Hân Hoan

Chương 42: Quà tặng



“Không biết phép tắc mà cũng muốn nổi tiếng à?.”

Bài văn ngắn mà Lư Nhân Dịch khen ngợi khỏi phải nói chẳng khác nào đổ một chậu nước đá xuống đầu fan Lư, ngay cả một vài fan cứng biết chút nội tình cũng bối rối.

Trước đó họ nghe ekip để lộ thái độ, rõ ràng hơi bất mãn với Lê Chiêu, sao còn chưa hết buổi tiệc, Lư Lư đã thay đổi hoàn toàn vậy chứ.

Xem lại weibo khen ngợi Lê Chiêu, nhiệt tình gần như nịnh hót ấy.

Không, đây nhất định là ảo giác của họ. Lư Lư nhà họ là thần tượng thực lực hạng A, là nghệ sĩ đang hot, không thể đi nịnh hót một thằng nhóc hạng F được.

Nói không chừng… nói không chừng Lê Chiêu dùng thủ đoạn bạch liên hoa, dỗ ngon dỗ ngọt Lư Lư, khiến anh ấy tưởng cậu ta là người tốt, nên mới khen nhiều như vậy.

Phải rồi, nhất định là như vậy.

Lê Chiêu đang dựa hơi, hút máu Lư Lư nhà bọn họ.

Fan Lư hông vui, fan Lư hậm hực, fan Lư phẫn nộ, nhưng bọn họ chỉ biết nín nhịn.

Sau khi fan Lư ngừng tấn công, những đề tài liên quan tới đêm hội thường niên của Thương Hoàn cũng lắng xuống, các fans khen thương mại lẫn nhau, còn chúc năm mới tốt lành sớm.

Thế nhưng người bạn đại gia không rõ tên tuổi của Lê Chiêu đã để lại dấu ấn sâu đậm trong đầu các cư dân mạng.

Thần kỳ hơn cả, có lẽ bởi vì Lê Chiêu quá bình thản khi nhắc đến người bạn đại gia này, nên chẳng mấy ai cảm thấy Lê Chiêu và người bạn này có quan hệ nam nam không đứng đắn, khắp bình luận chỉ toàn những lời bình rằng họ hâm mộ và ghen tị.

Còn có một bộ phận fan nở nụ cười thần bí, CP Cá Chép gì đó còn không có cảm giác CP bằng Hào Lễ, bọn họ có thể bổ não ra cả một trăm câu chuyện về đại gia và cậu ngôi sao hạng F.

(CP Cá Chép (Lý Ngư) tiếng Trung là Liyu, hài âm với Lê Dụ. Hào Lễ, hào trong cường hào, lễ trong lễ vật, từ lễ này cũng hài âm với họ của Chiêu Chiêu)

Tắt mạng đi, không còn mạng xã hội ầm ĩ, quay trở lại hiện thực im ắng.

“Thưa cậu.” Quản gia bưng cơm nước vẫn còn bốc hơi nóng nghi ngút tới trước mặt Án Đình: “Cậu nên dùng bữa rồi.”

Kim đồng hồ chỉ tới số mười, Án Đình phất tay để quản gia đặt thức ăn xuống: “Mang thuốc ra đây.”

Bầu không khí lắng lại, cuối cùng hóa thành sự thỏa hiệp của quản gia. Nước khẽ sóng sánh trong cốc, Án Đình cầm thuốc, không chút do dự uống vào.

Quản gia ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, trước kia cậu nhà vẫn luôn bài xích việc uống thuốc, nhưng kể từ hôm qua, không cần ông nhắc nhở, cậu nhà đã chủ động nhắc tới chuyện uống thuốc.

Đợi Án Đình uống thuốc xong, quản gia cầm cốc nước ra khỏi cửa phòng.

“Ôi..” Rời khỏi căn phòng ngột ngạt kia, quản gia mới dám thở phào một hơi. Những năm qua, ông tận mắt chứng kiến cậu nhà từ một cậu bé trưởng thành trở thành người đàn ông trầm mặc, cũng tận mắt thấy cậu nhà dần mất đi niềm vui sống.

Người mất đi niềm vui sống nhưng lại có năng lực, cuối cùng sẽ trở thành một hố sâu vặn vẹo, nuốt chửng tất cả những thứ đi qua. Sự xuất hiện của Lê Chiêu là một bất ngờ, cậu nhà vì cậu ấy mà ngay cả thứ thuốc mình không muốn bỏ vào miệng cũng có thể uống được.

Căn nhà trống vắng như phần mộ, cuối cùng cũng có sức sống.

Kim giây vẫn di chuyển không một giây ngừng nghỉ, kim giờ từ từ nhích về phía trước, đã qua mười một giờ rồi.

Cuối cùng cũng tới phần nhận thưởng mà mọi người mong đợi nhất trong đêm hội thường niên của Thương Hoàn. Lê Chiêu nhìn thẻ số trên tay mình, hy vọng mình cũng có thể giành được phần thưởng, tuy rằng từng ấy năm, phần thưởng lớn nhất mà cậu nhận được là một chai nước nữa.

Thương Hoàn rất hào phóng, giải ba là một chiếc laptop tính năng cao mới nhất của công ty, giá của nó rất đắt, nhưng tính năng lại rất tốt, rất nhiều nhân viên muốn một chiếc laptop như vậy.

Lê Chiêu nghĩ tới Án Đình, nếu cậu giành giải thưởng này, sẽ mang về cho Án Đình.

“Cậu Lê thích chiếc laptop này à?” Trợ lý Tần chú ý tới ánh mắt của Lê Chiêu.

“Không, không, chỉ nhìn vậy thôi.” Trước mặt đồng nghiệp của Án Đình, Lê Chiêu đương nhiên không thừa nhận mình đang để ý tới chiếc laptop kia.

Trợ lý Tần mỉm cười gật đầu: “Tôi cũng rất thích chiếc laptop này.” Nói rồi anh còn giới thiệu qua về những tính năng của chiếc laptop này.

Lê Chiêu thầm nghĩ, dù không trúng thưởng cũng phải mua cho Án Đình một chiếc. Chiếc laptop mà đến cán bộ cao cấp cũng muốn có, Án Đình nhà họ không thể thiếu được.

Trong một góc nhỏ nơi Lê Chiêu không biết, giải ba có thêm một tiêu chuẩn so với kế hoạch ban đầu, thế rồi Lê Chiêu trúng thưởng.

“Yeahhhhhhhhhhhh!” Nghe thấy mình trúng thưởng, Lê Chiêu không màng tới thân phận thần tượng của mình mà cầm thẻ nhảy lên sân khấu.

“Chúc mừng bốn người may mắn đã trúng thưởng.” MC cười híp mắt nhìn Lê Chiêu hớn hở ra mặt, đưa micro tới trước mặt cậu: “Cậu Lê, cậu là ngôi sao đầu tiên giành được giải thưởng trong đêm hội thường niên của công ty chúng tôi, không biết cậu có cảm nghĩ gì?”

“Vui lắm ạ!” Lê Chiêu cầm lấy chiếc túi laptop từ trong tay MC: “Em sống hai mươi năm, đây là lần đầu tiên em giành được giải thưởng lớn như vậy, cảm ơn công ty Thương Hoàn, cũng xin được cảm ơn đồng hồ đeo tay Thương Thời.” Cậu giơ tay lên, khoe chiếc đồng hồ trên cổ tay: “Tối nay đeo nó giúp em có thêm may mắn.”

Cả khán đài rộn tiếng vỗ tay, trong đêm hội thường niên được gương mặt đại diện khen đeo sản phẩm của mình sẽ may mắn, ai mà chẳng vui?

“Trợ lý Tần, đứa nhóc nhà bạn cậu vui tính ghê.” Quản lý cấp cao ngồi cùng bàn Tần Tiêu vừa cười vừa tỏ ý: “Mới giành được giải ba mà đã vui như vậy, chẳng trách cậu lại thương.”

Trợ lý Tần mỉm cười: “Đúng là như vậy, sáng nay sếp tổng gửi lời tới tôi, nói cậu nhóc này tính tình đơn thuần, đừng để cậu ấy chịu thiệt thòi.”

Quản lý cấp cao mới nãy còn trêu chọc, bấy giờ nụ cười trên gương mặt trở nên cứng đờ: “Sao cơ?”

Ban nãy ông nghe nhầm à?

Các quản lý cấp cao khác cũng không khá hơn là bao, bọn họ ngơ ngơ ngác ngác nhìn Tần Tiêu, nụ cười trên gương mặt trở nên cứng ngắc.

“Cậu bé này gần đây ở cạnh nhà sếp tổng.” Tần Tiêu biết họ đang nghĩ gì, nụ cười trên môi không đổi: “Mọi người cũng biết rồi đấy, bình thường sếp tổng không thích quản chuyện người khác, nhưng lại rất coi trọng cậu nhóc này.

“Bảo sao mới nhìn cậu bé này đã thấy dễ gần, hóa ra là cậu nhóc bên cạnh sếp.”

“Khí chất này cũng khác hẳn người thường mà.”

Tiếng vỗ tay trên bàn lại càng thêm nồng nhiệt.

Lúc Lê Chiêu ôm laptop quay trở lại, nhận thấy ánh mắt của các bác các chú nhìn mình thân thiết tới độ chảy nước. Trên mặt dường như muốn nói, cậu bé này giỏi quá, còn biết thở nữa chứ.

Cảnh giới tư tưởng của những con người tinh anh quả nhiên người thường không thể với tới.

Đêm hội thường niên sắp kết thúc, các nghệ sĩ phải giao tiếp đối phó ân tình đã vô cùng mệt mỏi, thế nhưng trước mặt quản lý cấp cao của Thương Hoàn, vẫn phải cố giữ nụ cười hoàn mỹ nhất, ngay cả Lưu Phân mới giành giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất cũng phải cẩn thận mỉm cười.

Đến khi đêm hội kết thúc, các nghệ sĩ thở phào nhẹ nhõm, Lưu Phân lén thả lỏng bụng dưới nãy giờ vẫn luôn thít lại, quay đầu trông thấy quản lý cấp cao thấy họ thì không nói chẳng rằng, nhưng lại đang vây quanh Lê Chiêu nói nói cười cười, thậm chí có mấy người lớn tuổi còn nhét bao lì xì vào trong tay Lê Chiêu.

Thấy Lê Chiêu không nhận, mấy quản lý cấp cao khuyên nhủ hồi lâu, Lê Chiêu khó xử nhận lấy. Các quản lý cấp cao nói nói cười cười, tiễn Lê Chiêu ra cửa xe, dặn khi nào rảnh thì tới chơi, có việc thì cứ gọi điện thoại cho họ.

Bước chân Lưu Phân bước ra thu lại, hơi giật mình trong lòng, rõ ràng trong tài liệu của công ty viết Lê Chiêu xuất thân từ cô nhi viện, nhưng nhìn cách cán bộ cao cấp ở Thương Hoàn đối xử với cậu, rõ ràng coi cậu như con ruột ông chủ lớn.

Cô từng nghe không ít lời đồn về sếp tổng Thương Hoàn, nhưng vẫn chưa từng gặp người thật, nhưng qua lời đồn có thể suy đoán, sếp tổng của Thương Hoàn còn chưa quá ba mươi lăm, sao có thể sinh đứa con lớn như vậy?

Chẳng lẽ thân phận thực sự của Lê Chiêu, là con riêng lưu lạc bên ngoài của một đại gia nào đó?

Nếu như vậy, giải trí Dâu Tây đãi ngộ tốt như vậy, cũng có thể hiểu được.

Nghĩ thông điều này rồi, Lưu Phân thầm vui trong lòng, may mà khi Lê Chiêu đóng vai khách mời trong đoàn phim, cô rất khách sáo với cậu ấy.

Vừa ra khỏi cổng lớn, Lưu Phân đã bị không ít phóng viên từ đâu tới chặn lại.

“Phân Phân, xin hỏi đêm nay chị có giao lưu với Lê Chiêu không, chị có chú ý tới chiếc ghim cài trên ngực cậu ấy không?” Một công ty truyền thông tương đối quen Lưu Phân cất giọng đùa giỡn rằng: “Trên mạng đang đồn rằng, chiếc ghim cài trên ngực Lê Chiêu đáng giá mấy căn nhà, xin hỏi có phải thật không?”

“Chiêu Chiêu là một cậu bé rất tốt, cũng vô cùng thành thật.” Theo thói quen Lưu Phân sẽ kiếm cớ rời đi, nhưng tối nay cô chịu nói thêm mấy câu: “Cậu ấy sẽ không vì chút hư vinh mà đeo đồ giả lên người.”

“Nói như vậy, chiếc ghim trên ngực cậu ấy là chiếc ghim mà quý tộc nào đó ở thế kỷ trước thích nhất à?” Các ký giả sục sôi.

Lưu Phân sợ tin tức sai lầm mang tới phiền phức cho Lê Chiêu, vội bù đắp mấy câu: “Xin lỗi, Chiêu Chiêu chưa từng nói với ai như vậy, nhưng chuyện đáng giá mấy căn nhà chắc là thật.”

Dù có phải thật hay không, cứ dát vàng cho Lê Chiêu rồi nói sau.

Trong giới Lưu Phân có địa vị phi phàm, fan sống chết trung thành của cô tuy không đông như các tiểu hoa lưu lượng, nhưng độ thiện cảm của khán giả rất cao, ngay cả các ông các bà bình thường không lên mạng thấy vai diễn của cô cũng có thể thốt lên tên cô.

Bởi vậy nên chỉ cần cô nói thì không một ai nghi ngờ cả.

Sau video phỏng vấn này, những tranh luận về chiếc ghim cài trên ngực Lê Chiêu cũng lắng xuống. Một người có tên tuổi như Lưu Phân không cần phải nói dối giúp một cậu tân binh như Lê Chiêu, ngay cả cô cũng nói nó đáng giá mấy căn nhà, như vậy nhất định là thật rồi.

Lê Chiêu còn không biết Lưu Phân vốn không có nhiều giao tình với cậu chủ động dát vàng lên mặt cậu, cậu ôm laptop hớn hở nhảy xuống xe, chạy tới trước cổng nhà.

Khoảnh khắc cậu bước lên bậc tam cấp, cánh cửa mở rộng, phòng khách rộng rãi nhất thời đèn đuốc huy hoàng, sáng rõ như ban ngày.

Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông đang ngồi trên sofa lật trang sách nghiêng đầu nhìn sang: “Cậu về rồi à?”

Ánh đèn màu cam chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của anh, có cảm giác dịu dàng lạ thường. Lê Chiêu đứng ở cửa, nhìn phòng khách sáng sủa rồi dừng bước chân.

“Đứng đó làm gì vậy?” Án Đình đặt sách xuống: “Tắm rửa thay đồ rồi xuống ăn đi.”

Bấy giờ Lê Chiêu mới hoàn hồn lại, cậu bước chân vào phòng khách sáng sủa, hơi dừng trong thoáng chốc rồi tiếp tục chạy tới ngồi xuống bên cạnh Án Đình: “Đã rạng sáng rồi sao anh vẫn còn chưa ngủ?”

“Không ngủ được.”

“Anh đợi em trở về à?”

Án Đình không phản ứng lại cậu, ngón tay trắng trẻo cầm lấy cuốn sách, tiếp tục xem.

“Đừng xem nữa, tối rồi đọc sách không tốt cho mắt.” Lê Chiêu giành lấy quyển sách từ tay Án Đình, dúi chiếc túi đựng laptop vào trong tay anh: “Đây là lần đầu tiên em giành được giải thưởng lớn như vậy đấy, tặng anh này.”

Án Đình mở máy tính ra, bên trong là chiếc laptop mới nhất của Thương Hoàn, giá lên đến mấy vạn, xem như là một trong những chiếc laptop xa xỉ trong giới laptop.

“Lúc đó thấy phần thưởng này em đã nghĩ anh có thể sử dụng nó khi làm việc, nếu trúng thưởng được thì tốt quá.” Bởi vì trúng thưởng nên Lê Chiêu vui lắm: “Không ngờ lại trúng thật, anh nói xem có thần kỳ không?”

“Thật thần kỳ.” Án Đình nhận lấy chiếc laptop, anh ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người Lê Chiêu, và cả mùi nước hoa nhàn nhạt.

Ai chạm vào thân thể cậu ấy, để lại mùi hương này.

“Hôm nay trùng hợp ghê, không ngờ đồng nghiệp của anh cũng có mặt ở đấy, nhờ anh ấy chăm sóc, không ai tới chúc rượu cả.” Bởi đã quen với việc Án Đình trầm mặc ít nói, nên cho dù anh không đáp câu nào, Lê Chiêu vẫn có thể tự kể lể: “Người đồng nghiệp này của anh có vẻ rất ghê gớm, quan hệ không tồi với những người đồng nghiệp khác. Em nghĩ có khi năm sau phải tặng quà mừng năm mới cho anh ấy, để anh ấy ở công ty quan tâm tới anh một chút.”

Đình Đình không biết giao thiệp với người khác, có đồng nghiệp họ Tần chăm sóc, trong công việc cũng dễ xử lý hơn.

“Không sao.” Án Đình cắt ngang lời Lê Chiêu: “Tôi là nhân viên kỹ thuật nòng cốt của Thương Hoàn, không ai dám gây khó dễ cho tôi.”

“Không thể kiêu ngạo.” Lê Chiêu chỉ tiếc rèn sắt không nên kim: “Là người có năng lực đến mấy cũng sợ gặp kẻ tiểu nhân, đúng không nào?”

Thấy Án Đình không nói lời nào, Lê Chiêu nhướng mày: “Hửm?!”

“Đúng.” Dưới ánh nhìn chăm chú của Lê Chiêu, Án Đình gật đầu đầy quý phái: “Mai tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy, xem năm sau cậu ấy rảnh ngày nào.”

“Vậy là được rồi.” Lê Chiêu vui vẻ gật đầu: “Chúng ta không thể lập liên minh kẻ yếu đuối, nhưng cũng không thể để người khác tùy ý bắt nạt được.”

Án Đình… Án Đình vẫn chỉ gật đầu như vậy.

Lê Chiêu mới ăn no năm phần sau khi tắm xong lại ăn một bát mì. Thấy cậu ăn ngon quá, Án Đình bị cậu lôi kéo, cũng ăn thêm non nửa bát.

Đợi Lê Chiêu ngủ rồi, Án Đình đặt chiếc laptop lên bàn.

Chiếc laptop có thiết kế thời thượng, thân máy mỏng nhẹ, mới nguyên chưa được mở ra.

Vuốt lớp vỏ lạnh lẽo, Án Đình cầm điện thoại, chụp một bức ảnh.

Lần đầu tiên trong đời anh đăng bức ảnh lên tường nhà.

Án Đình: Quà tặng. 【Hình ảnh】

Cánh quản lý cấp cao tham dự đêm hội thường niên, mệt đến độ thoi thóp, sau khi nhận được danh thiếp wechat trợ lý Tần gửi tới, mọi người nhìn xem, thế mà lại là wechat của sếp tổng, không ngừng kết bạn tốt.

Sau khi thêm bạn, mọi người ôm tâm lý cúng bái mà mở tường nhà của sếp tổng ra.

y gù, thế mà chỉ có một bài đăng.

Đây chẳng phải chiếc laptop mới nhất của công ty bọn họ hay sao, tên ngốc nào lại lấy laptop của Thương Hoàn làm quà tặng cho sếp tổng của Thương Hoàn vậy?

Các quản lý cấp cao còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy trợ lý Tần vào like đầu tiên, đồng thời để lại bình luận.

Trợ lý Tần: Đêm nay cậu Lê trúng thưởng nên vui lắm, cứ ôm chiếc laptop không nỡ buông tay, hóa ra là để tặng cho sếp, tấm lòng này thật hiếm có.

Các quản lý cấp cao bừng hiểu ra, trong phút chốc hóa thân làm chiếc máy auto like, đồng thời không ngớt lời khen ngợi chiếc laptop này 360 độ không góc chết.

Đây là một chiếc laptop ư?

Không, đây rõ ràng là tấm lòng còn quý giá hơn kim cương.

Phải khen, phải khen nhiều vào.

Án Đình nhìn những bình luận mới này, trả lời trợ lý Tần bằng một chữ “Ừ”.

Tần Tiêu tắm xong đi ra, mở điện thoại thấy thế mà sếp lại trả lời mình, vội vàng mở ra coi.

Tuy rằng chỉ có một chữ và một dấu chấm, nhưng Tần Tiêu nhìn ra được, đây đã là bước tiến vượt thời đại. Khi một người mất đi niềm vui sống đột nhiên có ý nghĩ muốn khoe khoang, nói rõ trên đời này vẫn còn thứ thu hút người đó, khiến người đó lưu luyến.

Như vậy cũng tốt.

Mở bức ảnh chiếc laptop này lên, Tần Tiêu khẽ cười thành tiếng.

Ngủ một giấc đến khi tự nhiên thức dậy, sau khi đánh răng rửa mặt xong, Lê Chiêu xỏ dép lông, vuốt mái tóc rối bời, xuống nhà ăn sáng, phát hiện Án Đình không ở đây.

“Bác ơi Đình Đình đâu rồi?”

“Cậu nhà tới công ty tăng ca, buổi trưa sẽ trở lại.” Quản gia dường như đã quen với cách Lê Chiêu gọi Án Đình, mặt không đổi sắc, ngược lại nụ cười càng thêm hòa ái: “Tối qua cậu ngủ muộn, nên chúng tôi không gọi cậu dậy ăn sáng.”

“Khoảng thời gian này đúng là không được ngủ một giấc tử tế.” Lê Chiêu biếng nhác duỗi người: “Vẫn là ở nhà tốt nhất, ngủ cũng ngon hơn.”

“Nếu cậu Lê thích có thể ở bên này.” Quản gia mong đợi nhìn Lê Chiêu: “Cậu nhà sẽ vui lắm.”

“Vậy sao được.” Lê Chiêu lắc đầu: “Nếu cháu cứ ở đây, sẽ ảnh hưởng Đình Đình tìm người yêu.”

Mấy chuyện liên quan tới vấn đề tình cảm của Án Đình, quản gia không dám nói, đành phải giữ nụ cười trên môi.

Dùng bữa xong, Lê Chiêu vốn còn lâng lâng cuối cùng cũng tỉnh hẳn người, cậu về phòng thay đồ, chạy xuống sân hít không khí trong lành, lúc đi tới cổng thì thấy một chiếc xe đậu trước cổng lớn, một chàng trai trẻ tuổi mặc âu phục bước xuống xe.

Lê Chiêu nhìn mắt cá chân lộ dưới ống quần, không khỏi rùng mình, quấn chặt chiếc áo choàng trên người.

Khoảnh khắc cậu chàng kia ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của Lê Chiêu. Không biết có phải ảo giác hay không, Lê Chiêu thấy ánh mắt cậu chàng này nhìn mình rất kỳ lạ, giống như nhìn thấy một quái vật không nên xuất hiện ở đây.

“Cậu là ai?” Cậu chàng này đi tới cánh cổng đóng chặt, nhìn chòng chọc Lê Chiêu.

Lê Chiêu lui về phía sau một bước.

Hai người đàn ông mặc âu phục từ bên cạnh đi ra, kéo cậu ta về xe.

“Mấy người muốn làm gì, đi nói cho Từ.. ưm ưm ưm.”

Cửa xe đóng sập lại, chẳng mấy chốc lái đi.

“Người này?” Lê Chiêu ngớ người nhìn cảnh tượng này, thấy quản gia đi tới bèn hỏi: “Cậu ta sao vậy?”

“Ầy.” Quản gia lắc đầu: “Cậu này đầu óc không được bình thường, hồi nhỏ bị kích thích, thành ra hay nói lung tung.”

“Gia đình cậu ấy vốn làm ăn, cha bớt xén vật liệu công trình, suýt chút nữa hại chết người, còn trốn thuế, lậu thuế, mấy tháng trước bị bắt bỏ tù.” Quản gia nhìn chiếc xe lái đi xa, chắp tay ra sau lưng, từ từ mở lời: “Căn nhà này cậu ta từng ở khi còn bé, mấy ngày trước bị cậu nhà mua lại. Cậu ta đầu óc lơ mơ, cứ đến cổng nhà gây sự.”

“Hóa ra là như vậy.” Lê Chiêu bừng tỉnh, nhất thời không biết nên nói sao.

“Cậu Lê đừng để mấy chuyện nhỏ này trong lòng.” Quản gia thu hồi tầm mắt, nói với Lê Chiêu: “Nhà bếp làm cá viên chiên, cậu muốn đi nếm thử không?”

“Muốn ạ.” Lê Chiêu xoay người chạy về phía bếp.

Quản gia nhìn bóng lưng cậu mỉm cười, từ từ cất bước đi.

Buổi trưa dùng bữa với Án Đình xong, Lê Chiêu vội vã chạy tới đài phát sóng của đài Ớt Xanh, tiến hành diễn tập trước khi lên sóng trực tiếp.

Hậu trường trang điểm bận rộn nhưng không hề hỗn loạn, Lê Chiêu hóa trang xong, lại lên đài tiến hành diễn tập lần cuối. Thứ tự tiết mục của cậu ở phía trước, Trương Tiểu Nguyên và Đại Khả đi theo, ứng phó chào hỏi các nghệ sĩ đi tới.

Những nghệ sĩ này hầu như không qua lại với Lê Chiêu, thế nhưng thái độ ai nấy đều rất nhiệt tình, Lê Chiêu không tìm ra được chút sơ hở nào.

Lúc xuống đài biểu diễn, cậu nghe thấy một người đàn ông trung niên mắng hai vũ công, hai người họ khóc cũng không dám, vành mắt đỏ ửng lên.

Nghệ sĩ tham gia chương trình đêm hội này chủ yếu là những người từng rất nổi tiếng nhưng đã hết thời, hoặc là nghệ sĩ hạng B trở xuống, những nghệ sĩ nổi tiếng, là cây đa cây đề hạng A, bây giờ đã diễn tập cho các đài lớn, thậm chí là đài trung ương, chứ không hạ thấp thân phận mà tới tham gia chương trình đêm hội cuối năm bắt đầu trước một ngày của một trang web.

“Không biết phép tắc mà cũng muốn nổi tiếng à?” Giọng người đàn ông trung niên nghiêm túc: “Còn trẻ mà đã ôm suy nghĩ xốc nổi như vậy, dù có nổi tiếng dựa vào mạng thì cũng có thể nổi được bao lâu?!”
Tác giả có lời muốn nói:

Bé Đình lớp trưởng lấy một chiếc kẹo mút ở trong cặp sách ra: Mọi người tới xem cây kẹo này, trông nó to chưa, trông nó tròn chưa, nó siêu ngọt,  siêu thơm nữa, Chiêu Chiêu tặng tớ đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện