Hiệp Nữ Khuynh Thành

Quyển 1 - Chương 39



“Em hãy nghe lời anh, chờ anh trở về. Em hiện nay vẫn chưa đủ sức mạnh nên hãy cố gắng tu luyện thêm để mạnh mẽ hơn nữa, có như thế thì sau này chúng ta mới có thể tiếu ngạo giang hồ không màng thế sự được.” Nói rồi ngẩng đầu lên trời thét vang một tiếng dài, một quầng lửa trong chốc lát hạ xuống trước mặt hai người.

“Hồng Loan, khi ta không có mặt ở đây ngươi hãy thay ta chăm sóc cho Khuynh Thành. Nếu để cô ấy mất một sợi tóc thì ngươi cũng đừng làm thần thú nữa, cứ làm một con chim phải gió cho xong!”

Hồng Loan nghe vậy sắc mặt không ngớt biến đối. Nó kháng nghị, “Tôi là một thần thú chứ không phải con chim phải gió!”

Khuynh Thành đưa bàn tay xoa xoa đầu nói nói: “Được rồi! Ta biết ngươi là thần thú rồi, con chim phải gió ạ!”

Hồng Loan thật sự tuyệt vọng xem ra nó không thể thoát khỏi cái danh xưng chết tiệt này rồi. Ôi, cái loài chim thấp bé đó mà cũng muốn thơm lây cái danh thần thú của nó sao?

“Thôi, ta phải đi! Khuynh Thành, nàng nhớ nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân.”

“Lam Tố...”

Hồng Loan tức giận nhìn Khuynh Thành ra sức kéo vạt áo cô, “Cô dám gọi thẳng tên của vương gia à?” Hồng Loan vừa dứt lời thì có một đạo linh thức truyền âm vang lên bên tai nói: “Ngươi tạm thời không được nói cho cô ấy biết bất cứ chuyện gì của ta, kể cả thân phận cũng vậy.”

“Vương gia, tại sao phải thế?” Hồng Loan ấm ức hỏi lại.

“Gì nữa hả?” Lam Tố không vui hỏi nó.

“Xin lỗi vương gia, là thuộc hạ nói năng quá lời!” Hồng Loan cúi đầu nói, đúng thế, chuyện của vương gia thì làm gì đến lượt một thần thú như nó được xemn vào?

“Ngươi phải giúp ta chăm sóc Khuynh Thành cho thật tốt, rõ chưa?”

“Vâng, thưa vương gia.” Hồng Loan cam chịu cúi đầu nói.

Lam Tố nói rồi nhanh chóng biến mất ngay trước mặt Khuynh Thành.

Khuynh Thành sắc mặt đăm chiêu nghĩ, tốc độ nhanh thật, xem ra chắc chắn anh ấy là người trên tiên giới rồi. Nghĩ một hồi lại nhìn sang Hồng Loan, có lẽ muốn biết thân phận của anh thì phải bắt con chim phải gió này mở miệng rồi.

“Này, thần thú Hồng Loan, ngươi có muốn ăn những món ăn lúc trước ta cho ngươi không?”

Hồng Loan sững người, nó thầm nghĩ thật đáng sợ, bộ dáng Khuynh Thành lúc này còn đáng sợ hơn lúc gọi nó là con chim phải gió. Nó rùng mình mấy cái rồi nhìn Khuynh Thành cảnh giác hỏi: “Cô lại nghĩ ra trò gì quái gở đây?”

“Cậu biết Lam Tố rất rõ đúng không?” Khuynh Thành vờ vịt hỏi.

Hồng Loan gật đầu rồi lại lắc đầu thật mạnh.

“Ta biết cậu biết rất rõ về anh ý và thậm chí biết rất nhiều chuyện của anh ấy, đúng không?” Khuynh Thành vừa nói vừa lấy ra một chiếc bánh thơm lừng để ngang trước mặt Hồng Hồng Loan hàm ý rõ ràng là nếu nó nói cho cô biết thì sẽ được ăn bánh.

Hồng Loan nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt sáng lên nhìn theo cái bánh trong tay Khuynh Thành, gật gật đầu.

“Vừa rồi ta thấy ngươi gọi anh ấy là vương gia, thực ra anh ấy là người như thế nào?”

“Ông ấy...” Hồng Loan vừa định nói thì bên tai nó lại vang lên tiếng Lam Tố dặn dò. “Tôi...tôi không biết.” Nó lắc lắc cái đầu cố rũ bỏ cái bánh trong đầu.

“Con chim phải gió nhà ngươi giỡn ta chắc?” Khuynh Thành cả giận nói.

Hồng Loan chết lặng, cô gái loài người này rõ là thay đổi thái độ quá nhanh mà, còn nhanh hơn cả người ta giở sách. Nhử nó không xong thì lại dọa dẫm sao? Nó đường đường là một thần thú? Cô gái không biết trời cao đất dày này lại dám hù dọa nó?

“Cô đừng nghĩ đến những ý đồ xấu xa nữa, tôi tuyệt đối sẽ không nói gì hết!” Hồng Loan ngẩng cái đầu xinh xắn của nó lên, vẻ kiên định cứng rắn. Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ ranh mà trông nó rất từng trải. Hồng Loan phớt lờ Khuynh Thành, nó bay lên tìm kiếm một cái cây to đậu lại rồi bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

“Con chim phải gió chết tiệt kia, có giỏi thì mi ngủ trên đó tới chết luôn đi!”

Hồng Loan nhìn Khuynh Thành rồi lại nhắm mắt ngủ, nó bất chấp rồi. Nếu n Ly không nhờ nó, vương gia không dặn dò thì nó đời nào gặp một người tu chân của nhân gian làm gì. Muốn nó phải cúi đầu, trừ phi Khuynh Thành có bản lĩnh chinh phục nó.

Huyết Sâm lúc này đã đi hái quả rừng về tới.

“Khuynh Thành, lại đây ăn một chút đi! Cô luyện hóa thêm hai ngày nữa rồi chúng ta sẽ lên đường.”

Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn Hồng Loan trên cao rồi lại nhìn Huyết Sâm.

“Huyết Sâm gia gia, liệu có cách gì để cháu có thể cấp tốc nâng cao năng lực nhanh hơn nữa không?”

“Khuynh Thành, sao cô lại gấp gáp vậy? Chẳng lẽ thiên kiếp của cô sắp tới rồi sao?” Huyết Sâm nhíu mày, lẽ nào cảm giác của lão sai rồi sao? Khuynh Thành chưa thể độ kiếp được, công lực của cô làm sao đã đạt tới mức đó được?

“Huyết Sâm gia gia, thiên kiếp của cháu còn rất lâu nữa!” Khuynh Thành thấy lão khó hiểu thì vội nói,

“Nhưng một người bạn của cháu đang gặp rắc rối nên cháu muốn sớm độ kiếp!”

“Người cô nói không phải là Lam Tố chứ?”

Khuynh Thành gật đầu nhìn lão rồi nói, “Huyết Sâm gia gia cũng biết rồi, anh ấy đã giúp đỡ cháu rất nhiều nay lại đang gặp khó khăn mà cháu chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, cháu cảm thấy mình thật vô tích sự. Cho nên cháu muốn cấp tốc rèn luyện nâng cao công lực để giúp anh ấy, dù ít nhiều thì cũng cảm thấy thoải mái hơn.”

Hồng Loan trông có vẻ như đã ngủ nhưng là đôi tai nó vẫn vểnh lên nghe hai người nói chuyện.

“Khuynh Thành, cho dù cô có phi thăng lên tiên giới thì e rằng vẫn phải lực bất tòng tâm thôi!” Huyết Sâm thương cảm nói.

“Huyết Sâm gia gia, dù thế nào thì cháu cũng phải thử xem sao, cháu không thể thờ ơ bỏ mặc anh ấy gặp nguy hiểm được.”

“Khuynh Thành, thiên kiếp của con người đều đã được định sẵn từ trước, có những việc không thể cưỡng cầu được đâu, sẽ bị trời trách phạt.”

Khuynh Thành mới không để ý tới trời đất, cô chỉ tin vận mệnh của con người chính là do con người quyết định thôi.

“Huyết Sâm gia gia, cháu không sợ! Chỉ cần giúp được anh ấy thì cháu không sợ gì hết.”

Câu nói này của Khuynh Thành khiến Hồng Loan mở to đôi mắt đang giả vờ ngủ. Gương mặt non choẹt của nó hiện lên một nét không hề hợp với lứa tuổi, nó không thể ngờ cô lại có tình có nghĩa như vậy. Lẽ nào cô ấy là... Có thể nào cô ấy lại là chuyển thế của Lạc Nhi cô nương? Nếu không thì tại sao vương gia lại tốt với cô ấy như vậy?

“Cô muốn giúp ngài ấy thật sao?” một đạo tàn ảnh nháng lên, Hồng Loan đã đứng trước mặt Khuynh Thành và Huyết Sâm.

“Đương nhiên rồi, ngươi tưởng ta cũng thờ ơ máu lạnh như ngươi sao?” Khuynh Thành nhìn nó chằm chằm nói.

“Được, coi như tôi nể tấm lòng của cô với ngài ấy mà sẽ giúp cô lần này.”

Đôi mắt Khuynh Thành sáng lên nhìn nó đầy cảm ơn.

“Ngươi trước tiên có thể nói cho ta biết danh phận của Lam Tố không?”

Hồng Loan đoán ra ngay Khuynh Thành vẫn chưa từ bỏ ý định moi thông tin từ nó. Nhưng nó là thần thú sao có thể bị con người lừa dễ dàng như vậy được?

“Chờ đến khi thời cơ chín mùi, cô tự khắc sẽ biết. Hiện giờ cô nên chịu khó tập luyện võ công đi.” Nó nguýt Khuynh Thành một cái dõ rài như muốn nói, muốn moi tin từ nó a, Khuynh Thành đừng có mà mơ!

Vậy là mấy ngày tiếp theo dưới sự hướng dẫn của Hồng Loan và Huyết Sâm, Khuynh Thành ngày đi đêm luyện công.

“Được rồi! Cô tự luyện đi, tôi phải đi nghỉ một lát đây!” Hồng Loan vươn vai, vặn người nói.

Khuynh Thành sau mấy ngày luyện hóa lại được Hồng Loan dạy kiếm pháp và tâm quyết cho thì luồng khí mạnh mẽ trong người đã được hấp thụ hoàn toàn. Giờ đây công lực của cô so với trước kia đã mạnh hơn gấp trăm lần, cánh tay cô đã có thể nâng được vật nàng nghìn cân.

Đúng lúc này thì rừng sâu bỗng nổi một cơn gió mạnh, sắc trời cũng đột nhiên u ám đáng sợ. Khuynh Thành ngẩng lên nhìn trời thấy những tầng mây không ngừng đảo lộn thì biết ngay rằng có người sắp độ kiếp. Cô theo hướng gió phi hành tới thì thấy có một người đang ngồi xếp bằng chờ lôi kiếp.

Chờ Khuynh Thành tới gần thì cô nhận ra gần đó có một người mặc áo xanh đang nở nụ cười nham hiểm. Người này mang gươm rình rập như thế chắc chắn không có ý tốt rồi.

Bầu trời lúc này giống như bị xé toang, một làn chớp lòe sáng rực, một đạo thiên lôi theo đó giáng xuống. Người đàn ông đang xếp bằng vội tập trung toàn bộ nội công vào giữa hai lòng bàn tay, đạo thiên lôi này anh ta vẫn còn có thể dùng tay chống đỡ được.

“Hừ! Ta sẽ xem ngươi vượt qua lôi kiếp thứ hai như thế nào?” kẻ mặc áo xanh nói rồi há miệng cười ha hả.

Bầu trời lại yên tĩnh trở lại, khi ai cũng cho rằng mọi chuyện đã qua thì đạo thiên lôi thứ hai lại giáng xuống, các tầng mây đỏ như máu cuộn nhào càng dữ dội hơn. Bầu trời lại bị xé toang lần nữa, một lốc xoáy trên không trung không ngừng hút các vật xung quanh vào vòng xoáy. Vào lúc này nếu mà bị quấy nhiễu thì e người độ kiếp khó tránh bị nội thương nghiêm trọng, như vậy thì đạo thiên lôi thứ ba là ngoài khả năng của anh ta rồi. Khuynh Thành thầm nghĩ, nhìn xuống người đàn ông đang độ kiếp thì thấy trán anh ta đã đầy mồ hôi có lẽ cũng đoán ra đối phương nhất định sẽ đánh lén.

Đúng lúc đạo thiên lôi thứ hai giáng xuống thì người mặc áo xanh lập tức bay về phía người kia. Thiên lôi có một đặc điểm là nếu không phải là người đang độ kiếp thì sẽ không bị nó ảnh hưởng tới.

“Ngươi chết đi!” thanh nhuyễn kiếm của gã nhằm vào ngực người đang độ kiếp, bay thẳng vút.

Lúc này đạo thiên lôi thứ ba đã giáng xuống.

“Đồ bỉ ổi!” Khuynh Thành từ chỗ khuất nhảy ra, Tử thanh bảo kiếm bảo kiếm trong tay nhằm thẳng vào thanh nhuyễn kiếm của gã kia chém nó thành mấy đoạn khiến sắc mặt gã mặc áo xanh nhăn nhó rất khó coi. Gã giận dữ nhìn Khuynh Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện