Giang Sơn Chiến Đồ

Quyển 1 - Chương 46-2: Quyết định cuối cùng



Hắn võ nghệ thấp kém, thiếu chút nữa bị một cô gái giết chết, cuối cùng chỉ có thể dựa vào tâm tình của đối phương mới có thể thoát chết được, loại cảm giác tính mạng nằm trong tay kẻ khác thật sự làm cho hắn khó mà chấp nhận, thời đại loạn lạc cuối nhà Tuỳ, nắm đấm lớn mới là chân lý, đây là bài học làm hắn đau nhức thấu đến tim.

Hơn nữa tái bắc phong vân tụ hội, bất kể hắn muốn chủ động tham dự hay là bị Thanh Thạch Kinh dẫn dụ phải lên phía bắc, hắn đều quyết định đi một chuyến đến tái bắc, hắn có một loại cảm giác kỳ diệu, dường như lần bắc thượng này là một lần vận mệnh sắp đặt trong nơi tăm tối của hắn.

- Tôi quyết định rồi!

Thanh âm Trương Huyễn tuy rằng trầm thấp, lại kiên định khác thường.

Dương Đàm đưa đơn thuốc cho hắn cười nói:

- Thời gian hai tháng quá ngắn, ngươi đến đó cũng không đủ thời gian, ta cho ngươi nghỉ dài hạn nửa năm, thành toàn tâm nguyện của ngươi.

- Đa tạ điện hạ thành toàn!

Trương Huyễn tiếp nhận đơn thuốc đã ký tên, sự khoan dung của Dương Đàm khiến cho hắn cảm động sâu sắc.

Dương Đàm khe khẽ thở dài:

- Quả thật ta cũng muốn học võ, nhưng Hoàng tổ phụ không cho phép!

- Vì sao?

- Ông ấy nói ta cưỡi ngựa thì có thể làm cho thân thể cường tráng, học võ thì sẽ làm ưng khuyển, ta nên học cách làm như thế nào để điều khiển chim ưng.

Lời của Dương Quảng tuy rằng khó nghe, lại là lời nói thật, Trương Huyễn cười nói:

- Lời Hoàng tổ phụ của điện hạ rất đúng, điện hạ là Hoàng tôn cao quý, tương lai có lẽ còn có thể là Thiên tử, không cần phải học võ.

- Ngươi thì sao?

Dương Đàm nhìn hắn chăm chú, cười hỏi:

- Ngươi vì sao không học mưu lược, làm một người điều khiển chim ưng?

Trương Huyễn trầm mặc một lát, trầm giọng nói:

- Mưu lược quyết định vận mệnh, võ nghệ lại quyết định sinh mệnh, ty chức muốn nắm giữ vận mệnh của mình, còn muốn nắm giữ chặt sinh mệnh trong tay mình!

- Ngươi nói không sai, võ nghệ quyết định sinh mệnh!

Dương Đàm thở dài, lo lắng hỏi:

- Hiện tại thiên hạ không ổn định, giặc cướp nổi lên bốn phía, lại có loại quý tộc bụng dạ khó lường như Dương Huyền Cảm đó, nếu như chẳng may ngày nào đó trong cung sinh loạn, ta mà có thể học được một chút võ nghệ, ít nhất cũng có thể tự bảo vệ.

Trương Huyễn cười nói:

- Đợi tôi luyện một chút Thanh Thạch Kinh trước, nếu như có hiệu quả, tôi sẽ dạy điện hạ luyện võ.

Trong lòng Dương Đàm vui mừng:

- Vậy chúng ta một lời đã định rồi nhé?

- Một lời đã định!

Lúc đó, Dương Đàm vội vàng dặn dò:

- Cầm vào đi!

Vài tên hoạn quan cầm vào một bao nặng và một thanh đao, Dương Đàm mở bao nặng ra, bên trong không ngờ là mời thỏi vàng óng ánh, Trương Huyễn ngây ngẩn cả người.

Dương Đàm cười tủm tỉm nói:

- Bổn vương đồng ý với ngươi, dựa theo công văn từ trước có thể giết Dương Huyền Cảm ban thưởng cho ngươi, sẽ không để cho ngươi chịu thiệt, đây là một phần tiền thưởng làm lộ phí cho ngươi, về phần quan thăng ba cấp, đợi sau khi ngươi từ thảo nguyên về rồi nói sau.

- Đa tạ điện hạ thay ty chức sửa soạn chu đáo.

Dương Đàm cười, lại cầm thanh đao lên đưa cho Trương Huyễn:

- Đây là một trong những vật thu giữ của phụ thân ta, ông ấy thu giữ rất nhiều đao kiếm, dù sao ta cũng không dùng đến, tìm một cây cho ngươi, ngươi thử xem có vừa tay hay không?

Đao của Trương Huyễn lúc giết Dương Huyền Cảm bị Trương Trọng Kiên đánh rơi xuống sông, trong khoảng thời gian này hắn không có binh khí thuận tay, vốn muốn mua một thanh nữa, lại nhất thời mua không được thanh đao ưng ý, chỉ có thể tạm thời sử dụng một thanh hoành đao rất bình thường.

Sau khi Trương Huyễn nhận đao lui về sau vài bước, đây là thanh đao nặng mười cân, vỏ đao là da cá mập đen, cũng chưa từng thấy qua, có điều lúc hắn rút hoành đao ra khỏi vỏ, thật giật mình kinh hãi, chỉ thấy hàn khí dày đặc, sắc bén dị thường, so với cây đao mua năm mươi quan tiền ban đầu của hắn không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.

Khó trách có thể được Thái tử lưu giữ, quả nhiên là một thanh bảo đao hiếm thấy, Trương Huyễn lập tức thích không rời tay.

Dương Đàm thấy Trương Huyễn rất lưu tâm tới cây đao này, trong lòng vui mừng, liền cười nói:

- Ta cho ngươi thêm một thớt ngựa tốt, ngựa tốt đao tốt, hy vọng có thể giúp ngươi một tay.

Trong lòng Trương Huyễn cảm động, hắn biết rằng Dương Đàm cũng không phải vì lôi kéo mình, mà là xuất phát từ một loại hảo cảm đối với mình, là một phần tình nghĩa của người trẻ tuổi.

Hắn ngẫm nghĩ một lát, liền rút từ trong giày ra một con dao găm, đặt trên bàn:

- Đây là vật kỷ niệm sư phụ tôi để lại cho tôi, có một không hai trong thiên hạ, tôi tặng cho điện hạ, có thể làm vũ khí phòng thân.

Dương Đàm nhặt con dao găm lên, y cũng không hiểu vũ khí bằng thiết, nhưng y thấy con dao găm tạo hình đẹp đẽ, vô cùng tinh xảo, đúng là y chưa từng thấy qua. Y cũng có chút thích thú, liền vui vẻ cười nói:

- Vậy ta sẽ nhận.

***

Trong căn phòng bí mật ở Vũ Xuyên Phủ, Sài Thiệu đang hướng về phía Hội Chủ Đậu Khánh báo cáo quyết định của Trương Huyễn.

- Hắn thật sự quyết định đi Đột Quyết rồi sao?

Quyết định của Trương Huyễn nằm trong dự liệu của Đậu Khánh, lão khẽ vuốt râu bạc, cười lên đầy thâm ý.

Sài Thiệu lại không nhìn ra nụ cười đầy thâm ý của Hội chủ, thở dài nói tiếp:

- Đúng vậy, ý chí của hắn rất kiên quyết, thà rằng không làm thị vệ cũng muốn bắc thượng, dường như Yến Vương cũng đồng ý để hắn bắc thượng, còn cho hắn nghỉ dài hạn.

Đậu Khánh khoanh tay đi qua đi lại trong phòng. Tuy rằng Trương Huyễn sẵn lòng bắc thượng Đột Quyết, nhưng làm sao để khiến cho Trương Huyễn tham gia lần hành động này của Vũ Xuyên Phủ lại là một vấn đề khó khăn.

Trương Trọng Kiên đã bắc thượng vài ngày trước rồi, Đậu Khánh có chút lo lắng chỉ một mình Trương Trọng Kiên, lực lượng có vẻ hơi ít ỏi. Nếu như Trương Huyễn vì những hình đồ trên Thanh Thạch Kinh mà ra tay trợ giúp sức lực cho ông ta một tay, hai người tề tâm hợp lực, vậy khả năng nhiệm vụ lần này thành công đã lớn hơn nhiều rồi.

Đậu Khánh sớm đã bày xong kế hoạch hết thảy, nhưng lão cũng biết Trương Huyễn không phải con diều, với tài trí của Trương Huyễn, lão căn bản không khống chế được Trương Huyễn, cách duy nhất chính là lợi dụng Trương Huyễn đi tìm cơ hội bắt Tử Trùng Ngọc Dũng, cần phải nghĩ cách khiến cho Trương Huyễn đi đến chỗ đám vật liệu còn thiếu kia.

Ở trong ván cờ này, mấu chốt là cần phải có một người trung gian làm mối lái, thoả thuận giữa Trương Huyễn và Trương Trọng Kiên trên một con đường. Mà ngươi này là ai, Đậu Khánh đã nghĩ được một nhân tuyển thích hợp nhất rồi.

Mặc dù người trung gian này cũng không phải Sài Thiệu, nhưng Đậu Khánh vẫn hy vọng Sài Thiệu đi cùng.

Nghĩ như vậy, Đậu Khánh cười nói với Sài Thiệu:

- Ngươi cũng theo Trương Huyễn cùng nhau bắc thượng đi, trước khi đi ta sẽ dặn dò ngươi một số chi tiết, tóm lại, ngươi theo sát sau Trương Huyễn là được.

Sự tình nằm trong dự liệu của Sài Thiệu, Hội chủ quả nhiên muốn mình theo Trương Huyễn cùng bắc thượng, trong lòng của gã cam chịu, chỉ đành nhẫn nhịn nói:

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Đậu Khánh nghe ra vẻ cam chịu trong giọng nói của gã, liền cười vỗ vai của gã:

- Ngươi yên tâm, việc ngươi vì Vũ Xuyên Phủ làm đều sẽ ghi chép trong sổ sách, tương lai Vũ Xuyên phủ tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi.

- Thuộc hạ không dám!

Đậu Khánh lại từ trong hộp ngọc trên bàn lấy ra một cái lọ thuỷ tinh nhỏ, nhìn chăm chú huyết tương sắc tím bên trong chốc lát, rồi đưa cho Sài Thiệu:

- Nếu như Trương Huyễn ở Đột Quyết mua không được thứ hắn mong muốn, hãy đưa cho hắn cái này.

- Đây là cái gì?

Sài Thiệu nhận lấy cái lọ, nhìn huyết tương bên trong hỏi.

- Đây là Tử Trùng Ngọc Dũng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện