Chương 58
"Nghe nói gì chưa?" Hồng bào nam tu ngự kiếm bay nhanh, hướng đồng môn nói: "Hôm nay Tiểu tiên chủ đến linh đường tế bái linh vị của tiên chủ, tất cả đệ tử thuộc hàng hạ tôn đều có thể đến xem."
Nam tu cũng mặc hồng bạch đại bào bên cạnh nói: "Đúng vậy, sư huynh, hai ta nhanh chóng đi đến linh đường trước, nói không chừng còn có thể nhìn thấy Tiểu tiên chủ."
"Tiểu Tiên chủ lưu lạc nhân gian, hằng ngày trải qua có tốt không? Thân thể có khoẻ mạnh không?"
"Thân thể thì không tồi, nhưng nghe nhân gian kể Tiểu Tiên chủ tuổi nhỏ không cha không mẹ, lưu lạc khắp nơi, dựa ăn xin mà sống."
"......!Này," Vị sư huynh kia, do dự trong chốc lát, nói: " Vậy Vọng Ta nhất tộc chẳng phải là muốn nổi điên sao......"
Một tu sĩ khác thở dài, sau đó phấn chấn tinh thần, nói: "Không biết Tiểu Tiên chủ rốt cuộc trông như thế nào?"
Hồng bào tu sĩ cười nói: "Nghe nói rất giống Đông Côn Tiên chủ, tướng mạo cực kỳ tuấn tú."
"Tư chất khai mạch của hắn so với tiên chủ còn đỉnh hơn, trong cơ thể còn có tiên thú Phục Long và Viêm nhị hạc, cực kỳ lợi hại."
"Đúng vậy!" Tu sĩ hưng phấn đến đỏ cả mặt: "Tiểu Tiên Chủ tuổi còn trẻ đã có năng lực như vậy, để xem ngày sau hắn có thể hàng phục tiên thú Phục Long hay không? Thật tò mò không biết năm tháng sau này, hắn có thể đạt đến thành tựu cỡ nào!"
Hai người nói nói cười cười, đã đi ra cửa chính của Chính Dương Tiên Tông, khi phóng tầm mắt nhìn lại, lập tức thấy ngọn núi đặt linh vị.
Ngọn núi này rất đặc biệt, trăm dặm xung quanh là bình địa rộng lớn, chỉ có một đỉnh núi là nó cô đơn nhô lên cao.
Cùng đối ứng với Liệt Linh phong này, chính là Chính Dương Tiên Tông ở phía Nam.
Đệ tử canh giữ cổng chính phía Nam nhìn thấy hai vị tu sĩ này, vội vàng đứng dậy, kiểm tra lệnh bài của hai người.
Đệ tử dưới trướng Chu Minh Tiên Tôn có lệnh bài được khắc hình ngọn lửa đang bốc cháy, mạnh mẽ và tràn đầy sức sống.
Đệ tử canh giữ sau khi xem xét xong, tất cung tất kính đem lệnh bài trả lại, nói: "Hai vị sư huynh vất vả, lần này đến Liệt Linh phong, có thể thật sự nhìn thấy Tiểu tiên chủ hay không?"
"Còn chưa biết, nhưng cho dù không thấy được, cũng muốn đi thử vận may." Hồng bào tu sĩ cười nói: "Chính Dương Tiên Tông tìm được Tiểu tiên chủ, tin tức này đã oanh động khắp châu, thời gian gần đây người tiến đến bái kiến nối liền không dứt, kể ra cũng vất vả cho các ngươi rồi."
Đệ tử trông cửa kia thở dài, nói: "Còn không phải là sao? Bây giờ đúng là thời điểm khan hiếm nhân thủ, Mộc Môn Thất bên kia tâm nhãn không tốt, xém chút nữa là hại Tiểu Tiên Chủ không thể quy tông, nếu không nhờ Tiểu Tiên Chủ khoan dung, làm sao còn thể diện quay trở về tông môn.
Lúc này hắn cũng đang vội vàng giúp đỡ, thật là chọc người ta chán ghét."
"Mấy vị sư đệ thật vất vả."
"Nào có!" đệ tử trông cửa nói: "Nếu có một ngày có thể giống như nhị vị sư huynh, được nhìn thấy Tiểu Tiên Chủ một lần, thì cũng không uổng công suốt đêm vất vả."
Hai hồng bào tu sĩ cười chắp tay, ngự kiếm bay đến Liệt Linh phong.
Chỉ thấy trước mặt liệt linh phong đều bao phủ bởi màu đen tỏa ra vẻ uy nghiêm.
Xung quanh đỉnh núi có những nơi nhô lên hay lõm xuống với độ cao khác nhau, bên trong là các gian phòng màu trắng, nơi đây ngàn năm không mục nát, vạn năm không cạn linh khí, tế điện lập nên để ghi nhớ công lao của các vị Tiên Tôn và tiên quân quá cố của tiên tông.
Mà Liệt Linh phong là đỉnh cao nhất, có một cung điện kim sắc rất đặc biệt được xây dựng trên ấy, nơi đó dùng để đặt linh bài của tiên chủ, chỉ có các đại tiên chủ đã phi thăng hoặc ngã xuống của Chính Dương Tiên Tông mới có tư cách đi vào.
Sáng sớm hôm nay, Thiên Tình bị cái tên tiên đồng là Sương Diệp đánh thức, nói hắn phải tế bái linh vị của tiên chủ, sau đó đến Vọng Ta nhất tộc nhận tổ quy tông.
Bởi vì Liệt Linh phong cùng gia trạch của tộc Vọng Ta đều là nơi thần thánh trang nghiêm, không thể mang sủng vật vào, nên Thiên Tình để A Mao ở lại đây, không thể mang theo bên mình.
Thiên Tình xoay đầu, đưa tay đến gần A Mao đang bò trên vai, ý bảo nó vào lòng bàn tay mình, rồi sau đó nhẹ nhàng đưa nó tới trước mặt.
Trên lưng A Mao có một vết thương sợ trông rất sâu, nhưng nhờ linh dược ở Chính Dương Tiên Tông, hiện tại đã có dấu hiệu khép lại.
Nhưng A Mao tinh thần không được tốt, cả ngày cứ ủ rũ nằm lì trên vai Thiên Tình, chả buồn nhúc nhích.
Thiên Tình cẩn thận quan sát, nói: "A Mao, ngươi lưu lại đây, ta đi rất nhanh sẽ trở lại."
Dứt lời, A Mao cực kỳ ngoan ngoãn đưa chân lên, ý bảo đồng ý, để chủ nhân đưa nó đến mép giường.
Thiên Tình ngẩng đầu nhìn Sương Diệp.
Tiên đồng kia nhìn qua cũng cùng lứa với Thiên Tình, tóc búi không rơi một cộng, tất cả đều được chải rất tỉ mỉ lên đỉnh đầu.
Nhưng khi cùng Thiên Tình nói chuyện, Sương Diệp không dám nhìn thẳng hắn, mà chỉ ngoan ngoãn cúi đầu.
Sương Diệp nói: "Tiểu công gia, hôm nay có ba vị tông chủ đến tặng lễ, chúc mừng Tiểu tiên chủ quy tông.
Quà tặng đã được Sân Hoa nhận lấy, danh mục quà tặng thỉnh người xem qua."
Tuy rằng Thiên Tình là chủ nhân của Sương Diệp và Sân Hoa, nhưng trước mắt chỉ có thể xưng Thiên Tình là tiểu công gia .
Chỉ sau khi Thiên Tình chính thức bái sư, hai người bọn họ mới có thể gọi là tôn chủ .
Nhiều ngày qua, Thiên Tình luôn giống như bình sứ được người người trân quý, trong lòng cảm thấy không còn kiên nhẫn để dối phó với các tông chủ rồi.
Nghe Sương Diệp nói xong, hứng thú xem danh mục quà Thiên Tình cũng không còn, vẫy vẫy tay nói:
"Ta biết rồi."
Nói xong, chán chết mà sờ sờ A Mao, lại quay đầu nhìn mấy khối đá vụn đặt ở trên gối của mình.
Ở Chính Dương Tiên Tông, trừ bỏ A Mao, hắn không hề quen thuộc với bất cứ thứ gì.
Dù hắn không biết viên đá bị đốt đến cháy đen này có lai lịch như thế nào, đến tột cùng đây là thứ gì, nhưng mà khi cầm lấy, Thiên Tình không tự giác cảm thấy an tâm.
Tâm trạng vừa nôn nóng lại thống khổ được mấy khối đá vỡ vụn kia xoa dịu.
Sương Diệp xem mặt đoán ý liền nói: "Tiểu công gia, để ta giúp người thay lễ phục để đi tế bái Đông Côn Tiên chủ."
Chính Dương Tiên Tông có bốn vị tiên tôn đại diện cho xuân hạ thu đông .
Xuân là Thanh Dương, hạ là Chu Minh, thu là Bạch Tàng, đông là Huyền Anh.
Trong đó, các đệ tử dưới tòa Chu Minh Tiên Tôn mặc hồng bạch trường bào.
Trước khi Đông Côn Tiên chủ tiêu thân đạo vẫn, chính là ngồi ở vị trí Chu Minh Tiên Tôn, bây giờ là Tiểu tiên chủ kế vị, tự nhiên Thiên Tình cũng mặc hồng bạch trường bào.
Đợi hắn tới Liệt Linh phong linh vị tế bái Đông Côn Tiên chủ rồi, lại phải dành ra thời gian rất lâu để nghe Bạch Tàng Tiên Tôn kể về điển tích sinh thời của Đông Côn Tiên chủ.
Đông Côn Tiên chủ mười lăm tuổi khai mạch, mười sáu tuổi đã làTrúc Cơ, hai mươi tuổi kết đan, là tôn giả diệt tà ma, chiến thắng Ngạo Quân tiên tử.
Khi 21 tuổi xuống núi du hành, bình họa loạn, trấn dã thú......!
Thiên Tình vốn không hề quen biết Đông Côn Tiên, nghe Bạch Tàng Tiên Tôn giảng thuật, không những không cảm thấy thú vị, ngược lại là thấy chán.
Hơn một ngàn tu sĩ đứng ở bên cạnh linh vị Đông Côn Tiên chủ, ai cũng nhíu mày lại, thầm truyền âm cho nhau, thảo luận về Thiên Tình.
Chú ý đến việc này, càng làm cho Thiên Tình cảm thấy cô đơn, nhớ tới lúc nhỏ bản thân phải đi ăn xin, cũng từng bị như thế.
Thật muốn lật bàn lên:
"Đông Côn Tiên chủ thì sao! Người này cùng lão tử có quan hệ gì chứ."
Hắn chính là phụ thân mình sao?
Bởi vì người khác nói là thế?
Nhưng mà, khi Thiên Tình bị cơn đói dằn vặt, đây không phải là người này nắm Thiên Tình tay, cho hắn bánh mứt táo mà hắn từng thèm nhỏ dãi.
Khi Thiên Tình khóc đến khan cả cổ cũng không phải là người đem hắn bế hắn đặt lên vai rồi nhẹ giọng an ủi.
Khi Thiên Tình đau đầu đến chết đi sống lại, càng không phải người này cho hắn chút hi vọng sống sót.
Hắn thực sự chưa từng thấy qua người nam nhân này, dựa vào cái gì muốn hắn phải nghe người ta lải nhải, nói mấy cái đạo lý không thể hiểu?
Nhưng cuối cùng Thiên Tình không phát tác, hắn nhẫn nại ép cuống cảm xúc, sau khi từ Liệt Linh phong tế bái qua Đông Côn Tiên chủ, lại cùng bốn vị tiên quân và đông đảo đệ tử đến trước cửa lớn của Vọng Ta nhất tộc.
Liền thấy một cánh cửa bạch ngọc cao đến tận trời.
Trên cửa có khắc hỏa văn đàn chuyển động trang nghiêm, mang đậm khí khái quý tộc.
Ngoài cửa, trên dưới một trăm danh sĩ kim giáp đang đứng.
Bọn họ tay cầm trường thương hồng anh, trên có điêu khắc có tôn tộc Vọng Ta Độc ngã thiên hạ .
Mỗi tu sĩ kim giáp đều có chiều cao tương đương, thoạt nhìn, sống lưng thẳng thắn, chỉnh tề phi phàm như một trường thương.
Một lão giả lưng còng mặc áo xám đứng ở giữa Ngọc Môn, thấy đám người Thiên Tình đang đến, vội bước nhanh tiến lên, khom lưng hành lễ, nói:
"Lão phu Quy Tạo, cung nghênh các vị tôn khách."
Nói xong, đứng dậy, trên dưới đánh giá Thiên Tình.
Trên người Thiên Tình mặc một bộ hồng bạch trường bào, trên eo đeo thắt lưng màu trắng rộng bằng ba ngón tay, giữa hai hàng lông có mày một điểm màu bạc, và một dải lụa trắng được khắc phù chú buộc quanh trán.
Khuôn mặt cùng quá cố Đông Côn Tiên chủ rất giống nhau, ngoại trừ đuôi lông mày và khóe mắt, đều hiện lên biểu tình không kiên nhẫn, còn có vẻ không khách khí lắm.
Quy Tạo cũng không bái chủ, mà tất cung tất kính nói:
"Vị này tiểu công tử, chính là Tiểu công gia mà Chính Dương Tiên Tông tìm về sao?"
Thiên Tình hỏi: "Thì sao?"
"Không dám, nếu tiểu công tử đó là huyết mạch của Vọng Ta tôn tộc, tất nhiên là chuyện tốt tốt." Quy Tạo chậm rãi nói: "Nhưng việc này không nhỏ, nhiều thế hệ trong gia đình lão phu đều phụng dưỡng Vọng Ta tôn tộc, tự biết huyết mạch Vọng Ta tôn quý vô cùng, tuyệt không cho phép có người đục nước béo cò.
Làm phiền vị tiểu công tử này tiến lên vài bước, lão phu dẫn ngươi đi xác định huyết mạch."
Lão giả duỗi tay về phía trước, ngữ điệu ngạo nghễ, không hề đem Thiên Tình để vào mắt.
Thiên Tình nghe thấy hắn không khách khí như vậy, nói: "Rõ ràng là ngươi mời ta tới chỗ này nhưng mấy trăm người các ngươi lại trưng ra bộ mặt khỉ ăn ớt làm như ta thiếu các ngươi tiền.
Ta thấy ngươi tuổi tác cũng đã lớn, không muốn cùng ngươi so đo.
Huyết mạch này, là khảo nghiệm như thế nào?"
Quy Tạo nói: "Tiểu công tử minh bạch lý lẽ, muốn kiểm tra huyết mạch, thỉnh tiến vào môn trước......"
Thiên Tình sớm đã không kiên nhẫn, hừ một tiếng, tùy Quy Tạo dẫn vào cửa phụ.
Khoảnh khắc bước vào viện của trạch Vọng tộc, không biết vì sao, Thiên Tình ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía nơi nào đó, lạnh giọng hỏi:
"......!Đó là cái gì?"
Kình Thiên Chi Trụ, phía Đông Chính Dương Tiên Tông mặt đông, cửa lớn Đông Môn.
Có một tiểu cô nương ước chừng bảy tám tuổi, sau đầu cột tơ hồng, nhìn rất hoạt bát đáng yêu.
Nữ hài tử hướng tu sĩ mặc hạnh hoàng sắc kính bào bên cạnh nói: "Mộc Môn Thất ca ca, đa tạ ngươi dẫn chúng ta lên núi.
Ta cùng sư phụ đã đi qua chín khúc Bát Quan rất nhiều lần, lại không biết làm sao đi vào Chính Dương Tiên Tông.
Nếu không có ngươi, nhất định chúng ta không đến được nơi này, Lâm Tử Sơ ca ca chắc sẽ thương tâm chết mất."
Mộc Môn Thất cười khổ nói: "Chuyện nhỏ không đáng nhắc.
Các ngươi muốn gặp tiểu công gia, ta sẽ thay mặt các sư huynh đệ khác dẫn các ngươi nhập tông.
Nhưng hiện nay tiểu công gia đi bái phỏng phụ tộc, chỉ sợ hơn hai ngày mới có thể trở về."
Vừa dứt lời, Lâm Tử Sơ đang ngồi xếp bằng trên kiếm liền mở miệng hỏi:
"A......!khi Tiểu công gia trở về, chính là đi qua cửa chính phía đông?"
Mộc Môn Thất nói: "Đúng vậy, Lâm huynh, ngươi muốn chờ ở chỗ này sao?"
Lâm Tử Sơ nhẹ nhàng gật đầu.
Lâm Tử Sơ cả người tản ra hàn khí khiến tu sĩ run rẩy, khi y hô hấp, không khí xung quanh giống như đều đông cứng, hiển nhiên là do linh lực trong cơ thể bạo tẩu, không thể khống chế.
Mộc Môn Thất lo lắng hỏi: "Ngươi chịu nổi không?"
Lâm Tử Sơ ân một tiếng.
Không tự chủ được nghĩ lại bóng hình Thiên Tình đem Hồn Trân đẩy vào trước người mình, ngực Lâm Tử Sơ đau xót, y hít vào một hơi dài, nói: "Làm phiền Môn Thất đạo hữu thay ta thông báo, nói......!nói Lâm gia trang Lâm Tử Sơ sẽ vẫn luôn ở chỗ này......!Kính chờ tiểu công gia.".
Bình luận truyện