì chứ?” Nếu như tôi thật có ưu điểm gì khiến bản thân dẫn ong dụ bướm, vậy sau khi thành vợ người ta rồi, tôi vẫn nên sửa đi thôi ...
Ánh mắt Vệ Dực từ từ trở nên dịu dàng, cậu ta nói: “Cậu giống mẹ tôi.”
Trong nháy mắt kia, tôi thế mà lại nhớ tới một cuốn tiểu thuyết nào đó đọc thời thanh xuân, nam chính lái xe bị tai nạn chấn thương não mà không chết, kết quả bị nữ chính bạt tai một cái là chết luôn, đấy là bi kịch vô nghĩa nhất mà đời này tôi từng xem qua, không còn quyển thứ hai.
Nếu như tôi bây giờ tát chết Vệ Dực, không biết có thể sinh ra một kỷ lục mới không nhỉ.
Kẻ đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc Vệ Dực như là đang đắm chìm trong ký ức của bản thân, hoàn toàn không chú ý đến tôi đang dấy lên ý muốn giết người.
“Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ có bà là người thân duy nhất. Trên thế giới này, người thật lòng tốt với tôi mà không cần đáp lại chỉ có mình bà. Tâm nguyện lớn nhất của bà là nhìn thấy tôi học đại học, sau đó tham gia lễ tốt nghiệp của tôi, chờ tôi cưới vợ sinh con, bà nói sẽ giúp tôi chăm sóc con cháu... Bà là người phụ nữ rất dịu dàng mà cũng lại rất kiên cường. Cuộc sống khốn khó, nhưng tôi chưa từng thấy bà oán giận gì, hận thù gì, chưa từng thấy bà rơi một giọt nước mắt. Tôi từng thề rằng, phải trở nên nổi bật, để bà không cần làm việc kiếm tiền đến quên ngày quên đêm nữa …” Ánh mắt cậu ta khẽ động, nhìn tôi nói, “Tôi và các cậu không giống nhau, các cậu sinh ra đã không thiếu thứ gì, thứ Tần Chinh muốn, cái gì cũng có, cậu ta luôn dễ dàng đạt được tất cả những gì tôi muốn, sau đó vứt bỏ không thèm để tâm. Bao gồm cả cơ hội trao đổi ra nước ngoài, cũng bao gồm cả cậu.”
Tôi vốn nghe còn cảm thấy khóe mắt nóng lên, nhưng nghe được câu cuối cùng, tôi lại nhíu mày: “Cậu nói thế là có ý gì?”
Vệ Dực cười cười: “Năm nhất đại học, cậu ta tỏ ra ghét cậu còn chưa đủ rõ ràng ư? Cậu ta không thèm để mắt đến cậu, vì sao cậu còn theo đuổi không tha? Tôi thích cậu như vậy, vì sao cậu cũng không thèm liếc mắt một cái?”
“Tần Chinh chỉ là hơi lãnh đạm mà thôi. Tớ không nhìn ra là anh ấy căm ghét tôi, cũng không nhìn ra được cậu thích tôi. Ít nhất, giữa việc xuất ngoại và tôi, cậu lựa chọn thứ đằng trước."
Vệ Dực im lặng một lát, nói: “Cậu nói phải, giữa tiền đồ và tình cảm, là tôi bỏ lỡ cậu. Tôi không quên thứ mình muốn là gì, cho dù bà đã qua đời, tôi cũng muốn sống thật tốt để bà thấy. Mặc kệ cậu thích Tần Chinh đến thế nào, cậu ta cuối cùng cũng sẽ không thích cậu, chờ tôi trở lại, cũng vẫn còn có cơ hội."
Tôi bật cười một tiếng: “Cậu và Bạch Vi thật là giống nhau …” Cứ tưởng là người khác sẽ ở một chỗ đợi mình, tự mình thì lại là người nào? Chẳng qua chỉ là một người qua đường nhỏ nhoi mà thôi.
"Bạch Vi giống cậu.” Vệ Dực nhìn tôi chằm chằm, hơi hơi cau mày, “Đầu tiên là mắt giống … Mà lại không giống, cô ấy không ấm áp được như cậu. Nét cười của cậu, dường như có thể cuốn hút người bên cạnh, giống như mẹ tôi ..."
Vệ Dực là người có luyến mẫu tình kết, chỉ tiếc là tìm nhầm mẹ. Ánh mắt cậu ta cũng chẳng tốt gì, không tìm được người chính xác.
“Tần Chinh không cảm thấy vậy.” Tôi thở dài, vốn muốn nói Tần Chinh nhà tôi tốt như thế nào, nhưng lại sợ kích động đến cậu ta, đành phải thôi, "Tôi cảm thấy, cậu vẫn là thanh niên tốt, biển khổ vô biên, quay đầu lại là bờ đi …”
“Quay đầu..” Vệ Dực nhếch nhếch khóe miêng, “Chỉ có vực sâu vạn trượng.”
Cửa phòng bệnh vang lên ba tiếng, y tá mở cửa tiến vào, trong tay cầm bình treo.
“Đổi thuốc.” Y tá khô khốc nói, đi đến bên giường, rút kim ra chẳng chút thương hương tiếc ngọc nào.
Tôi ngẩn ngơ nhìn túi máu lúc đầu …
Bỗng nhiên nhớ ra cậu Cao Kiện khoa sinh dục tiết niệu kia và lần chồng dì cả của Tần Chinh tới.
Có phải kho máu của thành phố A hơi dồi dào rồi không?
Trong đầu xuất hiện một tia sét đánh, tôi cúi đầu hỏi Vệ Dực: “Này … Gì gì Dực ơi, cậu là nhóm máu gì?”
Y tá và Vệ Dực cùng lúc ngẩng đầu nhìn tôi.
“Anh không hỏi ba trước xem là rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ư?” Tôi huých huých tay Tần Chinh.
“ Đợi Vệ Dực tỉnh lại rồi cùng nghe.” Tần Chinh nhíu mày, “ Có lẽ trong thời gian ngắn cậu ta chưa tỉnh lại được đâu.”
Tần Chinh dường như không vội tò mò chuyện riêng tư của người khác, với chuyện sớm muộn gì rồi cũng biết, anh cũng không mong ngóng phải biết sớm hơn vài giờ làm gì.
Tôi với Tần Chinh lại đợi thêm hơn nửa tiếng nữa, Vệ Dực mới được đưa ra khỏi phòng giải phẫu, đầu bị băng xem ra còn nghiêm trọng hơn lần trước Tần Chinh bị tai nạn xe, chỉ lộ ra khuôn mặt to bằng bàn tay --- hai bàn tay.
Bạch Vi cũng đứng ở một bên đợi, trong thời gian đó vẫn chưa nói câu nào, tận đến khi đèn phòng giải phẫu tắt, cô ta mới ngẩng đầu ngước lên nhìn.
Tần Chinh liếc cô ta một cái, lãnh đạm nói: “Bạch Vi, cậu về đi.”
Bạch Vi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
“Nếu như cậu muốn biết Vệ Dực bị thương ra sao, bây giờ cũng thấy rồi đó, chẳng còn chuyện gì nữa, mời cậu về cho.” Tần Chinh lạnh lùng nhìn cô ta.
Sắc mặt Bạch Vi trắng bệch. “Anh nói vậy là có ý gì?”
“Muốn tôi nói rõ ư?” Trong mắt Tần Chinh hiện lên tia lạnh, “Cậu đẩy Tiểu Kỳ một cái kia, không phải chỉ có mình cậu biết.”
Môi Bạch Vi khẽ run, đáy mắt ánh lên nước mắt: “Tôi … Tôi không phải cố ý …”
Tần Chinh kéo tay tôi xoay người rời đi, nói: "Vô tâm mới đáng sợ, hành động theo bản năng lại càng có thể phản ánh bản chất một con người. Chúng tôi không chào đón người như vậy.”
Tôi liếc nhìn Bạch Vi đang phát run lên, ngửa đầu nhìn Tần Chinh: "Anh nói năng như vậy với một cô gái, có phải là hơi quá tàn nhẫn không?”
Cái tay đang nắm tay tôi bỗng chặt lại: “ May mà em không bị thương …” Dường như là nghĩ lại mà sợ, anh nhẹ thở phào một hơi, “Em bớt tiếp xúc với người như vậy đi.”
Tôi không khỏi muốn nói: Làm ơn đi, cô ta là bạn học cũ của anh nhá! Em tiếp xúc với cô ta làm cái gì!
Vệ Dực được sắp xếp ở trong một phòng bệnh, đùi bó thạch cao, tay phải cũng quấn băng trắng, bác sĩ nói đùi phải ba tháng sau mới có thể đi lại bình thường, tay phải cũng phải hơn một tháng, gáy khâu bảy mũi, không có di chứng, nhưng phải cẩn thận lúc nằm xuống.
Tôi nhìn cậu ta nằm hôn mê bất tỉnh nhân sự, thật là đáng giận lại đáng thương …
Tần Chinh liếc mắt nhìn cậu ta, thở dài, đi ra ngoài gọi điện cho ba Tần.
Tôi đi theo ra ngoài, thấy anh nhíu mày. “Tìm được mẹ chưa?”
"Tìm được rồi.” Tần Chinh cúp điện thoại, nói, “Khóa trái mình trong nhà.”
Tôi cười gượng… Thật là nhà nhà đều có mấy cuốn kinh khó niệm, gì mà Kim Cương Kinh, Pháp Hoa Kinh, nguyệt kinh …
Tìm hiểu về Kim Cương Kinh ở đây, về Pháp Hoa Kinh ở đây, còn nguyệt kinh ... ờ, mình có phải chú thích không nhỉ ;;)
"Anh không lo lắng sao?” Tôi hỏi anh, “Nếu như Vệ Dực thật là anh em của anh, vậy mẹ có thể với ba … ly hôn không …”
"Năm lớp 12 ấy, Vệ Dực đã đến tìm ba anh, nói là trước lúc mẹ cậu ta lâm chung muốn gặp ba anh lần cuối. Cậu ta tuy không nói rõ sự tình, nhưng những chuyện như này …” Tần Chinh khẽ than một tiếng, day day mi tâm có chút bất đắc dĩ, “Vệ Dực đã biểu hiện rõ rồi. Mẹ anh không cho ba anh đi, thậm chí bỏ nhà đi, cũng không có gì đáng trách.”
“Vậy ba thật không đến thăm mẹ Vệ Dực sao?”
"Lúc đó không đi, nhưng sau có lẽ cũng có lén đi thăm rồi. Sau rồi Vệ Dực ra nước ngoài, mọi người đều nghĩ là mọi chuyện đã qua rồi, thật không ngờ cậu ta vẫn không buông tha.”
Thật ra cách làm của Vệ Dực, cũng có thể hiểu được, muốn buông tha làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
Chỉ là thật không ngờ được, ba Tần lại là người như vậy …
“Lúc ba anh còn trẻ đã làm thanh niên trí thức, có điều thời gian chưa tới một năm đã quay lại thành phố rồi, về rồi liền kết hôn với mẹ anh, sau đó sinh ra anh. Vệ Dực lớn hơn anh tầm 7-8 tháng.”
Thanh niên trí thức hay tri thanh là từ dùng để chỉ chung những người tuổi trẻ được đào tạo ở trình độ cao, đây là cách gọi trong một thời kỳ lịch sử đặc biệt, từ những năm 1950 cho tới cuối những năm 1970, những thanh niên tự nguyện hoặc bị ép buộc rời khỏi thành phố tới nông thôn làm nông dân, đa số những người này thực ra chỉ mới ở trình độ cấp 2 hoặc cấp 3 mà thôi. (Theo baike)
“Cho nên trước giờ anh vẫn nghĩ Vệ Dực là anh cùng cha khác mẹ của mình? Ba chưa nói gì sao? Thừa nhận hay là phủ nhận?”
“Chưa, chưa nói gì cả.” Tần Chinh khẽ thở dài, kéo tôi vào trong lòng, cằm dựa trên vai phải tôi. “Tiểu Kỳ, nếu như em gặp phải chuyện như thế này, sẽ làm như thế nào?”
Tôi sửng sốt, trừng mắt nhìn. “Anh biết mẹ em mà, nếu như ba em có con riêng ở bên ngoài, không tới phiên em được lựa chọn làm như nào, mẹ em sẽ khiến ba em cái gì cũng không làm nổi nữa.”
Tần Chinh cười khổ một tiếng, nói” "Cũng phải.”
Tôi ôm lại anh, tay phải vuốt phía sau lưng anh, nói: " Tần Chinh, anh sẽ không giống ba anh chứ …”
Tần Chinh quay đầu lại, hôn má tôi. “Đến khế ước bán mình anh cũng ký rồi, cái gì cũng là của em, kể cả 'hạt giống'.” :">
Trong nháy mắt, mặt tôi phát sáng, phát nóng lên …
Mùa xuân gieo hạt giống, thu về thu hoạch cả vạn bó …
——————————————————————————————
Vì một trận giằng co này, trời rất nhanh đã tối. Tần Chinh sợ tôi bị đói, muốn đưa tôi đi ăn cơm trước, nhưng bên phía bệnh viện lại không đi được, đành phải tự anh đi gọi cơm, tôi ở trong phòng bệnh chờ.
Vệ Dực thật biết chọn thời điểm, Tần Chinh vừa đi, cậu ta liền tỉnh.
Tôi khoanh tay, nhếch mày nhìn cậu ta. Cậu ta chút nữa một dao đâm chết tôi, tôi thật không thể nhìn cậu ta một cách hiền hòa được.
Vệ Dực mờ mịt nhìn trần nhà, sau một lúc lâu mới chuyển ánh mắt tới mặt tôi.
Tôi lạnh giọng nói: “Cảm giác thế nào? Có phải rất thoải mái, rất kích tình không?”
Môi Vệ Dực run run, tôi rót ra một chén nước cho cậu ta uống, cậu ta nuốt xuống rất nhanh, lại giương mắt nhìn tôi, tôi bị cậu ta nhìn đến phát sợ, đành phải rót cho cậu ta thêm chén nữa.
"Sao lại là cậu?” Giọng cậu ta trở nên khàn đục.
Tôi bỗng dưng nhớ tới lần phỏng vấn trước, áo mũ chỉnh tề, comple cà vạt, còn vuốt keo xịt tóc, xịt nước hoa giấu mùi cặn bã, ngồi trên sofa da thật đối diện ống kính bày ra nụ cười tự tin, nho nhã, lừa không ít phụ nữ và trẻ em ngây thơ.
Bây giờ nhìn cái bộ dạng yếu đuối này của cậu ta …
Ngay cả thánh mẫu tôi đây cũng không ngại muốn cười vào mặt.
“Ba Tần đi dỗ mẹ Tần, Tần Chinh đi gọi cơm.” Tôi lại bổ sung thêm một câu, “Anh ấy đoán cậu mai mới có thể tỉnh, nên chắc là không gọi cơm cho cậu đâu.”
Vệ Dực nhếch nhếch khóe miệng, chắc là muốn cười, kết quả là đụng đến vết thương, cậu ta đau đớn khóe mắt run rẩy.
“Cậu là đang cười khổ ư?” Tôi nhìn vẻ mặt của cậu ta mà hỏi.
Vệ Dực nhắm mắt lại, im lặng hồi lâu, mới khẽ lên tiếng: “Cậu nói thế thì đúng là thế đi.”
Cậu ta xem như đã tỉnh rượu quá nửa rồi.
Tôi đắn đo một chút, lại hỏi: "Cậu thật là anh chồng tôi sao?”
Lông mi Vệ Dực run rẩy, mở mắt nhìn về phía tôi. “Cậu biết đáp án.”
“Tôi vẫn muốn nghe chính miệng cậu nói.”
Vệ Dực nói: “Phải"
Tôi hít sâu một hơi.
Thật mẹ nó máu chó.
“Lúc ba Tần lên vùng cao, xuống nông thôn, quen biết mẹ cậu, sau đó hai người kết hôn, kết quả sau này chính sách thay đổi, ba cậu lại về thành phố, kết hôn với mẹ Tần, không đón mẹ con cậu về, có phải thế không?” Tôi đưa ra một cái phỏng đoán đầy lý tính.
Vệ Dực cười khổ, nói: “Phải"
"Sao hai người không đi tìm ông ấy sớm một chút?"
“Tôi cũng không biết…” Vệ Dực mờ mịt nhìn trần nhà, “Có thể là bà không biết đi đâu tìm, có thể là bà đã từ bỏ, có thể là bà đi tìm rồi, lại thất vọng … Tôi không biết ba mình là ai, bà cũng chưa bao giờ nói với tôi. Ở vùng quê tôi, có rất nhiều người phụ nữ giống bà, bị bỏ rơi, có người có con rồi, có người chưa có.”
“Vậy sau đó sao bác lại để cậu đi tìm ba Tần?” Tôi nhẹ giọng hỏi cậu ta.
“Bà bị ung thư, bác sĩ nói chỉ còn lại có ba tháng. Tôi thu xếp đồ dùng của mẹ, mới tìm được đăng ký kết hôn của họ, và những đồ vật ông ta để lại cho bà. Khi đó bà đã không nói được nữa rồi, chỉ dựa vào thuốc mà duy trì sự sống. Tìm kẻ họ Tần kia là ý của tôi, bà giữ lại những thứ đồ đó nhiều năm như vậy, nhất định là rất yêu người đàn ông đó, nếu như trước lúc lâm chung có thể gặp mặt ông lần cuối …” Vệ Dực cười khổ nhắm mắt lại, “Đáng tiếc bà đi quá sớm, không thấy được … Cũng tốt …”
Tôi nhìn cậu ta, đột nhiên cảm thấy bất lực, không biết nên nói gì an ủi cậu ta mới tốt, đơn giản là giữ im lặng.
Cảm giác là qua rất lâu rồi, Vệ Dực mới mở mắt ra, nửa là châm chọc liếc nhìn tôi: “Loại người như các cậu, đương nhiên không thể hiểu nỗi khổ của chúng tôi. Tần Chinh cái gì cũng có, mà tôi thì cái gì cũng phải dựa vào chính mình mới đạt được, kết quả, vẫn là cái gì cũng không so được với cậu ta …”
Lúc học đại học, Vệ Dực chỗ nào cũng cạnh tranh quyết liệt với Tần Chinh, Tần Chinh lại không ứng chiến, anh chỉ làm việc của mình, nhìn như nhẹ nhàng, bâng quơ, không cần tốn nhiều sức cũng thắng được Vệ Dực. Nhưng tôi vẫn an ủi Vệ Dực mà nói: “Chẳng có ai hoàn hảo cả, anh ấy cũng không phải cái gì cũng đều thắng cậu. Ít nhất, nhân duyên của cậu tốt hơn anh ấy.”
Tôi hiếm khi không chế nhạo cậu ta, nghiêm túc nói một câu thật lòng.
“Nhân duyên tốt hơn cậu ta?” Vệ Dực nhíu mày, lại cười, “Bạn bè – hai chữ này không đáng tiền, người có thể thổ lộ tình cảm thực sự liệu có thể có mấy người?” Thật ra, chính cậu ta không trải lòng mình, thì dựa vào cái gì mà hy vọng xa vời là người khác thật lòng thật dạ. Vệ Dực dừng một chút, giương mắt nhìn tôi chăm chú, “Ngay cả cậu cũng chọn cậu ta."
Tôi hít thở không thông, khó khăn nói: “Chữ “ngay cả” này là có ý gì?”
“Mẹ cậu ta cướp ba tôi, cậu ta lại cướp đi người tôi thích.”
“Dừng!” Tôi cắt lời cậu ta, nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta, lại nghiêm túc nói, "Bạn học Vệ Dực, cậu có phải tự thôi miên chính mình gì đó, tôi chưa từng cảm giác được là cậu thích tôi! Lúc trước cậu theo đuổi tôi, chỉ là vì muốn chứng minh mình mạnh hơn Tần Chinh phải không?”
“Thế sao?” Vệ Dực như là có chút mơ màng, ánh mắt khẽ động, như là đang trong quá trình cân nhắc, cậu ta chắn chắn nói, “Không, tôi thích cậu."
Tôi nuốt nuốt nước miếng, không ngờ được chính mình bỗng dưng biến thành vạn người mê, nhất thời cảm thấy áp lực rất lớn. “Cậu thích tôi cái gì chứ?” Nếu như tôi thật có ưu điểm gì khiến bản thân dẫn ong dụ bướm, vậy sau khi thành vợ người ta rồi, tôi vẫn nên sửa đi thôi ...
Ánh mắt Vệ Dực từ từ trở nên dịu dàng, cậu ta nói: “Cậu giống mẹ tôi.”
Trong nháy mắt kia, tôi thế mà lại nhớ tới một cuốn tiểu thuyết nào đó đọc thời thanh xuân, nam chính lái xe bị tai nạn chấn thương não mà không chết, kết quả bị nữ chính bạt tai một cái là chết luôn, đấy là bi kịch vô nghĩa nhất mà đời này tôi từng xem qua, không còn quyển thứ hai.
Nếu như tôi bây giờ tát chết Vệ Dực, không biết có thể sinh ra một kỷ lục mới không nhỉ.
Kẻ đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc Vệ Dực như là đang đắm chìm trong ký ức của bản thân, hoàn toàn không chú ý đến tôi đang dấy lên ý muốn giết người.
“Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ có bà là người thân duy nhất. Trên thế giới này, người thật lòng tốt với tôi mà không cần đáp lại chỉ có mình bà. Tâm nguyện lớn nhất của bà là nhìn thấy tôi học đại học, sau đó tham gia lễ tốt nghiệp của tôi, chờ tôi cưới vợ sinh con, bà nói sẽ giúp tôi chăm sóc con cháu... Bà là người phụ nữ rất dịu dàng mà cũng lại rất kiên cường. Cuộc sống khốn khó, nhưng tôi chưa từng thấy bà oán giận gì, hận thù gì, chưa từng thấy bà rơi một giọt nước mắt. Tôi từng thề rằng, phải trở nên nổi bật, để bà không cần làm việc kiếm tiền đến quên ngày quên đêm nữa …” Ánh mắt cậu ta khẽ động, nhìn tôi nói, “Tôi và các cậu không giống nhau, các cậu sinh ra đã không thiếu thứ gì, thứ Tần Chinh muốn, cái gì cũng có, cậu ta luôn dễ dàng đạt được tất cả những gì tôi muốn, sau đó vứt bỏ không thèm để tâm. Bao gồm cả cơ hội trao đổi ra nước ngoài, cũng bao gồm cả cậu.”
Tôi vốn nghe còn cảm thấy khóe mắt nóng lên, nhưng nghe được câu cuối cùng, tôi lại nhíu mày: “Cậu nói thế là có ý gì?”
Vệ Dực cười cười: “Năm nhất đại học, cậu ta tỏ ra ghét cậu còn chưa đủ rõ ràng ư? Cậu ta không thèm để mắt đến cậu, vì sao cậu còn theo đuổi không tha? Tôi thích cậu như vậy, vì sao cậu cũng không thèm liếc mắt một cái?”
“Tần Chinh chỉ là hơi lãnh đạm mà thôi. Tớ không nhìn ra là anh ấy căm ghét tôi, cũng không nhìn ra được cậu thích tôi. Ít nhất, giữa việc xuất ngoại và tôi, cậu lựa chọn thứ đằng trước."
Vệ Dực im lặng một lát, nói: “Cậu nói phải, giữa tiền đồ và tình cảm, là tôi bỏ lỡ cậu. Tôi không quên thứ mình muốn là gì, cho dù bà đã qua đời, tôi cũng muốn sống thật tốt để bà thấy. Mặc kệ cậu thích Tần Chinh đến thế nào, cậu ta cuối cùng cũng sẽ không thích cậu, chờ tôi trở lại, cũng vẫn còn có cơ hội."
Tôi bật cười một tiếng: “Cậu và Bạch Vi thật là giống nhau …” Cứ tưởng là người khác sẽ ở một chỗ đợi mình, tự mình thì lại là người nào? Chẳng qua chỉ là một người qua đường nhỏ nhoi mà thôi.
"Bạch Vi giống cậu.” Vệ Dực nhìn tôi chằm chằm, hơi hơi cau mày, “Đầu tiên là mắt giống … Mà lại không giống, cô ấy không ấm áp được như cậu. Nét cười của cậu, dường như có thể cuốn hút người bên cạnh, giống như mẹ tôi ..."
Vệ Dực là người có luyến mẫu tình kết, chỉ tiếc là tìm nhầm mẹ. Ánh mắt cậu ta cũng chẳng tốt gì, không tìm được người chính xác.
“Tần Chinh không cảm thấy vậy.” Tôi thở dài, vốn muốn nói Tần Chinh nhà tôi tốt như thế nào, nhưng lại sợ kích động đến cậu ta, đành phải thôi, "Tôi cảm thấy, cậu vẫn là thanh niên tốt, biển khổ vô biên, quay đầu lại là bờ đi …”
“Quay đầu..” Vệ Dực nhếch nhếch khóe miêng, “Chỉ có vực sâu vạn trượng.”
Cửa phòng bệnh vang lên ba tiếng, y tá mở cửa tiến vào, trong tay cầm bình treo.
“Đổi thuốc.” Y tá khô khốc nói, đi đến bên giường, rút kim ra chẳng chút thương hương tiếc ngọc nào.
Tôi ngẩn ngơ nhìn túi máu lúc đầu …
Bỗng nhiên nhớ ra cậu Cao Kiện khoa sinh dục tiết niệu kia và lần chồng dì cả của Tần Chinh tới.
Có phải kho máu của thành phố A hơi dồi dào rồi không?
Trong đầu xuất hiện một tia sét đánh, tôi cúi đầu hỏi Vệ Dực: “Này … Gì gì Dực ơi, cậu là nhóm máu gì?”
Y tá và Vệ Dực cùng lúc ngẩng đầu nhìn tôi.
Bình luận truyện