Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 39



39, Chương thứ ba mươi chín...

Từ nhà Sở Nguyệt Xuất xuống dưới lầu, Ngôn Du nhiều lần đều muốn đi nhanh hơn, như vậy sẽ có thể không cần nhìn thấy Lạc Học Khâm. Chính là mỗi lần nàng bắt đầu bước nhanh hơn thì Ngôn Tĩnh liền kéo lấy cánh tay của nàng, trong mắt rất rõ ràng.

Lạc Học Khâm theo sát hai tỷ muội, đi phía sau Ngôn Tĩnh, làm một bộ sứ giả hộ hoa nhường Ngôn Du lại càng không thoải mái.

Thở dài, tới chỗ đỗ xe của mình, chìa khóa mới nhập vào thì Ngôn Du lập tức trực tiếp mở ra cửa sau xe muốn đi vào. Ngôn Tĩnh nhanh tay lẹ mắt bắt lấy tay nàng, vẻ mặt nghiêm túc, “Ngồi vào ghế phụ đi!”

Chu môi, Ngôn Du nhìn Lạc Học Khâm bên kia liếc một cái, đi đến mở ra ghế phụ ngồi xuống.

“Ân... Anh có thể không cần đưa tụi em về...” Ngôn Tĩnh thấy nàng ngồi vào rồi, lúc này mới xoay người lại đối với Lạc Học Khâm nói, “Không có nguy hiểm gì, dù sao cũng là lái xe.”

“Chính là...” Lạc Học Khâm vừa muốn phản bác, hơi giương mắt chứng kiến đôi mắt Ngôn Tĩnh không chút gợn sóng chợt sửng sờ, thở dài, gật đầu, “Vậy hai người chú ý an toàn.”

“Ân.” Ngôn Tĩnh hơi vuốt cằm, một tay mở cửa xe, do dự lại nói tiếp, “Anh công việc cũng vội... Dù sao cũng hai giờ đường xe nếu như không có chuyện trọng yếu thì cũng đừng nên lãng phí thời gian.”

Lạc Học Khâm lập tức ngây ngẩn cả người, sắc mặt hơi hơi chuyển xanh, đang muốn nói gì đó thì Ngôn Tĩnh đã cướp lời, “Tụi em đi trước, anh cũng chú ý an toàn.”

Vừa muốn thốt ra lời nọ bởi vì Ngôn Tĩnh đã vào trong xe mà lần nữa nuốt trở về, Lạc Học Khâm lăng lăng nhìn Ngôn Tĩnh, thật lâu sau mới thở dài một tiếng, xoay người hướng xe của mình đi.

Kỳ thật vốn là muốn lái xe đưa Ngôn Tĩnh tới đây đón Ngôn Du, chính là Ngôn Tĩnh không đồng ý.

Cho nên, hai người bọn họ mỗi người một xe lái tới.

“Sao hắn ta không cùng lên xe?” Vốn tưởng rằng tỷ tỷ lên xe rồi Lạc Học Khâm cũng sẽ lên theo, chưa từng nghĩ Ngôn Tĩnh vừa lên xong liền buộc lại dây an toàn, rất nhanh phát động xe, thành ra nhất thời Ngôn Du có chút không rõ.

“Anh ta có xe.” Không chuyển mắt nhìn chằm chằm phía trước, Ngôn Tĩnh vẫn duy trì xe vững vàng, chần chờ lại nói, “Anh ta cứ luôn muốn theo tới.”

“...” Ngôn Du trầm mặc vài giây, dựa vào cửa kính xe, hai mắt nhắm nghiền, “Ân.”

Vài ngày tiếp theo Lạc Học Khâm tựa hồ biến đi đâu mất, gần đây không còn xuất hiện trước mặt hai tỷ muội nữa.

Đã là tháng mười hai, lịch dạy học cho toàn bộ học sinh cấp ba sớm đã chấm dứt, tiến nhập vào giai đoạn chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi vào cao đẳng.

Tựa hồ là bởi vì trách nhiệm của mình mà cũng có lẽ nguyên nhân là Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du từ lúc bắt đầu giai đoạn tổng ôn tập liền tự giác lúc nửa đêm khoảng hai, ba giờ liền đi ngủ, cố gắng bảo trì ban ngày khi đi dạy sẽ có tinh thần hơn.

Chính là Sở Nguyệt Xuất lại rất không thích hợp.

Nàng không còn đi dự thính giờ dạy của Ngôn Du, số lần nói chuyện cùng Ngôn Du ở trong phòng làm việc cũng càng ngày ít đi. Nàng cùng Ngôn Du trao đổi lại so với lúc trước khi mà Ngôn Du mới tiến vào trường học còn muốn ít hơn.

Ngôn Du tuy rằng chậm chạp nhưng vẫn là nhận ra Sở Nguyệt Xuất có chỗ kỳ quái. Trong lòng vốn đã rối rắm, luôn luôn phân không rõ cảm tình của chính mình đối với Sở Nguyệt Xuất là loại cảm tình gì, lại thấy Sở Nguyệt Xuất cứ như thế, tuy rằng rất ủy khuất nhưng chính là không dám chủ động đi tìm nàng nói chuyện.

Rõ ràng nàng thật biết điều nha, nhưng vì cái gì Sở Nguyệt Xuất bỗng nhiên lại không để ý tới nàng?

Mà nghi vấn này, Sở Lục Y cũng thắc mắc giống hệt như vậy.

Lại là một buổi sáng sớm, bởi vì có chuyện trong nhà cần cùng Sở Giản Hề công đạo mà đi trễ, Sở Nguyệt Xuất cùng Sở Lục Y từ trong nhà đi ra so với ngày thường đã muốn trễ rồi, cho nên khi đi đến cửa trường học thì đụng phải Ngôn Du.

Trước sau như một đi trên đường không khỏi lảo đảo, trước sau như một đi trên đường cứ không ngừng cúi đầu, Sở Nguyệt Xuất khi nhìn đến Ngôn Du trong mắt hiện lên một tia ánh sáng nhưng lại rất nhanh ám xuống, thà nhìn thẳng phía trước chứ không thèm nhìn tới Ngôn Du. Ở một bên Sở Lục Y đem biểu tình của tỷ tỷ nhìn không sót cái nào, tâm niệm vừa động, tựa hồ minh bạch vì sao trong khoảng thời gian này tỷ tỷ lại quái dị như vậy.

“Nha...” Đang nghĩ ngợi, đem tầm mắt từ trên người Sở Nguyệt Xuất chuyển qua người Ngôn Du, Sở Lục Y chợt thấy cách đó không xa tên ngu ngốc kia lại đụng vào cây, tuy rằng định không nói gì thế nhưng vẫn là cố ý kinh ngạc kêu lên, “Tỷ, Ngôn lão sư lại đụng vào cây!”

Cố khắc chế bản thân mình, Sở Nguyệt Xuất nghe vậy lập tức nhìn về phía Ngôn Du bên kia, quả nhiên cái người hay mơ hồ đó đang ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất. Trong đầu tự động trồi lên bộ dáng Ngôn Du hai mắt đẫm lệ lưng tròng, vẻ mặt vô cùng ủy khuất, Sở Nguyệt Xuất hướng tới Ngôn Du vội vàng đi vài bước, mà ở phía sau Sở Lục Y lại giảo hoạt nhếch miệng, nhưng ngay sau đó không khỏi lại nhăn mi.

Sở Nguyệt Xuất lại dừng bước.

“Tỷ...” Sở Lục Y vội vàng nói, “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Sở Nguyệt Xuất lắc đầu, thở dài, tiếp tục hướng trường học đi, “Chúng ta đi thôi.”

“A, vậy... Mặc kệ Ngôn lão sư sao?” Lòng Sở Lục Y tràn đầy không yên, “Ngôn lão sư cô ấy...”

“Nàng không có chuyện gì đâu.” Sở Nguyệt Xuất vẫn duy trì thanh âm bình tĩnh, thanh âm nhưng vẫn hơi có chút run rẩy, “Chúng ta đi thôi.”

Nàng biết Ngôn Du việc đụng đầu hoặc ngã sấp xuống đường quả thực là chuyện như cơm bữa, mà đầu Ngôn Du cũng không biết làm bằng cái gì, rõ ràng mỗi lần bị đập thật mạnh vậy mà tối đa cũng chỉ là hồng một lát rồi lại bình thường.

Chính là, coi như biết rõ Ngôn Du không có việc gì thì Sở Nguyệt Xuất vẫn biết mình sẽ đau lòng.

Đã muốn không biết bao nhiêu lâu cố gắng đi tránh Ngôn Du, từ đêm hôm đó bắt đầu, sau khi ở trong phòng khách một phen cân nhắc, trừ bỏ tránh né Ngôn Du thì nàng không biết nên làm sao cho tốt.

Chuyện tình cảm thật sự không phải ai cũng có thể khống chế được, nàng làm sao không biết cái gọi là thích liền thích, không có khả năng nói không thích liền không thích nữa. Cho nên, không thể tiếp tục mặc kệ mình và Ngôn Du như vậy được nữa, có lẽ Ngôn Du chỉ là một đứa trẻ rất thích thân cận nàng mà thôi, mà cảm tình của chính nàng đối với Ngôn Du lại không còn giống như lúc trước, hẳn là nên hảo hảo khắc chế nó thôi.

Hút một hơi thật sâu, Sở Nguyệt làm ngơ không chớp mắt đi tới trước, chính là thẳng cho đến lúc ngồi vào trước bàn làm việc của mình, nàng vẫn tâm loạn như ma.

Rất nhanh, Ngôn Du cũng như bình thường đung đưa cước bộ vào văn phòng, úp sấp trên bàn sau đó vừa ôm đầu vừa chu môi.

Tuy vừa mới lại đụng vào cây, đầu thì rất đau nhưng không có đứng dậy ngay mà trong nháy mắt lại cảm giác đau lòng.

Nàng thấy Sở Nguyệt Xuất, bên người còn có Sở Lục Y.

Vị trí kia, khẳng định nàng đã thấy mình, có lẽ, còn chứng kiến mình đụng vào cây.

Nhưng Sở Nguyệt Xuất lại cứ như vậy đi mất, đổi lại trước kia, Sở Nguyệt Xuất nhất định sẽ đuổi thật nhanh tới đây nhìn xem mình có bị thương hay không, nhưng Sở Nguyệt Xuất hiện tại lại không làm vậy.

Trong nháy mắt đó, Ngôn Du cảm thấy cái mũi thực chua, ngực thì đau, vì thế thân mình lại ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu.

Sớm biết thế vừa rồi nên đi nhanh hơn một chút, như vậy đụng vào cây sẽ bị đụng thật mạnh rồi nàng sẽ ngồi lâu hơn một chút, chỉ có thế mới không phải thấy thân ảnh Sở Nguyệt Xuất.

Cảm giác thật đáng ghét...

Không đợi kết hôn Sở Nguyệt Xuất cũng đã không để ý tới mình.

Nhận ra điều này nhường Ngôn Du sau một đường đi vào trường thậm chí còn tiến văn phòng đều thực hốt hoảng.

Lần đầu, cả ngày, cũng không phải thời gian lên lớp, Ngôn Du chỉ ghé vào trên bàn làm việc ngẩn người, lại không có ngủ.

Cho dù ở trong lòng một lần lại một lần tự nói với mình không nên nhìn Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất vẫn sẽ ngẫu nhiên, tựa hồ là lơ đãng đưa tầm mắt từ trên người Ngôn Du đảo qua.

Vài lần đều thấy Ngôn Du không có ngủ, Sở Nguyệt Xuất bắt đầu lo lắng.

Chẳng lẽ buổi sáng Ngôn Du bị đụng thật sự là bị thương rồi?

Sao hôm nay lại có thể vẫn luôn không ngủ, có phải thân thể không thoải mái hay không?

Ý nghĩ như vậy ở trong đầu đảo quanh rất lâu, sau đó, nhiều lần nhịn không được muốn tiến lên hỏi lại sinh ra một cỗ áp chế xúc động này xuống. Sở Nguyệt Xuất ngày hôm nay quả thật cũng cực kỳ hốt hoảng. Đến nỗi trong văn phòng các lão sư khác đều nhìn ra nàng cùng Ngôn Du không được bình thường.

“Ôi chao... Sở lão sư, cô có phải cùng Ngôn lão sư cãi nhau hay không a?” Vừa tiến vào giai đoạn tổng ôn tập, toàn bộ lịch dạy học lập tức trở nên rất chặt, giờ dạy của Ngôn Du cũng đồng dạng như thế, liền như hôm nay, rõ ràng là thứ bảy vậy mà buổi sáng nàng có tới hai lớp, buổi chiều tiết thứ ba cũng là lớp của nàng. Vì thế tiết thứ ba khi Ngôn Du đi dạy rồi, nữ lão sư ngồi bên cạnh Sở Nguyệt Xuất nhịn không được mở miệng hỏi.

“Không có...” Sở Nguyệt Xuất miễn cưỡng cười, lắc đầu, cúi đầu còn như thật sự đang sửa bài tập. Lão sư kia cũng rất biết điều, xem Sở Nguyệt Xuất không muốn trả lời liền không nhiều lời nữa, chính là lúc xoay người lại làm như nói liên miên cùng cằn nhằn, “Ngôn lão sư này hãy còn giống hệt như tiểu hài tử, chọc tới Sở lão sư phỏng chừng cũng là không cẩn thận thôi...”

Rõ ràng Ngôn Du cùng lão sư trong văn phòng rất ít nói chuyện nhưng gần đây lại có người sẽ nói giúp cho Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất có chút muốn cười, rồi lại cười không nổi.

Nhất định là Ngôn Du thật sự rất đáng yêu rất trẻ con mới có thể nhường các lão sư giúp nàng nói chuyện.

Thở dài, Sở Nguyệt Xuất thẳng lên thân mình, hết sức làm cho mình có thể đem lực chú ý phóng vào công việc.

Ngày mai lại là chủ nhật, hôm nay phải đem hết thảy công việc làm cho xong, nàng thật sự không thích đem công việc mang về nhà làm chút nào.

Thế nhưng, rõ ràng là nghĩ như vậy mà đã đến giờ tan học, Sở Nguyệt Xuất vẫn không thể nào làm xong hết việc.

Lại thở dài một tiếng, cuối cùng chỉ có thể đem bài tập chưa sửa xong mang về nhà.

Cứ như vậy, ngày hôm nay cứ như vậy trôi qua, Sở Nguyệt Xuất không tốt mà Ngôn Du cũng không tốt, ai cũng không tốt qua.

Càng làm cho Ngôn Du khó chịu chính là trong lúc nàng ủy khuất về đến nhà lại có thể gặp trong phòng khách, có phụ mẫu nàng, tỷ tỷ của nàng đang ngồi, còn có thêm Lạc Học Khâm.

Vâng, nàng đã muốn thật lâu chưa trở về nhà ba mẹ bên kia, nương tiến vào giai đoạn tổng ôn tập có công việc để lấy cớ, chết sống cũng không chịu trở về.

Ngôn Tĩnh cưng chiều nàng, tự nhiên sẽ không miễn cưỡng. Đương nhiên, nàng cũng không phải thực muốn trở về, tuy rằng cảm thấy không muốn ở cha mẹ bên người thì thật bất hiếu, là không đúng. Nhưng...

Không thể không nói, điều này còn có thể tạm thời trốn tránh cái chuyện kết hôn linh tinh kia đi.

Không nghĩ tới, phụ mẫu nàng lại cùng Lạc Học Khâm có thể nhằm ngày hôm nay giết tới cửa mà đến.

=======================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện