Hạnh Phúc Của Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên

Chương 8



Đèn tắt, toàn bộ ký túc xá nam tối sầm lại, dần dần hòa vào màn đêm xung quanh. Những người trong phòng 315 đều đang ngủ. Chu Kiến mơ mơ màng màng, lúc xoay người nghe thấy giường phía trên của Lưu Tiểu Nguyên vang lên tiếng sột soạt, thở dài một câu: “Cậu lại ăn cái gì hả? Đói bụng sao?”

“Hả? Không có, cậu ngủ đi.” Lưu Tiểu Nguyên hoảng sợ, thật cẩn thận nhô đầu ra nhìn Chu Kiến, thấy hắn từ từ nhắm mắt ngủ, thở đều đều mới thả lỏng cả người. Cậu trùm chăn lên đầu, chui vào bên trong. Trong ổ chăn cậu cầm một chiếc đèn pin, dưới ánh đèn là một chú chuột bạch đang cao hứng gặm bánh quy. Lưu Tiểu Nguyên cười tủm tỉm nhìn nó ăn, thỉnh thoảng sờ sờ cái đuôi trắng muốt. Đây chính là bảo bối và cậu phải vất vả lắm mới mang ra khỏi phòng thí nghiệm được. Ngoan ngoãn ăn no đi, ngày mai mày sẽ thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm hạng nhất đó. Hì hì.

Đêm khuya, đã là cuối thu nên ban đêm vô cùng lạnh lẽo. Thiên Viễn dậy sớm, muốn đi toilet lại sợ lạnh, do dự nửa ngày vẫn là không thể nhịn được nữa, không mặc quần áo xỏ chân vào giày. Trong giày hình như có cái gì đó, y giẫm lên một đám lông xù nóng hầm hập, hình như còn động đậy. “A!” Y hét thảm một tiếng vang tận chín tầng mây.

Lão Uy đang nằm mộng bị một chiếc giày từ trên trời giáng xuống ót lập tức ngồi dậy trừng hai con mắt bị cận thị gào khóc kêu lên: “Mọi người tới a! Có kẻ trộm đột nhập.”

“A! Mau dậy.”

Phòng 315 nhất thời thức dậy. Chu Kiến đi xuống thì đầu đập vào lan can giường làm cho mắt hẳn nổi đom đóm, đứng trên mặt đất lắc lư. Tiểu Phác và Chu Tinh ôm một cái gối đầu cùng một phích nước nóng làm vũ khí, chen chúc nói: “Trộm đâu? Chỗ kia sao?”

Lưu Tiểu Nguyên bị dọa sợ dựng tóc gáy, trực tiếp nhảy từ giường trên xuống đất, cầm lấy tay Chu Kiến không buông.

“Bật đèn, bật đèn!” Hai tay Lão Uy lò mò trên tường nửa ngày mới bật được đèn lên.

Dưới ánh đèn chói mắt, phòng ký túc xá nho nhỏ hiện ra rõ rệt giữa màn đêm. Trên mặt đất, mấy nam sinh đi chân trần, chỉ mặc một cái quần lót cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, nhìn tới nhìn lui nhìn tới Lão Uy, Lão Uy thanh thanh cổ họng. “Không phải là tôi nằm mơ đâu, có cái gì đó đập vào tôi. Ở chỗ này đây… Giày của ai?” Lão Uy lúc bấy giờ mới nhìn rõ bên cạnh gối ngủ của mình còn một chiếc giày da màu đen.

“Là… là của tôi.” Thiên Viễn lui ở trên giường, sợ hãi giơ tay lên. Mười con mắt hung tợn nhìn y.

“Cậu làm sao?”

Thiên Viễn hoảng hồn nuốt nuốt nước miếng. “Trong giày của tôi có thể… hình như có chuột.”

Tiếng hút không khí vang khắp phòng. “Phí Thiên Viễn!”

“Tôi biết rồi. Thực xin lỗi.” Thiên Viễn đáng thương lấy hai tay bịt chặt lỗ tai lại.

Thiên Viễn vừa nói có chuột, Lưu Tiểu Nguyên liền hiểu được chuyện gì xảy ra, nhất định là con chuột bạch nhỏ đó thừa dịp mình đang ngủ chui sang giày của Thiên Viễn đánh một giấc. Thiên Viễn sợ hãi đá giày tới đầu Lão Uy, chính là vì con chuột nhỏ ấy rồi. Lưu Tiểu Nguyên cúi thấp đầu tìm kiếm xung quanh.

Câu nói tiếp theo của Chu Kiến thiếu chút nữa hù chết Lưu Tiểu Nguyên. “Mọi người lục khắp phòng xem, phải tìm bằng được con chuột kia nếu không quần áo của chúng ta sẽ bị nó gặm nát mất.”

Mọi người lục tục tìm đèn pin soi chuột, muốn tìm ra đầu sỏ quấy rầy giấc ngủ của mình rồi phán án tử hình. Lưu Tiểu Nguyên nhanh nhảu xung phong nhận việc. “Đừng, đừng vội. Đêm hôm khuya khoắt sẽ làm cho mọi người tưởng rằng chúng ta xảy ra chuyện gì thì sao? Tất cả các cậu ngủ đi, con chuột này cứ để tôi.”

Mọi người nhìn nhau, hôm nay Lưu Tiểu Nguyên lại mắc chứng thần kinh gì vậy, bình thường không thấy cậu ta tốt bụng như vậy a. Chính là đêm thực lạnh, lại sắp sáng rồi, cả đám lũ lượt trèo lên giường của mình. Chu Kiến cũng chui vào chăn ha hả cười nói: “Vậy cậu tìm đi, không có thì đi ngủ, sáng mai nói sau.”

Khi đám con trai đã lên giường ngủ hết, Lưu Tiểu Nguyên mới bắt đầu tìm kiếm. Đi đâu rồi nhỉ? Lưu Tiểu Nguyên rón ra rón rén đến giường của Lão uy, nhẹ nhàng xốc chăn của hắn lên rồi đưa tay vào sờ soạng.

“A! Cậu làm cái gì vậy?” Bàn tay lạnh lẽo của Lưu Tiểu Nguyên đụng vào Lão Uy làm cho cả người hắn nổi da gà.

Lưu Tiểu Nguyên vừa mò mẫm vừa nói: “Tôi đoán con chuột kia còn ở trong chăn của cậu.”

“Á!!!” Lão Uy bật dậy giống như bị điện giật, ôm chăn nhảy khỏi giường, nửa ngày không thấy bóng dáng đâu. Lưu Tiểu Nguyên đứng dưới đất buồn bực cắn tay áo. Vật nhỏ đi đâu rồi nhỉ? Sống phải thấy chuột, chết phải thấy xác chứ, bay mất rồi sao? Cậu rầu rĩ trở về giường.

Tất cả mọi người chui vào chăn, Thiên Viễn ngồi bên giường dùng sức rửa chân. Nghĩ đến việc dẫm chân lên người con chuôt, cả người Thiên Viễn nổi da gà. Lúc cục xà bông sắp bị y dùng hết, Chu Kiến rốt cuộc nhịn không nổi, nói: “Thiên Viễn, đừng chà nữa. Chân cậu không phải da trâu, chà nữa liền chảy máu đấy.”

Thiên Viễn oán hận trừng mắt liếc hắn. “Không cần cậu để ý.”

Tiểu Phác cười hì hì trêu ghẹo. “Thiên Viễn, người trong Thạch gia trang các cậu thật đúng là yêu nước, việc vệ sinh cũng làm thật tốt a. Có phải là chưa thấy bộ dáng con chuột như thế nào đúng không?”

Lão Uy vào hùa theo. “Người ta Thiên Viễn làm sao mà chưa thấy chứ? Chẳng qua là không dùng chân trần giẫm lên lưng chuột bao giờ thôi… Ai ui.” Thiên Viễn cực kỳ tức giận, cầm một chiếc giày khác ném qua.

Lưu Tiểu Nguyên hận Thiên Viễn phá hủy kế hoạch của cậu, cố ý làm cho y ghê tởm. “Thiên Viễn, cậu không biết chứ con chuột này không giống chuột nơi khác. Tôi đã gặp nó ở căng tin một lần, lông xù lên nhìn to lắm, cả người đen thùi. Người đã to lớn thì chớ, lại thêm hai con mắt đỏ bừng bừng, thật đúng là…”

“Cậu dừng lại. Ghê quá đi.” Không đợi Thiên Viễn lên tiếng, mấy nam sinh kia đã chịu không nổi. Cái thứ Lưu Tiểu Nguyên miêu tả quá ghê tởm, quả thật có thể khiến cho người ta ói lên ói xuống, công lực biểu đạt của cậu có thể sánh ngang Triệu Trung Tường(*). Thiên Viễn chỉ cảm thấy dạ dày nhộn nhạo, chà toàn bộ nửa cục xà bông còn lại lên chân.

(*) một trong những diễn viên ***g tiếng hoạt hình hàng đầu Trung Quốc.



Một đêm ngủ không ngon, buổi sáng rời giường mọi người đều mệt rã rời, vài tên vừa đi vừa ngáp. Chu Kiến ôm sách muốn đi lại quay đầu thấy Lưu Tiểu Nguyên còn đang ngủ, vỗ một cái vào mông cậu. “Mau dậy, mấy giờ mà còn ngủ chứ? Bị muộn rồi kìa.”

Lưu Tiểu Nguyên mê man mở mắt ra. “Lão đại, xin phép giúp tôi. Tôi đau đầu, đau bụng, cả người khó chịu.”

“Hả?” Chu Kiến hoảng sợ, hay là đêm qua lạnh quá nên bị cảm lạnh? Hắn sờ đầu cậu, ổn mà, không nóng.

“Không thì tôi đưa cậu tới bệnh viện.”

“Không cần. Tôi nằm nghỉ là tốt rồi.” Lưu Tiểu Nguyên miễn cưỡng trả lời, đầu tóc rối bời cọ cọ trên gối.

“Được rồi, vậy cậu ngủ một giấc đi, tan học tôi sẽ về thăm cậu.” Chu Kiến kéo lại góc chăn cho cậu. Lưu Tiểu Nguyên ngoan ngoãn nằm im, đôi mắt to chỉ còn hơi mở. Chu Kiến thở dài. “Cậu không nghịch ngợm quậy phá mà ngoan ngoãn thành thật thì sẽ rất đáng yêu.”

Nếu không phải cố giả vờ cho giống một chút thì Lưu Tiểu Nguyên đã bật người cắn hắn một cái rồi, cái gì mà tôi không quậy phá thì đáng yêu chứ? Lưu Tiểu Nguyên tức giận, đơn giản nhắm mắt lại không để ý tới hắn nữa. Chu Kiến căng thẳng. Cậu ta ngay cả mở miệng phản bác cũng không làm, thoạt nhìn thật là khó chịu lắm. Nói gì thì nói, giữa trưa phải dẫn cậu ta tới bệnh viện thôi.

Chu Kiến vừa đi, Lưu Tiểu Nguyên lập tức tỉnh táo lại, chân tay nhanh nhẹn nhảy xuống đất. Bảo bối kia thật vất vả mới chôm được, không thể cứ thế mà làm mất. Lưu Tiểu Nguyên cúi đầu, cầm bánh mì trong tay, miệng ngọt ngào kêu: “Bảo bối… Bảo bối… Bảo bối… Bảo bối…”

Có lẽ giọng nói Lưu Tiểu Nguyên rất khủng bố, có lẽ mùi bánh mì rất hấp dẫn, chuột bạch rốt cuộc chịu không nổi mà run run từ trong giày da của Thiên Viễn đi ra. Lưu Tiểu Nguyên nói liến thoắng: “Mày được đấy! Tối hôm qua hù dọa người ta vậy mà vẫn ở trong đó không chịu chui ra. May mà Thiên Viễn ghét bỏ, nói sao cũng không đi lại đôi giày này, nếu không mày thật sự sẽ bị làm thịt mất.” Chuột bạch chỉ lo cúi đầu ăn bánh mì, nào nghe cậu nói cái gì đâu.

Lưu Tiểu Nguyên cảm thấy mỹ mãn nằm trên giường, vuốt ve chuột bạch nhỏ, nghĩ vất vả lắm mới tìm được cách chỉnh Mạc Ngôn, cậu cười hì hì. Lưu Tiểu Nguyên nhàn sẽ khó chịu, cầm lấy bấm móng tay cắt cho chuột con, nói văn hoa chính là tu sửa nhan sắc cho nó. Đáng tiếc kỹ thuật của cậu không ra làm sao cả, trên cơ bản giống như nhéo người khác, làm cho chuột bạch nhỏ đau đớn không chỗ nào giải oan được, bốn móng nhỏ co lại, nằm ra gối của Lưu Tiểu Nguyên khóc xèo xèo.



Trong phòng làm việc không một bóng người. Lưu Tiểu Nguyên lén lút nhìn qua cửa sổ một lúc lâu sau đó yên lặng đi vào. Cậu liếc mắt liền thấy tây trang của Mạc Ngôn khoác lên vai ghế. Thật sự là trời cũng giúp mình! Lưu Tiểu Nguyên hưng phấn, liền tiến tới lục lọi túi áo. Quả nhiên trong túi có một chiếc khăn tay màu trắng. Cậu thích những sát thủ khăn tay trắng, gây án xong sẽ viết tin để lại. Lưu Tiểu Nguyên lôi chuột nhỏ ra, buộc đuôi nó vào một góc khăn tay sau đó thả lại vào trong túi áo, vỗ vỗ bên ngoài, vừa lòng gật gật đầu. Lưu Tiểu Nguyên ảo tưởng, trong lớp học Mạc Ngôn lấy khăn ra lau tay, con chuột trên khăn kêu chít chít, mọi người cười vang, mặt Mạc Ngôn xám ngắt. Ha ha ha… Lưu Tiểu Nguyên bất tri bất giác cười ra tiếng, sợ tới mức mau chóng che miệng lại.



Trong tiết Dược lý buổi chiều, Lưu Tiểu Nguyên phá lệ ngồi vào chỗ rất sớm, con mắt mòn mỏi chờ mong a. Chu Kiến lại ngồi cạnh cậu. “Cậu nhóc mau khỏi thật. Sáng sớm tôi còn tưởng mình phải lấy cáng đưa cậu đi nữa chứ.”

“Cái này gọi là tố chất thân thể tốt.” Lưu Tiểu Nguyên không yên lòng nói, đôi mắt thì trông mong nhìn cửa, còn chưa tới a…

Đến rồi!

Mạc Ngôn đúng giờ đi tới cửa lớp, trên người là chiếc áo tây trang màu đen. Còn sợ anh ta không mặc nữa chứ! Tinh thần Lưu Tiểu Nguyên lập tức tỉnh táo, vô hạn chờ mong nhìn nhất cử nhất động của Mạc Ngôn, đôi mắt to cơ hồ chớp cũng không chớp.

Mạc Ngôn giống như bình thường, chuẩn bị bắt đầu giảng bài. Hôm nay hình như có điểm gì là lạ, Lưu Tiểu Nguyên làm sao vậy? Sao cậu ta vẫn nhìn mình? Hào quang lay động trong cặp mắt to kia, tràn ngập chờ mong và khát vọng. Bị ánh mắt không biết mệt mỏi đó nhìn chăm chú, Mạc Ngôn ảo não nhận ra mình có điểm hoảng hốt. Có phải có chuyện gì hay không? Hay là cậu ta đọc được suy nghĩ của mình? Mạc Ngôn không tự giác nhìn qua, ánh mắt kia không lùi bước chút nào, vẫn sáng long lanh nhìn anh, cái miệng phấn nộn gắt gao mím lại. Lòng Mạc Ngôn hoảng loạn, ý nghĩ cũng rối rắm. Anh vừa mới giảng xong liền không nói tiếp được nữa, trên mặt giống như có ngọn lửa bùng cháy, Mạc Ngôn xoay người viết lên bảng đen, mượn cơ hội chỉnh đốn lại ý nghĩ.

Lưu Tiểu Nguyên gấp gáp. Xin anh đó, mau lấy khăn tay ra đi. Không phải lau tay sao? Bình thường anh đã sớm lấy ra rồi mà. Cậu càng vội thì Mạc Ngôn kia càng không nhúc nhích, Lưu Tiểu Nguyên hận không thể tự mình chạy lên lôi khăn ra giúp anh. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sự thất vọng càng ngày càng thể hiện rõ ràng trong đôi mắt Lưu Tiểu Nguyên. Lúc chuông tan học vang lên, Lưu Tiểu Nguyên từ thất vọng biến thành tuyệt vọng. Nhìn Mạc Ngôn sửa sang lại đồ vật này nọ chuẩn bị đi về, cậu chậm rãi cúi đầu.

Trong cặp mắt to kia rõ ràng tràn ngập thất vọng, khóe môi dần dần cong xuống. Chuông tan học vừa vang lên cậu ta liền cúi đầu, không chút nào che giấu sự mất mác. Cậu ta hi vọng mình làm cái gì mà mình chưa làm sao? Rốt cuộc là cái gì chứ? Có lẽ không phải, chỉ là mình lỗi giác? Đầu Mạc Ngôn loạn cả lên, chính là sau khi tan học, lúc Mạc Ngôn bước tới cửa vẫn quay đầu lại nhìn cậu một chút. Lưu Tiểu Nguyên cúi đầu, tóc trên trán che mất ánh mắt. Trái tim Mạc Ngôn ‘thịch’ một tiếng, chậm nửa nhịp.



Hoàng hôn, ánh trời chiều màu đỏ phản chiếu trên mặt hồ như trong mơ, mấy con chim nhỏ bay tới, cất tiếng kêu uyển chuyện gọi bạn. Mạc Ngôn đứng trước cửa sổ hít một hơi thật sâu. Cảnh sắc tươi đẹp luôn làm cho lòng người trở nên mềm mại. Ánh sáng phản chiếu trên mặt hồ tựa như ánh mắt ẩn tình của mỹ nhân, trách không được cổ nhân ví đôi mắt như nước hồ thu. Giống như nước hồ thu – cặp mắt kia. ‘A!’ một tiếng, giống như bị cái gì đó đụng phải lòng mình, Mạc Ngôn nhất thời rối loạn. Trời ạ. Đây là chuyện gì vậy? Vì sao lại nhìn ánh sáng rực rỡ trên mặt hồ thành ánh mắt tràn ngập chờ mong và khát vọng kia chứ? Hôm nay nhất định là mệt mỏi, tâm thần không yên rồi. Mau về nhà thôi, mẹ vẫn đang chờ.

Mạc Ngôn thu dọn đồ đạc chuẩn bị về thì điện thoại vang lên. Cầm lấy di động, Mạc Ngôn nghe được giọng nói làm cho anh phải xấu hổ. “Đêm nay có rảnh không?”

Mạc Ngôn trầm tư một chút, gật gật đầu. “Có, tôi rảnh.” Mạc Ngôn cúp máy, thở dài một tiếng. Hẳn là nên rõ ràng một chút, nói rõ cảm giác của chính mình, chứ cứ như vậy thì không công bằng với cả hai.



Trong nhà hàng cơm Tây sang trọng, thực khách lui tới đều cố gắng duy trì sự cao nhã, có thể giả vờ liền giả vờ, có thể giấu liền giấu, nhưng trong bụng thì đã mắng đến quỷ cũng phải ngóc đầu dậy, thành thục nuốt trọn tảng thịt bò, biết rõ rượu Tây có vị lạ uống không ngon như rượu xái nhưng vẫn phải khen nức nở như được ủ tận chín mươi năm vậy.

Mạc Ngôn ngồi nghiêm chỉnh, lưng trở nên cứng còng. Ngồi đối diện anh là một người phụ nữ, cô đang cố gắng ép mình không khóc thành tiếng, nước mắt càng ngày càng rơi nhiều. Mạc Ngôn thực xấu hổ, cũng có chút áy náy, nhưng không có cảm giác chính là không có cảm giác, không thể ép buộc được. Nhìn đôi mắt đẫm nước dưới hàng mi giả thật dài như rèm cửa của người đối diện, Mạc Ngôn đột nhiên có ý nghĩ: nếu cặp mắt như nước hồ thu kia đong đầy nước mắt thì sẽ động lòng người tới mức nào a. Lông mi ướt át không có màu đen của mascara chảy xuống, nước mắt lấp lánh trong mắt làm cho không người nào có thể kháng cự. Chết tiệt! Hôm nay đúng là bị trúng tà, tự nhiên lại có ý nghĩ cổ quái trong đầu. Mặc Ngôn tự mắng bản thân, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đối diện đang nghẹn ngào nói: “Thật không thể níu giữ nữa sao? Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu mà.”

Mạc Ngôn trầm mặc, người phụ nữ lại bắt đầu khóc. Mạc Ngôn cảm giác có người nhìn bọn họ chăm chú, xấu hổ nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, xin cô đừng khóc.”

Anh lấy khăn tay trong túi đưa cho người phụ nữ, cô vươn tay nhận lại cảm giác được bàn chân ấm áp của một sinh vật nhỏ bé. Trên khăn tay màu trắng được đưa tới treo một con chuột bạch nhỏ nhắn đang giãy dụa kịch liệt để giữ thăng bằng.

“A!!!!!” Người phụ nữ hoảng sợ ngã về phía sau, Mạc Ngôn cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây người, nhẹ buông tay khiến con chuột rơi trên mặt bàn. Chuột nhỏ được tự do cũng không cần biết sau đuôi dính cái gì, nhảy xuống bàn, chạy qua ngực người phụ nữ đang ngã ngửa trên mặt đất, mọi người sợ hãi chân tay đá loạn xạ cả lên. Nhất thời vang lên tiếng thét chói tai của phụ nữ, tiếng rống của đàn ông, tiếng ghế dựa đập vào bàn rồi đổ ra sàn nhà, tiếng la ‘Đuổi theo, đuổi theo’ của nhân viên phục vụ, trong nhà hàng lộn xộn cả lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện