Đời Người Bình Thản

Chương 34



Lần này Mạnh Ngọc Cương thật sự nổi giận, con gái của ông thông minh hiếu học, không biết có bao nhiêu người hâm mộ ông, có bao nhiêu người mơ ước có Mạnh Yên làm con gái, ngược lại mẹ ông lại độc ác như vậy. Bóp chết Mạnh Yên? Lời như thế mà cũng nói ra được, thật là quá đáng.

Giang Hải Thiên vốn đi cùng Mạnh Ngọc Cương, chẳng qua là vẫn ngồi ở trong xe hàng. Nghe thấy bên trong có tiếng la mắng, ông mới mở cửa đi vào. Thấy sắc mặt người một nhà khác nhau, không giấu diếm mà hỏi, "Sao vậy? Đang yên đang lành, muốn để cho người khác chê cười sao? Bác gái đừng khóc, có chuyện gì từ từ nói." Ông luôn luôn mạnh mẽ, ra tay cũng dứt khoát, người khác cũng dễ bị ông dỗ ngọt.

"Hải Thiên, con mau tới phân xử." Bà nội có gặp Giang Hải Thiên mấy lần, có ấn tượng rất tốt, ông cũng từng mua nhiều thức ăn ngon cho bà, "Con trai ngu ngốc của bà lại để con nhóc chết tiệt kia đứng tên, có phải nó hồ đồ không?"

Giang Hải Thiên khẽ nhìn, thầm than một tiếng bà già hồ đồ, trên mặt lại cười rực rỡ, "Bác gái, Ngọc Cương chỉ có một đứa con gái, anh ấy không để lại cho con gái thì cho ai chứ?"

"Tất nhiên là cháu trai của nó." Bà nội chỉ vào bảo bối trả lời, Mạnh Quân ưỡn ngực gương mặt đắc ý.

"Bác gái đùa gì thế, nhà nào có tài sản lại để cho người ngoài." Giang Hải Thiên nghe muốn bật cười, làm gì có lý vậy chứ, lại còn nói hùng hồn như vậy, lần này ông mở rộng tầm mắt."Cháu trai có thể hơn con gái ruột thịt của mình sao?"

"Tiểu Quân nhà bà là con trai, tương lai có thể thừa kế hương khói nhà họ Mạnh." Bà nội khinh thường liếc mắt nhìn Mạnh Yên, "Con nhóc chết tiệt kia có lợi ích gì?"

"Bây giờ nam nữ bình đẳng, đều như nhau." Giang Hải Thiên không vui, loại người gì vậy? Luôn miệng mắng con bé mà ông thương yêu, khiến cho ông không thể nhịn được nữa, bắt đầu khen Mạnh Yên, "Con còn ước gì Tiểu Yên là con gái của con! Bác không biết, lần trước Huyện trưởng còn gặp Tiểu Yên, khen con bé là học sinh giỏi, đây là chuyện ai cũng biết. Toàn huyện nhiều học sinh như vậy, có mấy ai được huyện trưởng gặp và khích lệ chứ?”

"Còn có chuyện như vậy?" Bà nội há to miệng, gương mặt không dám tin. Con nhóc này còn có bản lĩnh này? Huyện trưởng, đây chính là quan to, còn khen Mạnh Yên? Điều này sao có thể? Không phải là đang gạt bà chứ?

"Đúng vậy, lần trước con bé thi viết văn được giải nhất toàn huyện, thi số học vật lý cũng được khen thưởng. Lần này thành tích của con bé xếp thứ ba trong trường, xếp thứ năm trong huyện. Huyện trưởng gặp mặt mười học sinh có thành tích trong cuộc thi, Tiểu Yên nhà bác cũng có mặt." Gương mặt Giang Hải Thiên gương mặt vô cùng tự hào, "Có bao nhiêu đứa con trai cũng bị con bé vượt mặt, bác cũng nên cảm thấy kiêu ngạo mới phải."

"Này... Giỏi thì có lợi ích gì, con gái..." Dù vậy, trong lòng bà nội, Mạnh Yên chỉ là bùn đất, sao có thể so với cháu trai bảo bối của mình.

"Bác gái không nên nói như thế, đứa nhỏ này chắc chắn sau này có tương lai xán lạn." Giang Hải Thiên liên tiếp khen Mạnh Yên, chưa dứt nói, "Con và Ngọc Cương còn thua kém con bé."

"Cái gì? Con và Ngọc Cương kém nó?" Đôi mắt bà nội như muốn lồi ra, "Không phải hai đứa làm sân nuôi gà, buôn bán rất tốt sao?" Bà ta liên tục khoe khoang ở trong thôn, người trong thôn cũng vây quanh khen ngợi không dứt, mãi cho đến khi bọn họ mở tầm mắt.

Dù có buôn bán tốt cũng không bằng con bé nhẹ nhàng mua cổ phiếu! Vốn là chuyện này ông cũng không biết, nhưng hai nhà lại thân cận suốt một thời gian, có một số việc khó giấu. Huống chi trong tay Diệp Thiên Nhiên cũng có trên trăm tờ cổ phiếu. Lúc ấy ông cũng giật mình, trong lòng còn cảm khái không thôi, nếu con bé là con gái ông, ông cũng không cần khổ cực đánh liều đi xa làm ăn vì con trai, cả ngày cũng không được vui vẻ. Chẳng qua những chuyện này khó mà nói ra ngoài, nên nói vào chuyện quan trọng, "Học giỏi thì tương lai có thể thi đậu trường giỏi, sau đó lại có thể tìm việc tốt lương cao, sân nuôi gà có là cái gì." Lời này có lẽ có thể gạt bà già này được.

Bà nội luôn coi cô là cục nợ, sao trong mắt người khác lại là chuyện tốt được, chuyện gì đang xảy ra vậy? Nhưng mà dù sao cũng là lời của người ngoài. Khuôn mặt kiêu ngạo nói, "Như vậy sao, Tiểu Quân nhà bà tương lai cũng có thể kiếm việc tốt nhiều tiền, tương lai của bà có thể hưởng phúc. Không thể hưởng phúc của con trai, thì không sao bà còn có một đứa cháu ngoan." Lời này như tát thẳng vào mặt hai anh em nhà họ Mạnh.

Mạnh Ngọc Cương đỏ mặt, hàng năm ông đều cho tiền bà không ít, đủ nuôi sống một nhà anh trai. Mạnh Quân mới vậy mà đã được khen tận trời, là chuyện tốt sao? Nhìn nó kìa, mỗi lần trở về chỉ biết vòi tiền, làm như ông là ngân hàng cho nó rút tiền, đưa tay mở miệng đòi mấy trăm đồng. Cũng không biết số tiền này đã tiêu đi đâu rồi? Không chăm chỉ học tập, nghe nói mỗi ngày trốn học đi chơi đến rất khuya mới về nhà, còn chẳng ra thể thống gì. Ông có khuyên mấy câu, thì mẹ ông liền đau lòng ngăn cản. Ông thật sự lo lắng tương lai đứa bé kia sau này sẽ trở thành người xấu, đến lúc đó sợ rằng mẹ ông có khóc ngày khóc đêm cũng vô ích.

Giang Hải Thiên cũng không nói với bà gì nữa, chỉ chọn những gì bà thích nghe, ông vốn là người biết ăn nói, dụ bà ta mặt mày hớn hở, còn khen ông là người tốt. Cứ như vậy bị người tốt dễ dàng dụ dỗ lên xe đưa về nhà. Mặc dù Quý Tú Mai không cam lòng muốn chen vào nói, nhưng một người phụ nữ ở thôn làm sao là đối thủ của Giang Hải Thiên đã trải qua thương trường. Nhanh và gọn đưa bọn họ trở về.

Sau khi đưa bọn họ trở về, Giang Hải Thiên ngừng xe ở đầu thôn ngồi bên trong hút thuốc, "Ngọc Cương, anh như vậy không được, quá mức dung túng không tốt đâu."

Mạnh Ngọc Cương phiền lòng gãi đầu, "Tôi không có biện pháp nào với bà ấy, chỉ cần bà ấy khóc ầm ĩ lên thì tôi không đành lòng, suy nghĩ dù sao bà ấy đã nuôi tôi trưởng thành như vậy, thật là không dễ dàng."

"Nhưng anh nghĩ xem, vậy có công bằng với mẹ con Tiểu Yên không? Bọn họ bị bắt nạt, anh không thể làm gì cũng không thể nói gì với mẹ anh, nhưng trong lòng họ tủi thân. Không lẽ anh không đau lòng sao?" Giang Hải Thiên hút vài hơi rồi từ từ nhả khói ra, "Tôi cũng rất đau lòng, Tiểu Yên hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, thành tích học tập không cần phải nói, kiếm tiền cũng giỏi. Bị người ta mắng con nhóc chết tiệt này nọ, anh không có cảm giác sao?"

"Con bé là con gái của tôi, sao tôi không đau lòng? Thật sự không có cách nào." Mạnh Ngọc Cương tức giận không thôi, ông cũng không thể đi đánh mẹ ông.

"Cách thì nghĩ ra được, phải suy nghĩ thật kỹ." Nếu như có thể, Giang Hải Thiên cũng không muốn nhúng tay vào chuyện nhà họ Mạnh, dù thân thiết nhưng có một số chuyện ngoài kiểm soát. Nhưng ông rất thích đứa bé Mạnh Yên kia, những năm này qua lại, ông đã sớm xem cô như đứa con gái thứ hai, làm sao mà chịu được việc cô bị người khác chỉ vào mặt mà mắng? "Có lúc phải cứng rắn một chút, đối với cháu trai nhà anh, không thể quá phóng túng, như vậy ngược lại là hại nó." Chuyện này phải giải quyết từ gốc rễ, chỉ sợ rằng cháu trai nhà họ Mạnh chính là ngọn ngành.

Thật ra Mạnh Ngọc Cương cũng rất thương Mạnh Quân, ngoài việc nó là cháu trai duy nhất, hơn nữa tình cảm ông và anh mình không tệ, từ lúc cha qua đời, ông luôn xem anh mình như cha mà tôn trọng. "Vậy làm sao bây giờ? Anh chỉ tôi đi."

Giang Hải Thiên đã nghĩ xong, đợi ông lên tiếng, "Ném nó vào trong quân đội, không phải nhà anh không ai quản được nó sao? Vậy để cho nó đi lính, tự khắc cũng sẽ bỏ tật xấu."

Mạnh Ngọc Cương suy nghĩ một chút, gương mặt lộ vẻ khó khăn, "Trong bộ đội quá cực khổ, sợ nó không chịu nổi."

"Không chịu nổi cũng phải chịu, tôi thấy đứa bé kia, đầy tật xấu, không lễ phép quá kiêu ngạo lại quá yếu ớt, cho mình là vua." Giang Hải Thiên khuyên nhủ nhấn mạnh, "Tiếp tục như vậy cũng không phải cách tốt.”

"Tuổi của nó có phải còn quá nhỏ, sao họ chịu nhận?" Mạnh Ngọc Cương có hơi lo lắng, nếu đứa nhỏ này tiếp tục như vậy sợ rằng sẽ thành người xấu, "Khoan hãy nói, mẹ tôi và chị tôi chắc chắn không chịu."

"Năm nó 17 tuổi hẳn đi, năm đó tổ chức chiêu binh, tôi có cách, nhất định có thể khiến nó đi. Đến lúc đó bọn họ chỉ rõ, nó muốn tránh cũng không được, mẹ anh cũng đành chịu thôi." Giang Hải Thiên suy nghĩ, thầm mưu tính, nhất định phải để nó đi bộ đội. Để cho người trong đó thu phục nó, lúc đó Mạnh Quân thay đổi, tất cả mọi người sẽ giảm bớt phiền toái. Vả lại khi tách ra, bà nội cũng sẽ không bận rộn suy nghĩ lung tung cho cháu trai. Việc thăm nom cũng đã đủ gấp gáp. Về phần những chuyện khác cứ đề phòng là được.

"Chủ ý này rất hay." Mạnh Ngọc Cương vui vẻ, "Nếu thành công, tôi sẽ mời anh một chầu."

Cứ như vậy, năm đó đến lúc chiêu binh, thì Mạnh Quân bị gọi đi. Bà nội khóc lóc nỉ non ồn ào, cũng không ngăn cản được chuyện này, Mạnh Quân ở trong quân đội thật thảm, tóm lại một câu nói đều phải ngoan ngoãn nghe lời, sau 4 năm trở về, thì cũng khác đi. Đây là chuyện sau này hẳn nói khoan hãy đề cập.

Sau khi bà nội đi, hai mẹ con Lý Thiến ngồi đối diện sững sờ, nhân viên thu dọn đồ rồi tránh sang một bên.

Lý Thiến ôm con gái, gương mặt tự trách, "Tiểu Yên, là mẹ vô dụng, không bảo vệ được con."

"Làm sao có thể trách mẹ chứ? Mẹ không thể tranh cãi với bà ấy, dù sao cũng là trưởng bối, ba ba thấy trong lòng chắc chắn không thoải mái, vì là người bên cạnh, mẹ có rất nhiều lý do, cũng sẽ nói mẹ không tốt, là vãn bối phải chịu đựng một chút." Mạnh Yên hiểu rõ, mới không nhảy ra tranh cãi với bà ta. Loại người không thể đánh không thể mắng, đành phải kìm nén. Song thái độ hôm nay của cha cô khiến cô rất hài lòng, không hề mù quáng nghe lời của bà nội, cũng bảo vệ cho mẹ con bọn họ. Điều này cũng đủ rồi, muốn Mạnh Ngọc Cương tranh cãi với bà ta, đó là điều không thể.

Lý Thiến nhìn kỹ sắc mặt con gái, "Bà ấy mắng khó nghe như vậy, có phải con rất khó chịu không?"

"Có gì mà khó chịu chứ, con đâu có bị gì. Bị chửi mấy câu cũng không sao. Chuyện này quen rồi, con hoàn toàn không để trong lòng." Mạnh Yên đột nhiên nâng lên vẻ mặt vui vẻ quái gở, "Có lẽ do lúc ấy bà nội tức giận quá.”

"May nhờ năm đó mẹ suy nghĩ kỹ, để con đứng tên nhà. Nếu không theo tính tình ba con mềm mỏng, nghe lời bà nội con mấy lần, nói không chừng sẽ chắp tay chịu thua. Những thứ này đều do ba mẹ khổ công kiếm tiền mua được nếu để cho người khác thì thật sự không cam lòng." Ban đầu Lý Thiến cũng không biết nghĩ thế nào, đầu óc nảy ra cách viết toàn bộ quyền sở hữu bất động sản dưới tên con gái. Có thể trong tiềm thức, bà đã đề phòng có ngày như thế.

Mạnh Ngọc Cương trừ sân nuôi gà bên ngoài, những thứ bất động sản đều dưới tên Mạnh Yên, ngay cả mấy cửa hàng cũng để tên Mạnh Yên. Trong nhà cũng không có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng, tiền bạc cũng dùng để mua hàng hóa. Có thể nói, cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, mẹ con họ không phải lo lắng. Bà nội có gây chuyện cũng không chiếm được chỗ tốt.

"Dù sao bà ấy không được như ý, mẹ cần gì phải tức giận?" Mạnh Yên nhanh chóng xua đuổi khỏi ý nghĩ, loại người như thế sau này ít gặp mặt, nhắm mắt làm ngơ."Mẹ, chúng ta đi ăn một bữa đi, xem như là trút ra."

"Được, cùng đi." Đề nghị này khiến Lý Thiến mạnh mẽ đồng ý, bà bận rộn nhiều năm như vậy, còn chưa có thời gian đi dạo phố, không bằng đi cùng con gái ra ngoài ăn một bữa cơm.

Hai mẹ con Lý Thiến dặn dò nhân viên một phen, rồi đi đến thành phố, mua thật nhiều đồ ăn ngon. Cuối cùng đến một quán ăn Tây ăn một bữa thật ngon.

"Mẹ, cái này cắt ra ăn ngon lắm." Mạnh Yên đưa đĩa thịt bò tiêu đen đến trước mặt bà.

Lý Thiến lần đầu tiên tới quán ăn Tây, cả người không được tự nhiên, dao nĩa cũng không biết dùng như thế nào, không quen tay cắt một miếng thịt bò ra ăn."Tiểu Yên, mùi vị món này cũng ngon, nhưng mà khó dùng dao nĩa quá, hay là dùng đũa tốt hơn."

Mạnh Yên bắt tay vào cắt một phần, "Mẹ, ăn được là tốt, sau này chúng ta tới đây ăn nhiều hơn, tự nhiên sẽ thuận tay."

"Vậy cũng quá nhiều tiền, thật lãng phí." Lý Thiến không nói nên lời, nếu không phải đồng ý với con gái, bà thật sự không muốn đi.

"Mẹ, nói như vậy không đúng, chúng ta kiếm tiền để tiêu xài, không nên quá keo kiệt với bản thân." Mạnh Yên lại nói ra quan niệm của mình, "Khổ cực kiếm tiền tất nhiên là để hưởng thụ cuộc sống, nếu không thì có ý nghĩa gì nữa?”

"Đứa nhỏ này, cứ tiêu tiền như nước, chẳng qua cũng đúng, nhà chúng ta cũng không phải là thiếu ăn uống, đưa tiền này cho người khác xài không bằng mình xài thì hơn." Trận ầm ĩ của bà nội đã kích thích rất lớn đến Lý Thiến.

Mạnh Yên dừng động tác trong tay, "Mẹ, mẹ biết ba cho bà nội tiền không?" Cô còn tưởng rằng mẹ cô hoàn toàn không biết chuyện này chứ?

"Làm sao mà mẹ không biết, chẳng qua là mắt nhắm mắt mở." Lý Thiến có hơi khổ sở nuốt xuống, "Mẹ không muốn tranh cãi với cha con, vả lại những thứ kia đều là cha con cực khổ kiếm, mẹ cũng không tiện nói thêm điều gì." Việc lợi nhuận của sân nuôi gà Lý Thiến không để tâm, dù sao đây là hùn vốn buôn bán, để ý quá nhiều không tốt.

"Ba ba có hơi ngốc, cho bà nội đủ tiền để xài là đủ rồi, sao lại cho nhiều như vậy?" Mạnh Yên vô cùng bất mãn, "Lòng tham của bác gái cũng lớn, cả chuyện tính toán cũng bàn tới." Nhớ tới vẻ mặt tham lam của Quý Tú Mai kia, thật khiến cho người ta tức giận.

"Bác gái của con đã sớm để ý mấy cửa tiệm này." Lý Thiến không muốn nói thêm chuyện gì về bà nội, nhíu mày, "Lần trước trở về bà ta còn nói với mẹ muốn làm chủ tiệm, mẹ không quan tâm."

Mạnh Yên bĩu môi, "Không nên để bác gái vào, đến lúc đó thỉnh thần vào thì dễ mời đi mới khó, huống chi là một ôn thần."

"Sặc." Lý Thiến bị con gái trêu chọc, "Tiểu Yên. Những lời này đừng để người khác nghe được."

"Con biết." Mạnh Yên đành chịu, đây được xem là chuyện gì? Có người thân như vậy, đúng là xui tám kiếp.

Sau khi trút ra nỗi lòng, mẹ con Mạnh Yên vui vẻ trở về, tâm tình cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Chẳng qua mấy ngày sau Mạnh Ngọc Cương nói một câu khiến tâm trạng họ thêm buồn bực, "Tuần sau là đại thọ 70 của mẹ, mấy chị muốn tổ chức lớn, anh cũng đồng ý rồi. Hai mẹ con chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó cùng nhau trở về."

Lý Thiến tức muốn chết, nếu lúc trước, bà chắc chắn sẽ đồng ý một tiếng, còn có thể mua nhiều quà tặng về để làm con dâu hiếu thảo. Nhưng bị bà nội làm một trầm ầm ĩ như vậy, cũng khiến bà không còn muốn làm con dâu hiếu thảo nữa. Thật sự bà không muốn trở về chúc thọ. Nhưng bà là con dâu, dù thế nào, cũng phải về. Những người trong thôn đồn đãi chắc chắn sẽ phá hủy danh tiếng của bà, bà còn con gái, tương lai Tiểu Yên còn phải tìm đối tượng kết hôn, không thể để lại tiếng xấu.

Cha mẹ đi bận rộn đi ra ngoài, Mạnh Yên lười biếng ngồi ở nhà, nhớ tới chuyện lúc nãy bèn tức giận nhảy lên đá ghế salon mấy cái, lại phải đi về nhìn những vẻ mặt đáng ghét kia. Phiền toái! Nhà bác cả không có ai không phiền toái, đừng nghĩ bác cả không lộ diện là không có gì, nếu như không có ông ta ngầm cho phép, làm sao bác gái dám lớn tiếng tính toán tài sản của người khác. Thật không biết xấu hổ!

"Leng keng leng keng" tiếng chuông cửa vang lên bên tai, Mạnh Yên rũ rượi đi mở cửa, không ngờ đập vào mắt là gương mặt quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện