Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 35



Sau khi Mục Anh Húc rời đi, ông Cao ngồi phịch xuống số pha, quát lớn. “Thật không thể chấp nhận được. Anh ta quá ngạo mạn. Dù sao tôi cũng là bố vợ tương lai, anh ta vuốt mặt phải nể mũi chứ. Cái thái độ hống hách này y xì hồi Trữ Tịch vẫn còn là vợ anh ta..”

Khuôn mặt của Cao Trữ Mộc trở nên bực bội, cô ả bất mãn khi bố đề cập đến Cao Trữ Tịch. “Trữ Tịch đã ly hôn với Anh Húc. Bố đừng nhắc đến việc đó nữa.”

Ông Cao lập tức xoa dịu con gái. “Không nhắc, không nhắc.”

Mặc dù Cao Trữ Mộc và Cao Trữ Tịch đều là con gái của ông, nhưng tính cách hai đứa rất khác nhau. Cao Trữ Mộc luôn ngoan hiền, thành tích học tập tốt, lại thường xuyên biết cách lấy lòng dĩ nhiên sẽ được ông Cao yêu thương hơn. Cao Trữ Tịch ít nói, luôn thui thủi một mình, tuy cô không làm ra bất kỳ chuyện xấu nào, nhưng sự khép kín của cô khiến ông Cao không gần gũi được.

Vì vậy, thời điểm Cao Trữ Tịch mất trong tai nạn giao thông vào ba năm trước, ông Cao chỉ suy sụp tinh thần trong vài ngày. Có lẽ điều ông Cao hối tiếc là Trữ Tịch ly hôn khiến lợi ích lấy được từ Mục gia cũng bị cắt đứt. May thay, con gái lớn của ông rất nhanh thay thế vị trí bên Mục Anh Húc. Điều này càng khiến ông Cao cưng chiều Cao Trữ Mộc hơn.

“Con cảm giác Anh Húc đang tương tư một cô gái khác. Thái độ của anh ấy rất mập mờ. Con thấy không an lòng.” Cao Trữ Mộc không nói đối tượng của Mục Anh Húc là Cao Trữ Tịch. Cô không muốn ông Cao biết việc con gái út còn sống.

Ông Cao nghĩ con gái đang làm to chuyện. Bản thân cũng là đàn ông, ông cảm thấy chỉ một bữa tối không nói lên điều gì cả.

“Mộc Mộc, để trở thành Mục phu nhân, con nên học cách hào phóng với bạn đời của mình. Công việc của một ông chủ tập đoàn lớn, anh ta sẽ phải giao tiếp thường xuyên với mọi loại người. Con không thể nào theo dõi tất cả được. Con nên tự tin hơn, vì con là người phụ nữ duy nhất sống trong Mục gia.”

“Điều đầu tiên của một người vợ là chịu đựng và nhẫn nhịn.” Thấy Cao Trữ Mộc vẫn không vui, bà Cao ngồi bên cạnh tiếp lời chồng tiếp tục thuyết phục. “Về điều này con cần học Trữ Tịch, con bé luôn nhẫn nhục rất giỏi. Công ty của bố con cũng nhờ sự nhẫn nhịn đó mà thu được nhiều lợi ích…”

“Con không phải Trữ Tịch. Công ty có thể quan trọng hơn Trữ Tịch, nhưng không nhẽ con không quan trọng bằng lợi ích công ty sao? Lâu nay con luôn cố gắng giúp bố lấy lợi ích từ Anh Húc, như vậy vẫn chưa đủ? Tại sao lại so sánh con với Trữ Tịch??” Cao Trữ Mộc bất mãn, gào lên thật lớn.

Ông Cao hoảng sợ nhìn xung quanh, thầm nhẹ nhõm vì người làm đã rời khỏi phòng khách.

Ông lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng cầu xin con gái. “Nếu Mục Anh Húc nghe được sẽ xảy ra chuyện lớn. Con đừng kích động.”

“Bố biết con ghét nhất khi bị so sánh với Cao Trữ Tịch, dù sao nó cũng từng kết hôn với Anh Húc, trong khi ba năm qua con vẫn chưa có danh phận chính thức…” Cao Trữ Mộc cũng nhận ra bản thân lỡ lời, xụ mặt phụng phịu.

Ông Cao sợ cô ả lại phát ngôn lung tung về chuyện công ty, liền cố gắng khuyên nhủ trước khi rời Mục gia.

“Được rồi, không khóc. Là một phụ nữ thông minh, con nên thử chịu đựng và nhường nhịn. Dù sao đàn ông cũng thích mẫu phụ nữ hiền dịu hơn là các cô gái nanh nọc chua ngoa.”

Khuyên nhủ của ông Cao không hề đi vào đầu Cao Trữ Mộc, vì ả biết người đang mập mờ với Mục Anh Húc chính là Cao Trữ Tịch.

Cô ả tuyệt đối không để Cao Trữ Tịch đáng ghét quay trở lại làm Mục phu nhân một lần nữa. Mắt ả lóe lên các tia toan tính nguy hiểm.

Trong khi đó ở Mục thị.

Uông Trữ Hạ đã được chuyển trở lại phòng thư ký. Lý do cho việc chuyển đi là thực tập không đủ tiêu chuẩn và trình độ chuyên môn còn thiếu. Nhiều người vốn ghen tị sau lưng Uông Trữ Hạ rất hài lòng trước lý do này.

Nhưng vẫn có đồng nghiệp tử tế an ủi cô. “Trữ Hạ đừng buồn. Mỗi phòng có chuyên môn riêng. Cô không giỏi thiết kế, nhưng việc của thư ký lại làm rất tốt, đặc biệt là pha cà phê. Tôi chưa thấy Mục tổng chê bai cô bao giờ.” Uông Trữ Hạ dở khóc dở cười trước lời an ủi quan tâm này. Cô mỉm cười cảm ơn.

Do chuyện tối hôm qua chạm mặt Cao Trữ Mộc, cô cũng nhận ra bản thân là người có vị hôn phu thì phải biết giữ khoảng cách với những người đàn ông khác. Nên hầu như cả ngày cô đều trốn tránh vào văn phòng Mục Anh Húc. Nếu phải đưa tài liệu cần ký duyệt, cô cũng chờ đồng nghiệp có việc cần tìm Mục tổng, thì gửi ké mang vào giúp.

Thái độ trốn tránh này đều bị mọi người cho rằng cô sợ Mục tổng la mắng vì chuyên môn kém cỏi nên không trụ được ở phòng thiết kế. Uông Trữ Hạ cũng không thanh minh hiểu lầm.

Tuy nhiên, thời điểm cô ra khỏi phòng trà nước, một âm thanh trầm ấm bất ngờ phía sau ngăn cô lại.

“Uông Trữ Hạ!”

Quay lại, Uông Trữ Hạ lập tức nở nụ cười tiêu chuẩn của nhân viên. “Mục tổng.”

Mục Anh Húc bước đến, nhìn từ đầu đến chân cô, thấy sau khi chuyển khỏi khách sạn, cô không có chuyện gì liền thở phào.

“Tối nay cô rảnh không?”

“Không, thưa ngài” Uông Trữ Hạ mỉm cười đáp lại theo phản xạ.

Hai người ngỡ ngàng nhìn nhau, Uông Trữ Hạ xấu hổ gãi mũi. Cô lo lắng anh ta sẽ phát hiện việc cô trốn tránh tiếp xúc gần.

Đôi mắt Mục Anh Húc lóe lên như thấu hiểu. Khóe miệng nhếch lên khiến khuôn mặt vốn đẹp trai của anh càng trở nên quyến rũ.

“Tối nay có một bữa tiệc, cô đi với tôi.”

“Vâng” Uông Trữ Hạ thấp giọng trả lời, rõ ràng là không vui lắm.

Mục Anh Húc cau mày, “Cô không thích?”

Uông Trữ Hạ gật đầu và lắc đầu. Cô biết đây là công việc, nhưng nếu đi cùng Mục tổng sẽ không tránh khỏi tiếp xúc. Mà cô sợ nhất bị hiểu làm là hồ ly tinh.

Mục Anh Húc liếc nhìn cô, thản nhiên nói.

“Không thích cũng phải đi. Hết giờ làm, đợi tôi dưới bãi xe.”

Tan làm, Uông Trữ Hạ ngồi yên tĩnh ghế phụ, nghiêng đầu nhìn ra cửa kính xe. Cô không rõ có chuyện gì với Mục Anh Húc mà từ khi lên xe, anh không nói câu nào, mặt hầm hầm như ai mắc nợ anh ta vài nghìn tỉ.

Uông Trữ Hạ không hề biết, Mục Anh Húc vẫn bực bội với thái độ thờ ơ khi anh nói về tiệc xã giao với cô. Thái dộ không hào hứng khiến anh cảm thấy cô không thích dính dáng đến mình.

Cảm giác lần đầu bị ghét bỏ không mấy dễ chịu.

“Nếu tôi uống quá nhiều, cô gọi cho lái xe riêng đến đón.” Mục Anh Húc phá vỡ không khí trầm mặc, đưa sang một tấm danh thiếp.

“Vâng” Uông Trữ Hạ cầm nó bằng cả hai tay, mà không nhận ra bầu không khí trong xe đã dịu đi rất nhiều.

Chiếc xe dừng ở cửa trung tâm thương mại. Mục Anh Húc ra lệnh.

“Xuống xe!”

Uông Trữ Hạ ngạc nhiên nhưng không thắc mắc, cô chỉ cần nghe theo mệnh lệnh, lẽo đẽo theo sau ông chủ của mình. Chỉ đến khi cô đâm sầm vào lưng anh khi anh dừng lại ở một cửa hàng thời trang phụ nữ.

“Chọn một chiếc đầm dạ hội trang trọng cho cô ấy.”

“Hả?” Trước khi Uông Trữ Hạ có thể phản ứng, cô được hai nhân viên bán hàng nhét vào tay vài chiếc đầm xinh đẹp.

Cô kiên quyết không đi vào phòng thử đồ, nhăn nhó hỏi Mục Anh Húc.

“Mục tổng có thể chở tôi quay về nơi ở, tôi có dạ tiệc thích hợp. Không cần mua mới.”

“Cô nghĩ tôi có thời gian để đi theo chờ cô?”

Uông Trữ Hạ kiên trì. “Nhưng tôi không mang đủ tiền.”

“Tiền trang phục trừ vào tiền tăng ca. Yên tâm, Mục Anh Húc tôi không bao giờ bóc lột giờ làm của nhân viên.”

Uông Trữ Hạ đành tiu nghỉu đi vào phòng thử đồ. Cô thử từng cái một, nhưng mỗi lần Mục Anh Húc chỉ liếc nhìn rồi cau mày. “Đổi bộ khác.”

Thử gần mười bộ, Uông Trữ Hạ không còn kiên nhẫn, cô chán việc cởi ra mặc vào lắm rồi. “Mục tổng, sao ngài không để tôi tự chọn? Có thể mắt thẩm mỹ của ngài hơi khác thường.”

Mục Anh Húc khinh bỉ nhìn cô, nói với nhân viên bán hàng “Mặc bộ trên người cô đến dự tiệc tối nay. Còn lại, đóng gói tất cả mọi thứ cô ấy đã thử.”

Uông Trữ Hạ trợn tròn mắt nghĩ mình nghe nhầm, trong lúc thử đồ cô đã xem giá mấy chiếc váy này, đắt cực kỳ. Nhưng đến khi nhân viên bán hàng đưa các túi giấy đựng trang phục thì cô hoảng hốt thật sự.

Cô phức tạp nhìn Mục Anh Húc, “Mục tổng, có thể chỉ mua một bộ không?”

“Tôi không muốn thư ký của mình mặc trang phục giống nhau mỗi khi ra ngoài giao tiếp với tôi.”

“Ngài thật bá đạo! Bộ ngài không có chỗ tiêu tiền à?” Do quá sốc trước cách vung tiền của anh, cô nói không lựa lời.

Nhân viên cửa hàng phì cười rồi thấy bất lịch sự nên vội vàng rời đi. Mục Anh Húc nhìn cô tức giận, hơi thở lạnh lẽo tỏa ra xung quanh. Uông Trữ Hạ biết sai nên cúi đầu, tay lén lút xoa xoa cánh tay trần vì lạnh.

“Tối nay là buổi tiệc quan trọng, cô tốt nhất ngậm chặt miệng cho tôi.”

“Vâng, thưa ngài.”

“Khoác cái này vào.”

Uông Trữ Hạ như đồ ngốc nhận áo khoác từ Mục Anh Húc, lơ ngơ mặc vào mà không hiểu chuyện gì.

“Cài nút! Việc đấy cũng cần tôi dạy?”

Đến khi tiếng quát thiếu kiên nhẫn của Mục Anh Húc vang lên, cô mới nhận ra trang phục dạ hội khá hở hang phần ngực, liền xấu hổ nghe lời.

Mục Anh Húc hài lòng, dần đầu đi trước, không ai nhìn thấy trên mặt anh là nụ cười hạnh phúc.

Tự tay chọn đồ cho Uông Trữ Hạ, để cô khoác lên người những trang phục theo sở thích của anh, cảm giác cũng không tệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện