Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 29



Chu Trù không chút hoài nghi những khán giả đeo mặt nạ kia ở bên ngoài “cung điện” này là bộ dáng đạo mạo trang nghiêm thế nào. Nếu như Bọ Cạp Đỏ là quốc vương trong “cung điện” này, bọn họ chính là thần dân của gã.

Trên đời này chẳng có mấy người có thể làm được như Bọ Cạp Đỏ đem tất cả luật pháp, đạo đức toàn bộ nghiền nát, tùy ý mà nắm giữ hết thảy, cái gì cũng không được gã để vào mắt.

Chu Trù quay đầu lại nhìn Bọ Cạp Đỏ, cậu sững sờ. Cậu nên lựa chọn thế nào? Không nói đến những tên đô con này có bao nhiêu tài cán, bản thân cho dù đánh thắng bọn họ, thân thủ của cậu cũng liền bại lộ.

Rốt cuộc, máy liên lạc trong lỗ tai lần nữa có phản ứng.

Thanh âm của Gwen vang lên, “Tận lực chống đỡ! Bọn tôi sẽ phái người tới cứu cậu!”

Chu Trù hiểu ý của anh ta, Bọ Cạp Đỏ âm thầm bố trí sàn đấu kiểu này, Interpol nếu có thể bắt gã ngay hiện trường, gã liền ăn đủ.

Bọ Cạp Đỏ nhìn bộ dạng ngây ngẩn của Chu Trù, rốt cuộc bày ra biểu tình vô cùng mãn ý. Gã đến bên tai Chu Trù, nhẹ giọng nói, “Dean, tôi rất hiếm khi gặp được một người tốt đẹp như cậu thế này. Sự vật tốt đẹp thường dễ tan vỡ. Tôi chỉ muốn nói cho cậu thế giới này còn nguy hiểm hơn trong tưởng tượng của cậu, chỉ có tôi có thể bảo vệ cậu thôi.”

Ngôn từ ẩn ý gợi tình như vậy, chỉ là sự uy hiếp biến tướng mà thôi.

Bọ Cạp Đỏ là muốn nói cho Chu Trù, nếu cự tuyệt kẻ điên khát máu này sẽ phải thừa nhận cái giá thế nào thôi. Giống như Marin vậy.

Nếu có thể, Chu Trù càng muốn một quyền đấm nát bản mặt đối phương, xem xem gã có còn cười được nữa không.

“Đi đi, Dean. Nếu đau thì hô nhận thua, tôi mãi mãi ở đây chờ cậu.” Bọ Cạp Đỏ vỗ vỗ đệm, hàm ý bên trong tỏ tường như bóc.

Hai tên vệ sĩ áo đen đi tới, xốc Chu Trù xuống giường.

“Hey! Hey! Đối xử với cậu ấy phải dịu dàng.” Bọ Cạp Đỏ một bộ không gấp gáp.

“Xin lỗi, thưa cậu.” Hai tên vệ sĩ áo đen buông Chu Trù ra, dùng cánh tay ra hiệu vị trí sàn đấu.

Xuyên qua từng tấm mặt nạ kia, Chu Trù có thể nhìn thấy thần thái điên cuồng trong mắt đám khán giả kia. Bọn họ chờ đợi người trẻ tuổi tuấn mỹ này bị đánh gục, bị giày vò, bày ra bộ dạng chật vật mà yếu ớt.

Chu Trù bị đẩy lên sàn đấu, ánh đèn trên đỉnh đầu sáng đến độ cậu có chút không mở nổi mắt.

Bọ Cạp Đỏ cầm một ly rượu đỏ đi đến trước sàn đấu, tỏ ý người chủ trì đeo mặt nạ có thể bắt đầu.

“Vâng, thưa các quý ông quý bà! Một đêm phấn khích đã khéo màn ra rồi! Hãy nhìn xem người trẻ tuổi đến khiêu chiến hôm nay, cậu ấy anh tuấn mê người biết nhường nào! Hi vọng cậu ấy có thể thắng đến cuối cùng! Mọi người vỗ tay nào!”

Nhất thời bên tai vang lên tiếng vỗ tay cùng với tiếng cười nói phấn khích.

Chu Trù cảm thấy mình như là con thú thi đấu trong ***g, chỉ sợ có giãy giụa hung mãnh hơn chăng nữa cũng chẳng qua là thú tiêu khiển trong mắt bọn họ.

“Bên dưới có lời mời Số 1 của chúng ta lên sàn!” Âm điệu của người chủ trì vang dội, rất dễ dàng khơi dậy hứng thú của tất cả mọi người có mặt.

Vị đấu sĩ Số 1 này, ánh mắt hung hãn, cơ bắp toàn thân gồng lên, lập tức lại là một tràng pháo tay.

“Hey! Số 1! Một quyền đánh bại nó!”

“Cho thằng nhãi nhép đó một đấm gục luôn!”

Ngay sau đó, tiếng ồn nổi lên bốn phía, tất cả mọi người đều gào lên muốn Số 1 thu thập Chu Trù. Chu Trù lộ ra một nụ cười khổ. Từ sau khi cậu trở thành Dean Dương, đã rất lâu chưa từng động thủ rồi. Không biết thân thủ cậu có bị quẳng tới đảo Java hay không nữa. (đảo Java thuộc Indo, cả câu ý chỉ tài năng bị mai một, lụi nghề)

“Mọi người im lặng nào! Im lặng nào!” Người chủ trì tỏ ý khán an tĩnh lại, “Dưới đây —— Cuộc chơi bắt đầu!”

Số 1 không nghe theo phán quyết một quyền tập kích hướng Chu Trù, hắn căn bản không nghĩ đến Chu Trù không ngừng nghiêng người tránh né, thậm chí một quyền nện lên gáy hắn. Cơn đau bất ngờ khiến Số 1 ngã lên dây thừng bên mép sàn đấu, Chu Trù chỉ đứng ở cách đó không xa nhìn hắn, một quyền này là nhờ vận may của Chu Trù, bởi vì đối thủ coi thường cậu.

Khánn giả đương trường hô lớn lên, “Looser! Mày ngay cả đứa nhãi nhép cũng đánh không lại sao!”

Trái lại Bọ Cạp Đỏ ở dưới đài lộ ra thần sắc nghiền ngẫm, gã đương nhiên có thể nhìn ra một kích ấy của Chu Trù cũng không phải đều là do ăn may, bèn càng tỏ ra mong đợi.

“Xem ra muốn cậu một ván liền trở về là không có khả năng rồi.”

Số 1 bị tiếng châm biếm của khán giả chọc giận, lắc lắc đầu rồi lại xông tới. Chu Trù rất có kỹ xảo mà tránh khỏi công kích của hắn, nhắm chuẩn thời gian khuỷu tay thúc vào nơi đánh trúng ban nãy, tất cả phát sinh trong chớp nhoáng, Số 1 không phản ứng lại chút nào liền ngã gục trên sàn đấu.

“Đứng dậy! Đứng dậy! Đứng dậy!” Khán giả lớn tiếng hô hào.

Số 1 loạng choạng bò dậy, hung ác xông về phía Chu Trù. Chu Trù bị hắn dồn tới dây thừng, nắm đấm của đối phương sắp nện lên mặt cậu.

Nói đùa, tên này khí lực lớn như vậy, mình bị đấm một cái còn không chấn động não sao?

Chu Trù mạnh mẽ nâng gối, vừa vặn thúc lên bộ vị nam giới trọng yếu nhất của đối phương.

Khán giả phát ra một tiếng “Ôi——”, Số 1 ôm x ngã ra đất. Một cú đó Chu Trù dùng hết toàn bộ năng lượng, Số 1 đau đớn cả người mồ hôi lạnh không ngừng.

Tiếng cười vang lên, là Bọ Cạp Đỏ, gã vỗ tay.

“Cậu thú vị hơn tưởng tượng của tôi đấy, Dean.”

Chu Trù thở hổn hển nhìn gã, khán giả bốn phía cũng vỗ tay theo.

“Thế nhưng tôi không cảm thấy trò chơi này thú vị.”

“Thắng bại của trận đấu đầu tiên, vượt qua khỏi dự liệu! Cũng khiến cho trận đấu tiếp theo thú vị hơn! Tiếp đây có Số 2 của chúng ta lên sàn!”

“Làm thịt nó!” Một khán giả hô lên, vì thế vô số người cũng hô lên theo hắn.

Số 2 hai quyền chụm nhau, hắn cũng không như Số 1 vóc người to cao, Chu Trù tin rằng công kích của hắn sẽ càng thêm nhanh nhạy, đương nhiên cũng càng khó đối phó.

Kỹ thuật vật lộn của Chu Trù cũng không nhiều biến hóa, cậu đã từng nhận huấn luyện của bộ đội đặc chủng, điều cậu học được chính là làm thế nào đánh gục đối phương, thậm chí là giết chết đối phương.

So chiêu với Số 2 tương đối mạo hiểm, nắm đấm của đối phương vụt qua má cậu, Chu Trù lách qua cánh tay hắn một quyền đánh về phía huyệt thái dương, đối phương nghiêng đầu đi trả lại một quyền đánh lên mặt Chu Trù.

Chu Trù rốt cuộc bị thương.

Khán giả hoan hô lên.

Thế nhưng điều này cũng chưa khiến Chu Trù sợ hãi hoặc uể oải, trái lại khơi dậy ham muốn chiến đấu ở chỗ sâu trong nội tâm cậu.

Chu Trù sau đó xuất thủ nhanh chóng mà quả quyết, kinh nghiệm đấu vật của cậu trước giờ đầy tính thực chiến. Số 2 bị cậu dồn đến mép thừng, trong lúc né đòn hắn một quyền đánh về phía hốc mắt Chu Trù, mà Chu Trù đánh trúng phần bụng của hắn. Chu Trù đã quen lối đánh của Số 2, nếu là muốn kéo dài thời gian, như vậy thì không cần thủ thắng, chỉ cần chống đỡ đến khi bọn Gwen đến là được.

Chu Trù xoa xoa hốc mắt của mình, mẹ nó —— bị đánh sưng rồi.

Số 2 lần nữa xông ngang tới, Chu Trù tránh né rất có tính kỹ xảo, sau đó nhấc tay trái hắn lên, một cú vật đem hắn đè xuống đất. Đầu gối Chu Trù chặn lên xương sống hắn, nắm đấm phải của Số 2 muốn đập trúng Chu Trù, đáng tiếc góc độ không đủ.

Đám khán giả tiếp tục gào lên, kêu gào “Giết nó! Giết nó!”.

Thế nhưng Chu Trù chỉ duy trì tư thế đó, hỏi hắn, “Nhận thua không?”

Đối phương cố chấp muốn đánh trúng Chu Trù.

Đám khán giả vẫn đang gào rú, Chu Trù chỉ cảm thấy nếu như cho cậu một khẩu súng tự động cậu liền kêu bọn họ toàn bộ câm mồm.

“Nhận thua không?” Chu Trù lại dùng sức, không nghĩ đến Số 2 dứt khoát một cú xoay mình đem tay trái mình vặn trật khớp, hắn phát ra một tiếng rên trầm cực kỳ thống khổ một quyền đánh về phía Chu Trù, Chu Trù phản ứng nhanh chóng chặn lại, thế nhưng một quyền đó lực đạo tương đối lớn, cánh tay của Chu Trù đau nhức từng cơn.

Số 2 chỉ có một cánh tay có thể động lại vẫn cứ liên tục công kích, Chu Trù từ trong mắt hắn hiểu được, chỉ cần hắn còn một hơi thở thì liền không thể thua.

Lấy sự điên cuồng của Bọ Cạp Đỏ, Chu Trù không khó đoán được sau khi tay đấm bốc này thua sẽ xuống đài kiểu gì.

Bọn Gwen rốt cuộc khi nào mới đến?

Số 2 bây giờ, Chu Trù muốn chế phục hắn cũng không khó, nhưng sau khi chế phục hắn liền có nghĩa là phải đối mặt với tay đấm bốc tiếp theo.

Đánh luân phiên kiểu này quá hao phí thể lực, Chu Trù chỉ hi vọng có thể kéo dài thời gian một chút ở chỗ Số 2 này.

Khi cậu lần nữa né được nắm đấm của Số 2, một tiếng súng vang khiến cả không gian tĩnh lặng xuống.

Đầu của Số 2 bị bắn thủng, phịch —— ngã xuống đất, máu tràn ra. Hai mắt hắn trừng thật lớn, trên mặt như cũ giữ nguyên biểu tình hung ngoan.

Chu Trù chậm rãi quay đầu, trông thấy Bọ Cạp Đỏ thần thái thản nhiên mà cầm một khẩu súng.

“Từ một khắc khi tay nó bị trật khớp trở đi, nó đã định trước là thua rồi. Có tiếp tục đi tiếp cũng chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.” Bọ Cạp Đỏ trả súng lại cho vệ sĩ bên cạnh, thuận tay lấy qua một chai nước đi đến cạnh sàn đấu, ngẩng nhìn biểu tình sửng sốt kia của Chu Trù, “Cậu thật đẹp. Tôi lần đầu tiên thực lòng hi vọng cậu vĩnh viễn sẽ không thua, như vậy tôi liền có thể vĩnh viễn thưởng thức dáng vẻ mỹ lệ như thế này của cậu.”

Biểu tình của Chu Trù hoàn toàn lạnh nhạt đi.

Có người lên đem thi thể của Số 2 kéo đi, mau chóng lau sạch vết máu trên nền sàn, phảng phất như tay đấm Số 2 chưa từng tồn tại.

“Tôi nghĩ cậu khát rồi.” Bọ Cạp Đỏ đem chai nước kia chìa về phía Chu Trù.

“Tôi không cần.” Chu Trù tùy ý quệt đi mồ hôi trên mặt.

“Cậu lại cự tuyệt tôi rồi.” Bọ Cạp Đỏ nhếch khóe miệng lên, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng.

“Đúng vậy, tôi xác định.” Chu Trù hờ hững xoay người.

“Cậu biết hậu quả khi cự tuyệt tôi!” Bọ Cạp Đỏ cao giọng hô, khán giả trên ghế cũng không ai dám nói chuyện.

“Đúng vậy.” Trong thanh âm của Chu Trù không hề có một chút sợ hãi.

Bọ Cạp Đỏ như cũ đứng ở nơi đó, chỉ là thấp giọng nói một câu, “Trò chơi tiếp tục.”

Thanh âm hưng phấn của người chủ trì lần nữa cất lên, “Xin mời Số 3!”

Khán giả sôi trào lên.

Tên Số 3 này so với hai tên trước đó càng lợi hại hơn, lại thêm cái chết của Số 2 càng kích thích hắn, khiến hắn mỗi một lần vung quyền đều như là giãy chết. Lực chú ý của Chu Trù tập trung giống như dây cung kéo căng, nhưng cậu vẫn bị đánh trúng. Phần bụng đau đớn vô cùng, cậu nhoài người lên dây thừng nôn thốc ra.

Số 3 túm cậu qua, mạnh mẽ nện lên mặt cậu, Chu Trù một cú đấm móc trên đập lên cằm hắn, đồ chụp răng của tên kia bay văng ra ngoài.

Chu Trù loạng choạng, cậu có chút mệt mỏi, tốc độ và sức lực của tên Số 3 này đều rất mạnh mẽ, Chu Trù cùng hắn đọ sức gần một giờ, lại thêm ban nãy bị đánh trúng đầu, lỗ tai ong ong vang lên không biết có phải chấn động não rồi hay không.

Lại là một quyền đánh tới, Chu Trù bị đánh ngã ra đất.

“Cậu Dương, xin hỏi cậu nhận thua rồi chứ?” Người chủ trì đi đến bên cạnh cậu hỏi, mang theo một loại ý vị dụ dỗ.

Chu Trù lắc lắc đầu, muốn bò dậy lại có chút thoát lực ngã về chỗ cũ.

Bọ Cạp Đỏ phất phất tay tỏ ý trò chơi tiếp tục.

Số 3 kia lật Chu Trù lại vung nắm đấm lên, bất chợt trời đất đảo lộn, Chu Trù lật ghìm hắn xuống đất, túm tóc hắn mạnh mẽ đem hắn nện lên sàn, chặn lại nắm đấm hắn đánh úp tới, bẻ cánh tay hắn lại, Số 3 phát ra tiếng gào thống khổ chí cực. Động tác của Chu Trù thuần thục lưu loát, qua nửa buổi mới khiến mọi người phản ứng lại.

“Ồ ——” Trong đám khác giả phát ra tiếng thán phục.

Trong mắt Bọ Cạp Đỏ, Chu Trù loạng choạng đứng lên, mồ hôi và máu tí ta tí tách rơi xuống, áo sơ mi trên người cậu không biết từ lúc nào đã rách tơi, lộ ra vết sẹo trên lưng và trên ngực trái.

Cậu cúi đầu như cũ, mắt cậu bị sưng có hơi nhìn không rõ đồ vật. Thế nhưng sống lưng chậm rãi vươn thẳng nổi lên một loại sức mạnh, hung hăng chống lại ánh mắt của Bọ Cạp Đỏ.

“Anh còn muốn tiếp tục không?” Chu Trù cười lạnh nhìn Bọ Cạp Đỏ.

Trò chơi gã dày công an bài trong mắt Chu Trù tựa hồ chỉ là một hồi chuyện cười.

Một tên vệ sĩ tới bên cạnh Bọ Cạp Đỏ, thấp giọng nói gì đó.

Cửa chính bị đẩy ra, có người đi vào. Nhịp chân của hắn bình thản tự nhiên, lại có lực độ khó hiểu.

Áo khoác dài màu xám đậm lay động theo nhịp bước, người đến hai tay đút túi đi đến trước mặt Bọ Cạp Đỏ.

Chu Trù trong lòng chấn động —— Anson Lorenzo! Anh ta vì sao lại xuất hiện ở nơi này?

“Lâu rồi không gặp Bọ Cạp Đỏ, sở thích của anh vẫn là như vậy ——” Ánh mắt của Anson quét qua Chu Trù trên sàn đấu, có mấy phần hài hước trong đó, “Thấp kém.”

“Ngại quá, tôi thưởng thức không nổi danh họa, không cách nào giả trang tao nhã giống anh.” Bọ Cạp Đỏ lắc lắc ngón tay, liền có người dâng xì gà lên cho Anson, “Đây là thuộc về mỹ học của tôi.”

“Ừm —— Nhìn ra được.” Anson dùng ngón cái chỉ chỉ Chu Trù, “Tôi phải đưa cậu ấy đi rồi.”

“Anh quen cậu ấy? Sẽ không phải Dean cũng là một trong những đồ sưu tầm của anh chứ? Như thế thì quá đáng tiếc rồi. Cậu ấy thực không thích hợp bị ***g trong khun tranh mặc người thưởng thức đâu.” Trong thanh âm của Bọ Cạp Đỏ nghe không ra vui giận.

“Dean ấy à, hết cách rồi, cuộc đời này của tôi sống quá kén chọn, chỉ hợp ý trang sức nhà cậu ấy thiết kế. Anh nếu như vờn chết cậu ấy, tôi liền rất khó tìm được trang sức sưu tầm hợp nhãn hoặc là tặng cho người phụ nữ của tôi nữa rồi.” Anson cười cười.

Bọ Cạp Đỏ nheo mắt lại, “Nơi này là địa bàn của tôi, trò chơi của tôi, anh đang chọc giận tôi đấy.”

“Ồ —— Xin lỗi nhé.” Anson nhún nhún vai, “Thế nhưng tôi phải mang cậu ấy đi rồi.”

Nói xong, anh vươn tay một phát kéo Chu Trù xuống, bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, cả người Chu Trù va lên bả vai Anson, bị anh khiêng xuống khỏi sàn đấu.

Tất cả vệ sĩ đều rút súng ra chĩa vào Anson.

“Anh đang đùa với lửa đấy.” Anson buông Chu Trù xuống, chậm rãi vạch áo khoác mình ra, người chủ trì đôi ba bước cách xa anh, khán giả đột nhiên nhốn nháo lên, gấp rút muốn rời khỏi chỗ ngồi.

Trong áo khoác của Anson toàn bộ đều là thuốc nổ!

Bọ Cạp Đỏ làm một dấu tay “ngồi xuống”, những khán giả vừa đứng lên kia như là nhận được uy hiếp ngồi lại chỗ cũ.

“Anh cái tên điên này!” Chu Trù nhìn Anson mà nghiến răng nghiến lợi.

“Bằng không nổ súng đi, Bọ Cạp Đỏ.” Anson một bộ không thèm để ý đến gần Bọ Cạp Đỏ, đám vệ sĩ xung quanh nâng súng đều không dám nổ.

Bọ Cạp Đỏ ha hả cười lên, “Anson, thế này mới giống anh.”

“Đúng vậy, tôi hưởng thụ tiếng nổ và sự rực rỡ khi nổ. Anh biết tôi thích lấy tên lửa đạn đạo Patriot làm pháo hoa để phóng mà.” Anson nhàn nhạt cười, khiến người ta hoài nghi thuốc nộ khắp người anh ta là thật hay giả.

“Nhưng tôi cũng không tin có thể khiến anh tự mình đến cung điện của tôi, anh thực sự chỉ là vừa ý trang sức Dean cung cấp cho anh thôi sao?” Bọ Cạp Đỏ một bộ biểu tình “đừng vờ vịt nữa”.

Anson khe khẽ cười, “Vậy anh cảm thấy còn có nguyên nhân nào khác sao?”

“Nếu như nói Dương Thị cũng là công cụ mở rộng thế lực của nhà Lorenzo, dường như vẫn chưa đến mức phải tự anh đến gặp tôi.”

“Rất nhiều chuyện không có nhiều nguyên nhân phức tạp vậy đâu. Bọ Cạp Đỏ, anh luôn nghĩ nhiều như vậy, dễ hói đầu đó.”

Lúc này, điện thoại của Bọ Cạp Đỏ đổ chuông, gã bắt máy, đường nhìn lại không rời khỏi Anson.

“Ồ, Eva à, thực không nghĩ đến cô sẽ gọi điện cho tôi.”

“Có người nói cho tôi biết, anh mang Dean Dương đi.” Trong điện thoại trừ thanh âm của Eva, còn có tiếng vang của sóng biển và gió thổi.

“Phải a, cậu ấy khiến người ta rất say mê.”

“Cậu ấy khiến rất nhiều người đều say mê, cho nên xin anh nể mặt tôi bỏ qua cho cậu ấy đi.”

Bọ Cạp Đỏ nhướn đuôi mày, “Eva, tôi trước giờ không thích làm loại chuyện nể mặt người khác. Tôi chỉ thích làm chuyện mình thích làm thôi.”

“Được rồi, tôi quên nói cho anh, tôi bây giờ vừa lúc đi thuyền ra biển. Còn hai mươi phút nữa liền có thể gặp được chiếc thuyền số hiệu Nile River vận chuyển hỏa tiễn của anh. Tôi đang nghĩ có cần phóng ra một quả ngư lôi thử xem hiệu quả hay không. Bởi vì tuyến đường biển này thuộc về tôi, thuyền của anh đi qua lại không hề thông báo trước với tôi.”

“Ồ, tôi chỉ là đang đùa cô thôi mà. Anson cũng đến rồi, cô có muốn nói chuyện với anh ta không?”

“Không cần. Chỉ cần anh thay tôi chuyển lời này cho Dean, bảo với cậu ấy trở về New York muốn cậu ấy cùng tôi đi mua một đôi giày nhảy.” Nói xong, điện thoại liền gác máy.

Bọ Cạp Đỏ thở ra một hơi thật dài, “Dean thân ái, tuy rằng tôi rất muốn cứ mãi ngắm cậu, thế nhưng tôi không thể không thả cậu đi rồi.”

“Cảm ơn nhé, Bọ Cạp Đỏ.” Cánh tay Anson khoác lên bả vai Chu Trù, “Rảnh rỗi lại gặp!”

Hai người xoay người rời đi.

Phía sau là người chủ trì xin lỗi thông báo cho khán giả đương trường trò chơi tối nay đã kết thúc.

Bọ Cạp Đỏ rất có hứng thú mà nhìn bóng lưng Anson và Chu Trù rời khỏi tầm nhìn của gã.

“Nói cho tôi biết em làm thế nào chọc vào cái tên kia?”

Khi bọn họ quay lưng với Bọ Cạp Đỏ, cả khuôn mặt của Anson đều lạnh đi.

“Chính xác nói là gã chọc tới tôi.” Chu Trù cười khổ một tiếng, cơ ở bên môi bất chợt đau đớn.

“Xem ra em rất giỏi đánh đấm nhỉ? Tôi thấy tên to con kia bị em tẩn cho thật thảm.” Thanh âm của Anson kéo dài, dày đặc ý vị hài hước. Điều này cũng khiến Chu Trù trong lòng kinh hãi.

Dean Dương là một cậu ấm nhà giàu, làm thế nào có thể có thân thủ như vậy.

Anson đang hoài nghi mình.

“Phải cảm ơn huấn luyện viên đấu vật cha tôi đã mời đến cho tôi…”

Bọn họ đi vào một buồng thang máy, khi bọn họ đi ra khỏi tòa kiến trúc này, Chu Trù mới bất ngờ phát hiện đối diện đường cái chính là khách sạn Prince mà cậu đang ở.

Mà cái được gọi là “cung điện” này vậy mà lại xây ở dưới một ngôi chợ kiểu lớn!

Chu Trù đột nhiên không biết nên nói gì mới tốt.

Bên đường đậu một chiếc Limousine, vị trí tài xế Richard đang ngồi.

“Thưa ngài, ngài sống trở ra rồi.”

“Đúng vậy. Điều này thực khiến người ta thất vọng, phải không Richard?” Anson cởi thuốc nổ trên người xuống ném cho Richard.

“Cẩn thận chút thưa ngài, ngộ nhỡ nổ thì làm thế nào? Đám thuốc nổ này chúng ta xử lý sao đây?”

“Để ở cổng khu chợ kia.”

“Hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện