Đợi Em Nói Yêu Anh

Chương 42: Nghe lén



"Tiểu Vũ, em là đang định làm gì đây"

Trong chiếc tủ quần áo vang lên giọng nói trầm thấp của Trình Hạo, hàm chứa sự nghi hoặc. Đang yên đang lành, cô lại bảo anh đưa cô về căn hộ của cô, vừa vào trong đã ngó qua ngó lại rồi trốn một mạch vào trong chiếc tủ quần áo chật hẹp này.

Trình Hạo không khỏi đau đầu, rốt cuộc là tiểu nghịch ngợm này lại nghĩ ra trò gì mới đây không biết.

Lâm Vũ vẫn mải mê nhòm ngó ra ngoài, nghe thấy anh nói, đưa hai ngón tay lên miệng anh ý bảo anh hạ thấp giọng xuống, còn cô thì thì thầm giống như một tên trộm, không hề quan tâm rằng đây chính là căn hộ của mình.

"Suỵt, từ giờ không được nói chuyện. Em chính là kéo anh xem kịch vui a, nếu mà không phải chân em đau không đi được, em chính là đi xem một mình rồi". Cô làu bàu, nói rồi lại quay ra nhìn qua khe cửa, trong mắt tràn đầy hứng thú.

Mặc dù không biết rõ kịch vui trong miệng cô là gì nhưng Trình Hạo đoán chắc rằng nó cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp. Nhìn nụ cười nham hiểm của cô lúc này, ánh mắt ranh mãnh sáng ngời, không hiểu sao Trình Hạo đột nhiên thấy lạnh cả sống lưng. Anh còn không quên lần trước cũng là do cô nghịch ngợm mà khiến anh một phen dục hỏa đốt người không khống chế nổi đâu.

Bỗng nhiên, điện thoại đang cầm trong tay run lên từng hồi, Lâm Vũ ấn nút từ chối, sau đó vội vàng gửi đi một tin nhắn

"Em đang bận chút việc không nghe máy được, chìa khóa em để dưới chậu hoa thứ 2 từ ngoài vào, tài liệu em đã để trong phòng ngủ a, chị cứ xem đi đợi em về"

Cuối tin nhắn còn là một cái mặt người thực lớn, chính là giống hệt nụ cười trên môi cô lúc này, anh còn nhớ mỗi khi tính kế người khác trên mặt đều là biểu tình như vậy. Lâm Vũ đưa tay lên bịt miệng Trình Hạo lại ý bảo anh im lặng, chỉ một lúc sau, cửa phòng ngủ được mở ra, Lâm Vũ qua khe cửa nhìn thấy một bóng người hấp dẫn xinh đẹp quen thuộc với mái tóc xoăn dài đến eo chậm rãi đi vào phòng. Cô vứt chiếc túi xách hàng hiệu lên trên giường, nhìn xung quanh căn phòng rộng rồi thoải mái nằm lên chiếc giường trắng của Lâm Vũ, không hề ngờ tới trong chiếc tủ ở cuối góc phòng có hai người đang đứng nấp bên trong. Cảm nhận sự mềm mại thoải mái, Linda thỏa mãn nhắm hai mắt lại, giường của nhóc con này thật là mềm a, lại thơm nữa. Cùng lúc đó, cửa phòng ngủ lại một lần nữa mở ra, nghe thấy tiếng động, hai mắt Linda vẫn nhắm chặt, đoán là Lâm Vũ đã trở về, miệng nở nụ cười chào hỏi

"Sao về sớm vậy. Không phải nói em bận chuyện gì sao"

Nói rồi lại không nghe thấy tiếng đối phương đáp lại, có chăng chỉ là hơi thở ổn trọng trầm thấp, Linda không khỏi nghi hoặc mở đôi mắt đẹp, sau đó lại không nhịn được giật mình, từ trên giường bật dậy như lò xo, lớn tiếng hỏi : " Sao lại là anh?"

Vừa nói khỏi miệng, nghĩ đến gì đó, hai mày cô không khỏi nhíu lại, hai hàm răng nghiến chặt phát ra tiếng ken két nho nhỏ. Ella chết tiệt, em thế nhưng dám gài chị. Lâm Phong cũng hơi bất ngờ, ngay sau đó liền bình tĩnh lại, hơi hơi nhướng mày, khóe miệng nhếch lên, chuyện tốt này không cần nghĩ cũng biết là ai làm. Trong mắt anh thoáng qua ý cười, không tệ, nhóc con kia lần này làm thực đúng ý anh.

Mạnh mẽ kéo cánh tay của người nào đó đang muốn chạy trốn, Lâm Phong chắn ở trước mặt Linda, giọng điệu từ tính chậm rãi vang lên: "Em định đi đâu"

"Liên quan gì tới anh", trong phòng ngủ vang lên trọng cao vút của Linda, có vẻ như có chút tức giận, nhưng mà, hình như còn có chút sợ sệt. Sợ sệt? Linda nữ vương của chúng ta cũng sợ sệt. A. Thật thú vị.

Trình Hạo nhìn người nào đó mắt không chớp nhìn ra ngoài cửa, cuối cùng cũng hiểu rõ nhóc con này đang âm mưu điều gì. Cái này, có tính là có thù tất báo hay không? Trình Hạo sủng nịnh sờ sờ mái tóc mềm mượt của cô, chuyện động thân thể để cô đứng thoải mái một chút. Chân của cô trải qua vài ngày bồi bổ tĩnh dưỡng đã có thể cử động được, lớp băng cũng tháo rồi, duy chỉ có cử động mạnh là không được. Mặc dù đường đường là lão đại như anh lại phải đứng trong tủ quần áo nghe trộm, nếu để cấp dưới biết được chắc sẽ cười sái quai hàm, đáng chết là, anh lại yêu chết cái tính trẻ con này của cô, mất mặt một chút thì sao chứ, cô vui là tốt rồi.

"Liên quan? Đương nhiên là liên quan. Linda, em đừng tưởng anh không biết mấy ngày nay em trốn anh. Dù sao chúng ta cũng đã đi tới mức quan hệ kia....."

"Không được nói"

Linda bất chợt hét lên một tiếng, chỉ thiếu nước tiến đến bịt miệng Lâm Phong đang cười đến đắc ý ngay trước mặt. Lâm Vũ ở trong tủ quần áo dỏng tai lên lắng nghe, lòng tò mò, bọn họ đã cái gì a, quan hệ, mức nào quan hệ? Trời ạ, mau một chút nói cho cô biết. Trình Hạo đứng ở bên trong tủ, nhìn bộ dáng lúng túng xấu hổ của Linda qua khe cửa, lại thấy gương mặt vui sướng của Lâm Phong, dù sao cũng cùng là đàn ông, thoáng chốc hiểu chuyện gì xảy ra, không khỏi hơi tiến lên thì thầm vào tai nhóc con phía trước một câu. Lâm vũ nghe xong, gương mặt nhỏ nhắn trong thoáng chốc ửng hồng, sau đó ánh mắt vừa hứng thú vừa sùng bái nhìn Lâm Phong ngoài cửa. Chậc chậc, thiệt không ngờ tốc độ của Phong nhanh như vậy, tốc chiến tốc thắng, thảo nào Linda gần đây đều tìm cách trốn tránh như vậy, xem ra cũng là mắc cỡ đến chết a.

"Em nhìn Phong sùng bái như vậy, có phải cảm thấy tốc độ của chúng ta quá chậm hay không"

Người nào đó tà tà cười, lại hơi cúi thấp người xuống chầm chậm ở bên tai cô thổi khí, giọng nói từ tính quyến rũ như muốn mê hoặc lòng người. Lâm Vũ bỗng dưng cảm thấy da gà toàn thân nổi lên, bất giác dịch người sang bên cạnh một chút, đùa cái gì đây a, sao mà cô cảm thấy giọng của anh giống như hàm chứa chút nguy hiểm vậy chứ. Ảo giác, nhất định là ảo giác a. Lâm Vũ lắc lắc đầu, quyết định không thèm để ý đến, đôi mắt to tròn tiếp tục hướng ra cửa theo dõi

"Linda, đừng trốn nữa. Theo anh về", giọng điệu Lâm Phong dịu dàng như dỗ dành một đứa trẻ, có lẽ chính giọng điệu ấy lại khiến Linda khó chịu, miệng nhỏ dẩu lên cao, hỏi lại

" Về, về đâu"

"Về nhà của anh, không đúng, là nhà của chúng ta"

"Nhà của anh, sao tôi phải về nhà của anh, bản cô nương không về"

"Sao... em cướp đi lần đâu của anh, sau đó liền phủi mông chạy trốn"

Giọng nói của Lâm Phong bất chợt thay đổi 180°, nghe cái giọng đó thật sự giống như oán phu vậy, muốn bao nhiêu ủy khuất vô sỉ liền có bấy nhiêu. Chỉ là, một người đàn ông cao trên mét tám, dáng người cao lớn, nói ra câu đó thế nào cũng cảm thấy có chút kì lạ.

Cảm nhận từng tầng da gà đang nổi lên, Lâm Vũ phải cố bịt miệng nén cười, không ngờ Lâm Phong này bình thường đã nguy hiểm vào những lúc quan trọng có thể tùy cơ ứng biến như vậy, không sợ mất hình tượng a, đáng khen, đáng khen.

Linda thì khỏi phải nói, mắt mở lớn, ngón tay chỉ vào Lâm Phong hơi run run, xem ra là rất tức giận, cũng có khi không ngờ tới người trước mặt còn có một mặt vô sỉ như vậy. Tên khốn này rốt cuộc đang nói gì đây, lần đầu tiên? Mẹ nó chứ lần đầu tiên, nếu như nói thì câu này cũng phải do cô nói chứ, anh ta có quyền gì chất vấn cô.

"Anh... anh....đồ vô sỉ. Tôi nói rồi, dù sao cũng là người lớn cả rồi, chẳng qua là lên giường một lần, bây giờ cũng là thế kỉ 21 rồi, tính là cái gì"

Nghe xong câu đó, trên mặt Lâm Phong xuất hiện một tầng sương lạnh, ánh mắt tối sầm xuống, nhiệt độ xung quanh cũng như giảm xuống tới độ âm.

Anh cất giọng lạnh lùng:" Em thực sự nghĩ như vậy?"

Linda đang trong cơn tức giận, không thèm để ý tới biểu hiện của anh, hùng hổ gật đầu:" Đúng đó, tôi chính là nghĩ như vậy, thì làm sao....a..a"

Giọng nói của cô còn chưa dứt, thân hình đã bị Lâm Phong nhanh như chớp ném lên giường như ném một con gà con, sau đó nhanh chóng phủ phục lên. Lâm Vũ trong tủ quần áo không khỏi giúp cô mặc niệm trong lòng, Lâm Phong mỗi lần để lộ ra ánh mắt nguy hiểm như vậy thể nào cũng có mấy kẻ không được sống tốt. Linda a Linda, khụ khụ, lần này chị gây họa rồi.

Linda đương nhiên không ở thế hạ phong, lập tức giãy giụa phản kháng, chân tay khua khoắng loạn xạ, miệng bắt đầu hét lớn

"Thả tôi ra, tên chết tiệt.... mau thả.... tên háo sắc này"

"Háo sắc, tôi cho em biết thế nào là háo sắc"

Nói xong liền phủ môi xuống bưng kín cái miệng đang lo ó của cô khiến Linda chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm không rõ, hai tay giữ chặt tay cô đặt trên đầu. Sau đó chính là bàn tay thuần thục thoát đi quần áo của hai người, thật sự là rất nhanh a, chỉ một chốc liền thấy chiếc váy của Linda bị vứt sang một góc, sau đó là một bộ đồ lót phụ nữ, rồi đến quần áo của nam nhân. Lâm Vũ không ngờ tới tình cảnh này sẽ xảy ra, cả người sững sờ, hai mắt mở to, ngơ ngẩn nghe tiếng động bên ngoài. Cũng may người nào đó nhanh tay lẹ mắt phản ứng kịp, nhanh chóng bịt hai mắt của cô lại, kéo cô đứng sát vào người anh để không gây ra tiếng động. Đáng chết, cũng may là che kịp, nếu không nhóc con này chính là nhìn thấy thân thể tên kia không sót cái gì. Lúc này Lâm Vũ vẫn đang hoảng loạn, cái gì thế này, bọn họ là định như vậy biểu diễn cho cô xem luôn sao, à, quên mất, họ đâu biết cô ở trong này. Lâm Vũ cô xin thề, cô không hề nghĩ trường hợp này sẽ xảy ra a, cứ tưởng hai người họ cãi nhau một chút rồi nói lời thân mật, đâu thể ngờ chưa đàm phán xong liền.... "vận động". Lệ rơi đầy mặt, ôi, làm sao bây giờ a.

Mặc dù bị Trình Hạo quay người lại, đầu nhỏ áp vào ngực áo của anh, thị giác dù bị hạn chế lại khiến thính giác càng thêm nhạy cảm, chính là những âm thanh mờ ám trong phòng đều nghe rõ từng chút một, sống động đến không thể nào sống động hơn

"Khốn khiếp..... ưm... nhẹ một chút, đau quá", là tiếng của Linda.

"Đau, chính là trừng phạt em, dám như vậy trốn anh. Linda, rõ ràng em biết tình cảm của anh, sao lại khiến anh đau lòng như thế", lần này là tiếng của Lâm Phong. Lâm Phong dùng sức, Linda liền phát ra tiếng kêu khe khẽ

Linda cắn chặt môi ngăn chặn tiếng rên rỉ phát ra, Lâm Phong thì lại càng cố tình hoạt động mạnh khiến cô không chịu được

"Không được.... Lâm Phong... chậm một chút..... ưm...."

"Phong, gọi anh Phong"

"Ưm...Phong... Phong"

"Bảo bối, anh yêu em, bảo bối của anh"

Nói xong lại thúc mạnh vài cú, tiếng kêu mờ ám tràn ra khắp phòng ngủ. Không chỉ có tiếng rên rỉ động tình của phụ nữ mà còn cả tiếng thở gấp dồn dập của đàn ông, quan trọng hơn chính là âm thanh này đánh thẳng vào màng nhĩ hai người trốn trong tủ quần áo.

Lâm Vũ tựa vào bộ ngực rắn chắc ấm áp của Trình Hạo, mặt đỏ như quả cà chua, ngượng ngùng không biết nói gì. Cảm nhận thấy bên trên là hơi thở nam tính dường như có chút vội vã thô ráp, Lâm Vũ tò mò ngẩng đầu lên, đấp vào mắt chính là đôi mắt màu hổ phách có chút vẩn đục, nhìn cô chăm chú, trong mắt như có hai ngọn lửa cháy sáng bập bùng. Ánh mắt ấy, thực sự giống như con sói muốn nhào tới đem cô nuốt vào bụng a. Lâm Vũ hiện tại chính là hận không thể đập đầu vào tường, này có tính là hại người bị trời phạt hay không. Trải qua lần mất mặt hôm đó, Lâm Vũ liền rất chăm chỉ lên mạng tìm tài liệu về mấy vấn đề nhạy cảm này, điều gì cũng khiến Lâm Vũ đứa trẻ ngoan này giật mình một phen. Nhìn biểu hiện của anh hai bây giờ, không phải là biểu hiện động tình đó chứ, dù sao từ khi mối quan hệ của hai người tiến triển, anh vốn không hề che giấu ham muốn đối với cô, hơn nữa, ánh mắt bây giờ của anh thực sự là quá mức trần trụi a.

Không hiểu sao bất giác lại muốn lùi ra sau một bước lại bị anh dùng tay vòng ra sau eo ngăn lại, khuôn mặt tuấn mĩ tiến sát lại gần, ở bên tai cô nói thực nhỏ, hơi thở nam tính không ngừng vây lấy khiến mặt Lâm Vũ càng thêm đỏ hơn.

"Em muốn bọn họ phát hiện ra chúng ta nghe trộm sao"

Bàn tay nóng rực để ở eo cô kéo cô tiến sát lại gần, hai thân thể ấm nóng tiến sát lại nhau, dính chặt không một kẽ hở, cả hai đều cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của đối phương. Chiếc tủ quần áo này tuy nói là nhỏ, nhưng so với tủ quần áo bình thường rộng hơn không biết bao nhiêu lần, đừng nói 2 người mà 6,7 người đứng cũng còn dư chỗ. Chính là hiện tại, sự rộng rãi đó đối với một số người lại là quá mức thuận tiện.

Bàn tay nóng rực của anh không yên phận ở sau lưng cô vuốt ve qua lại, cảm giác mềm mại trơn tuột khiến anh yêu thích không buông tay. Hai người ở ngoài phòng ngủ dường như một lần lại một lần, cho đến giờ vẫn không có dấu hiệu hạ nhiệt. Một tai nghe hai người họ diễn cảnh đông cung, một tay lại ôm trong ngực cơ thể thơm mát yêu kiều, Trình Hại chỉ cảm thấy một dòng máu nóng không ngừng bốc lên đỉnh đầu, không khỏi ôm cô càng chặt hơn.

Lâm Vũ nắm lấy bàn tay làm loạn của anh, miệng lại không cách nào kêu lên sợ người bên ngoài phát hiện, cả người nóng như trong lò thiêu, tim đập thình thịch. Mắt trộm liếc người đàn ông anh tuấn trước mặt, thấy anh nhíu chặt hai mày, bộ dạng kìm hãm khó chịu, không khỏi đau lòng một phen. Đến cô nghe mấy người kia vận động còn mặt đỏ tim đập, huống chi là anh người đàn ông khỏe mạnh như vậy. Cố tình đứng cách xa ra một chút để anh kìm hãm lại, miệng thì thào nhắc nhở

"Anh hai, chúng ta là đang vụng trộm, không thể....."

"Đúng vậy, anh hiện tại chính là một kẻ nghe trộm đang muốn hôn"

Vừa dứt lời, đôi môi liền khẩn cấp hạ xuống tìm đến cánh môi nhỏ nhắn của cô, lại dùng sức mút lấy, ôm cô thật chặt.

"Ưm..... ưm"

Lần này đến lượt Lâm Vũ phát ra vài tiếng rên rỉ vụn vặt, lúc đầu còn phản kháng một chút, nhưng sau nhìn thấy hàng mi dài của anh ngay trước mắt, đôi mắt đen cũng bắt đầu nhắm chặt lại, từ từ đáp lại anh. Nhận ra nhiệt tình của cô, anh vui mừng, động tác trên tay cũng mạnh bạo hơn, siết lấy cái eo của cô như muốn bẻ gãy nó thành hai khúc. Lưu luyến buông cô ra một lúc, nhìn hai cánh môi sưng đỏ hơi vểnh lên, xinh đẹp đến không thể tả, dục vọng trong nháy mắt tăng lên không thể kiềm chế, căng trướng đau nhức, đầu gục xuống vai cô thở hổn hển. Không được. Lần đầu tiên của cô không thể ở nơi như này được. Anh tự nhủ, cố gắng khắc chế dục vọng không ngừng kêu gào, gân xanh trên trán cũng nổi lên.

Cũng may khi anh sắp không nhịn được nữa, ở ngoài phòng ngủ vang lên tiếng nói của Lâm Phong, có vẻ như cuộc" vận động" nào đó đã kết thúc.

"Đi về thôi"

"Vâng"

Lần này là giọng Linda nhỏ nhẹ đáp lại, xem ra đã đàm phán thành công rồi. Đợi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Trình Hạo giống như cơn gió chạy ra ngoài, bay nhanh vào phòng tắm đóng cửa lại, tiếng nước xả ra nhanh chóng vang lên ào ào. Lâm Vũ ngồi sụp xuống, mồ hồi đầy mặt, nhìn theo bóng lưng của anh, đầu đầy hắc tuyến. Ngày hôm nay rốt cuộc là trừng phạt, hay... lại là bị trừng phạt đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện