Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 3



Editor: Preiya

Lúc xuống xe, Tống Cẩn sẽ nắm tay Triệu Tiêu, trước kia Tống Cẩn cũng thường nắm tay cô, khi đó cô chỉ vừa mới vào cung, Tống Cẩn đã nắm tay cô đi dạo nửa vòng hoàng cung, đi dạo xong còn nói với cô rằng: “Tiêu Nhi à, trẫm hy vọng nàng sẽ thích nơi này.”

Không tới nửa tháng sau, Cố Ấu Dung đã tiến cung, sau đó Triệu Tiêu thấy Tống Cẩn nắm tay Cố Ấu Dung đi dạo hoàng cung, mà việc đi dạo này đã diễn ra nhiều năm rồi.

Thật ra Triệu Tiêu hiểu rất rõ, Tống Cẩn mang cô đi dạo hoàng cung là bởi vì cô là con gái của nhà họ Triệu, còn việc anh mang Cố Ấu Dung đi dạo là bởi vì thích nàng ta.

Cô và Tống Cẩn người trước kẻ sau đi trên cầu thang của khu nhà, lúc đi tới chỗ rẽ của cầu thang, Triệu Tiêu nói với Tống Cẩn đang đi trước: “Hoàng…Tống Cẩn, dây giày của anh bị rớt ra kìa…”

Tống Cẩn liền ngước xuống nhìn theo bản năng, đúng lúc này, Triệu Tiêu cộp cộp cộp” chạy vượt lên phía trước Tống Cẩn như một con thỏ nhỏ, “Vù” một tiếng đã vượt khỏi người anh, sau đó đi đến chỗ cửa nhà mình.

Dựa vào cái gì mà mỗi lần đi cùng cô lại phải đi ở đằng sau anh chứ, Triệu Tiêu dùng chìa khóa mở cửa nhà, lúc cô sắp bước vào trong thì quay đầu lại nhìn, Tống Cẩn vẫn đang đứng ở chỗ ngã rẽ, ánh sáng đèn từ hàng hiên chiếu xuống khuôn mặt anh, làm tôn lên đôi mắt sáng lấp lánh đó.

Một tia nghi ngờ hiện lên trong đôi mắt của anh, ngay tại lúc anh đang muốn mở miệng nói chuyện thì Triệu Tiêu đã đóng mạnh cửa lại.

Đóng cửa lại xong, Triệu Tiêu đưa tay lên sờ trái tim đang đập bùm bùm này của mình, xong đời rồi, cô cư nhiên dám ở đi trước Hoàng Thượng, tội này đáng bị tru di đấy!

Khi Triệu Tiêu mới tới nơi này, cô vô cùng không có cảm giác an toàn, có một khoảng thời gian sẽ không dám nói chuyện với bất kỳ ai, nhưng hiện tại cô lại cực kỳ thích uống nước ngọt có ga của nơi này, nhưng lúc vừa mới biết nó, bảo cô chạm vào cô cũng không dám chạm vào loại nước giống như nước bọt này, màu của có rất giống màu của chim hồng hạc.

Tống Cẩn nói cho cô biết, trước tiên là không có biện pháp để trở về, ngàn vạn lần đừng để người khác phát hiện ra cô không phải Triệu Tiêu thật, mỗi ngày sau đó Triệu Tiêu cảm thấy vô cùng bất an và sợ hãi, cô liền cố hết sức để học và đọc sách của nơi này, đáng tiếc lại là chim ngốc bay trước, huống chi cô lại là con chim ngốc học bay trễ nhiều năm như vậy, cô không có được tư chất thông minh như Tống Cẩn đâu.

Nửa năm sau, sau khi từ trường về nhà, ba Triệu mẹ Triệu đem cuốn sổ thành tích của cô về cho cô xem: “Triệu Tiêu, lúc trước con còn thi được 34 điểm, nói đùa chứ bây giờ 10 điểm cũng có thể có, đúng là làm vứt đi mặt mũi của nhà họ Triệu chúng ta mà.” Nói xong, ba Triệu chất vấn cô cực kỳ nghiêm khắc: “Có phải con và Tống Cẩn đang yêu đương gì không, lần này thành tích của nó cũng sụt giảm thê thảm đấy.”

Trong trường học, tất cả các học sinh đều cho rằng cô là cô dâu nhỏ của Tống Cẩn.

Ở nhà, ba Triệu và mẹ Triệu cho rằng cô và Tống Cẩn yêu đương sớm.

Cô mới không nói cho bọn họ biết, cô chỉ là một trong số những cô vợ của Tống Cẩn mà thôi.

Trước khi đi ngủ Triệu Tiêu uống một chai nước có ga, lúc trở lại phòng ngủ thì gặp mẹ Triệu đi toilet, Triệu Tiêu liền đem chai nước giấu ra phía sau lưng mình.

Mẹ Triệu đưa tay ra chọt chọt vào cái ót của cô: “Đã nói với con bao nhiêu lần rồi hả, nước ngọt có ga không tốt cho não đâu, Tiêu Nhi à, mẹ không ép con, cũng không trông chờ con sẽ thi được điểm cao, nhưng con cũng cần phải lên cấp chứ, nếu không như vậy thì ngay cả cửa sau chúng ta cũng không đi được.”

Lúc đi ngủ, Triệu Tiêu vô cùng muốn biết “cửa sau” là cái gì, về sau cô mới biết rằng, thì ra “cửa sau” chính là một loại văn hóa của xã hội này.

Cách ngày thi càng gần, mỗi ngày Triệu Tiêu đều vô cùng sốt ruột.

Lúc nghỉ giữa tiết, cô gục đầu xuống sách bài tập đã làm được một nửa, đột nhiên nhớ tới việc mình còn chưa uống “Nước thần trước khi thi” của mẹ Triệu đưa, cô mò mẫm trong cặp sách lấy ra một bình nhỏ màu nâu rồi mở nắp ra uống hết.

“Em uống cái gì thế?” Tống Cẩn hỏi cô.

Triệu Tiêu liếm liếm môi, đưa bình nước cho Tổng Cẩn xem: “Tam Lặc Tương.”

*Đây là một loại thuốc tăng lực hoặc bổ não của Trung Quốc, gần giống như nước cốt gà Brand vậy đó.*

Triệu Tiêu liếc nhìn vẻ mặt của Tống Cẩn, cô lặp lại câu quảng cáo mà mình đã nghe trên TV: “Tam Lặc Tương, chống mệt mỏi, uống Tam Lặc Tương, nhẹ nhàng thoải mái, cô đọng tinh hoa, nâng cao tinh thần dẫn đến nâng cao trí não để làm bài thi điểm cao hơn..”

Tống Cẩn nhìn chiếc bình nhỏ trong tay cô, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, bên khóe môi của Triệu Tiêu ánh lên sáng bóng do vẫn còn dính một chút chất lỏng trong suốt, Tống Cẩn dời tầm mắt đi chỗ khắc, bình thản nói: “Em uống thêm nhiều nữa đi, nói không chừng thật sự có thể tăng thêm 20 điểm nữa đấy.”

Triệu Tiêu thất vọng quay đầu sang bên kia, tiếp tục uống thứ chất lỏng thần kỳ trước khi thi này, uống tới khi nào hết thì thì thôi, Mộ Thanh ngồi đằng trước đã quay đầu lại, bắt đầu nổi hứng bà tám thảo luận tình huống trong phim với cô.

Triệu Tiêu vội vàng mở miệng: “Tối hôm qua mình không có xem phim Nhược Hề.”

Mộ Thanh kích động đập tay xuống bàn của cô: “Bây giờ mình không xem phim Nhược Hề nữa, đài Hương Tiêu vừa mới ra một bộ phim cung đấu mới, phim này hay lắm đấy, Tiêu Tiêu à, mình nhất định phải tiến cử cho cậu biết, phim này tên là: “Tham vọng của hoàng hậu Kim Chi trong hoàng cung bão táp”.”

Triệu Tiêu “À…” một tiếng, đối với những phim nói về trong cung đình này, cô không hề hứng thú chút nào, cô chỉ thích xem quảng cáo mà thôi.

Mấy ngày trước, Mộ Thanh vẫn luôn thảo luận với Triệu Tiêu về vấn đề hoàng đế trong phim Nhược Hề có bao nhiêu là thâm tình, sau đó chuyển sang hậu cung bão táp, Mộ Thanh lại đập tay lên bàn, cùng Triệu Tiêu phỉ nhổ tên hoàng đế có bao nhiêu lăng nhăng kia: “Tiêu Tiêu, cậu nói xem, vợ của hoàng đế ở thời cổ đại nhiều như vậy, hắn ta có thể “làm” được hết không?”

Được hay không được, đó là một vấn đề lớn, nếu như cô trả lời là không được thì sao nhỉ?

Lúc Mộ Thanh còn chưa nói xong, Triệu Tiêu đã căng thẳng đến mức tay chảy đầy mồ hôi, cô im lặng không nói gì và gục đầu xuống bàn, nhưng Mộ Thanh vẫn không chịu buông tha: “Cậu nói hắn ta có làm có được không?”

Triệu Tiêu đau khổ ngẩng đầu lên: “Chắc là làm được…”

Đáp án này được không?

Kết quả, Trương Nam ngồi phía trước liền “Xùy” một tiếng, sau đó cũng xoay người lại và tham gia thảo luận đề tài này.

“Ngày hôm qua tôi đã đọc một quyển sách, nó viết rằng, mỗi đêm khi Hoàng đế sủng hạnh phi tử đều uống một viên thuốc, nhưng mà uống nhiều thuốc đó cũng không tốt, cho nên trong lịch sử cũng không có nhiều vị Hoàng đế sống được lâu.” Nói đến đây, Trương Nam cười hai tiếng vô cùng quái dị: “Tiêu Tiêu, cậu nói đúng không nào? Đúng không hả?”

“Tôi không biết…” Triệu Tiêu vốn đang căng thẳng, cô liếc nhìn khuôn mặt xanh mét của Tống Cẩn, nhưng lại rất muốn cười, nên cô đang cố sức phồng hai má để gồng mình không cười ra tiếng, như vậy thật là khó chịu mà.

Thật ra, cô cũng rất muốn biết Tống Cẩn có uống viên thuốc đó như lời của Trương Nam nói hay không; nó có vị như thế nào, chẳng lẽ là một dạng thuốc nén của Tam Lặc Tương hay sao, nhẹ nhàng thoải mái, cô đọng tinh hoa, cũng là một loại thuốc chống mệt mỏi cực phẩm ư?

Tiết học sau cùng của buổi chiều là tiết thể dục, vốn là việc học ở Sơ Tam rất bận rộn nên không có thể dục, nay giáo viên chủ nhiệm lớp của bọn họ vì muốn để cho học sinh có tâm lý tốt nhất trước khi thi nên đã khôi phục lại môn thể dục, Triệu Tiêu có thể nói rằng cô ghét nhất là môn thể dục không?

Triệu Tiêu ghét nhất là lớp thể dục, vì có nguyên nhân.

Cô nhớ lại lần học thể dục đầu tiên ở nơi này, khóa trên đang muốn tiến hành tổ chức cuộc thi chạy 800m nên giáo viên nói hôm nay cần phải kiểm tra, tất cả mọi người đều bắt đầu than thở.

“Nữ sinh được ưu tiên, nữ chạy trước, nam sinh đến tập trung ở đây đi.” Giáo viên thể dục thổi còi, đi đằng trước.

Sau đó Triệu Tiêu bất đắc dĩ bị Mộ Thanh kéo đến chỗ vạch xuất phát, tất cả một đám nữ sinh ồn ào đều đang ngồi xổm chuẩn bị chạy- nhưng Triệu Tiêu lại không hiểu vì sao phải làm như vậy cho lắm.

Nhìn thấy cô vẫn còn đang đứng, giáo viên thể dục liền nổi giận: “Em nữ sinh kia, mau ngồi xổm xuống đi, ngồi xổm xuống đó, không lẽ tôi chưa từng dạy động tác xuất phát cho em sao?”

Triệu Tiêu đau khổ quay sang nhìn Tống Cẩn đang quan sát cô cách đó không xa, anh lại im lặng quay mặt đi.

Giáo viên thể dục lại tức giận thúc giục cô hai tiếng: “Ngồi xổm xuống mau, ngồi xổm xuống đi!”

Triệu Tiêu học tư thế “Qùy xuống” của các bạn học, sau khi cô liền “quỳ xuống”, giáo viên đã thôi không quát mắng cô nữa, nhưng ông ta lại bắt đầu hô to: “Mỗi người phải cố gắng để đạt được thành tích nhé!” Sau một tiếng vang lớn, lúc Triệu Tiêu DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn ngẩng đầu lên thì các nữ sinh đã bắt đầu rời khỏi hàng và liều mạng chạy về phía trước, chỉ có cô còn đang ngồi xổm trên vạch xuất phát với vẻ mặt mờ mịt.

“Chạy đi, chạy nhanh lên!” Giáo viên thể dục lại bắt đầu gào thét: “Em, đứa ngốc này lại thất thần cái gì thế hả, mau chạy đi, chạy nhanh lên….”

Bởi vì chuyện này mà giáo viên thể dục đã nhớ rõ mặt cô, mỗi lần có tiết thể dục đều mang cô ra làm trò đùa, rồi lại bảo cô lên làm làm động tác mẫu gì đó một lần, hơn nửa năm sau, Tống Cẩn đã khẽ mắng cô một câu rằng: “Em đúng là đồ đần độn mà, không biết xin nghỉ sao?”

Mỗi lần Tống Cẩn vì lớp thể dục mà mắng cô ngu ngốc, Triệu Tiêu nghĩ thầm, nếu như muốn để một nam sinh làm mẫu thì người đó chắc chắn là anh rồi, cô chỉ là bình phong mà thôi.

Trong lớp học thể dục cuối cùng trước khi kỳ thi diễn ra. giáo viên thể dục cũng không đưa ra nhiệm vụ gì, sau khi học sinh xếp thành hàng xong, ông cũng bắt đầu nói vài câu cổ vũ tinh thần một chút: “Tóm lại tôi hy vọng tất cả các em đều có thể đạt được thành tích tốt, mọi người có lòng tin không?”

“Có!” Mọi người trả lời bằng khí thế vô cùng oai hùng.”

“Tốt, tốt!” Giáo viên thể dục liền cười: “Tiết này thầy không dạy, nam sinh chơi bóng, còn nữ sinh thì có thể hoạt động tự do, còn nữa, Triệu Tiêu mau bước ra khỏi hàng và cùng thầy đi lấy dụng cụ thể dục.”

Triệu Tiêu cúi đầu bước ra khỏi hàng, giáo viên thể dục liền vỗ vai cô hai cái: “Em đi với thầy tới phòng thể dục nào.”

Triệu Tiêu đi theo giáo viên thể dục Đinh Tiểu Sơn tới phòng thể dục, tuy giáo viên này tên là Tiểu Sơn, nhưng lại là một người đàn ông Đông Bắc cao lớn, các học sinh đều lén lút gọi ông là Đinh Đại Sơn.

Trong phòng chứa dụng cụ, Đinh Đại Sơn ném cho cô một quả bóng rổ, rồi thuận miệng hỏi cô: “Triệu Tiêu à, về cuộc thi này em có cách gì không?”

Triệu Tiêu ngẩng đầu lên: “Thầy Đinh….”

“Đừng lo lắng, em đứa nhỏ này mỗi lần nói chuyện với thầy đều có vẻ mặt giống như thầy sắp ăn thịt em vậy đó.” Đinh Đại Sơn cười: “Phải cố lên nhé, vẫn có thể thi đậu Cao Trung, nếu như không đậu thì coi chừng Tống Cẩn sẽ không cần em nữa đâu…. “

Đinh Đại Sơn lại ném cho cô một quả bóng rổ khác, Triệu Tiêu muốn chụp nhưng quả bóng lại rơi xuống đất và lăn đi xa.

Đinh Tiểu Sơn lắc đầu đầy bất đắc dĩ: “Bề ngoài của em nhìn rất thông minh lanh lợi, nhưng sao mỗi lần ra cửa lại giống như không mang theo não thế nhỉ…”

Triệu Tiêu nhặt bóng xong, bước ra ngoài không hề gây tiếng động.

Đinh Tiểu Sơn liền hô lớn với Triệu Tiêu: “Đừng giận mà, thầy chỉ nói đùa thôi.”

Ở lớp thể dục, Tống Cẩn bị Trương Nam kéo đi chơi bóng rổ, còn Triệu Tiêu bị Mộ Thanh kéo đến chỗ bóng cây và tiếp tục tán gẫu về “Tham vọng của hoàng hậu Kim Chi trong hoàng cung bão táp.”

Triệu Tiêu ngồi trên bậc thang cao, một bên nghe Mộ Thanh phỉ nhổ hành vi giống như ngựa đực của tên hoàng đế, một bên nhìn Tống Cẩn chơi bóng rổ.

“Nếu như hoàng đế chỉ yêu một người thì khẳng định là những người phi tử khác của hắn ta sẽ rất đáng thương đó.” Mộ Thanh nói.

Triệu Tiêu gật đầu vô cùng đồng cảm: “Đúng là như vậy thật.”

Mộ Thanh liền kéo tay cô: “Cho nên nếu như thật sự được xuyên không thì mình muốn làm sủng phi, sau đó hoàng đế sẽ nói với mình là: “Mặc kệ là khát nước ba ngày, trẫm chỉ muốn uống một mình gáo nước của nàng thôi”, ha ha ha…”

Triệu Tiêu cũng cười, thuận miệng nói tiếp: “Làm sao có thể như vậy được chứ?”

Cô lại nhớ tới sủng phi Cố Ấu Dung, trong hậu cung của Đại Kỳ, nàng ta là người duy nhất được sủng ái, nhưng Tống Cẩn cũng không chỉ uống một mình gáo nước của nàng ta, đối với Triệu Tiêu Nhi cô mà nói, nếu như phải xếp thứ bậc những người tranh sủng trong hậu cung, thì cô thuộc loại “kém nhất, không đáng để nhắc tới.”

Sau lớp thể dục là giờ cơm tối, Tống Cẩn vẫn còn đang chơi bóng rổ cùng với những nam sinh khác, Triệu Tiêu tự động ngồi trên bậc thang chờ Tống Cẩn, Mộ Thanh đi trước, nhìn cô nói đầy tiếc nuối: “Sớm hay muộn thì cậu cũng bị Tống Cẩn ăn tới chết, không phải, cậu đã bị cậu ta ăn sạch rồi.”

Khoảng sáu phút trôi qua, Tống Cẩn đã đi tới chỗ cô, anh mặc đồng phục thể dục đơn giản trên người lại càng thêm đẹp trai, Triệu Tiêu nghĩ anh mặc long bào và đồng phục thì cái nào cũng đẹp mắt cả, sau đó phát hiện ra, mình tới nơi này đã được hơn hai năm, vậy mà cô đã quên mất dáng vẻ lúc mặt long bào của anh, hoặc là lúc trước đây, cô cũng không được nhìn thấy anh mặc long bào nhiều lần.

Lúc Triệu Tiêu đang ngây người ra thì Tống Cẩn đã chạy tới bên cạnh cô: “Xuống đây đi.”

Triệu Tiêu đứng trên bậc thang cao, lấy tay phủi phủi bụi trên người mình rồi nhảy xuống từng bậc.

Tống Cẩn nhìn Triệu Tiêu đang nhảy nhót, nhẹ nhàng nở nụ cười, khóe môi cũng cong lên: “Lúc ở Đại Kỳ em cũng hay nhảy nhót giống một con thỏ thế này à?”

Triệu Tiêu ngẩng đầu lên, trong lòng có chút khó hiểu, bởi vì Tống Cẩn rất ít nói chuyện của Đại Kỳ với cô.

Cúi đầu xuống, Triệu Tiêu lặng lẽ siết chặt tay lại, tâm tình đột nhiên trở nên rất tệ, thấp giọng mở miệng: “Mới không có đâu, lúc anh viết chiếu lập em làm phi tần, không phải anh đã viết em “Ôn nhu, lương thiện, đôn hậu, đoan trang thục duệ, tư tính nhanh nhạy” ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện