Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân

Chương 165





Chương 165
Triệu Đình Hành thấy nàng một bộ dáng dấp suy nghĩ sâu xa, cũng không nói gì nữa, mặc cho chính nàng đi suy nghĩ.
Thương Mặc cúi đầu, có chút khó có thể tiếp thu sự thực như vậy. Mẹ của nàng là bởi vì muốn cứu Triệu thúc thúc mới chết, Triệu thúc thúc vì báo thù không tiếc hủy dung lẻn vào Thương Lang, sau đó cùng ba ba liên thủ tiêu diệt Thương Lang..... Nói cách khác.......
"Trước khi tổng bộ Thanh Long bang bị tấn công, là các người cố ý?" Nghĩ thông suốt việc này, Thương Mặc nỗ lực vẫn duy trì lãnh tĩnh, từng chữ từng câu hỏi Triệu Đình Hành, "Là vì để cho bọn họ mất cảnh giác, phải không?"
"Ừ, không chỉ như vậy......" Chuyện Triệu Đình Hành từng trải qua nhiều hơn Thương Mặc rất nhiều, lúc này lại cũng có chút ít sờ không rõ ý nghĩ của Thương Mặc, muốn nói cái gì, muốn nói lại thôi.
"Còn có vì để cho bọn họ đem lực chú ý đều phóng tới trên người cháu, phải không?" Sắc mặt Thương Mặc dần dần đạm mạc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ga giường, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm chăn, "Lần này..... Vụ án này cũng vậy, ngày đó các phương diện lực chú ý đều đặt vào cháu và Mạt Thương, các người nhân cơ hội đem Thương Lang dọn sạch, phải không?"
Vẫn biết Thương Mặc thông minh, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới nàng thông minh đến có thể một điểm liền rõ ràng, Triệu Đình Hành kinh dị nhìn Thương Mặc, một lúc lâu, thở dài, "Đúng. "
"Các người chỉ là vì thay mẹ tôi báo thù, đúng không?" Thương Mặc quay mặt đi không nhìn ông, nhìn qua ngoài cửa sổ, trong giọng nói mang theo từng tia run rẩy, mũi đã chua xót. Nàng không biết nên lấy dạng tâm tình gì đi đối mặt Triệu Đình Hành, còn có ba của nàng. Thì ra đây hết thảy tất cả, từ lúc trước đã thiết kế xong, mà nàng và Triệu Mạt Thương vẫn bị coi là mồi nhử trên mặt nổi hấp dẫn lực chú ý của đối phương.
Nếu.... Nếu như mọi thứ đều chỉ là vì báo thù cho mẹ của nàng, nàng có thể cố gắng không đi chú ý việc này. Nhưng là, nếu như bọn họ là vì quyền thế, như vậy nàng.... Nàng nên làm thế nào cho phải?
"Đúng!" Lúc này, Triệu Đình Hành không có bất kỳ do dự nào, ánh mắt kiên định, "Ta và ba con, đều chỉ là vì thay mẹ con báo thù. "
Nếu không phải là bởi vì Sở Chiêu gặp chuyện không may, Thương Thần Nho chỉ muốn đem phía nam kinh doanh tốt, ông cũng sẽ chỉ muốn ở nông thôn làm một kiểm sát trưởng bình thường, vì này tiểu dân chúng giải oan. Chính là bởi vì chuyện của Sở Chiêu, mới có thể làm cho hai hảo huynh đệ từng ăn ý một lần nữa đứng chung một chỗ, kế hoạch hơn mười năm, chính là vì cục diện như ngày hôm nay. Tuy một lần cảm thấy như vậy đối với Thương Mặc cùng Triệu Mạt Thương có chút tàn nhẫn, nhưng, vừa nghĩ tới người kia cho tới bây giờ đều ôn nhu cười yếu ớt - người phụ nữ chết ở trong tay những tên khốn kiếp kia, lửa giận trong lòng sẽ liều mạng thiêu đốt.
Quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Triệu Đình Hành, không có chút nào bất an giống như lúc đầu đối mặt trưởng bối, có chỉ là tìm kiếm. Một lúc lâu, dùng sức gật đầu, "Con tin tưởng người. "
"Thương Mặc, ta và ba ba của con đều không phải là loại người vì quyền thế mà không chừa thủ đoạn nào." Triệu Đình Hành rất nghiêm túc nhìn Thương Mặc, một điểm thái độ đối với vãn bối nói chuyện cũng không có, mà lúc này, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, đi tới rõ ràng là Thương Thần Nho, còn có Triệu Mạt Thương viền mắt đã phiếm hồng.
Ánh mắt rơi vào trên người Thương Thần Nho, yên lặng nhìn vài giây, Thương Mặc chẳng qua là cảm thấy một hồi ủy khuất, rồi lại nói không nên lời, tay nắm thật chặt ga giường. Trong lòng Triệu Mạt Thương rầu rĩ một hồi khó chịu, đi tới ngồi bên cạnh Thương Mặc, nhẹ nhàng kéo nàng ôm lấy, giọng nói thật thấp, "Ngoan, muốn khóc thì khóc đi."
Cô biết Thương Mặc cho tới bây giờ đều rất khắc chế, có thể không khóc đều tận lực không khóc, nhưng mà hôm nay, vừa mới đứng ở cửa nghe chú của mình cùng Thương Mặc một phen đối thoại, cô đều cảm thấy khó chịu, càng chưa nói Thương Mặc cái này bởi vậy ăn hết rất nhiều khổ rất nhiều tổn thương. Làm cho Thương Mặc dựa vào ở trong lòng ngực mình, cảm giác người trong lòng ẩn nhẫn, Triệu Mạt Thương càng khó chịu, "Tiểu Đản nghe lời, khóc lên, có được hay không?"
Môi khẽ run, một giọt nước mắt rơi vào trên vai Triệu Mạt Thương, tiếp theo là liên tếp hai giọt ba giọt liên tiếp mà từng giọt rơi xuống, Thương Mặc đưa tay lau lau nước mắt, âm thanh nghẹn ngào, "Chỉ cần là vì mẹ báo thù, chịu bao nhiêu khổ cũng không quan hệ. "
Thương Thần Nho thấy Thương Mặc như vậy, vốn là hổ thẹn, lúc này càng không biết nói cái gì cho phải, đi tới bên cạnh nàng, bàn tay to lớn xoa xoa đầu Thương Mặc, "Mặc Nhi, ba biết, con chịu rất nhiều khổ, chịu rất nhiều ủy khuất. "
Dừng một chút, lại xem Triệu Mạt Thương, "Còn có Mạt Thương, cũng bị làm phiền hà không ít. "
Triệu Mạt Thương khẽ gật đầu một cái, một tay ôm sát Thương Mặc ở sau lưng nàng vỗ nhẹ, một tay kia thương tiếc giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt. Cô căn bản không có bị liên lụy, những vụ án kia, những vụ ám sát kia, đều do cô tự rước lấy, cũng không tính là chịu liên lụy, ngược lại thì Thương Mặc..... Một mực bảo vệ cô, bởi vì cô chịu đựng tất cả nguy hiểm, rõ ràng trên người còn đeo âm mưu lớn như vậy, chẳng hay biết gì, bị xem như mồi nhử trên mặt nổi tới hấp dẫn địch nhân ám sát, đối mặt nhiều nguy hiểm như vậy. Tuy nói là vì thay mẹ Thương Mặc báo thù, thế nhưng mà như vậy, đối với Thương Mặc là không công bằng chút nào.
Cửa phòng bệnh cũng không có khóa, thời điểm tất cả mọi người đang ở trong phòng trầm mặc, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng động lớn, tiếp theo là một giọng nam Triệu Mạt Thương cảm thấy có chút quen thuộc vang lên, "Ngài không thể đi vào. "
"Tôi tới xem bạn của con gái mình vì sao lại không thể đi vào?" Giọng nói lạnh như băng vang lên, tiếp theo là một hồi âm thanh
giày cao gót va chạm với mặt sàn vang lên, Triệu Mạt Thương nghe được âm thanh, ngẩn người, "Mẹ?"
Triệu Đình Hành nghe được giọng nói kia chân mày liền nhíu lại, làm như nghĩ tới điều gì, mà Thương Mặc thì ngồi thẳng người, nước mắt đã ngừng, con mắt ửng đỏ, thần sắc đã bình tĩnh, nhẹ nhàng đụng một cái Triệu Mạt Thương, "Mời a di vào đi, tại sao có thể có người ngăn đón dì ấy...."
"Ừ." Triệu Mạt Thương cẩn thận quan sát sắc mặt của Thương Mặc, xác định nàng đã khá hơn một chút, sau đó đứng lên đi ra ngoài. Triệu Đình Hành thấy cô đi tới, chợt lấy lại tinh thần, mới muốn ngăn cản, Triệu Mạt Thương đã đi ra, đồng thời phát sinh một tiếng kêu sợ hãi, "Ngô thúc!"
"Mạt Thương, con quen biết ông ấy?" Đan Trác khắp khuôn mặt là băng hàn, vừa lúc nghe được Triệu Mạt Thương kêu sợ hãi, hơi nhíu nhíu mày.
Chân mày Triệu Mạt Thương có chút sờ không rõ Ngô thúc tại sao lại xuất hiện ở chỗ này. Mà lúc này, Thương Thần Nho đã đi tới, vỗ vỗ vai Triệu Mạt Thương, "Mạt Thương, con đi vào trước bồi Mặc Nhi đi !. "
Do dự vài giây, nhìn dáng vẻ Thương Thần Nho không cho cự tuyệt, nhẹ nhàng gật đầu, "Dạ."
Dứt lời, quay đầu nhìn Đan Trác, "Mẹ, mẹ đến thăm Tiểu Đản sao?"
"Ừ, trong khoảng thời gian này....." Đan Trác liếc nhìn Thương Thần Nho, lại nhìn Triệu Mạt Thương, "Sự tình tương đối nhiều, cho nên vội vàng đến bây giờ mới đến nhìn nàng. "
"Kia...." Triệu Mạt Thương mới vừa tránh ra để cho mẹ mình đi vào, Thương Thần Nho chợt mở miệng nói, "Tôi muốn cùng Đan tổng nói chuyện, có thể chứ?"
Không đợi Triệu Mạt Thương phản ứng, Đan Trác đã gật đầu, "Cũng tốt. "
"Ân, Đan tổng mời....." Thương Thần Nho rất có phong độ mà lui qua một bên làm cái tư thế mời, Đan Trác liền theo ông đi về phía trước, không biết hai người nói chuyện với nhau mấy thứ gì đó.
Đứng ở nơi đó hồi lâu đều không có phản ứng kịp, Triệu Mạt Thương nhìn thân ảnh hai người càng đi càng xa, chợt cảm thấy có chút quái dị, đang muốn trở về phòng bệnh, đã thấy Triệu Đình Hành cũng đi ra, thoạt nhìn có chút vội vàng, "Tiểu Thương, ta đi trước, con hảo hảo cùng Thương Mặc. "
Cũng không đợi Triệu Mạt Thương phản ứng, Triệu Đình Hành liền vẫy tay đối với Ngô thúc đứng ở một bên, vội vội vàng vàng đi.
Quái dị mà nhìn bóng dáng của mấy người kia, đầu óc Triệu Mạt Thương có chút mơ mơ màng màng mà đi trở về phòng. Mà Thương Mặc ngồi dựa vào giường bệnh, hai tay ôm đầu gối đang ngẩn người, nghe được âm thanh xoay đầu lại, hai người ánh mắt giao nhau, Triệu Mạt Thương lại một hồi đau lòng. Thương Mặc nhìn cô, nháy mắt mấy cái, chợt vươn tay, giọng nói mềm nhũn, "Ôm ~~~ "
Trong mắt nhu tình như nước, Triệu Mạt Thương đi tới, theo ý của nàng ôm lấy nàng, hôn một cái lên trán của nàng, "Còn đang khó chịu?"
"Khá hơn một chút. " Thương Mặc hướng trong ngực cô chui vào, hai tay vòng lấy hông của cô, đầu cọ xát bộ ngực đầy đặn, giọng nói buồn buồn, "Kỳ thực em thật sự không có trách ba ba cùng Triệu thúc thúc, em hiểu cái loại cảm giác này. "
"Ừ....." Triệu Mạt Thương mặc nàng ở trong lòng ngực mình làm nũng, tay cưng chiều vỗ về sau gáy của nàng.
"Nếu như.... Nếu như đổi lại là chị, em cũng có thể như vậy. " ngẩng đầu, Thương Mặc nhìn dáng vẻ ôn nhu của Triệu Mạt Thương, có chút ngu xuẩn nói, "Em cũng sẽ liều mạng.... Không từ thủ đoạn nào......"
" Tiểu Đản ngốc, chị hiểu mà." Lấy trán mình đụng vào trán Thương Mặc, gương mặt Triệu Mạt Thương cùng thân thiết, "Chị biết Tiểu Đản rất yêu chị. "
"Ừ. " Tay Thương Mặc lượn quanh cổ Triệu Mạt Thương, hai mắt hiện lên quang mang, "Cho nên em hiểu cảm thụ của ba ba và Triệu thúc thúc."
Nói đến đây, dừng một chút, Thương Mặc lại tiếp tục nói, "Hơn nữa, em cũng muốn vì mẹ báo thù. "
"Ừ." nếu là lúc trước, Triệu Mạt Thương nhất định là không thích cái gì báo thù đến báo thù đi như vậy, nhưng mà đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tựa hồ đối với những thứ này ân oán tình cừu càng hiểu hơn rồi. Những thứ kia pháp luật không có biện pháp trừng phạt, tóm lại cũng phải cần có cái kết quả, một thù trả một thù, không phải sao?
Nghĩ đến đây, hai người không nói gì nữa, ở trong phòng bệnh ôm nhau, cảm thụ được giờ khắc này tâm linh giao hòa.
"Đúng rồi, Tiểu Đản. " Triệu Mạt Thương chợt nhớ tới Ngô thúc, mở miệng phá vỡ yên lặng, "Chị vừa mới nhìn thấy Ngô thúc"
"Ngô thúc? Thương Lang?" Chân mày Thương Mặc nhất thời nhăn lại, trong mắt xẹt qua tia hàn quang.
"Bất quá, thoạt nhìn tựa hồ đối với thúc thúc rất cung kính. " Tay Triệu Mạt Thương vuốt vuốt chân mày Thương Mặc, "Không cho phép lại cau mày, rất dễ già. "
Nghe lời giãn ra chân mày, Thương Mặc đối với cô lấy lòng tựa như ngây ngốc ngây ngô cười, cằm khoát lên trên vai cô, "Nói như vậy, có thể giải thích nguyên nhân lúc trước rồi?"
"Hử?"
"Ngô thúc chắc là người Triệu thúc thúc phái đi bảo vệ chị." Thương Mặc thả mềm thân thể, hưởng thụ cảm giác được Triệu Mạt Thương ôm, ngữ điệu cũng chậm lại chút, "Bất quá bởi vì Triệu thúc thúc là nằm vùng ở Thương Lang, Ngô thúc cũng không thể bại lộ mục đích, cho nên thời điểm Tào Minh Nghĩa yêu cầu ông ấy bắt giữ chị ông ấy mới không thể không làm. Khi đó không phải chị nói có người đưa súng cho chị sao? Xem ra chính là Ngô thúc sai người làm."
Theo lời nói của Thương Mặc tỉ mỉ suy xét từ trên xuống dưới, cũng hiểu được rất có đạo lý, Triệu Mạt Thương thở dài, tay vỗ nhè nhẹ lưng Thương Mặc, trong chốc lát không nói gì.
Mà nay chân tướng toàn bộ bại lộ, cô mới phát hiện cô và Thương Mặc thực sự rất giống quân cờ, cảm giác như vậy, so với lúc trước đối mặt Chu Chiến Quốc, chỉ có hơn chứ không kém.
**************


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện