Điệp Chiến Gia Thù

Chương 7: Chương 7




Nhiệm vụ hoàn thành, sáng hôm sau Phó Gia Du đi một chuyến đến chỗ của Lý Kế Xương.

Lý Kế Xương cũng đã nghe báo cáo chuyện hôm qua, khen ngợi một câu:- Tôi đã nghe Thừa Nghiệp nói chuyện hôm qua, cô làm rất tốt.- Cảm ơn ông chủ Lý, tôi chỉ hoàn thành nhiệm vụ của mình mà thôi – Phó Gia Du bình tĩnh nhạt nhẽo đáp lại.Lý Kế Xương xem như cũng hiểu tính tình của Phó Gia Du cũng không trách cô vô lễ lại hỏi:- Chuyện của bến tàu Thượng Hải cô điều tra thế nào rồi?- Tôi vẫn đang điều tra – Phó Gia Du đáp.Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, một nam nhân bước vào, khi Phó Gia Du còn đang nghi hoặc đó là ai thì Lý Kế Xương đã giới thiệu:- Đây là Tiền Tiểu Bảo.- Đội trưởng Phó, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn – Người được gọi là Tiền Tiểu Bảo thân thiện chào hỏi với cô.Phó Gia Du vẫn đạm nhiên bâng quơ đáp lại:- Không có gì để chỉ giáo – Rồi quay qua nói với Lý Kế Xương – Ông chủ Lý, nhiệm vụ chú giao cho tôi, tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành, tôi đi trước đây.Lý Kế Xương gật đầu một cái xem như đã biết, đợi Phó Gia Du vừa bước ra khỏi cửa đợi một chút xác định cô đã đi thì khuôn mặt tươi cười của Lý Kế Xương biến nghiêm túc, thu hồi nụ cười, phân phó:- Theo dõi cô ta cho tôi, không có ai là đáng tin cả.Tiền Tiểu Bảo trước giờ chỉ nghe lệnh của Lý Kế Xương làm việc cho ông, lập tức nhận lệnh quay người ra ngoài sắp xếp.Phó Gia Du ra ngoài đi dạo một vòng rồi hướng thẳng đến mục tiêu bến tàu Thượng Hải, cô muốn trực tiếp thám thính xem thế nào, không thể chỉ đọc tài liệu.


Chưa đi đến đó đã nghe tiếng người gọi:- Chị Gia Du…Chị Gia Du…Quay người thấy là Cẩn Gia Tú, mày cô đang nhíu chặt giãn ra, Phó Gia Du mở miệng chào hỏi:- Cẩn tiểu thư.Hớn hở gặp lại Phó Gia Du, vừa nhìn thấy cô ngang qua đã không nhịn được kêu lên, chạy đến, nghe cô gọi mình Cẩn tiểu thư lại có chút khó chịu xụ mặt nói:- Chị Gia Du, em nói với chị rồi gọi em Gia Tú hoặc Tú nhi cũng được, đừng gọi Cẩn tiểu thư xa lạ như vậy.Gọi Tú nhi quá thân thiết, hai người họ cũng không thân thiết đến vậy, nhưng không đổi cách gọi lại sợ Cẩn Gia Tú không vui, Phó Gia Du hỏi:- Cô Gia Tú, tìm tôi có chuyện gì không?Cẩn Gia Tú cũng không định ép quá, chịu gọi tên là tốt rồi, ngây thơ đáp lại:- Không có, em tình cờ nhìn thấy chị thôi, chị Gia Du, chị đi đâu vậy?Nhiệm vụ của Quân thống là bảo mật tuyệt đối, Phó Gia Du không thể cũng không định giải thích với Cẩn Gia Tú, lắc nhẹ đầu bâng quơ đáp lại:- Tôi đi dạo thôi.Thái độ của Phó Gia Du đối với Cẩn Gia Tú lần nào cũng đạm nhạt lạnh lùng nhưng cô lại cảm thấy Phó Gia Du rất thân thiết, rất muốn gần gũi với cô, khó khăn lắm mới gặp được, Cẩn Gia Tú rất muốn trò chuyện với cô lâu hơn, kéo tay của Phó Gia Du đi về phía trước nói:- Vậy chúng ta cùng đi.Phó Gia Du có ấn tượng rất tốt với Cẩn Gia Tú nên mới kiên nhẫn đáp lời nãy giờ nhưng chuyện đi chung thì hình như không tốt lắm, do dự làm sao mở miệng từ chối thì đã nghe Cẩn Gia Tú nói tiếp:- Chúng ta đến bến tàu Thượng Hải dạo chơi.Lời từ chối đến bên môi nuốt ngược trở lại, nghe giọng điệu của Cẩn Gia Tú dường như rất quen thuộc với bến tàu Thượng Hải, đi theo cô ấy có khi sẽ quang minh chánh đại vào được bến tàu, Phó Gia Du ỡm ờ đi theo cô.Quả nhiên, Cẩn Gia Tú trực tiếp dẫn Phó Gia Du vào bến tàu, người nhìn thấy cô đều gọi: “Cẩn tiểu thư”.

Cẩn Gia Tú tìm một người xem như quen thuộc hỏi:- Lưu đại ca đang ở đâu?- Cẩn tiểu thư, Lưu thiếu đang kiểm hàng trong kho – Người đó chỉ cho Cẩn Gia Tú phương hướng.Cẩn Gia Tú hớn hở kéo Phó Gia Du đi theo hướng chỉ, nhanh chóng đi vào kho hàng liền nhìn thấy một nam nhân đang chỉ trỏ phân phó gì đó, gương mặt góc cạnh cương trực, từ trên người hắn Phó Gia Du cảm nhận được một hơi thở lạnh lùng, khó tiếp cận, khiến người xung quanh kinh sợ.

Nhưng Cẩn Gia Tú lại không hề sợ hãi chút nào, kéo thẳng cô đến chỗ hắn vui vẻ gọi:- Lưu đại ca, em tới rồi.Trong đầu của Phó Gia Du suy đoán đây hẳn là Lưu Nhân, đứng đầu thương hội Hoàng Phố, hắc bạch hai bên nghe đến tên hắn đều run sợ, quả nhiên nhất biểu nhân tài.

Lúc quay sang nhìn Cẩn Gia Tú, khí tức vẫn lạnh lùng như cũ nhưng Phó Gia Du lại nhìn thấy ánh mắt của hắn có xen chút bất đắc dĩ, khi nhìn thấy Phó Gia Du lại biến mất, lạnh lùng hỏi:- Cô lại tới làm gì?Mấy ngày nay, Cẩn Gia Tú đã quá quen với sự ngoài lạnh trong nóng của Lưu Nhân, vẫn vô tư giới thiệu:- Chị Gia Du, đây chính là Lưu đại ca, mấy hôm trước anh ấy đã từng cứu em.


Lưu đại ca, đây chính là chị Gia Du mà em thường nhắc tới.- Lưu thiếu, Phó Gia Du, phó giám đốc ngân hàng Thân Thông, xin chào – Phó Gia Du nể mặt của Cẩn Gia Tú mở miệng chào hỏi.Nhưng Lưu Nhân lại nhìn chằm chằm Phó Gia Du không lên tiếng, từ tận đáy lòng một cảm xúc quen thuộc, thất thần trong chốc lát.

Cẩn Gia Tú vô cùng khó hiểu gọi mấy tiếng:- Lưu đại ca…Lưu đại ca… - Lưu Nhân mới giật mình, thu hồi mọi cảm xúc ngỡ ngàng trên gương mặt.Không chỉ Lưu Nhân mà ngay cả lão trung niên bên cạnh hắn cũng nhìn cô vô cùng kích động, ánh mắt hoen đỏ như qua cô nhìn thấy một ai đó, khi Phó Gia Du nhíu mày khó hiểu thì lão trung niên đó đã không nhịn được bắt lấy tay cô dồn dập hỏi:- Cô nói cô họ gì? Quê quán ở đâu?Phó Gia Du hơi có chút khó chịu bởi lần gặp đầu đó bị dò xét như vậy nhưng nhìn ông như vậy có chút không nỡ, mở miệng trả lời:- Tôi họ Phó, Phó Gia Du, quê ở Bắc Kinh, mới đến Thượng Hải làm việc không bao lâu.- Họ Phó, Phó Gia Du? Bắc Kinh? – Lão trung niên lẩm nhẩm lặp lại, không đúng, vậy mà lại không đúng, tâm trạng ông bất chợt sa sút.Cẩn Gia Tú nhìn tình hình như vậy nghi hoặc nhìn Phó Gia Du rồi nhìn lão trung niên khó hiểu hỏi:- Lưu bá, sao vậy?Người được gọi là Lưu bá cũng là lão trung niên nãy giờ kích động nhanh chóng bình ổn tâm trạng, buông tay của Phó Gia Du ra, nói:- Phó tiểu thư, lão xin lỗi, lão già nhìn cô rất giống người lão từng quen.- Không sao – Phó Gia Du nhẹ lắc đầu đáp, trong lòng âm thầm suy đoán người trong lời của Lưu bá có thể là ai.Sau đó Cẩn Gia Tú kéo Phó Gia Du đi theo phía sau Lưu Nhân, mấy ngày nay Lưu Nhân đã quá quen với tình cảnh Cẩn Gia Tú theo sau ríu rít bên tai, hôm nay chỉ thêm một người nghe mà thôi.


Phó Gia Du đi theo bên cạnh một bên đáp lời Cẩn Gia Tú một bên âm thầm quan sát bến tàu Thượng Hải, tạm thời cô thực sự không nhìn ra có chỗ nào không ổn.

Gương mặt của Phó Gia Du vẫn đem lại cho Lưu Nhân cảm giác hết sức quen thuộc khó xóa nhòa, Lưu Nhân không nhịn được liếc nhìn cô thêm mấy lần..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện