Chương 29
Khi họ về đến nhà , Lý Mẫn đang chờ ở dưới lầu , nhìn thấy Lục Diệc Thâm đưa Từ Mạn về .
Bà liền sa sầm nét mặt , gằn giọng : “ Con còn chế nó hại con chưa đủ thảm sao ? ”
“ Mẹ . . ”
“ Ai là mẹ cậu ? Tôi không dám nhận đâu . ” Bà không bao giờ quên được Lục Diệc Thâm đã bỏ rơi con gái mình trong hoàn cảnh thế nào .
Lý Mẫn kéo lấy con gái rồi trừng mắt nhìn Lục Diệc Thâm , “ Cậu làm ơn tránh xa chúng tôi một chút . ”
Bà không thể trách mắng người khác , nhưng bà có quyền trách mắng con gái mình : " Có phải con sẹo lành nên quên đau không ? ” Dứt lời , bà kéo Từ Mạn vào nhà .
Lục Diệc Thâm bước lên nắm lấy tay Lý Mẫn , ngần ngại nói : “ Mẹ . . . con sai rồi , cho con cơ hội chuộc lỗi đi . ” Lý Mẫn hoàn toàn không thông cảm , giằng tay ra rồi đưa Từ Mạn rời đi . Lục Diệc Thâm liền đi theo họ .
Lý Mẫn tức giận , cảm thấy người này đúng là không bình thường .
Vừa vào nhà , bà liền đóng sầm cửa lại .
Từ Mạn không nói gì cả cứ để mặc cho mẹ kéo mình đi .
Hôm đó Lục Diệc Thâm đã đứng chờ cả đêm trước cửa nhà .
Sáng hôm sau , lúc Lý Mẫn ra ngoài đi chợ mới phát hiện .
Nhưng bà giả vờ không nhìn thấy .
Khi quay về , bà liền hỏi Từ Mạn : “ Con và Lục Diệc Thâm đã làm lành rồi sao ? Con đã quên . . . ”
“ Không phải . ” Lần này Từ Mạn phủ nhận rất nhanh .
Lý Mẫn cau mày , “ Thế tại sao nó lại đứng cả đêm dưới lầu ? ”
Từ Mạn không thể tin được , “ Sao có thể chứ ? ” Cô bước đến cửa sổ , quả nhiên thấy Lục DiệcThâm vẫn đang đứng bên dưới , có vẻ như cả đêm đã không đi đâu .
Lý Mẫn lạnh lùng nói : “ Vô lại , tưởng làm vậy thì chúng ta sẽ tha thứ cho nó sao ? Đừng hòng ! ” Từ Mạn không nói gì , chỉ im lặng nhìn anh .
Cứ thế , Lục Diệc Thâm đứng chờ suốt ba ngày , Cố Ngôn hay tin lập tức tìm đến .
Anh thật sự không dám tin vào mắt mình .
Lục Diệc Thâm lại có thể làm như thế .
Cố Ngôn nheo mắt nhìn Lục Diệc Thâm , “ Cậu làm thế này liệu có được tha thứ không ? ”
Lục Diệc Thâm cười đau khổ , “ Nhưng dù sao cũng bày tỏ được thành ý , tôi phải trả giá cho một chút lỗi lầm mà mình đã gây ra . ” Cổ Ngôn khẽ thở dài .
Anh vỗ vai Lục Diệc Thâm rồi bước vào trong .
Thái độ của Lý Mẫn dành cho Cố Ngôn và Lục Diệc Thâm hoàn toàn khác nhau , bà lạnh lùng với Lục Diệc Thẩm bao nhiêu thì lại nhiệt tình với Cố Ngôn bấy nhiêu .
Không thấy Từ Mạn đầu , Cố Ngôn hỏi : “ Mạn Mạn đâu rồi bác ? ”
“ Ở trong phòng đấy ” Lý Mẫn đau lòng nói .
Bà cảm thấy Lục Diệc Thâm thật vô lại , lúc trước không quan tâm đến tâm trạng đau buồn vì mất cha của Từ Mạn , lại đúng lúc cô có thai mà muốn li hôn với cô .
Bây giờ lại đến đây bám lấy cô , thật sự là quá sức vô lại .
Làm thế này là muốn ép họ phải tha thứ sao ?
Cố Ngôn nhìn một lượt quanh phòng Từ Mạn rồi nói với Lý Mẫn : “ Diệc Thâm và Mạn Mạn đi đến nông nỗi này là do có quá nhiều hiểu lầm , giờ cậu ấy đã biết lỗi rồi nên muốn vãn hồi , cậu ấy cũng biết hai người sẽ không dễ dàng tha thứ , thế nên thời gian này chính cậu ấy đã giúp lật lại vụ án của bác trai , khiến hung thủ thật sự phải chịu sự trừng phạt đích đáng . Hơn nữa còn khiến công ty lúc trước đã hại công ty bác trai phải đóng cửa . . ”
“ Thế thì cũng không thể bù đắp lại những lỗi lầm nó gây ra ” Lý Mẫn giật mình , bà không ngờ mọi chuyện này đều là do Lục Diệc Thâm đã làm . " Nhưng bà vẫn không thể nào tha thứ được .
“ Con biết , nhưng bác thử nghĩ xem , Mạn Mạn và đứa con trong bụng cô ấy sau này phải làm sao ? ” Lý Mẫn im lặng .
Cố Ngôn khẽ thở dài : “ Đứa bé vô tội , nó cần một gia đình , bác hãy cho Diệc Thêm một cơ hội đi . ”
Nhưng nếu bảo Lý Mẫn không còn chút oán trách nào thì bà thật sự không làm được .
Sau đó , Cố Ngôn đề nghị Lý Mẫn cùng mình đi du lịch cho khuây khỏa , vì đứa bé trong bụng Từ Mạn giờ theo lời bác sĩ nói đã đi vào giai đoạn ổn định rồi . Lý Mẫn suy nghĩ hồi lâu cuối cùng đồng ý .
Nên để mọi chuyện cho thời gian trả lời . Ngày hôm sau , Cố Ngôn đến đón Lý Mẫn , anh đã sắp xếp xong hết mọi việc .
“ Tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi . ” Cố Ngôn đứng cạnh Lục Diệc Thâm , cùng nhìn về phía ngôi nhà của Từ Mạn .
“ Cảm ơn cậu . ” Giọng Lục Diệc Thâm có chút lạc đi .
Bình luận truyện