Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 378-3: U châu mục (3)



Tháng năm năm Kiến An thứ sáu, Viên Tào khai chiến.

Chỉ có điều chiến sự ngay từ đầu đã không giống những gì Lưu Sấm đoán, rằng Tào Tháo sẽ liên tiếp thắng trận, Viên Thiệu không thể ngăn cản. Nhưng trên thực tế Viên Thiệu không phải là kẻ vô năng, sau khi lĩnh giáo được trận chiến Quan Độ, đã chỉ huy bảy vạn quân một cách cẩn thận, đánh đâu chắc đó.

Từ Hoảng, Tào Hồng và Hạ Hầu Uyên cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

Không biết làm sao Viên Thiệu chiếm được ưu thế, hai bên mấy lần giao tranh, Viên Thiệu đều thắng lớn.

Còn chuyện đàm phán ở Cao Dương cũng lâm vào cục diện bế tắc.

Cuộc tranh luận giữa Tuân Kham và Tuân Bình ngày càng gay gắt, nhiều lần kết thúc không vui vẻ. Dưới tình hình như vậy, Tuân Kham quyết định chủ động vứt bỏ hòa đàm, trở về quận Trác tiến hành bố trí. Còn Tân Bình thì cũng không ngăn cản, sau khi đàm phán thất bại, lập tức trở về Nghiệp thành bẩm báo cho Viên Thiệu.

Lần này việc đàm phán giữa Lưu Sấm và Viên Thiệu đã kéo dài hơn một tháng.

Chỉ có điều theo thế cục hiện tại, vì Viên Thiệu mấy lần đều thắng lớn, nên thái độ cũng đã thay đổi, trở nên mạnh mẽ, cứng rắn hơn.

Đặc biệt sau khi có tin Hán Đế hạ chiếu, phong Lưu Sấm làm U Châu Mục, Xa Kỵ tướng quân, Lương Hương hầu, Đô đốc Tịnh U, Viên Thiệu càng tức giận, y liền hạ lệnh, mệnh Trương Nam Tiêu Xúc dẫn ba vạn quân, đóng quân bên sông Dịch Thủy, để dạy cho Lưu Sấm một bài học.

Sở dĩ Viên Thiệu cứng rắn như vậy, cũng bởi vì chiến sự Bắc Cương của Lưu Sấm không được như ý.

Sau khi ba người Thái Sử Từ, Hạ Hầu Lan và Ngụy Diên chiếm được Đại Hãn sơn, liền hợp binh cùng Hô Trù Tuyền Nam Hung Nô hợp binh ở một chỗ, vây công thành Thụ Hàng. Bộ Độ Căn rơi vào đường cùng, phái người đi tới Kê Lạc sơn tìm kiếm viện trợ từ Kha Bỉ Năng. Kha Bỉ Năng lúc này chưa thống nhất tây bộ Tiên Ti, hơn nữa cũng có chút mâu thuẫn với Bộ Độ Căn. Nhưng chúng cùng đều là người của Tiên Ti, Kha Bỉ Năng thấy Bộ Đội Căn gặp nguy hiểm, liền phát binh tương trợ. Trong tháng tư, Kha Bỉ Năng triệu tập hai vạn đại quân, binh tiến Thụ Hàng thành, ý đồ muốn giáp công trong ngoài với Bộ Độ Căn.

Cuộc chiếp lập tức trở nên phức tạp.

Sau khi Kha Bỉ Năng xuất binh, thái độ Nam Hung Nô cũng bắt đầu quanh co.

Rõ ràng nhất chính là, Nam Hung Nô Tả Hiền vương Lưu Báo không muốn tiếp tục vây công thành Thụ Hàng, cố ý suất bộ lui về Sóc Phương

Phải biết rằng, Lưu Báo cũng không quá muốn liên kết cùng với quân Hán, y cùng với Hô Trù Huyền có nhiều mâu thuẫn. Sở dĩ suất binh cũng chỉ vì Hô Trù Tuyền bố trí. Lưu Báo tuy rằng thực lực mạnh hơn, nhưng dù sao Hô Trù Tuyền cũng là Đại Thiền Vu Nam Hung Nô, y cũng không muốn đắc tội. Nhưng hiện tại Hii Trù tuyền cũng có chút do dự, Lưu Báo tự nhiên không muốn tiếp tục giúp đỡ, điều này cũng khiến cho liên quân bên trong có chút lộn xộn.

Tin tức truyền tới Bình Cương, Lưu Sấm cũng không khỏi cảm thấy đau đầu.

Hắn vội vàng gọi Gia Cát Lượng, Từ Thứ và Trần Cung đến để thảo luận đối sách

- Nay liên quân thành Thụ Hàng lòng người dao động, Lưu Báo kia luôn hô hoán là phải rút binh, làm sĩ khi sa sút.

Từ đó sẽ khiến Hô Trù Tuyền càng thêm do dự, đến lúc đó Nam Hung Nô một khi lui binh, bọn Tử Nghĩa sẽ phải một mình đối mặt với đại quân của Tiên Ti. Nếu làm không tốt, nam Hùng Nô có thể sẽ nhân cơ hội này tác loạn, đến luc đó bọn họ cấu kết cùng Tiên Ti thì Bắc Cương tất sẽ đại loạn.

Lưu Sấm nhíu mày, nhìn sa bàn trước mặt, như thể là đang lầm bầm cái gì.

Còn Gia Cát Lượng và Từ Thứ, cũng trầm mặc, hồi lâu không thấy nói gì.

- Khổng Minh, Nguyên Trực có đối sách gì không?

Gia Cát Lượng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Từ Thứ.

Từ Thứ khẽ mỉm cười: - Hô Trù Tuyền hiện giờ đang do dự, nói cách khác là chưa quyết đoán. Người này xưa nay không quả quyết, trước giờ vẫn có thiện ý với dòng họ Hán thất. Chỉ cần gã không thay đổi chủ ý, Nam Hung Nô sẽ không thể nổi loạnDuy có một điều rắc rối chính là Lưu Báo. Thuộc hạ nghe nói, Lưu Báo này cực kì ngang ngược, kiêu ngạo vả lại rất có dã tâm. Y từng là vương tử nam Hung Nô, đời sau của Vu Phu La, vậy mà phải mở to mắt nhìn Hô Trù Tuyền đăng chức đại Thiền Vu, trong lòng y sớm đã có bất mãn.

-Kẻ này không chết, tất làm hỏng chuyện.

Lưu Sấm nghe được sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Từ Thứ.

Chúng ta đang bàn chuyện thành Thụ Hàng, sao tự dưng lại nhắc đến Lưu Báo?

Đương nhiên, Từ Thứ nói cũng không sai. Tên Lưu Báo này quả thật là một mối phiền phứcsau này tiền Hán Hoàng đế Lưu Uyên trong Ngũ Hồ loạn chính là con trai của Lưu Báo. Có thể nói, chính Nam Hung Nô này là người đã mở màn ngũ Hồ loạn Hoa, cũng mang đến cho người Hán rất nhiều tai họa.

Chỉ có điều, hai người này có quan hệ sao?

Lưu Sấm không hiểu, nhưng Gia Cát Lượng lại hiểu được ý của Từ Thứ.

Y khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:

- Một khi đã như vậy, lại phải phiền Nguyên Trực vất vả một phen, đến thành Thụ Hàng giải quyết mối nguy lần này. Viện binh của Tiên Ti, vừa đi từ Kê Lạc sơn xuống núi. Hiện giờ Nguyên Trực đi tới thành Thụ Hàng chắc còn kịp.

Từ Thứ kinh ngạc nhìn về phía Gia Cát Lượng. Trong lòng có chút tán thưởng.

Đây là một trong Gia Cát tứ hữu, nay lại không giống như trong lịch sử, lại còn kính nể Gia Cát Lượng nữa.

Gã và Gia Cát Quân khá hợp nhau, thường xuyên nghe lời Gia Cát Quân nói. Nhưng trong mắt của Từ Thứ, Gia Cát Lượng chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi mà thôi. Có thể có được địa vị hôm nay, dựa nhiều vào thân phận của y, và sự ủng hộ của Lưu Sấm.

Cho nên Từ Thứ vẫn không quá phục Gia Cát Lượng.

Nhưng hiện giờ, coi như được mở rộng tầm mắt, Gia Cát Lượng có thể đoán được ý của mình, khiến Từ Thứ vô cùng kinh ngạc.

"Xem ra chủ công coi trọng Gia Cát Lượng, không chỉ vì gã là em vợ, mà người này quả thật có thực tài."

Vậy thì, cái người tên là Tư Mã Ý được lưu truyền trong quân, khó phân cáo thấp với Gia Cát Lượng hẳn cũng không phải là người thường.

Chỉ có điều Tư Mã Ý hiện giờ rất khiêm tốn, y bảo vệ Hoàng Các, không phô trương thanh thế, Ngoại trừ Lưu Sấm và một vài người nữa, thì không mấy ai biết được sự tồn tại của người này. Cũng bởi vì thế nên Viên Thiệu và Tào Tháo cũng chỉ biết đến Gia Cát Lượng chứ không biết đến Tư Mã ÝTư Mã Ý có thể đứng cũng hàng với Gia Cát Lượng, cũng có thể chứng minh dưới trướng Lưu Sấm thật sự là nhân tài ẩn dật, đông đúc.

Lưu Sấm vẫn chưa hiểu được tâm ý của Từ Thứ, nhưng Gia Cát Lượng đã nói như vậy, hắn đương nhiên sẽ không phản đối.

- Nếu Khổng Minh nói như thế, thì Nguyên Trực phải vất vả một phen rồi.

Từ Thứ nghe được liền vội vàng khom mình kính lệnh: - Kẻ thấp hèn này sẽ đi chuẩn bị, nguyện đi suốt ngày đêm đến thành Thụ Hàng.

Từ Thứ cáo từ rời đi, trong phòng chỉ còn lại Lưu Sấm Gia Cát Lượng và Trần Cung.

Trần Cung đột nhiên mở miệng hỏi: - Chủ công, vậy tình hình của Tào Tháo hiện giờ, dường như cũng không quá tốt.

Ngụ ý là muốn khuyên bảo Lưu Sấm chớ để Viên Thiệu làm loạnLưu Sấm không hề phản bác, cười nói: - Công Đài không cần phải lo lắng, trong lòng ta đã có chừng mực.

Nhưng trên thực tế, trong lòng Lưu Sấm lại vô cùng lo lắng.

Bởi vì trong trí nhớ của hắn, Viên Thiệu và Tào Tháo quyết chiến lần này, Tào Tháo giành được thắng lợi lớn, khiến Viên Thiệu sau đó không lâu uất ức mà chết.

Nhưng diễn biến cuộc chiến ra sao, Lưu Sấm lại không nhớ rõ!

Lần này Viên Thiệu dùng binh thận trọng, đóng vững đánh chắcHạ Hầu Uyên, Từ Hoảng và Tào Hồng đều là đại tướng đương thời lại bị Viên Thiệu đánh cho liên tục bại lui. Chẳng lẽ lịch sử có thay đổi hay sao? Nếu cuộc chiến Thương Đình Tào Tháo bị đánh bại, vậy kế tiếp hắn tất phải chịu sự giận dữ của Viên Thiệu rồi. Nói thật, Lưu Sấm nhìn qua là tràn đầy tự tin, nhưng trên thực tế vẫn vô cùng kiêng kị Viên Thiệu.

Trận chiến Trương Đình, trận chiến Trương Đìnhđáng chết, Tào Tháo sao có thể thất bại?

Yến Lệ Du đã tập kết năm vạn quân Tiên Ti ở Ô Hầu Tần Thủy, đã gần đến dưới thành Bình Cương.

Cũng may là đám người Lã Bố dã bố trí thích đáng, còn có Thiên Vu Phu và Sử Hoán liên tục chuyển vật liệu, khiến thế cục không còn trở nên căng thẳng.

Sau khi Lưu Sấm tiễn Trần Cung đi, đột nhiên giữ chặt Gia Cát Lượng.

- Khổng Mi, lần này Nguyên Trực đi thành Thụ Hàng, có thể nắm chắc thắng lợi trong tay không?

Nếu theo như thế cục phát triển, Lưu Sấm quả là có chút lo lứng, cho nên mới phải hỏi như vậy.

Gia Cát Lượng lại cười: - Huynh trưởng yên tâm, đệ dám cam đoan, lần này Nguyên Trực đi thành Thụ Hàng không những có thể nhận được chiến thắng lớn, mà còn có thể giải quyết được nỗi lo trong lòng huynh trưởng.

- Nỗi lo?

Lưu Sấm ngẩn người ra, trong lòng cảm thấy ngờ vực.

- Ta có nỗi lo gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện