Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 30: Người đâu, dâng canh đại bổ tới!



Editor: Nhu Tiệp Dư.

Beta: Tiên Chiêu Dung.

Triệu Yên Dung không thèm quan tâm tới mấy cái chuyện âm mưu sóng ngầm ở trong cung, dù sao bước đầu mục tiêu của nàng cũng đã hoàn thành một cách hoàn mỹ, nàng chỉ cần nằm trên giường ngủ bù cho mấy ngày qua là được.

Không khí khắp Chiêu Dương điện đều mang theo vài phần vui mừng.

Ngày ấy bộ dạng Hoàng thượng nổi giận đùng đùng bỏ đi khiến cho tinh thần nhóm nữ quan cũng xuống dốc, bởi vậy giờ phút này tâm tình các nàng tựa như dông tố qua đi trời lại sáng, rất là tốt.

Thân thể nương nương chuyển biến tốt, cũng không giương cung bạt kiếm với Hoàng thượng nữa. Mắt thấy phía trước chính là một tương lai tươi sáng, tinh thần mỗi người đều vui sướng, thể diện người bên cạnh Hoàng Hậu đều được nâng lên, bước đi mạnh mẽ như bay, nói chuyện cũng cao ngạo hơn, thiếu điều muốn áp chế người khác mười phần.

Cách một ngày, Tần Thiếu Giám quả nhiên lại tới giao cuốn sổ ghi chép sinh hoạt hàng ngày.

Triệu Yên Dung thuận tay lật một cái, thấy đã nhiều ngày Hoàng đế đúng là ở trong Đức Mậu điện không lâm hạnh bất kỳ phi tử nào, đôi mắt bất giác hơi cong lên.

Dùng ấn kí riêng của mình, Triệu Yên Dung trả sổ lại cho Tần Thiếu Giám, thấy trên mặt hắn vẫn bình tĩnh hơn người, hiểu được đó là người biết tiến biết lùi. Ngẫm lại dù sao mình đã biểu hiện rõ lập trường trước mặt Hoàng đế, cũng không cần phải lo lắng làm sao để lung lạc tâm phúc bên cạnh Hoàng đế, thưởng cho hắn một chén trà, rồi sai người tiễn hắn đi.

Trái lại Tần Thiếu Giám có chút kinh ngạc nhìn nàng, bộ dáng chần chừ không muốn đi.

Triệu Yên Dung bưng trà, nhìn hắn một chút, không lên tiếng.

Tần Thiếu Giám rất trấn định, vẫn là dáng vẻ cứng nhắc nhạt nhẽo như thường ngày, cúi người hành lễ với Hoàng hậu, nói: "Mấy ngày nay bệ hạ không lâm hạnh cung phi, Hoàng hậu có muốn đến hỏi hay không?"

Ta nhổ vào, hắn có ngủ cùng nữ nhân hay không đâu có liên quan gì tới ta?

Trong nháy mắt Triệu Yên Dung cảm giác tất cả tóc gáy trên người mình đều dựng hết lên, lông mày nhíu lại, sắc mặt không tốt nói: "À? Hoàng thượng không triệu người thị tẩm còn cần bản cung đến hỏi hay sao?"

Mặt Tần Thiếu Giám không chút thay đổi nói: "Theo thường lệ thì nên hỏi một tiếng."

Triệu Yên Dung nở nụ cười: "Nói như vậy trước kia Trang Quý phi cũng đến hỏi?"

Tần Thiếu Giam bày ra khuôn mặt hết sức dễ nhìn, nói: "Vâng"

"Hỏi xong thì sao?" Triệu Yên Dung nắn nắn ngón tay, "Chẳng lẽ Trang Quý phi tự mình giúp ngài ấy an bài phi tần? Hoặc là nấu bát canh bổ đưa cho Hoàng thượng uống?"

Vấn đề này hỏi cực sắc bén, ngay cả Tần Thiếu Giám cho dù Thái Sơn có đổ cũng không đổi sắc mặt, thì vẫn không nhịn được giật giật khóe miệng.

Có điều nếu như Hoàng hậu đã hỏi tới, cho dù Tần Thiếu Giám không muốn trả lời vấn đề này cũng nhất định phải đưa ra một lý do chính đáng.

"Hồi nương nương, nô tài không biết. Có điều Trang Quý phi nương nương thỉnh thoảng sẽ giúp Hoàng thượng sắp xếp...... người thị tẩm."

Cái này cũng làm? Trách không được tiểu tử Lý Duệ kia nói Trang Quý phi giống tỷ tỷ của hắn.

Cũng chẳng phải tỷ tỷ ruột thịt mà đến việc chọn nữ nhân làm ấm giường cho hắn cũng nhúng tay vào.

Hoàng hậu mở to hai mắt, không biết suy nghĩ cái gì, trên mặt hiện lên nụ cười quái dị.

"Bản cung không quen thuộc nhiều các tỷ muội trong cung, đối với việc an bài này, sợ là không thể hiểu tâm ý của Hoàng thượng. Theo bản cung thấy, sợ là Hoàng thượng đã nhiều ngày mệt mỏi nên cần thanh tịnh. Có điều Tần Thiếu Giám ngươi nói cũng đúng, thân là Hoàng hậu, chung quy vẫn phải quan tâm đến thân thể của Hoàng thượng. Mộc Lan!" Nàng vẫy vẫy tay, Mộc Lan đi đến.

"Nương nương có gì phân phó?"

"Đi Thái y viện hỏi xem, có phương thuốc nào tráng dương lợi tinh bổ khí tổng hợp trong một đơn là tốt nhất, rồi đem đến đây. Bản cung tự tay nấu cho Hoàng thượng một ít canh để uống. Ngươi đi khố phòng một chuyến xem có long tiên, hổ tiên, lộc tiên gì không, đem đến đây hết cho bản cung."

Khóe miệng Mộc Lan run run mãnh liệt.

"Nương nương, việc này không cần phải đến Thái y viện hỏi đâu, trong cung đã có sẵn phương thuốc......"

"Nếu phương thuốc trong cung hữu hiệu, sao mấy ngày nay Hoàng thượng không gần nữ sắc?" Triệu Yên Dung nghiêm mặt nói, "Nhất định là phương thuốc đó không có tác dụng, vẫn phải đến Thái y viện xin đơn thuốc thêm lần nữa...... A, tốt nhất là mời Viện chính tới bắt mạch giúp Hoàng thượng, sau đó viết lại phương thuốc mới, như vậy mới ổn thỏa."

Ổn thỏa như vậy, nhưng nếu truyền ra ngoài thì sẽ thành trò cười gì đây?

Hoàng thượng lực bất tòng tâm, tuy tuổi còn trẻ nhưng phương diện kia không được sao?

Tần Thiếu Giám quả thực dở khóc dở cười.

Hắn chẳng qua là làm theo thông lệ nên mới nhắc nhở Hoàng hậu một chút, nên quan tâm đến cuộc sống sinh hoạt ban đêm của Hoàng đế. Sao vị Hoàng hậu này lại làm lớn chuyện, khiến người ta nghĩ Hoàng đế "không được" cơ chứ?

Nếu nàng thật sự làm vậy, việc đầu tiên Hoàng đế làm là đập chết hắn.

Khuôn mặt như núi băng lâu năm của Tần Thiếu Giám thật sự không chống đỡ nổi, lộ ra đủ loại hoang mang, khó xử, lúng túng lại có vài phần ảo não, cũng nhìn ra Triệu Yên Dung thầm vui vẻ trong lòng.

"Hoàng hậu người nói phải, sợ là Hoàng thượng đã nhiều ngày vì quốc sự mà lao tâm, chỉ muốn thanh tịnh. Nô tài thấy, cũng không cần phải phiền đến Viện chính đại nhân đến đây đâu. Hoàng thượng yên tĩnh mấy ngày, tâm tình thư thả là được rồi." Tần Thiếu Giám cúi người hành lễ, "Không còn chuyện gì nữa, nô tài xin cáo lui."

Nói xong, bước chân như gió rời khỏi Chiêu Dương điện.

Hoàng hậu nương nương thật đáng sợ! Tần Thiếu Giám nuốt ngược bi thương như sóng cuộn vào trong lòng.

Lúc này Mộc Lan mới phát hiện ra phương thuốc lộc tiên gì đó đều là Triệu Yên Dung lấy ra để hù dọa Tần Thiếu Giám, trong lòng vừa tức lại cảm thấy buồn cười.

"Nương nương, Tần Thiếu Giám chẳng qua chỉ là làm việc theo thông lệ, người không có việc gì thì đừng lấy hắn làm niềm vui chứ." Mặc dù ngoài miệng Mộc Lan nói như vậy, nhưng nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp đầy bối rối của Tần Thiếu Giám, sắc mặt thay đổi biến hóa như thuốc nhuộm vải, cũng nhịn không được mà nở nụ cười, "Một người luôn trấn định trầm ổn như vậy, cũng bị người dọa cho bỏ chạy."

Triệu Yên Dung cười ha ha.

"Cuộc sống trong cung nhàm chán như vậy, phải tìm chút thú vui thôi."

Nói đến thú vui, nàng đột nhiên nhớ tới một người: "Đúng rồi, hiện giờ Dung Phi đó thế nào? Mỗi ngày nàng ta còn dán thuốc cao không?"

*****

Tiếu Trầm Mặc đi vội vàng trong ngự hoa viên. Nàng còn một năm nữa là có thể xuất cung, nhưng với tình hình của Dung Phi hiện tại, cũng không biết có thể cố gắng qua một năm hay không. Nàng phải tính toán thật tốt cho tương lai sau này, tốt nhất có thể tìm cái cớ gì đó để được điều qua nơi khác trong cung.

Nơi mà nàng muốn đi lúc này chính là Trường Nhạc cung của Thái hậu.

Nàng nhận Phong mama trong cung Thái hậu làm nghĩa mẫu. Mấy năm nay nàng vẫn cẩn thận âm thầm biếu đồ, lúc này cũng nên dùng tới.

Trong lòng Tiếu Trầm Mặc âm thầm tính toán. Trong cung này, tuy rằng Hoàng đế và Thái hậu không hòa thuận, nhưng thân phận địa vị Thái hậu vẫn ở đó, chỉ cần mình cẩn thận một chút, tránh khỏi vũng nước xoáy này, lại chịu đựng thêm một năm nữa cũng không thành vấn đề. Chỗ của Trang Quý phi tuy rằng thoải mái, nhưng nàng là cung nữ trưởng quản của Hoa Thanh cung, Trang Quý phi đối với nàng không thể không kiêng dè, cho nên sẽ không để nàng ở bên cạnh.

Chỉ có Thái hậu.

Tốt xấu gì trước kia Dung Phi vẫn rất cung kính với Thái Hậu, cũng rất nghe lời, Thái hậu hẳn là không có địch ý với mình.

Nếu mà có thể thông qua Phong mama bên cạnh Thái Hậu góp lời, điều nàng đến Vĩnh Phúc cung của Đoan Phi, vậy thì không thể tốt hơn.

Trong lòng chất chứa sự tình, Tiếu Trầm Mặc không chú ý đến tình hình xung quanh.

Một người cúi đầu đi gấp, một người cúi đầu suy nghĩ, hai người liền như vậy "Ầm"—đụng vào nhau.

Vóc dáng Tiếu Trầm Mặc nhỏ nhắn, tuy rằng đối phương gầy gò, nhưng cũng là một nam nhân cao lớn, va chạm như vậy, đối phương chỉ lảo đảo vài cái, trái lại nàng bị đụng phải lùi vài bước, ngã ngồi trên mặt đất.

"A, xin lỗi!"

Âm thanh rõ ràng vang lên, mang theo chút khàn khàn, hai phần bất an, còn có giọng nói nhu hòa nàng nghe có chút quen quen.

Là thái giám của cung nào vậy? Nàng có chút mờ mịt ngẩng đầu lên, trước mặt chính là gương mặt xinh đẹp, ngay cả ánh hào quang của mặt trời cũng phải bị phai nhòa.

Tần Thiếu Giám mới vừa chạy từ Chiêu Dương Điện ra. Hắn cứ nghĩ mãi, luôn cảm thấy Hoàng hậu cố ý lấy hắn ra để đùa giỡn, nhưng lại không hiểu lắm dụng ý trong trò đùa của Hoàng hậu.

Có thể nàng ấy rất nhàm chán, lấy hắn làm trò cười.

Một bên nghĩ như vậy, một bên lại cảm thấy bộ dạng bối rối của mình trước mặt Hoàng hậu thật sự khó coi, hắn đi đường nhất thời thất thần, đụng vào cung nhân khác.

Nữ tử ngã ngồi trên mặt đất mặc trang phục của nữ quan ngũ phẩm, sắc mặt có chút tái nhợt.

Tướng mạo của nàng ở trong cung chỉ có thể được coi là thanh tú, cũng không quá vượt trội.

Tần Thiếu Giám nhìn nàng, cảm thấy rất có vài phần quen mặt, lại nghĩ không ra mình đã gặp nàng ở đâu.

Hay là cung nữ chưởng quản của cung nào? Hắn cũng chỉ là nghĩ như vậy.

"Vị tỷ tỷ này, có bị thương hay không? Có muốn ta đỡ tỷ dậy?" Nói xong, hắn vươn tay đến, hướng lòng bàn tay về phía nàng.

Thượng Tẩm cục Tần Thiếu Giám là Tứ phẩm. Hắn vào cung không lâu thì lúc đó Hoàng hậu bị cấm túc nên mới chậm rãi tiếp nhận sự vụ trong Thượng Tẩm cục. Hắn làm việc khiêm tốn và nghiêm túc, đối với lí lịch của cung nhân đều thuộc nằm lòng, có điều chưa từng thấy qua Chưởng cung của Hoa Thanh cung.

"Không, không cần." Tiếu Trầm Mặc chậm rãi từ dưới đất đứng dậy, im lặng thi lễ với hắn một cái, rồi sau đó xoay người đi về phía Trường Nhạc cung.

Tần Thiếu Giám cũng không quá để ý, xoay người bước đi.

Hắn không biết, Tiếu Trầm Mặc vừa mới quay người, nước mắt liền rơi xuống.

Ở góc ngón trỏ của người kia có một nốt ruồi son, đúng là hắn, chính là hắn rồi.

Tiếu Trầm Mặc vừa khóc vừa bước nhanh đến Trường Nhạc cung.

Nàng đợi mười hai năm, hi vọng mười hai năm, lại không nghĩ rằng người nàng tâm tâm niệm niệm lại ở trong cung cùng nàng. Tuy rằng là thái giám, nhưng người còn sống, còn sống là tốt rồi.

Cảm tạ trời xanh, cảm tạ thần phật, làm cho nàng khi sống còn có cơ hội để nhìn thấy hắn một ngày.

Tiếu Trầm Mặc xoa xoa nước mắt, nở nụ cười vui vẻ.

Nếu hắn ở trong cung, nhìn y phục trên người cũng không tệ, vậy thì nàng cũng sẽ không vội vã xuất cung.

Nàng suy tính lại thật kỹ, làm thế nào tiếp tục trụ lại ở trong cung.

Một năm, hai năm, năm năm, mười năm......

Trấn giữ bên cạnh hắn, bình an, cẩn thận vững vàng, thật tốt mà đi tiếp.

Trên đường về từ Trường Nhạc cung đến Hoa Thanh cung, tâm trạng Tiếu Trầm Mặc rất nặng nề.

Sau khi nghe mama làm ở nơi đó kể lại biểu hiện chân thực trong hai ngày một đêm của Hoàng hậu ở Trường Nhạc cung, nàng do dự.

Trước kia nàng luôn nghĩ muốn xuất cung, nên phải tích cóp nhiều ngân lượng một chút, cho nên nàng mới chọn phi tử được sủng ái nhất là Dung Phi làm chủ tử. Nhưng bây giờ tính tình của Hoàng hậu so với lúc mới tiến cung thật sự khác biệt rất lớn, Dung Phi giờ đây như cây sắp đổ, mà Đoan Phi bên kia xem ra cũng sẽ không có nhiều an ổn.

Ở thời điểm này, không phải nói tính tình Hoàng hậu có cường ngạnh hay không, liệu có khoan dung cho người khác hay không, mà là xem thái độ của Hoàng thượng.

Hoàng thượng có thể tùy theo Hoàng hậu làm cho Dung Phi dùng cao dán thối như vậy, còn tăng thời gian chịu phạt từ một tháng lên ba tháng, đủ cho thấy Dung Phi đã mất thánh tâm.

Chỉ là trước kia chọn hầu hạ chỗ Đoan Phi nương nương, nhưng nơi đó cũng phải nơi tốt để đến.

Nghe được tin tức từ chỗ mama khiến cho nàng ý thức sâu sắc rằng, bây giờ Hoàng đế và Hoàng hậu đã liên minh. Hoàng hậu là do đích thân Hoàng đế chọn. Cho dù trước kia vô dụng như thế nào đi chăng nữa, ván đã đóng thuyền, bản án có vô lý thế nào thì Hoàng đế cũng có thể giúp nàng ấy lật lại, thoải mái thoát tội. Chứ nói chi tính tình bây giờ của Hoàng hậu trở nên mạnh mẽ như thế, tuyệt không thất thủ. Ngay cả Thái hậu đều liên tục mắc phải ám mưu của nàng ấy lại bắt không được một chút nhược điểm.

Ba tháng nay Hoàng hậu giả trư ăn thịt hổ thật sự lợi hại, gần như lừa hết tất cả mọi người ở trong cung.

Nói không chừng nơi này chỉ có Hoàng thượng biết tình hình thực tế, mới có thể nắm lấy cơ hội khiến Thái Hậu và Đoan Phi ngậm bồ hòn làm ngọt.

Ngón cái của Tiếu Trầm Mặc vô thức xoa xoa các đốt ngón tay trỏ của mình, mỗi lần nàng khẩn trương hay gặp tình huống đặc biệt, theo bản năng sẽ làm hành động này.

Nàng muốn ở trong cung lâu dài, không thể không tìm một cái chỗ dựa vững chắc.

Ở trong cung này, chỗ dựa lớn nhất chính là Thái Hậu và Hoàng hậu, nhưng hai người họ cũng đối địch nhau nhất.

Nàng phải thận trọng, thật trọng hơn nữa, để tránh ôm sai chân rồi hối hận cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện