Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Chương 61: Tất cả đầu mối đều có, chỉ kém một con đường. .



Edit: Rika

Đảo mắt chúng ta đã trở lại Linh Dẫn cốc đã hơn nữa tháng. Ngày trở về liền phát hiện Hải thúc đã tự ý làm chủ chuẩn bị lễ đường, ngày thứ hai ta và Cừ Cử bái lạy thiên địa, rốt cuộc chính thức thành thân.

Sau thành hôn sinh hoạt của chúng ta cũng không có biến động gì lớn, bởi vì ta có thai, tuy rằng Cừ Cử tâm tình khó chịu, mỗi đêm lại chỉ có thể than thở ôm ta ngủ. Linh Dẫn cốc bị thiêu đốt, tuy rằng đã được dọn dẹp tu sửa, nhưng mỗi ngày ta cũng rất bận rôn, cả người hoạt động như một con quay.

Linh Dẫn cốc chia làm bốn thôn, một hồi đại kiếp nạn, hơn một nửa bị phá hủy, dân làng trở nên vắng vẻ. Ta chỉ huy mọi người chỉnh đốn một phen, tập trung quy hoạch những người còn lại trong thôn, mặt khác, lấy ra một làng trong tộc làm nghĩa trang, an táng những người đã mất ở đó.

Tất cả nhìn qua đều ngay ngắn ngăn nắp, cái cốc ngày trước tràn ngập hơi thở chết chóc nay cũng đã có sự sống trở lại. Chỉ là trong lòng ta thủy chung có việc không bỏ xuống được, ta nhớ thi thể của Tiểu Mai ở Ngưu thôn. Nàng và Nhị Cẩu phu thê chia lìa, đến chết cũng không thể cùng ngủ trên một mảnh đất, ta khó có thể an lòng.

Ta vẫn cho là ta che giấu rất khá, thẳng đến tối hôm đó ta mới biết được, suy nghĩ của ta thật ấu trĩ.

Đêm đó ta nằm ở trong lòng Cừ Cử, dự định tính toán làm sao đem việc này xử lý cho tốt, Cừ Cử một mặt nắm chặt tay ta, một mặt nhẹ giọng nói: “Không nên làm quá sức mình, đợi ngày khác thân thể nàng ổn định, ta và nàng cùng nhau quay về Ngưu thôn mang nàng về đây”

Ta sửng sốt, nhất thời có thể hiểu được nàng trong miệng chàng là ai, chờ ta phục hồi lại tinh thần, trong lòng cảm thấy một trận ấm áp.

Làm tộc trưởng tự nhiên không giống với ngày xưa, không thể làm xằng làm bậy, cũng không thể tùy tâm sở dục* (làm theo ý mình). Quan trọng hơn, ta phải đảm nhiệm trọng trách nặng nề. Ta nhất định phải để cho toàn bộ tộc nhân tin vào ta, tộc trưởng của bọn họ là người có thể dựa vào, những vất vả khổ sở ta chỉ có thể nuốt ngược vào trong. Tuy rằng không chỉ một lần, nhưng ta nghĩ ta hầu như sắp không nhịn được.

Mà lúc này, Cừ Cử nói một câu làm ta sáng tỏ, ta vĩnh viễn cũng không cô đơn một người, mặc dù ta không nói, nhưng chàng hiểu.

Bất tri bất giác, bước chân của mùa xuân càng đến gần, ngoài cửa sổ nước sông đã tan, ban ngày đêm tối luôn có thể nghe tiếng nước chảy ồ ồ.

Một ngày đẹp trời, ta đang liệt kê lại những điển tịch của mấy đời tộc trưởng lưu lại, ngẩng đầy, cảm thấy chỉ có mình mình. Đứng dậy duỗi người, nằm vật xuống tháp chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, đang ngủ gật, lại bị một trận hương thơm làm cho tỉnh lại. Mở mắt, đầu tiên nhìn thấy bóng lưng của Cừ Cử đứng bên cửa sổ. Trên bàn là một chén cháo đang bốc khói, nhìn thân hình chàng lúc này cũng thật mờ ảo.

Chỉ là hình ảnh ấm áp như thế, ta lại nghĩ chàng mơ hồ có chút không hài lòng.

Đứng dậy đi tới bên cạnh chàng , từ phía sau lưng ôm lấy hông của chàng, sau đó làm nũng cà cạ vào lưng chàng . Chàng xoay người đem ta ôm vào trong lòng, ôn nhu nói.

“Đánh thức nàng?”

Ta lắc đầu, lôi kéo chàng ngồi xuống, một mặt khuấy động chén cháo, một mặt nghiêng mắt nhìn chàng.

“Làm sao vậy? Từ lúc trở về Linh Dẫn cốc, ta vẫn luôn cảm thấy chàng dường như có tâm sự nặng nề.”

Cừ Cử mỉm cười, giơ tay gõ một cái lên đầu của ta: “Ngày đêm suy nghĩ cho người khác, nàng không an an tâm tâm dưỡng thai, sự vụ lớn nhỏ trong cốc, đều qua tay nàng, hiện tại lại hỏi ta. Ta làm gì mang tâm sự nặng nề chứ?”

Ta nhướn mắt nhìn chàng cười khẽ, đặt chén cháo trong tay xuống, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt lông mày lại cho chàng.

“Ta quen chàng cũng đã lâu, quá khứ kiếp trước không nói tới, kiếp này ta bên cạnh chàng hơn ba năm, nhất cử nhất động của chàng ta sớm đã khắc sâu trong lòng. Cừ Cử, trên đời này, không phải chỉ có mình chàng hiểu rõ tất cả, ta mặc dù không quan tâm tới ngượi khác, nhưng với chàng, ta vẫn hiểu”

Cừ Cử có vẻ có chút khiếp sợ, há miệng muốn nói, sau lại ôn nhu vuốt tóc ta “Nàng quả nhiên khác xa so với ba năm trước. Khi đó nàng chưa xảy ra chuyện, cũng không cần hao tâm tổn phí vì những chuyện này”.

Ta rũ đôi mắt xuống, tay cầm chén trà: “Xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhiều lần sinh tử, muốn không thay đổi cũng thật khó khăn. Chàng cũng có thể yên tâm, ta hiện giờ không phải là Mật nhi của trước kia, chàng gặp phiền phức, mặc dù ta không giải quyết được, nhưng ta vẫn có thể cùng chàng gánh vác.”

Cừ cử quay đầu nhìn đám mây bất động ngoài cửa sổ, đứng dậy đi tới bên cửa sổ nhẹ giọng nói rằng: “Lần này ta cùng nàng đi Lôi Khả, nghĩ hữu nhiều chuyện này đều kỳ lạ. Đã nhiều ngày ta sắp xếp suy nghĩ, nhưng thủy chung cũng không có kết quả. Hết thảy đều loạn cào cào, nhưng ta biết, chắc chắn có điều gì đó mà chúng ta đã quên mất”.

Tinh thần ta tỉnh táo, theo ánh mắt của chàng nhìn dòng sông phía thôn Tây “Chàng nói là chuyện của Lạc Ẩn?”

Cừ Cử quay đầu lại liếc mắt nhìn ta, gật đầu đồng ý với lời ta nói: “Như nàng nói, Lạc Ẩn lúc đó là theo sự dặn dò của sư phụ nàng, thế nhưng lại một đao bị mất mạng. Ta có đi điều tra xung quanh khu vực đó. Bốn phía chung quanh, tường vây rất cao, người bình thường khó có thể leo lên, hơn nữa theo phương hướng của con dao, là cố ý tránh cho nàng không bị thương. Cho nên, thủ pháp người này nhất định là rất thuần thục, tuyệt đối không có khả năng là cao thủ võ lâm.”

Ta gật đầu, trong đầu nhớ lại tình cảnh lúc ấy : “Một dao kia tựa hồ từ dưới nách ta bay tới. Vị trí rất chính xác. Mà theo Lạc Ẩn nói, sư phụ nàng làm nhiều như thế chỉ vì muốn giết ta, thế nhưng ngày đó lại lại cố ý tách ra ta, cho nên ta nghĩ, nàng chắc là biết trên người ta có kết giới, nếu như phóng dao về phía ta, nhất định sẽ bị chuyển hường, cho nên nàng sợ Lạc Ẩn sợ hãi nói ra điều gì. Cho nên. . .”

“Phía sau chuyện này là người chúng ta quen…” Cừ Cử nắm nắm tay lẳng lặng tiếp lời.

Ta gật đầu. Yên lặng một hồi rồi mở miệng nói: “Năm đó ở Ngưu thôn, chàng còn nhớ lúc Đại Ngưu cùng Tiểu Toàn giống như bị trúng ta không?” Cừ Cử nhìn ta gật đầu.

“Khi đó chúng ta hoài nghi là đàn Phục Hy, chàng trở về thiên đình điều tra nơi rơi xuống của đàn Phục Hy, thế nhưng sau này lại xảy ra quá nhiều chuyện, ta cũng chưa kịp hỏi chàng, đàn Phục Hy hiện giờ đang nằm trong tay ai?”

Cừ Cử lắc đầu “Ba trăm năm trước lúc Cầm Khương chết, đàn Phục Hy cũng không rõ tung tích, Thiên đình cũng không tra ra”. Chàng giương mắt chột dạ nhìn ta :” Mọi người nghĩ A Lê trộm đànPhục Hy, nhưng chuyện này với nàng là không có khả năng. Cho nên tung tích của đàn Phục Hy cũng mơ hồ, ta nghĩ, đàn Phục Hy hẳn là ai đó đã đem giấu đi”

Ta lắc đầu.”Sai rồi. Ta đã thấy nàng cầm.”

Cừ Cử sửng sốt, không tin trợn to hai mắt nhìn ta. Ta châm trà, cái miệng nhỏ nói.”Lúc chàng rời đi Ngưu thôn không bao lâu, Tiểu Mai một thân đầy máu tới nhìn ta lần cuối, ta hoang mang tột đột chạy đi tìm Lạc Ẩn. Kết quả ta thấy trong tay nàng cầm đàn Phục Hy. Lấy ngọc làm thân, lấy thiên ty làm dây. Đầu độc nhân tâm, cho nên ta nghĩ, đàn Phục Hy hẳn là nằm trong tay sư phụ Lạc Ẩn. Mà người này cũng có thể là người trước kia đã giết Cầm Khương rồi vu hãm cho ta.”

Cừ Cử khẽ vuốt cằm, một lát sau mở miệng nói: “Ta hoài nghi… Nàng là Bạch Hoài.”

Tay cầm chén trà của ta run một cái, vẫy ra vài giọt, rơi vào khăn trải bàn , làm ố hai đóa hoa sơn trà.

“Bạch Hoài tiên tử? Không, sẽ không, tuy rằng ở khách điếm nàng lừa ta, thế nhưng nàng là tiên tử, lại là tỷ tỷ ruột thịt của chàng, chẳng lẽ nàng lại đi làm chuyện tổn thương tới chàng sao?”

Cừ Cử mệt mỏi nhắm mắt lại, giơ tay lên day day huyệt Thái Dương.”Ta thật là choáng váng. Hai chúng ta tuy rằng không thân, nhưng thủy chung là cùng thế hệ, huống chi nàng luôn luôn ôn hòa thiện lương, ta nghĩ, cũng không đến mức làm ra chuyện khác người như thế, huống chi, ba trăm năm trước, tỷ ấymặc dù không thể nói rõ là thích nàng, nhưng cho tới bây giờ đều không ghét. Không có lý do gì giết nàng. Ta chẳng qua chỉ là cảm thấy kỳ quái mà thôi.”

Ta nhíu mi hỏi: “Chàngnghĩ cái gì kỳ quái?”

Cừ Cử trầm tư một hồi, đáp: “Chẳng qua là ta cảm thấy, lần ở khách điếm kia, Bạch Hoài là lo lắng tới Thiên quy nên mới ép nàng rời đi , nhưng cũng sẽ không dùng… Dùng phương thức như vậy, sau đóm ở Lôi Khả nhìn thấy đại phu nhân, ta có chút ấn tượng?”

Ta gật đầu, nữ nhân như vậy, nhìn một lần rất khó quên.

“Ta vô luận là nhìn bóng lưng của nàng hay là nghe thanh âm của nàng, đều nghĩ nó quen thuộc cực kỳ. Ta nghĩ, nàng có đúng hay không ở cùng chỗ với Mạc Quý, mà Mạc Quý vẫn luôn muốn trả thù ta, mà nàng là tâm can của ta, giết chết nàng không nghi ngờ gì chính là đả kích lớn nhất đối với ta.”

Ta nhìn chàng, đầu óc có chút quây cuồng. Trong vạn mối quan hệ, ta thật sự khó có thể hiểu hết được.

Cừ Cử hé miệng cũng hớp một ngụm tra, sau đó đột nhiên tựa như quyết định điều gì đó, nghiêm mặt nói: “Việc này không tra rõ, ta thủy chung khó có thể an lòng, ngày mai ta liền đi tới núi Phương Trượng một chuyến, chuyện này nhất quyết phải tra rõ ra”

Ta gật đầu, ghé vào trên bàn, có chút uể oải nhìn chàng.

“Vậy chàng đi bao lâu?”

Chàng nhéo nhéo lỗ mũi của ta, cười nói: “Sẽ không lâu, sáng sớm xuất phát, buổi tối sẽ trở lại. Thật lâu rồi chưa ăn bánh hoan hỉ do nàng làm, ngay mai nàng làm xong rồi đợi ta trở về ăn”

Ta vui mừng trong lòng, liền gật đầu đáp ứng.

Bánh hoan hỉ, bánh hoan hỉ. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện