Giang Sơn Chiến Đồ

Quyển 1 - Chương 49-1: Phát hiện bí mật (1)



Trương Huyễn tạm thời ở gian ngoài chờ đợi, Sài Thiệu muốn cùng nhạc phụ nói một số việc riêng trước, gã sắp xếp xong cho Trương Huyễn, một mình bước nhanh về phía thư phòng nhạc phụ.

Thái Nguyên Lưu thủ Lý Uyên năm nay ước chừng năm mươi tuổi, nhưng được chăm sóc vô cùng tốt, thoạt nhìn cũng không quá xấp xi bốn mươi, tươi cười ôn hoà, làm cho người ta có một cảm giác bình dị gần gũi.

Trên thực tế, ông ta cũng là người hiền lành nổi danh trong triều đình, từ trên xuống dưới nhân duyên vô cùng tốt, ông ta lúc ở quận Mã Ấp làm Thái thú, ngay cả lão nông dân quận Mã Ấp nhắc đến ông ta, cũng sẽ giơ ngón tay cái lên khen một tiếng 'Lý công là người phúc hậu'.

Nhưng ở Thái Nguyên, danh tiếng của ông ta đã có điểm không ổn rồi.

Trong thư phòng, Sài Thiệu hướng nhạc phụ hành lễ, kể lại với Lý Uyên tình hình Lạc Dương mấy tháng gần đây, đây cũng là chuyện Lý Uyên vô cùng quan tâm.

- Lần này Dương Huyền Cảm tạo phản ảnh hưởng quá lớn, trong Vũ Xuyên phủ cũng có chia rẽ, họ Nguyên, họ Vu và họ Trần cho rằng Vũ Xuyên Phủ không nên ngăn cản Dương Huyền Cảm vào Quan Trung, bọn họ oán giận Hội chủ lãng phí một cơ hội tuyệt vời, thậm chí liên kết một số tiểu gia tộc tạo áp lực về phía Hội chủ, yêu cầu Hội chủ từ chức, ngay cả Độc Cô gia chủ cũng không hài lòng với Hội chủ, con có thể cảm giác được, áp lực gần đây của Hội chủ rất lớn.

Thê tử Đậu thị của Lý Uyên là con gái của Đậu Khánh, Lý Uyên và Đậu gia quan hệ vô cùng thân thiết, trong lần Dương Huyền Cảm tạo phản này, ông ta và Đậu gia đứng chung một chiến tuyến, kiên quyết phản đối bất kỳ cơ hội nào cho Dương Huyền Cảm, Lý Uyên biết rõ, gia tộc họ Nguyên phản đối Đậu Khánh, chủ yếu là bởi vì Lý Uyên đã gây ra cái chết của Nguyên Hoằng Tự.

Trầm ngâm một chút, ông ta hỏi:

- Con và Nguyên Tuấn quan hệ thân thiết, y có nhắc đến ta không?

Sài Thiệu nhẹ nhàng gật đầu:

- Nguyên Tuấn nói, mấy người trưởng lão gia tộc bọn họ vô cùng không hài lòng với nhạc phụ, chủ yếu là bởi vì cái chết của Nguyên Hoằng Tự.

Lý Uyên hừ một tiếng thật mạnh, Nguyên Hoằng Tự có được sự âm thầm ủng hộ của Nguyên gia, không ngờ không để ý đại cục muốn ở quận Hoằng Hoá khởi binh tạo phản, bị mình dập tắt kịp lúc, gia tộc họ Nguyên chẳng những không kiểm điểm việc bọn họ phá hư đại cục, lại còn ghi hận trong lòng với mình.

Trong lòng Lý Uyên vô cùng căm tức, lúc trước tất cả mọi người minh ước cùng tiến thoái, đồng tâm tổ chức và thành lập Vũ Xuyên Phủ, mới chưa đến mười năm, nội bộ Vũ Xuyên Phủ đã có kẽ nứt, nói cho cùng vẫn là tư tâm làm loạn, gia tộc họ Nguyên tự cho mình là hoàng tự của Bắc Nguỵ, đã muốn cướp lấy thế lực của Vũ Xuyên Phủ, thay thế thiên hạ Tuỳ của họ Dương, tự cho rằng thế là đúng lắm.

Nhưng chuyện này lại cũng không phải là nhất thời chốc lát có thể giải quyết, cần phải trường kỳ đấu tranh bên trong mới có thể dần dần thâu tóm, hơn nữa cần gia tộc Độc Cô tỏ thái độ lập lờ hờ hững đứng ra, cố tình điều này lại là việc khó làm được nhất. Cậu của ông ta, Độc Cô Thuận rất coi trọng huyết thống thuần khiết của quý tộc Quan Lũng, làm việc quá bảo thủ, chưa tới thời điểm cuối cùng, ông ta tuyệt sẽ không tỏ thái độ.

Lý Uyên không nghĩ đến việc nhức đầu này nữa, lại hỏi:

- Tự Xương, con cùng Trương Huyễn ở cùng nhau cũng rất dài rồi, hắn rốt cuộc là lai lịch thế nào?

Hơn một tháng nay, Sài Thiệu hai lần viết thư hồi báo cho nhạc phụ vụ án bắt giết Dương Huyền Cảm và vụ án Thiên Các Tự, cho nên Lý Uyên cũng có chút ít hứng thú với gã Trương Huyễn này.

Sài Thiệu cười khổ một tiếng nói:

- Nói thật, Trương Huyễn này không rõ lai lịch, tuyệt không phải tăng nhân Hà Nội theo như lời của chính hắn, đến nay chưa điều tra rõ xuất thân của hắn, nhưng Yến Vương dường như cũng không thèm để ý, rất coi trọng hắn. Về phần Hội chủ, lão thuỷ chung cảm thấy Trương Huyễn là một nhân tài khó có được, không tiếc đặt vào hắn tất cả tâm huyết của mình.

Sài Thiệu mỗi lần nghĩ đến Thanh Thạch Kinh, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít đều có chút không thoải mái. Hội chủ đặt hết tâm huyết như vậy trên người Trương Huyễn, nhưng lại chưa bao giờ coi trọng minh như thế.

- Vì sao Đậu hội chủ nhất định phải để cho con theo hắn bắc thượng?

Lý Uyên trầm ngâm một lát lại hỏi.

Sài Thiệu thở dài nói:

- Còn không phải là vì đám vật tư Đột Quyết kia sao? Trương Trọng Kiên đã bắc thượng rồi, nghe nói Vũ Văn Hoá Cập gần đây cũng không ở Lạc Dương, đoán chừng cũng bắc thượng rồi, con cho rằng Hội chủ muốn lợi dụng Trương Huyễn đến trợ giúp Trương Trọng Kiên, cho nên mới để cho con theo hắn cùng bắc thượng.

Sài Thiệu nhắc tới đám vật tư kia của Đột Quyết, ánh mắt Lý Uyên cũng dần dần sáng rực lên, ông ta cũng nhận được tin tức rồi, ba mươi vạn món binh giáp Cao Câu Ly dâng cho Đột Quyết không ngờ mất tích trên thảo nguyên, nếu như đám binh giáp kia có thể thuộc về mình, có lẽ ông ta cũng có thể kiếm một chén canh…

Lý Uyên khoanh tay đi vài bước, quay đầu lại nói với Sài Thiệu:

- Ta dự định sai nhị thúc Thần Thông và con cùng nhau bắc thượng.

Sài Thiệu sửng sốt, gã hiểu được ý nhạc phụ, lúc này mới nhúng tay vào đám binh giáp kia, dường như hơi chậm, chẳng qua gã không dám cự tuyệt, liền gật đầu đồng ý ngay.

- Nhạc phụ đại nhân, Kiến Thành có tin tức không?

Lý Uyên gật đầu:

- Chỉ có một xíu tin tức, Địch Nhượng cực kỳ trọng lễ với nó, để nó ngồi trên ghế thứ hai của quân Ngoã Cương, sau đó đã không còn tin tức nữa.

Lý Uyên vì việc đứa con trưởng mà hết sức lo lắng. Kiến Thành giả mạo Lý Mật lên Ngoã Cương cũng không phải bí mật tuyệt đối. Giống như Địch Nhượng, Nguỵ Trưng và Vương Bá Đương cũng đều biết, một khi bọn chúng lấy chuyện này đến uy hiếp mình, thật đúng là phiền phức, tuy rằng bây giờ còn chưa có phát sinh, nhưng khó tránh khỏi tương lai lúc nào đó có thể bộc phát ra.

Cho dù không lo lắng trại Ngoã Cương bên kia, nội bộ Vũ Xuyên Phủ cũng là một tai hoạ ngầm rất lớn. Trước mắt mới chỉ có nhạc phụ và cữu phụ biết rõ, tin tưởng nhạc phụ Đậu Khánh sẽ giữ kín bí mật, chỉ sợ người cậu Độc Cô Thuận trong lúc vô ý tiết lộ ra ngoài, bị gia tộc họ Nguyên biết, hậu quả thật không tưởng nổi.

Trong lòng Lý Uyên bắt đầu hối hận đã đồng ý yêu cầu của nhạc phụ, thật không nên sai Kiến Thành mạo hiểm như vậy. Nhưng bây giờ hối hận cũng không kịp, ông ta chỉ có thể vượt qua mỗi ngày nơm nớp lo sợ, chỉ trông ngóng việc này ngàn vạn lần đừng bị lộ ra ngoài.

Sài Thiệu còn muốn hỏi nữa, nhưng cảm giác nhạc phụ dường như không muốn đề cập nhiều đến việc này, liền chuyển đề tài nói vấn đề khác:

- Khi tiểu tế vào thành, dường như nghe thấy một số tin đồn bất lợi với nhạc phụ đại nhân, có tổn hại đến danh dự của nhạc phụ đại nhân.

Lý Uyên nghe hiểu lời trong giọng điệu của gã, ông ta trầm mặc chốc lát, xúc động thở dài nói:

- Ta cũng là buộc phải đành chịu! Nếu như không tự huỷ thanh danh như vậy, ông ta làm sao có thể yên tâm với ta?

- Nhạc phụ đại nhân là chỉ đương kim thiên tử phải không?

- Đương nhiên là ông ta!

Lý Uyên cười khổ một tiếng nói:

- Ngoài mặt, Dương Quảng giống như rất tín nhiệm đối với ta, để cho ta trấn thủ chiến địa trọng yếu Thái Nguyên này, nhưng trên thực tế thì sao? Lòng ta hiểu rõ, ông ta căn bản cũng không tín nhiệm ta, phái đại tướng quân Vương Uy và Cao Quân Nhã nắm quân quyền trong tay, cũng giám thị nhất cử nhất động của ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện