Hai Người Chồng
Chương 16: Nguyên Chủ Máu S
Càng nghĩ Tô Hiển Nhiên lại cảm thấy lạ.
Thế giới này thuộc chế độ Nữ Quyền cực kỳ ghê gớm, việc đuổi con gái duy nhất của mình ra khỏi nhà là chuyện cấm kỵ và phạm pháp thế mà cô bị đuổi...
Ngồi trên cánh tay của Đỗ Đức Trí, Tô Hiển Nhiên suy nghĩ một lúc lâu nói.
" Căn nhà này có từ lúc hai anh đến đây sao? "
Nhậm Thừa Vinh gật đầu lại nói.
" Lúc trước nó xinh đẹp hơn bây giờ nhiều. "
Tô Hiển Nhiên cảm thấy giống nhưng chính mình nghe ra ý tứ gì khác, bèn hỏi.
" Có người đến phá? "
Đỗ Đức Trí lắc đầu nói.
" Không phải, mà là chủ nhân... à không Nhiên Nhiên đập. "
" Đập? " Vốn còn cảm thấy thật sung sướng khi được nghe giọng nói êm tai kia gọi " Nhiên Nhiên " nhưng khi nghe đến " Đập " thì hưởng thụ gì đó để sau đi.
Nhậm Thừa Vinh lúc nãy cứng họng, giờ lên tiếng.
" Nhiên Nhiên mỗi lần đi ra ngoài về, tức giận sẽ đập đồ, rồi còn đánh chúng tôi. "
Tô Hiển Nhiên cứng đờ người, nguyên chủ máu S sao? Cái gì mà đập đồ bộ cô ta nghĩ bản thân sẽ sống ổn nếu con em gái nuôi kia tính kế sao? Bởi vậy hiện tại chết đi là đúng rồi.
" Tôi đánh các anh? "
Cả hai cùng lúc gật đầu.
Tô HIển Nhiên không chần chừ gì nói.
" Đi qua phòng khách ngồi đi. "
Đỗ Đức Trí nhanh chóng đi xuống tầng rồi đặt Tô Hiển Nhiên xuống.
Tô Hiển Nhiên nhìn quanh một vòng, thì thấy hai cái lòng bự, không khỏi tò mò hỏi.
" Hai cái lồng này là để làm gì? Sao lại để trong này nhìn không ra phòng tiếp khách gì cả. "
Đỗ Đức Trí giọng vẫn lạnh nhạt như thường nói.
" Đấy là chỗ chúng tôi ngủ. "
Tô Hiển Nhiên hai mắt trừng to kinh ngạc, anh ta nói đùa có phải không nhưng... trong đầu cô lại cảm thấy anh ta nói thật. Nguyên chủ rốt cuộc bị gì vậy?
Nhậm Thừa Vinh cười, nhẹ giọng nói.
" Chúng tôi sẽ bị khóa lại cho đến khi thật sự cần thiết mới được đi ra ngoài. "
Tô Hiển Nhiên mím chặt môi lại hỏi.
" Cái vòng cổ này là sao? " Tô Hiển NHiên hỏi Đỗ Đức Trí.
Nhậm Thừa Vinh lại nói.
" Vòng cổ đó có điện, mỗi lần Anh Trí không nghe lời liền ăn đau. "
Nói xong không quên chỉ vết sẹo trên cổ anh nói.
" Tôi cũng từng có, nhưng tầm vài tháng trước, tôi nghe lời Nhiên Nhiên, nên được gỡ ra. "
Tô Hiển Nhiên nắm chặt tay lại, kiềm chế tức giận lại nói.
" Trên người các anh... vết sẹo... là do một mình tôi làm? "
Thế giới này thuộc chế độ Nữ Quyền cực kỳ ghê gớm, việc đuổi con gái duy nhất của mình ra khỏi nhà là chuyện cấm kỵ và phạm pháp thế mà cô bị đuổi...
Ngồi trên cánh tay của Đỗ Đức Trí, Tô Hiển Nhiên suy nghĩ một lúc lâu nói.
" Căn nhà này có từ lúc hai anh đến đây sao? "
Nhậm Thừa Vinh gật đầu lại nói.
" Lúc trước nó xinh đẹp hơn bây giờ nhiều. "
Tô Hiển Nhiên cảm thấy giống nhưng chính mình nghe ra ý tứ gì khác, bèn hỏi.
" Có người đến phá? "
Đỗ Đức Trí lắc đầu nói.
" Không phải, mà là chủ nhân... à không Nhiên Nhiên đập. "
" Đập? " Vốn còn cảm thấy thật sung sướng khi được nghe giọng nói êm tai kia gọi " Nhiên Nhiên " nhưng khi nghe đến " Đập " thì hưởng thụ gì đó để sau đi.
Nhậm Thừa Vinh lúc nãy cứng họng, giờ lên tiếng.
" Nhiên Nhiên mỗi lần đi ra ngoài về, tức giận sẽ đập đồ, rồi còn đánh chúng tôi. "
Tô Hiển Nhiên cứng đờ người, nguyên chủ máu S sao? Cái gì mà đập đồ bộ cô ta nghĩ bản thân sẽ sống ổn nếu con em gái nuôi kia tính kế sao? Bởi vậy hiện tại chết đi là đúng rồi.
" Tôi đánh các anh? "
Cả hai cùng lúc gật đầu.
Tô HIển Nhiên không chần chừ gì nói.
" Đi qua phòng khách ngồi đi. "
Đỗ Đức Trí nhanh chóng đi xuống tầng rồi đặt Tô Hiển Nhiên xuống.
Tô Hiển Nhiên nhìn quanh một vòng, thì thấy hai cái lòng bự, không khỏi tò mò hỏi.
" Hai cái lồng này là để làm gì? Sao lại để trong này nhìn không ra phòng tiếp khách gì cả. "
Đỗ Đức Trí giọng vẫn lạnh nhạt như thường nói.
" Đấy là chỗ chúng tôi ngủ. "
Tô Hiển Nhiên hai mắt trừng to kinh ngạc, anh ta nói đùa có phải không nhưng... trong đầu cô lại cảm thấy anh ta nói thật. Nguyên chủ rốt cuộc bị gì vậy?
Nhậm Thừa Vinh cười, nhẹ giọng nói.
" Chúng tôi sẽ bị khóa lại cho đến khi thật sự cần thiết mới được đi ra ngoài. "
Tô Hiển Nhiên mím chặt môi lại hỏi.
" Cái vòng cổ này là sao? " Tô Hiển NHiên hỏi Đỗ Đức Trí.
Nhậm Thừa Vinh lại nói.
" Vòng cổ đó có điện, mỗi lần Anh Trí không nghe lời liền ăn đau. "
Nói xong không quên chỉ vết sẹo trên cổ anh nói.
" Tôi cũng từng có, nhưng tầm vài tháng trước, tôi nghe lời Nhiên Nhiên, nên được gỡ ra. "
Tô Hiển Nhiên nắm chặt tay lại, kiềm chế tức giận lại nói.
" Trên người các anh... vết sẹo... là do một mình tôi làm? "
Bình luận truyện