Hàm Đào

Chương 108: Lạc Dương



*Cả nhà đọc thấy đoạn nào chưa ổn hoặc dịch được mấy từ Đậu bôi đen thì trợ giúp mình với nha! Iu iu cả nhà!


Tiết trời đầu thu nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người, hai người cũng không vội,  vừa đi vừa du ngoạn. Một đường bắc hành, đến gần Vô Minh Tông lại rẽ hướng tây.


Vô Minh Tông là một trong tứ đại tông môn của Khí Tông, mà nội trong Trung Nguyên, thành trấn lớn nhất quản hạt là Lạc Dương thành.


Vào được cửa thành, Thần Tử Thích dắt ngựa duỗi eo lười biếng, mới vừa vào thành, liền cảm giác được vô số đôi mắt nhìn chằm chằm tới. Thần Tử Thích yên lặng thở dài, đều do Đan Y mặc quá bắt mắt, dọc đường đi không thiếu lần gặp được bọn cướp, ăn trộm, y đã thành thói quen.


Đan Y lại tựa như không cảm giác được những ánh mắt đang rình trộm đó, mắt nhìn thẳng hướng đường lớn phồn hoa nhất đi đến.


Tùy ý chọn gian khách điếm, đem ngựa giao cho tiểu nhị dắt đi cho ăn cỏ khô. Chưởng quầy nhìn trang phục hai người, đặc biệt là đá quý đính trên bao cổ tay của Đan Y, cười nịnh nọt, "Khách quan thuê hai gian thượng phòng sao?"


"Không, một gian bên dưới." Thần Tử Thích ném một mảnh bạc vụn qua.


Nhà dưới? Chưởng quầy hơn nửa ngày không phản ứng lại được, liên tục xác nhận, nhưng chính xác là nhà dưới, chỉ có thể cau mày gia thẻ bài. Thần Tử Thích thu hồi thẻ bài, liền lôi kéo Đan Y ra đường tìm đồ ăn.


"Hiện tại kẻ có tiền đều thích ở nhà dưới sao?" Tiểu nhị nhìn theo hai người đi ra ngoài, không hiểu ra sao hỏi chưởng quầy.


"Phi, khẳng định là hai tên quỷ nghèo, đá quý trên bao cổ tay phỏng chừng là đi mượn." Chưởng quầy dùng miệng lưỡi người từng trải mà khinh thường.


Võ lâm đại hội sắp đến, lúc này đi ngang qua thành Lạc Dương, hơn phân nửa là người muốn đến Vô Cực Tông tham gia võ lâm đại hội. Luôn có những người vì lần này mà ra sức trang bị, người bán nhà đổi lấy bảo kiếm chỗ nào cũng có.


Quỷ nghèo Thần Tử Thích cùng quỷ nghèo Đan Y nắm tay nhau đi dạo trên phố, Lạc Dương có nhiều đồ ăn vặt, nhân cơ hội ở đây ăn nhiều một chút. Người trên đường nhìn thấy hai đại nam nhân tay trong tay, sôi nổi ghé mắt.


Thần Tử Thích lúc này mới nhớ tới, hai người đều đang mặc tay áo bó y phục, không có tay áo rộng che đậy, bị người nhìn thấy rõ ràng. Quay đầu nhìn Đan Y, người nọ vẫn là vẻ mặt đạm mạc, đối với ánh mắt người qua đường không hề để ý. Cũng đúng, người ta là phượng hoàng cửu thiên thập địa duy ngã độc tôn, làm sao sẽ để ý ánh mắt phàm nhân.


Nghĩ đến đây, Thần Tử Thích liền bình tĩnh, dù sao y da mặt dày không sợ ai nói, chỉ cần Đan Y không thèm để ý, y liền không sao cả.


Thành do môn phái giang hồ quản hạt, trừ bỏ Cực Dương Tông cực độ trọng nam khinh nữ kia, nữ tử vẫn tương đối tự do. Trên đường tùy lúc có thể thấy được nữ tử giang hồ mang theo bội kiếm, đại đao, hành tẩu trên phố.


"Hảo tuấn a!" Có nữ hài tử ghé vào cùng nhau, chỉ vào hai người tay trong tay khe khẽ nói nhỏ, "Không biết là môn phái nào?"


Thần Tử Thích quay đầu, hướng những cô nương đó chớp chớp mắt hoa đào, lập tức rước lấy một trận tiếng cười si ngốc.


Đan Y lập tức đem người kéo về phía mình, Thần Tử Thích cười hì hì, tiến đến bên tai Đan Y nhỏ giọng nói: "Nơi này hòa thượng quá nhiều, các nữ nhân chưa hiểu việc đời."


Vô Minh Tông là Phật môn, đệ tử nội môn đều là hòa thượng. Các gia đình trong Thành Lạc Dương, vì muốn hài tử có thể sớm tiến vào Vô Minh Tông tập võ, từ khi rất nhỏ đã cạo trọc chúng. Trên đường cái người mặc tăng phục chỗ nào cũng có, còn có rất nhiều tiểu oa nhi đầu trơn bóng.


Hơi thở ấm áp phun ở trên lỗ tai, Đan Y nhấp môi cười khẽ, lôi kéo hắn đi ăn viên chiên*.


*món này gg thấy hao hao thịt viên chiên xù. Để hôm khác Đậu up ỉnh nhé!


Đang nói, một tiểu nam hài đầu trọc đâm đầu vào lòng Thần Tử Thích, được y duỗi tay bắt lấy, chặt chẽ đè lại cái đầu trọc, "Tiểu tử, muốn trộm tiền sao?"


Tiểu tử đầu trọc không phải là hòa thượng thật, mặc một thân áo vải thô, chảy nước mũi, ánh mắt dao động. Trong thành tiểu hài tử giống thế này rất nhiều, một khi trà trộn vào chỗ đông người liền rất khó tìm được.


"Không, không phải." Tiểu nam hài sợ hãi rụt rè muốn tránh thoát khỏi tay Thần Tử Thích, nhưng làm thế nào cũng tránh không được, gấp đến độ sắp khóc lên.


"Dừng tay!" Bên cạnh tiệm cơm, ba hòa thượng trẻ mặc tăng y đi ra, nhíu mày nhìn Thần Tử Thích, "Thí chủ, đây là địa phận Vô Minh Tông, không được khi dễ hài đồng."


"Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta khi dễ nó?" Thần Tử Thích nói, ấn vào đầu trọc làm tiểu hài tử xoay vòng vòng tại chỗ.


"Ngươi!" Hòa thượng đi đầu rất tức giận, ra tay định đoạt lấy hài tử trong tay Thần Tử Thích.


Thần Tử Thích đem đầu trọc từ tay này đổi đến tay kia, chuẩn xác tránh thoát khỏi công kích của hòa thượng. Tiểu hài tử bởi vì bị lắc kịch liệt, trên người rớt ra hai túi tiền. Dây túi không cột chắc, tiền đồng bên trong leng keng rớt đầy đất.


Chung quanh đột nhiên an tĩnh trong nháy mắt, mọi người nhìn về phía hai cái túi tiền, một cái là gấm vóc dệt lụa, một cái là vòng hoa chỉ vàng, cái nào cũng không giống của tiểu tử đầu trọc áo bố.


Sự thật chứng minh, đây là tên ăn trộm.


Ba hòa thượng có chút xấu hổ, hòa thượng vóc dáng cao ráo đi đầu chắp tay niệm "A di đà phật".


"Tiểu sư phó, ngươi nhìn xem, rõ ràng ta không oan uổng nó." Thần Tử Thích vừa nói vùa nhìn mấy hòa thượng xen vào việc người khác kia.


"Thí chủ, tha người làm việc xấu ắt biết quay đầu, nó bất quá vẫn chỉ là hài tử, cũng không trộm tài vật của ngươi, hãy thả nó đi." Hòa thượng cao kia nghĩ nghĩ, vẫn vì nhóc ăn trộm cầu tình.


"Đúng vậy, thả nó đi, vẫn chỉ là cái hài tử a." Ven đường cũng có người theo phụ họa.


Phật môn lấy từ bi vì hoài, bá tánh trong thành Lạc Dương còn dựa vào Vô Minh Tông mà sống, tất nhiên muốn đứng về phía bọn họ. Bởi vì hòa thượng nói những lời này, đám người dần dần vây quanh Thần Tử Thích cùng Đan Y, đối với cách làm của Thần Tử Thích đầy ý chỉ trích.


Đan Y hừ lạnh một tiếng, muốn phát hỏa, bị Thần Tử Thích nhéo nhéo lòng bàn tay, khó khăn lắm mới nhịn xuống.


Thần Tử Thích xoay chuyển đôi mắt, cười nói: "Không biết xưng hô với tiểu sư phó như thế nào?"


Hòa thượng cao lớn thành thật đáp: "Tiểu tăng Viên Hải, hai vị này là sư đệ Viên Tịnh, Viên Sa."


Họ Viên chính là một thế hệ đệ tử của Vô Minh Tông hiện tại, không nên khinh thường. Thần Tử Thích hơi hơi gật đầu, cười nói: "Tại hạ Thường Thích, không đánh không quen nhau, ngày khác thỉnh các vị sư phó uống một chén." Dứt lời, đem hài tử trong tay đẩy về phía Viên Hải, lôi kéo Đan Y nghênh ngang rời đi.


Thỉnh người xuất gia uống một chén, người này không biết là cố ý hay thật sự không hiểu quy củ. Mọi người lắc lắc đầu, nhìn về phía ba hòa thượng, Viên Hải xoa xoa đầu hài tử, nhắc nhở nó không thể lại trộm cắp, rồi thả nó đi. Hai túi tiền rơi trên mặt đất đã sớm không biết bị ai nhặt mất , hài tử căm giận liếc mắt một cái, xoay người bỏ chạy.


"A di đà phật." Lại làm được một việc tích phúc, Viên Hải rất cao hứng, chắp tay trước ngực ngâm tụng phật hiệu. Bỗng nhiên cảm thấy không đúng chỗ nào đó, tay áo tựa hồ so với vừa rồi nhẹ hơn một ít, nhanh chóng sờ sờ tay áo, tức khắc cứng người tại chỗ.
(Này thì tích phúc 😃😃😃)


"Sư huynh, làm sao vậy?" Viên Tịnh thấy thần sắc sư huynh thần sắc, nhanh chóng hỏi han.


"Không thấy ngân lượng." Viên Hải sắc mặt trắng bệch, đây là tiền hương nến sư phụ cấp, mua không được hương nến, trở về khẳng định sẽ bị phạt.


"A? Có phải do tiểu hài nhi vừa rồi trộm mất không!" Viên Sa là người lớn giọng, lúc này kêu to, tất cả mọi người đều nghe được.


Vừa rồi còn bảo đảm đây chỉ là một hài tử, muốn tha thứ việc nó nhất thời bước nhầm đường, đảo mắt đã bị hài tử lấy trộm tiền. Quả báo tới cũng quá nhanh rồi, bá tánh chung quanh nghe được lời này, lập tức giải tán, sợ mấy hòa thượng đem chuyện thả nhóc trộm lên đầu bọn họ.


Cứu người lại bị người hại, ở trong chùa niệm kinh gì đó bỗng nhiên liền không dùng được, ba hòa thượng rất ảo não, xám xịt rời khỏi phố chính.


Thần Tử Thích đã đi xa, lật tay cầm ra một cái túi tiền trinh vải bố màu xám, ở trong tay ước lượng. Du Long Tùy Nguyệt, so với bất luận loại tặc trộm nào ra tay đều nhanh hơn, lấy được túi tiền của hòa thượng cũng không nói chơi.


Đan Y quay đầu nhìn y, bất đắc dĩ mà cười cười, "Tội gì hơn thua cùng hòa thượng, nếu ngươi giận, ta giúp ngươi giáo huấn bọn họ là được."


"Trực tiếp đánh người lại chẳng hiếm lạ, để bọn họ tự tát mặt mình mới là biện pháp hay." Thần Tử Thích nhe răng cười, tùy tay ném túi tiền trên người khất cái ngủ ở góc đường.


Khất cái bị ném tới kêu lên một tiếng, xốc lên quần áo che trên mặt liền mắng, sờ đến đồ vật trong ngực muốn ném trở về, chợt thấy có chút không đúng, cầm lên nhìn lại thấy là một túi bạc vụn nhỏ, chừng hơn hai mươi lượng. Chỉ nghe nói qua trời rớt bánh có nhân, không nghĩ tới còn có rớt bạc, khất cái nhanh chóng nhìn trái nhìn phải một cái, nhặt lên chiếu rách, lập tức đổi địa phương khác, miễn bị người theo dõi.


Lạc Dương từ xưa đến nay đều rất phồn hoa, hàng ăn vặt trên đường rất nhiều, Thần Tử Thích kéo Đan Y ngồi ở trên đường, ăn hai đĩa sương sáo chiên, lại ăn liền ba chén viên chiên, còn cảm thấy chưa đã thèm.


Viên chiên này chính là dùng thức ăn chay cùng mặt nổ thành giòn viên, viên tròn đặt ở trong chén, chan nước canh chua cay. Nước canh dùng dấm cùng thù du ngao chế, nấu đến nóng hổi, tưới lên viên mới ra nồi, tư tư rung động. Múc một muỗng, cả viên lẫn canh đều theo vào miệng, ăn ngon đến mức thiếu chút nữa nuốt luôn đầu lưỡi.


Đan Y cũng theo y ngồi ở bên đường ăn vặt, nhìn Thích Thích ăn đến cái mũi hồng hồng, liền nhịn không được muốn cười. Chỉ là như vậy cùng nhau ăn một chén ăn vặt, liền cảm thấy đặc biệt hạnh phúc, trong lòng hy vọng Vô Cực Tông có thể xa xôi một chút, cứ như vậy tay trong tay đi đến thiên hoang địa lão cũng tốt.


"Chờ cha mẹ ta trở về, chúng ta liền thành thân đi." Đan Y thình lình nói ra một câu như vậy.


"Khụ khụ khụ......" Thần Tử Thích lập tức bị viên sặc, "Đang êm đẹp, sao lại nghĩ tới thành thân vậy?"


"Đột nhiên nghĩ tới mà thôi, thuận miệng nên nói." Đan Y duỗi tay, dùng ngón cái lâu đi nước canh nơi khóe môi Thần Tử Thích.


"Ngô," Thần Tử Thích múc một viên đút cho Đan Y, "Cha ngươi có thể đồng ý sao?" Hai người bọn họ xác thực cũng nên thành thân, hắn mười tám, Đan Y hai mươi, bình thường người tuổi này, hài tử đều chạy đầy quanh nhà. Chỉ là, hắn cùng Đan Y đều không thể sinh con, phượng hoàng muốn dựa vào nữ nhân Thanh Tộc kéo dài huyết mạch, nếu hai người họ thành thân, lão cung chủ sẽ không được ôm tôn tử.


"Không sao cả." Đan Y kẽo kẹt kẽo kẹt đem viên nhai, suy nghĩ nửa ngày nói một câu như vậy.


"Ha?" Thần Tử Thích trừu trừu khóe miệng, cái gì kêu không sao cả, nói cha mình như vậy sao? "Lại nói tiếp, cha mẹ ngươi đi đâu vậy?"


"...... Không biết."


Đây là thân sinh sao?


Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu kịch trường:


Thích Thích: Cha ngươi không đồng ý làm sao bây giờ?


Điểu công: Ý kiến của hắn không quan trọng


Điểu cha: Nói chuyện gì thế hả? Ta không đồng ý hai ngươi thành thân!


Điểu công: Gia gia!


Điểu gia gia: Tiểu tử thúi nhà ngươi, ngươi hơn một trăm tuổi còn chưa cưới được tức phụ, cha ngươi là ta nói ngươi cái gì sao? Tôn tử thật vất vả mới tìm được tức phụ, không cho ngươi ý kiến!


Điểu cha: QAQ
(Hoan hô Điểu gia gia)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện