Chương 91: Vô Đề
Dịch+biên: Zasw
Liễu cau mày, ở ngoài sơn cốc không ngừng đi lòng vòng. Dù vậy, hai mắt của Liễu thỉnh thoảng vẫn nhìn về hướng Âu Dương Vũ, ánh mắt không có tập trung nhìn vào cái gì, thỉnh thoảng liếc đến rồi lại vội vã rời đi. Ở bên cạnh Liễu, Thiên vẫn bất động như núi, trường bào trắng bị gió thổi tung bay phất phới. Khóe miệng của hắn vẫn mang theo nụ cười thần bí, hai mắt nhìn về phía sơn cốc, cũng như Liễu chỉ nhìn một cái rồi rời ánh mắt đi chỗ khác.
Trong khi Âu Dương Vũ cùng Hi Thú nói chuyện, Liễu và Thiên từng một lần biến mất. Nhưng chỉ chớp mắt sau bọn họ lại quay lại chỗ cũ.
Liễu đưa mắt nhìn bốn phía, tung người nhảy lên một tòa sơn mạch quan sát một lát rồi lại quay lại miệng sơn cốc. Hắn nhìn Thiên, trầm giọng nói: “Hơi thở bắt đầu từ nơi này thì trở nên hỗn loạn, ngươi còn không phát hiện cái gì sao?”
Hai con mắt linh hoạt kỳ ảo của Thiên lại nhìn xung quanh, một lát sau hắn lắc đầu nói: “Không có, bất quá chỗ này rất quỷ dị.”
Hắn chỉ tay về phía cửa vào sơn cốc.
Điểm này thì cùng với Liễu hoàn toàn nhất trí, hai người trầm mặc một lát sau liền không hẹn mà cùng khoanh chân ngồi xuống. Liễu nhìn địa hình xung quanh, thầm suy nghĩ, cái sơn cốc phía trước này thoạt nhìn vừa xem thì hiểu ngay, bốn phía cũng không giống có chỗ ẩn thân, thật là rất kỳ quái.
Âu Dương Vũ thấy hai người ngồi xuống nơi miệng sơn cốc, không khỏi kỳ quái trừng mắt nhìn: rất thú vị, chẳng lẽ bọn họ thật không có phát hiện cái sơn cốc này có dị thường?
Nàng mặc dù hiếu kỳ, nhưng những chuyện này đã vượt qua phạm vi lý giải của mình. Vì vậy, Âu Dương Vũ chẳng qua là suy nghĩ trong chốc lát liền bỏ qua suy nghĩ này.
Lúc này, giọng nói của Hi Thú từ phía sau truyền đến: “Vũ, nàng muốn ăn cái gì? Ta đi chuẩn bị cho nàng.”
Được hắn nhắc, Âu Dương Vũ lúc này mới nhớ là chính mình dường như đói bụng sôi sùng sục. Nàng quay đầu lại nhìn về phía Hi Thú, hai mắt phát sáng ngời ngời: “Tùy tiện đi, bất quá ta rất đói bụng, phải nhanh lên một chút mới được.” [Nhện: ôi con gái =.=]
“Tốt, ta lập tức đi chuẩn bị.” Hi Thú chứng kiến vẻ mặt thèm nhỏ dãi của Âu Dương Vũ, hắn cười cười đầy sủng nịch. Đi một bước sau, bỗng nhiên bước chân hắn dừng lại, quay đầu về phía Âu Dương Vũ từ từ nói: “Vũ, ta vẫn nhớ, nàng đã từng nói với ta một câu, nàng nói, nàng chuẩn bị đồ ăn thật ngon, nguyện ý làm cho ta ăn.” Nói tới đây, thanh âm của hắn trở nên trầm thấp: “Vũ, những ngày qua, ta vẫn mong đợi, mong đợi có một ngày, nàng cam tâm tình nguyện nói với ta những lời này lần nữa.”
Nhìn thân ảnh Hi Thú sải bước đi về phía xa, Âu Dương Vũ ngây người thật lâu, lẩm bẩm nói: “Thiệt là, lại nói tình thoại nữa rồi.”
Thân ảnh của Hi Thú chỉ trong chốc lát liền vượt qua vách núi, biến mất khỏi tầm mắt nàng. Hắn mặc dù đã đi, nhưng tiểu bạch hồ thì không. Nó vẫn ung dung thong thả đứng ở trên bả vai Âu Dương Vũ, vẻ mặt đầy hạnh phúc đem đầu nhỏ ngả bên gáy nàng.
Đợi Hi Thú rời đi, Âu Dương Vũ quay đầu nhìn về phía hai người đang ngồi xếp bằng ở ngoài sơn cốc. Nàng mấp máy môi, không ức chế được cảm giác muốn đi về phía hai người bọn họ.
Nàng đi một cách chậm rãi, cẩn thận. Đi hai mươi mấy bước, thấy tiểu bạch hồ trên bả vai đối với hành động của nàng không tỏ ra kháng nghị, Âu Dương Vũ không khỏi tăng nhanh cước bộ.
Nàng nhìn hai người, đi thẳng được một trăm bước. Lúc này, nàng cách hai người chỉ chưa đầy năm mươi thước, nàng có thể thấy Liễu cùng Thiên đôi môi còn đang mấp máy gì đó.
Đã gần như vậy rồi mà hai người một chút cũng không phát hiện được có gì không đúng. Bọn họ vẫn khép mắt, cũng không biết là đang dưỡng thần hay là đang suy nghĩ cái gì.
Đi tiếp về phía trước mười thước xong, Âu Dương Vũ cảm giác được chính mình phảng phất có thể nghe được tiếng tim đập của hai người. Nàng dừng bước lại, ngồi xuống một tảng đá ở cạnh vách núi, nghiêng đầu dò xét cẩn thận hai người.
Trong lòng của nàng, thực đúng là có chút chủ ý như lời nói của Hi Thú. Nàng rất muốn biết, Liễu cùng Thiên cùng nhau tìm đến mình, có phải hay không là có cái gì hiệp nghị. Hơn nữa, nàng còn có một loại vọng động, một loại ý nghĩ muốn vọt tới trước mặt hai người, xem bọn hắn có thể hay không phát hiện mình.
Lúc này, khắp nơi đều yên lặng, trừ thỉnh thoảng là tiếng côn trùng kêu vang, không hề có tiếng người truyền ra. Âu Dương Vũ nghiêng đầu, tinh tế quan sát Liễu. Nhìn một hồi, nàng thầm nghĩ: Liễu trông trưởng thành hơn rất nhiều. Hắn khoác bộ dạng đầu tóc như vậy thoạt nhìn rất có điểm khí chất của cao nhân.
Quả thật, trên vẻ mặt non nớt lúc này, mái tóc dài xõa trên bờ vai, chiếc trán rộng lớn gấp thành chữ Xuyên (川). Những cọng râu mọc bừa bãi trên chiếc cằm tinh tế, khuôn mặt trắng nõn lấm lem tro bụi đầy vẻ mệt mỏi, thoạt nhìn thật rất có cảm giác tang thương.
Kỳ quái, hắn tại sao không mang mặt nạ nữa? Hì hì, chẳng lẽ hắn chẳng qua là không muốn cho thuộc hạ phát hiện gương mặt non choẹt của mình, nhưng tại sao cả Thiên thế nào cũng không thấy được mình?
Đánh giá Liễu xong, Âu Dương Vũ quay đầu nhìn về phía Thiên. Vừa nhìn thấy Thiên, cặp mắt của nàng liền đột nhiên mở thật lớn, ánh mắt đầy hăng hái bừng bừng. Thiên này, thật sự là quá thần bí, nàng vẫn muốn tìm một cơ hội nào hảo hảo nhìn kỹ hắn, hì hì, hiện tại tốt lắm, cơ hội tới, hừ hừ, nàng hiện tại tùy tiện nhìn thế nào thì hắn cũng sẽ không phát hiện được.
Gương mặt Thiên hình chữ điền, trên mặt của hắn luôn luôn như là có một tầng quang huy lưu động, khiến cho ngũ quan tuấn tú của hắn cũng mang theo một loại mông lung. Khoảng cách gần như vậy mà đánh giá hắn, Âu Dương Vũ mới phát hiện, ngũ quan hắn là điển hình của mày kiếm mắt sáng. Sống mũi hắn vừa thẳng vừa cao, đôi môi hơi mỏng. Không biết tại sao, hắn mặc dù nhắm mắt suy nghĩ nhưng vẫn làm cho người ta một loại cảm giác ôn nhuận như ngọc.
Diện mạo của tiểu tử này rất dễ nhìn.
Âu Dương Vũ vừa mới cảm thán xong thì lập tức cười khổ thầm nghĩ, nam nhân trên cái thế giới này, ngoại hình đẹp mắt nhiều lắm.
Nàng đánh giá một hồi, thấy hai người hoàn toàn giống như hai Bồ Tát, đối với mình đánh giá nhưng một chút cảm giác cũng không có. Lòng của nàng đột nhiên nhảy lên, đột nhiên tâm tình bướng bỉnh trỗi dậy.
Từ từ đứng dậy, Âu Dương Vũ từng bước từng bước đi lại gần hai người. Khi nàng chỉ cách hai người chỉ có hai mươi thước, tiểu bạch hồ trên bả vai bỗng nhiên vèo một tiếng nhảy tới trước chân nàng, chân trước hướng lên không trung giơ giơ, vội vàng kêu lên: “Không được, không thể đi về phía trước nữa.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lông xù của nó có chút bối rối, móng vuốt huy vũ trên không trung cũng có chút cứng ngắc, hơn nữa, Âu Dương Vũ phát hiện, nó mặc dù rất gấp, thanh âm cũng không cao, chẳng những không cao, còn có chút cố ý hạ thấp.
Tiểu Bạch hồ thấy Âu Dương Vũ chớp mắt to, rất là tò mò nhìn mình, nụ cười trên mặt lộ ra vẻ nàng cũng không có đem lời của mình để ở trong lòng. Nó không khỏi lại càng thêm bối rối, chân trái phía trước che miệng nhỏ của mình, hai mắt tiểu bạch hồ nhanh như chớp nhìn mọi nơi trong chốc lát, đặc biệt là nhìn về phía sau của Âu Dương Vũ, tiểu bạch hồ vội vàng cầu xin: “Van xin ngươi, đi tới nơi khác đi. Ngươi… ngươi không thể thừa dịp lúc nhân gia ngủ gà ngủ gật mà làm chuyện như vậy, tiểu chủ tử nhất định không tha cho ta. Van ngươi, yêu nữ tỷ tỷ, mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi đi trở về đi. Ta… nhân gia không thể thi thuật nữa, hiện tại cách quá gần rồi, nhân gia mà thi thuật thì bọn họ sẽ hoài nghi.”
Nó mới vừa nói tới đây, hai mắt Thiên bỗng trợn to, ngẩng đầu lên, hai tròng mắt trong trẻo của hắn nhìn về phía Âu Dương Vũ cùng tiểu bạch hồ, lạnh giọng quát lên: “Có cái gì không đúng!”
Bình luận truyện