Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 72: Bắt nhốt trước đã



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trang Quý phi, không tiễn nha + Vinh Vương gia anh tuấn bức người

Edit: Nguyệt Chiêu viện

Beta: Huệ Hoàng Hậu

"Hoàng thượng!"

Nhìn Lý Duệ không nói một lời, xanh mặt hất bàn tay nàng đang nắm áo bào của hắn ra, nhấc chân liền muốn đi ra phía ngoài, Trang Quý phi hoảng hốt, quỳ rạp trên đất hô to.

"Câm miệng." Lý Duệ đi hai bước ra ngoài rồi, quay đầu lại, từ trên cao nhìn xuống nàng.

"Biết không? Ngươi làm trẫm cảm thấy ghê tởm."

Hắn đã không còn là đứa trẻ co ro ở trong cung khát vọng tình thương của phụ mẫu kia nữa, tình cảm đã từng xem như trân bảo mà bây giờ chẳng qua lại là một mưu đồ được dày công tạo nên, một lời nói dối dài ngần ấy năm. Sự tức giận trong lòng Lý Duệ khó có thể dùng lời để diễn tả. Rõ ràng là đang nổi giận nhưng vẻ bề ngoài của hắn lại khá bình tĩnh.

Đúng vậy, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ cảm thấy tỉnh táo như lúc này, giống như tảng đá đặt nặng trong lòng bỗng biến thành một vụn cát, chẳng qua cũng chỉ là dáng vẻ bên ngoài như vậy mà thôi, gió vừa thổi, tâm vừa động, vụn cát kia đã vỡ tan tành, hóa thành hư không.

"Hoàng thượng, Hoàng thượng, ngài nghe ta nói." Trang Cần kinh hoảng, sợ hãi kêu la: "Trước kia ngài thật sự từng nói, từng nói trưởng thành sẽ lấy ta làm vợ. Hoàng thượng!"

Lý Duệ lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, quay đầu rời đi.

"Hoàng thượng, ngài đã quên ngài đáp ứng tiên đế thế nào sao? Ngài đã quên ngài là đáp ứng Cố Doãn Hành sao?" Trang Cần ở phía sau hắn kêu gào khàn cả giọng.

"Nhớ rõ." Lý Duệ như đang trả lời nàng, thanh âm kia lại nhẹ đến mức như chỉ có chính mình có thể nghe được: "Cũng chính là vì nhớ rõ, cho nên không cách nào lý giải, càng không có cách nào tha thứ. Trẫm thấy không đáng giá thay Doãn Hành, trẫm cũng thấy không đáng giá cho chính mình. Không đáng giá!"

Đi ra ngoài điện, ánh mặt trời không hề bị ngăn cản mà đâm thẳng lại đây, làm đau hai mắt hắn, đau đớn bất thình lình xảy ra kia làm hai mắt hắn nóng lên, nước mắt nhịn không được chảy xuống.

Hắn ngẩng đầu, chịu đựng đau đớn đón những tia nắng sáng rõ kia.

Thì ra biết được chân tướng cũng không cảm thấy đau đớn, ngược lại có loại cảm giác nhẹ nhõm khác thường. Sớm biết như vậy, hắn không nên chờ đến khi Hoàng Hậu ép buộc hắn mới bằng lòng nhìn thẳng vào hiện thực.

Hắn yếu đuối chỉ có thể vào lúc này đây, hắn nhẫn nhịn bao dung cũng chỉ có thể có một lần.

"Người đâu!"

Đức Bảo mang theo nhóm thái giám vội vàng đón nhận.

"Quý phi có bệnh nhẹ, ngay trong ngày phong tỏa Thanh Hòa cung, không cho người tùy ý ra vào."

Đức Bảo ngẩn ra một chút, nhưng rất mau liền khôi phục bình thường, cúi đầu lên tiếng "Vâng".

"Thông truyền lục cung, Quý phi muốn an tâm dưỡng bệnh, sự vụ trong cung giao cho Hoàng Hậu xử trí." Lý Duệ hơi dừng một chút: "Lệnh Trinh phi và Huệ Phi cùng nhau giải quyết lục cung."

Triệu Yên Dung từng nói qua với hắn là phải cho Trinh phi và Huệ Phi tấn vị, hai người này lui tới Chiêu Dương Điện nhiều nhất, cùng Hoàng Hậu đi lại gần, còn là lão nhân từ Khang Vương phủ. Trinh phi cẩn thận tỉ mỉ, Huệ Phi thẳng thắn quyết đoán, có hai người kia hỗ trợ, Triệu Yên Dung sẽ khỏe hơn không ít.

Khoảnh khắc bước ra khỏi Thanh Hòa cung, Trang Cần cũng lập tức rời khỏi cuộc đời hắn.

Khi Triệu Yên Dung nghe được tin tức, nàng đang ăn dưa sa mà Vinh Vương hiếu kính tới. Dưa sa này cũng giống giống dưa hấu trước kia nàng ăn, thịt đỏ hạt đen, mềm mọng nước, có điều phần đầu quả hơi nhỏ, nước quả ngọt hơn.

Các cung nhân xử lí qua, thịt dưa cắt thành từng hạt lớn nhỏ, đựng vào chén ngọc chứa vụn băng. Hoàng Hậu, Bùi Cẩm cùng Triệu Uyển Dung mỗi người cầm một cái nĩa ngọc, ăn từng miếng từng miếng, cực kỳ ngon miệng.

"Đang êm đẹp, sao Quý phi nương nương lại bệnh nặng đến như vậy?" Bùi Cẩm ở trong cung mấy ngày này, chỉ có ngày đầu tiên Hoàng Hậu mắng nàng một hồi, từ sau đó là mang theo nàng khắp nơi chơi đùa không hề dạy dỗ gì. Nói ra cũng kỳ quái, Hoàng Hậu đối xử như vậy, Bùi Cẩm ngược lại trở nên hoạt bát phóng khoáng hơn rất nhiều, cùng Hoàng Hậu ở chung cũng không co quắp giống trước kia.

"Hôm kia còn nghe thái y bẩm với nương nương là nàng ta bình phục mà."

Triệu Yên Dung cười cười, ăn dưa sa cũng không trả lời.

"Có phải bởi vì nhớ nhung công chúa không?" Triệu Uyển Dung hỏi chỉ chỉ Trân Bảo Công chúa đang nằm sấp trên giường nhìn cung nữ dùng khăn tay cuộn thành con chuột nhỏ.

Bảo Trân là một hài tử rất ngoan, chỉ có lúc tỉnh lại thì hỏi một tiếng về Trang Quý phi. Con bé rất nhút nhát, đi đến nơi nào đều phải kéo chặt tay Diệp ma ma, thấy người liền trốn đi không chịu lộ mặt, có điều trước nay không thấy nàng khóc quấy. Triệu Uyển Dung chỉ lớn hơn nàng vài tuổi, nhưng lại là người đặc biệt hoạt bát năng động, cũng rất có kiên nhẫn với Bảo Trân, cho nên qua mấy ngày, Đại công chúa cùng Triệu Uyển Dung liền cùng chơi với nhau.

Tĩnh dưỡng mười ngày, tiểu công chúa sắc mặt hồng nhuận hơn nhiều, thái y mỗi ngày lại đây bắt mạch đều thập phần kinh ngạc với tốc độ hồi phục của công chúa.

Có thể không khỏe sao? Trời mới biết Thanh Hòa cung nhận đồ bổ dược liệu gì đó đều bị Quý phi dùng tới nơi nào, chỉ sợ mỗi ngày hầm dược cũng bị nàng ta bỏ thêm cái gì, công chúa mới có thể thiếu máu thành như vậy, cứ như một tiểu dân chạy nạn.

Nàng cũng không tin các thái y nhìn không ra sự kỳ quặc này, chỉ là đều bo bo giữ mình, cao thủ giả câm vờ điếc. Y thuật thì không thấy được cao siêu thế nào, đạo trung dung thì thật sự quán triệt đến mức tận cùng.

Nữ nhân Trang Cần này, lại có thể hạ thủ độc ác như vậy.

"Tỷ tỷ, muốn nói gì với công chúa không?" Triệu Uyển Dung ghé vào bên người nàng nhỏ giọng nói: "Ta thấy công chúa giống như rất nhớ vị mẫu phi kia của nàng, lần trước ta còn nghe lén được nàng đang hỏi Diệp ma ma, vì sao mẫu phi không tới gặp nàng, có phải nàng không ngoan hay không, mẫu phi không cần nàng phải không. Nghe quá đáng thương."

Hài tử nhỏ bị "giam" trong cung thất, từ nhỏ không có mẫu thân yêu thương, chỉ giống như là chó con nuôi trong nhà, chỉ nhận được thức ăn chủ nhân cho nàng, nói chuyện với nàng, cho dù là thường xuyên bị chủ nhân ngược đãi.

Tâm tư đơn thuần cũng chỉ cảm thấy đều là chính mình sai, là chính mình không ngoan, mà không phải chủ nhân không tốt.

Triệu Yên Dung giơ tay sờ sờ đầu Uyển Dung, cười nói: "Hoàng thượng nói không được cho người ra vào, ngươi nói với nàng, nếu nàng quấy lên muốn đi thì làm sao bây giờ? Đi rồi lỡ bị lây bệnh thì ai gánh trách nhiệm?"

"Về sau nàng không phải được nuôi dưỡng ở nơi này của ta, sẽ giao cho Huệ phi nuôi dưỡng, cứ như vậy, làm nàng chậm rãi quên Quý phi cũng tốt."

Đứa nhỏ này, cần phải có một vị mẫu thân mới, toàn tâm toàn ý mà xoa dịu miệng vết thương của nàng.

Huệ phi không tồi. Nàng ấy không có hài tử, nhìn hài tử người khác đều là bằng đôi mắt ao ước. Nàng ấy cũng là người tính tình ngay thẳng, Bảo Trân đi theo nàng ấy, nói không chừng tính tình có thể phóng khoáng hơn chút.

Triệu Uyển Dung không rõ, vì sao Bảo Trân công chúa sẽ giao cho Huệ phi, chỗ của Quý phi không tốt sao? Hơn nữa khi nàng nhắc tới Quý phi, biểu tình trên mặt Hoàng hậu tỷ tỷ rất kỳ quái, có vẻ mang theo chút khinh thường cùng trào phúng. Triệu Uyển Dung ở trong cung, khi nghe người ta nói đến Trang Quý phi, tất cả mọi người đều nói nàng ôn hòa dày rộng, xử sự công chính, quản lý hậu cung gọn gàng ngăn nắp, chính là xem thần sắc tỷ tỷ, có vẻ không cảm thấy như thế về vị Quý phi này.

Rốt cuộc Triệu Uyển Dung còn nhỏ, mặc dù có lòng hiếu kỳ cũng hoàn toàn không kéo dài, xoay mặt liền bưng dưa sa đi tìm Bảo Trân chơi.

Bùi Cẩm nhìn bộ dáng thất thần kia của Hoàng hậu cũng buông nĩa ngọc xuống, rút khăn xoa xoa miệng.

"Muốn đi ra ngoài dạo một chút không?"

"Được đó." Triệu Yên Dung đang xuất thần lấy lại tinh thần, hơi mỉm cười với Bùi Cẩm, hai người liền đi ra ngoài.

Mặt trời còn hơi gay gắt, giữa ngày hè nóng bức, một cơn gió cũng không có. Những chú ve ghé vào đầu cành khàn giọng kêu to. Mấy tên thái giám cầm cây vợt trên tay, đang ngửa đầu đi bắt những con ve, y phục mỏng màu xanh nhạt đều ướt đẫm, một hồi lăn lội dưới nắng bị phơi khô, phơi khô rồi lại ướt đẫm, phía sau lưng kết từng mảng mồ hôi muối trắng bệch từng vòng.

Mộc Lan vác một cái dù lụa ở phía sau lưng nàng, Bạch Lộ thì giúp Bùi Cẩm che nắng. Vừa từ trong điện mát lạnh đi ra, sóng nhiệt tấp thẳng đến cơ hồ muốn thiêu cháy người.

Triệu Yên Dung phe phẩy quạt tròn, ngón tay chỉ mấy thái giám kia, nói với Trương Đức Trung theo hầu phía sau: "Nóng bức như vậy, để cho mấy người bọn họ nghỉ ngơi đi. Ve kia cũng không cần quản, đừng để một hồi bị nắng gắt hun cho hôn mê. Bảo phòng bếp nấu chút chè đậu xanh, thêm nhiều mật ong, nếu là còn băng vụn thì cũng thêm một chút, để cho bọn họ và những người ở bên ngoài canh gác đều uống mấy chén đi."

Đại Tề khan hiếm đậu xanh, sản xuất không nhiều lắm, nguyên bản cũng không nghĩ tới năm nay trời sẽ nóng bức đến như vậy, cho nên chuẩn bị không đủ.

Nhìn vẻ mặt Trương Đức Trung đau lòng, Triệu Yên Dung cười lắc lắc cây quạt nói: "Ngươi là tổng quản một cung, đừng có không phóng khoáng như vậy, hạ thấp danh tiếng chủ tử nhà các ngươi. Chúng ta nơi này, làm sai có phạt, làm tốt có thưởng, ra sức lực thì phải có một phần thưởng, không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Một chút đậu xanh tính là cái gì, nhân tài mới là quan trọng. Quay đầu lại nói với trong phòng bếp, buổi tối tất cả mọi người đều ăn cháo đậu xanh, bên trong thêm chút bách hợp, tiêu nhiệt trừ ẩm[1], thanh tâm bổ phổi."

[1]Tiêu nhiệt trừ ẩm: tiêu nhiệt là giảm nhiệt, do cơ thể bị nhiệt khi dùng nhiều các thực phẩm mang tính nhiệt hoặc do thể nhiệt. Trừ ẩm là tên gọi theo Trung y, được y học cổ truyền công nhận. Vào lúc giao mùa giữa mùa hè và thu, thường hay có mưa nhiều, độ ẩm cao. Nếu trong cơ thể có độ ẩm cao, ngày thường có biểu hiện mệt mỏi thiếu ngủ, không muốn ăn, sắc mặt tái nhợt, đại tiện lỏng hoặc dính, đôi lúc trên da có cảm giác khó chịu như bị bọ chét cắn, bị ngứa, nhưng sẽ rất nhanh hết. Do đó khí ẩm nhiều là bệnh trạng của lá lách và dạ dày. Để chữa có thể dùng các loại thực phẩm mang tính nhiệt.

Trương Đức Trung vội đáp lời, cười nịnh nọt: "Vẫn là nương nương săn sóc bọn nô tài."

"Ngươi đi nhanh đi, để Tiểu Giang Tử ở chỗ này hầu hạ là được rồi." Triệu Yên Dung nhìn nhìn sắc mặt Trương tổng quản: "Những ngày nắng nóng thế này, ngươi cũng đừng có chạy tới lui nhiều, trở về uống chút chè đậu xanh rồi đi nghỉ đi. Tiểu Giang Tử trẻ tuổi như vậy, lúc này không dùng thì còn muốn để tới khi nào?"

Trương Đức Trung cười ngây ngô, lại hành lễ với Bùi Cẩm rồi mới rời đi.

Tiểu Giang Tử ở một bên giả bộ tủi thân: "Nương nương ngài chỉ thương Trương tổng quản, liền không thương nô tài chút nào."

Triệu Yên Dung cầm cây quạt đập qua: "Nói nhảm, hắn về tuổi có thể làm cha ngươi, hơn nữa lại có tật về tim, ngày nóng sẽ bị suyễn, tổng quản không ở, ngươi làm Phó tổng quản còn không thể gánh nhiều chút sao? Tiểu tử ngươi còn có ích lợi gì?"

Tiểu Giang Tử sờ sờ đầu, hắc hắc cười: "Còn không phải là nô tài muốn chọc ngài vui vẻ chút sao, cũng đã lâu ngài không ra cửa đi tản bộ, nô tài nhìn hôm nay ngài vui vẻ, liền có chút đắc ý quên mình, nên đánh!" Nói rồi hắn giơ tay vỗ nhẹ nhẹ một cái tát lên mặt mình.

"Như thế nào, chỉ có hôm nay bổn cung mới vui vẻ, hôm qua, hôm kia đều không vui vẻ?" Triệu Yên Dung chậm rãi đi, Bùi Cẩm cùng nhóm cung hầu chậm rãi đi theo nàng, đi một chút,đã tới ao nhỏ ở tiền viện Chiêu Dương Điện.

"Không đúng không đúng, Hoàng hậu nương nương ngài lúc nào cũng vui vẻ." Tiểu Giang Tử vội vàng sửa miệng: "Nương nương vạn phúc kim an, ai dám làm ngài không vui."

"Sao cá chép hoa[2] trong ao lại thưa thớt như vậy?" Hoàng Hậu đứng bên cạnh ao, nhìn dưới hồ lá sen khô héo cuốn lại và mặt nước bình tĩnh không gợn sóng mà hỏi: "Chẳng lẽ là bị mấy con khỉ các ngươi vớt ăn vụng rồi đấy chứ? "

[2]cá chép hoa (cá Koi)



"Làm sao có thể." Tiểu Giang Tử liên tục kêu oan: "Đây đều là cá tổ tông, chúng tiểu nhân hầu hạ còn không kịp cơ mà. Chính là mấy ngày nay đột nhiên nóng nực cực độ, mấy con cá chịu không nổi, thế là lật cái bụng (cá chết), nên đành vớt ra ngoài. Còn sót lại một ít lúc này hẳn là còn tránh ở phía dưới lá sen không chịu bơi ra. Nương nương ngài chờ tới khi mặt trời lặn lại đến xem, là có thể nhìn thấy."

"Đúng vậy, bỗng nhiên lại nóng nực như vậy." Triệu Yên Dung nhíu lại chân mày vẻ mặt ưu tư.

"Làm sao vậy?" Bùi Cẩm lặng lẽ hỏi nàng.

"Phía nam đại hạn, nắng lại gay gắt như thế, ta sợ phía nam sẽ có biến cố."

Đại hạn tất thành hoạ, nắng nóng gay gắt là thiên tai càng thêm thiên tai.

Cũng không biết lương thực triều đình phát cứu tế có thể đến đúng chỗ hay không. Nàng từng đi đến biên cảnh, gặp qua tình trạng dân chúng náo loạn bên trong khu thiên tai. Quốc gia đều phân đủ cứu viện đúng lúc, nhưng luôn có sẽ có những con sâu mọt ở trong đó, vứt bỏ lương tâm mà tàn nhẫn bòn rút. Bọn họ bòn rút một cái thì liền có một thôn không nhận được cứu tế. Con người ở thời điểm tuyệt vọng, lại có kẻ châm ngòi thổi gió thì nhất định sẽ xảy ra chuyện, còn sẽ là đại sự liên quan đến tánh mạng.

Khi đó cũng may còn có di động, còn có internet, rất nhiều việc có cơ hội được phơi ra ánh sáng. Chính là nơi này, không có phương thức truyền thông tiên tiến, cũng không có hệ thống giao thông hiệu suất cao, phía trên an bài tốt cỡ nào, chỉ cần phía dưới có mấy kẻ lòng tham gan lớn, liền đói chết người.

Bùi Cẩm phe phẩy cây quạt khuyên nàng: "Những việc đó tự nhiên có các nam nhân đi quản, chúng ta là nữ nhân quản không được, liền tính nhọc lòng cũng không chạm được đến."

Triệu Yên Dung phun ra một câu hậm hực: "Đều là bá tánh Đại Tề, thật sự xảy ra chuyện chính là động vào căn cơ quốc gia."

Sau khi thiên tai lớn luôn sẽ sinh ra đại dịch. Chỉ ngóng trông quan viên địa phương đều biết nặng nhẹ, sẽ không vươn bàn tay đến hết phần cứu tế cho dân.

Chỉ cần đừng có người chết, chịu đựng qua đi những ngày nóng này, còn có thể có cơ hội.

Đứng một hồi, tâm phiền ý loạn, Bùi Cẩm nhìn Hoàng hậu vẫn luôn nặng nề tâm sự. Vốn dĩ muốn mượn cơ hội ra ngoài để khuyên nhủ nàng đừng thờ ơ hoàng đế nữa, lại là tìm không ra cơ hội nói chuyện.

Đang ở lúc này, người bên ngoài tới báo, Vinh Vương cầu kiến.

Bùi Cẩm nhíu mày, liền muốn cáo lui, lại bị Hoàng hậu kéo lại.

"Đều là người trong nhà, lại không phải trước kia chưa từng gặp, ngài tránh cái gì chứ."

Mặt Bùi Cẩm ửng hồng, nhẹ nhàng tránh thoát: "Nương nương, ý tốt của ngài ta biết, chỉ là loại sự tình này, loại sự tình này sao có thể làm ra?"

"Lại cũng không phải để cho các ngươi trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, Vinh Vương thúc là tới thỉnh an bổn cung, ngài chỉ ngồi một bên, còn sẽ có người nói xấu được sao? Hơn nữa, nhàn thoại là cái thứ gì? Thích nói thì cứ nói, lại không thể mất miếng thịt nào của chúng ta."

Triệu Yên Dung duỗi tay kéo chặt tay Bùi Cẩm lần nữa, kéo nàng đi về hướng chính điện "Đời người ngắn ngủi, hà tất tự gò ép bản thân?" Nàng quay đầu lại quét mắt Mộc Lan cùng Bạch Lộ, hai người lập tức mang theo các cung nhân lui xa mười bước ra phía sau, từ xa xa mà đi theo.

Triệu Yên Dung đè thấp thanh âm hỏi Bùi Cẩm: "Di mẫu, ngài nói với ta một câu thật lòng đi, vương thúc là một nam nhân tốt như vậy, ngài thật sự không động tâm chút nào sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện