Chương 14: em sẽ không còn 1 mình
Hoàng Tuấn Khải ngẩng cao đầu nhìn Trần Hạo Thiên, đôi mắt nâu loé lên ánh sáng tàn nhẫn, cậu nói, "Để làm được điều đấy, tôi sẽ tìm cách chứng minh nó không phải là chuyện viển vông! Tôi không phải người tốt, nên tôi sẽ không kiêng dè một ai đâu!"
Ân chợt lạnh gáy. Ai nói người lớn mới nguy hiểm?! Rõ ràng trẻ con còn ác hơn nữa kìa!
Trần Hạo Thiên lặng ngồi một hồi lâu, rồi anh nhếch môi một cái, nói, "Đi theo tôi đi!"
Hoàng Tuấn Khải cười lạnh, hỏi, "Đi theo anh thì tôi được gì chứ?"
Trần Hạo Thiên vuốt nhẹ khuôn mặt cậu, cử chỉ ôn nhu đến mức khiến Hoàng Tuấn Khải nổi cả da gà, anh nói, "Em có được tôi!"
Cái giọng điệu tự hào ấy là ý gì chứ? Hoàng Tuấn Khải cười nhạt, hỏi, "Anh có giá trị đến vậy chắc?"
Trần Hạo Thiên hơi nhún vai, đáp, "Không biết. Nhưng mà... khi đi theo tôi, em sẽ có cơ hội đứng đầu thiên hạ này đấy."
Hoàng Tuấn Khải cười khẩy một tiếng, nói, "Đừng nói chuyện viển vông!"
Ân không đồng tình, "Đó chắc chắn không phải là chuyện viển vông!"
Hoàng Tuấn Khải trực tiếp lơ đi, không muốn nói về vấn đề này nữa. Một lúc sau, cánh cửa được mở ra, theo sau là một tên giang hồ bặm trợn to lớn, cái bụng mỡ của ông ta có thể che cả cái đường đi trước mắt ấy chứ.
Ân mất hứng nói, "Này! Lại là ông à, An Thành?"
Người đàn ông được gọi là An Thành hung hăng nói, "Trần Hạo Thiên! Mày làm gì thì làm nhưng đừng quên tao là chú của mày!"
Ồ hô, có kịch hay nè. Hoàng Tuấn Khải nhếch môi, im lặng xem diễn biến. Trần Hạo Thiên cưng chiều xoa đầu cậu, ánh mắt một chút cũng không liếc về phía An Thành, nói, "Tôi đã nói rồi, tôi không phải là người làm việc thiên về cảm xúc!"
An Thành tức đến cái mặt đầy nọng không ngừng rung lên, "Mày... mày nhớ đó! Khốn khiếp! Giờ này còn dám chơi trai à!"
\*Choang\* Một tách trà nóng bị ném chính xác đúng đến vị trí bụng của ông ta. Mọi người kinh ngạc nhìn sang người đã làm chuyện này.
An Thành ngã xuống đất, đám vệ sĩ sau lưng ông ta liền ồ ạt chạy đến chỗ cậu. Hoàng Tuấn Khải hừ lạnh một tiếng, "Không biết lượng sức!"
\*Pằng\* \*Pằng\* \*Pằng\* Ba tiếng súng vang lên, găm thẳng vào tim của ba kẻ lên đầu, không hề lệch một chút nào. Theo sau đó là tiếng quăng ghế và tiếng hét của mấy gã vệ sĩ. Hoàng Tuấn Khải mặt không đổi sắc lấy một con dao trong túi quần ra, trực tiếp cắt đi động mạch cổ của vài tên, máu chảy như suối xuống sàn nhà trắng toát.
Mọi người hơi kinh hãi, hoàn toàn chết đứng. Trần Hạo Thiên nhíu mày nhìn cậu, không nói gì. Một đứa bé mười tám tuổi mà có thể tàn ác đến vậy ư? Thật đáng sợ!
Khi tên vệ sĩ cuối cùng chết, chính là lúc An Thành không màng đến sự sống mà chạy đi. Đáng tiếc, vì vấn đề cơ thể và vết thương, ông ta căn bản không thể chạy nhanh nổi. Hoàng Tuấn Khải nắm chặt tóc ông ta kéo ngược lên, ngẩng đầu nhìn Trần Hạo Thiên, hỏi, "Tôi giết ông ta nhé?"
Trần Hạo Thiên đứng dậy, bước tới kéo cậu lên, không nói không rằng nắm tay đưa cậu ra ngoài. Khi cánh cửa đóng lại, tiếng hét của An Thành đột nhiên vang lên không ngừng, rồi đến mười phút sau, tất cả đều trở nên yên ắng.
Hoàng Tuấn Khải lau chùi vết máu trên tay, vẻ mặt chán ghét nói, "Máu của bọn nó quá hôi!"
Trần Hạo Thiên mở cửa xe ra, kéo cậu vào, ra lệnh cho tài xế bắt đầu lái xe. Anh cầm khăn ướt lâu giúp cậu, đôi mắt màu xanh biếc hơi híp lại, không nhìn ra rõ anh đang vui hay buồn, một lúc sau, anh hỏi, "Em đã giết bao nhiêu người rồi?"
Hoàng Tuấn Khải cười lạnh, thản nhiên đáp, "Rất nhiều." Cậu vốn làm việc trong Hắc đạo, mỗi ngày cậu phải sống với tâm lí sẵn sàng giết người. Mỗi giờ mỗi khắc đối với cậu đều nguy hiểm vô cùng. Có thể nói, dù thế giới vẫn bình yên nhàn rỗi, thì cậu chính là đang đối mặt với chiến tranh. Hàng ngày, hàng giờ, hàng giây, cậu phải cẩn thận với tất cả mọi thứ.
Trần Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn cậu, nói, "Sau này có tôi, em sẽ không còn một mình." Giọng nói trầm lạnh mang theo sự chắc chắn kiên định tạo cho người nghe cảm giác tin tưởng dựa vào con người vững chắc ấy.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Bình luận truyện