Đạo Tình
Chương 10: Đua xe
"Không khách khí, tao sẽ...", người đàn ông mặt mày dữ tợn chưa nói hết câu, đằng sau đột nhiên có tiếng nói lạnh lùng: "Có tiểu thiếu gia của tập đoàn Sâm Dục ở đây, chúng tôi nào dám không khách khí. Lần trước chúng tôi đã thất lễ, thật sự xin lỗi".
Lời nói dễ nghe nhưng ngữ khí chẳng có ý xin lỗi chút nào. Ly Tâm nhìn chăm chú tên mặt dữ tợn đang đứng dựa vào xe của hắn. Lúc này, vẻ hung hăng đằng đằng sát khí trên mặt hắn biến mất hoàn toàn. Điều đó khiến Ly Tâm càng cảm thấy hứng thú.
Câu nói vừa rồi khiến cả đám người bỗng trở nên yên lặng. Tên mặt mũi dữ tợn tần ngần một lúc, cất giọng lạnh lùng: "Hóa ra mày có người đứng đằng sau, thảo nào hống hách thế".
Tiêu Vân nhún vai: "Tao hống hách thì làm sao?"
Lại là giọng nói của người ngồi trong xe chưa lộ diện: "Đại thiếu gia của tập đoàn Phong Dương, đương nhiên có thể hống hách rồi".
Tiêu Vân hơi sững người, bàn tay đang để trên vai Tuấn Kỷ bấm mạnh xuống, Tuấn Kỷ lắc đầu. Thân phận của Tiêu Vân chỉ có Tuấn Kỷ và Ngô Sâm biết. Tiêu Vân bề ngoài chỉ là một tay đua xe trong thế giới ngầm, không ai có thể ngờ anh là đại thiếu gia của tập đoàn Phong Dương đa quốc gia ở New York. Xem ra lai lịch của người này không đơn giản chút nào.
"Anh đã biết rồi. Vậy nói đi, rốt cuộc anh muốn gì?" Ngô Sâm khoanh tay trước ngực, nhìn về phía xe ô tô đóng kín cửa. Người này biết rõ lai lịch của bọn họ mà vẫn cố tình chặn họ lại, chứng tỏ đối phương có một thế lực rất lớn. Chỉ lạ một nỗi tại sao hắn không mở cửa xe nói chuyện.
"Theo tôi được biết, CEO của tập đoàn Phong Dương vừa ra thông báo truy nã, bắt đại thiếu gia đang bỏ trốn. Tôi nghĩ tin tức này sẽ lan truyền rất nhanh đấy".
Tiêu Vân tối sầm mặt. Bắt anh quay về kết hôn với tiểu thư gì đó, đừng có mơ. Anh vẫn chưa chơi đủ, bây giờ bảo anh đi kết hôn với tiểu thư chỉ có gia thế chẳng biết gì về cuộc sống bên ngoài, đánh chết anh cũng không chịu.
Ngô Sâm biết câu nói này có ý uy hiếp rõ ràng, anh liền mở miệng: "Điều kiện?"
"Rất đơn giản, ba ngày sau ở Washington có một cuộc đua xe. Xin đại thiếu gia Phong Dương hãy thay mặt tôi tham gia. Chúng tôi sẽ phong tỏa mọi tin tức liên quan đến đại thiếu gia, đảm bảo đại thiếu gia có thể chơi vui vẻ".
Tiêu Vân bất giác nhíu mày. Thay mặt người khác hay bản thân, anh không có ý kiến gì. Nhưng ai mà biết được liệu tin tức về cuộc đua xe phi pháp đó có giữ kín hay không. Phong Dương đâu phải nhỏ như hạt đỗ, hạt vừng. Phong Dương cũng có nguồn tin riêng của mình. Ông nội anh không phải là người dễ qua mặt.
"Đòi hỏi của anh có phải hơi lớn không?" Tiêu Vân nhìn chăm chú vào chiếc xe sang trọng màu vàng.
"Nếu chỉ phong tỏa tin tức, chúng tôi không dám mở miệng yêu cầu. Có điều, đại thiếu gia hôm qua hành động nhanh quá. Vừa mới bị thiệt thòi một chút đã đến chỗ chúng tôi đập phá. Đập phá cũng không sao, tôi có thể tạ tội với hai vị. Nhưng có một món quà tôi chuẩn bị để tặng một vị khách quý giá cũng bị đập vỡ. Chuyện này làm sao có thể không tính?"
Lời nói vừa dứt, một cánh tay thò từ trong xe đưa cho tên mặt mày dữ tợn một chiếc hộp. Tên này không dời mắt khỏi Tiêu Vân, cầm chiếc hộp bước tới đưa cho ba người.
Ba người cúi xuống mở hộp, bên trong có một màn hình ghi lại toàn cảnh Tiêu Vân đập phá và món đồ bị vỡ. Ngô Sâm nhìn Tiêu Vân bằng ánh mắt bất lực. Làm việc không gọn gàng thà đừng làm còn hơn, tự nhiên lại đi rước họa vào thân.
Tuấn Kỷ nãy giờ im lặng đột nhiên mở miệng: "Cậu ấy sẽ nhận lời, nhưng không thể đảm bảo về nhất nhì đâu".
"Không sao cả. Tôi tin danh tiếng của Phi Báo trong giới đua xe không phải loại tầm thường. Tốt lắm, tôi sẽ sắp xếp mọi việc, tuyệt đối không làm các vị thất vọng. Về thù lao tôi sẽ thanh toán sòng phẳng. Chúng ta gặp lại ở Washington".
"À đúng rồi, xin chuyển lời hỏi thăm của tôi đến phụ thân anh". Người trong xe bổ sung thêm một câu với Tuấn Kỷ.
Tuấn Kỷ đột ngột lái xe đến trước cửa chiếc xe màu vàng, anh mỉm cười lên tiếng: "Anh cũng chuyển lời hỏi thăm của tôi đến người đứng đầu nhà anh".
Vài giây sau, cửa chiếc xe màu vàng từ từ mở ra, một người đàn ông mũi cao mắt xanh khoảng trên dưới ba mươi tuổi có gương mặt lạnh lùng bước xuống, đưa tay về phía Tuấn Kỷ: "Tôi nhất định sẽ chuyển lời". Tuấn Kỷ nở nụ cười nhã nhặn bắt tay anh ta.
"Xì, thế là hết rồi, chẳng thú vị gì cả". Ly Tâm nhìn đội xe bỏ đi, thất vọng trèo lên ô tô. Tú Thủy ngồi bên cạnh mặt trắng bệch từ bao giờ, kéo tay Ly Tâm hỏi: "Hết chuyện rồi đúng không em?"
Thấy vẻ mặt tiu nghỉu của Tiêu Vân, Ly Tâm kéo Tú Thủy nhảy qua cửa xe xuống đất, chạy nhanh về phía ba người đàn ông. Cô tò mò muốn biết thứ gì khiến họ chịu thua nhanh như vậy.
Dù món quà bị đập vỡ quý giá đến mấy, nhưng nhà Tiêu Vân không phải không có tiền, làm gì đến mức phải cúi đầu nhận lời ngay với người đàn ông kia.
Thấy Ly Tâm tần ngần nhìn miếng ngọc vỡ bằng ánh mắt khó hiểu, Tuấn Kỷ cười giải thích: "Là cậu ấy không có mắt, đập phá bừa bãi. Miếng ngọc này thật ra cũng chẳng phải loại hàng quý hiếm gì. Chỉ có điều người tặng và người nhận chúng tôi chơi không nổi. Vì vậy, cậu ấy chỉ có thể hoàn trả bằng tính mạng của mình".
Ly Tâm càng nghe càng thấy khó hiểu. Ngô Sâm đứng bên cạnh lên tiếng: "Người vừa rồi là ai? Cậu quen sao?"
Tuấn Kỷ tắt nụ cười, nói một cách nghiêm túc: "Người của Tề gia". Lúc người đó thò cánh cánh tay ra đưa đồ, Tuấn Kỷ đã quan sát thấy con chim ưng màu đỏ trên cổ tay anh ta qua ánh đèn ô tô. Đó là ký hiệu đánh dấu vị trí cao thấp trong Tề gia. Vì vậy, Tuấn Kỷ mới nhanh chóng nhận lời người đó.
"Tề gia? Tiêu Vân, cậu nên cảm thấy may mắn cậu là đại thiếu gia của Phong Dương đấy". Nghe nói đến Tề gia, Ngô Sâm không khỏi giật mình.
Tiêu Vân rủa thầm trong lòng. Tề gia là hào môn lớn nhất nhì trong giới hắc đạo. Người đứng đầu nổi tiếng thủ đoạn tàn nhẫn, ra tay tàn độc, máu lạnh vô tình. Gia tộc của Tiêu Vân được coi là gia tộc hàng đầu ở bạch đạo, nhưng cũng không dám trực tiếp đối đầu Tề gia. Lần này, xem ra họ thật sự nể mặt anh. Đổi lại là người khác, chỉ e mất mạng lúc nào không biết, làm gì có chuyện ăn nói khách sáo thế. Đồng thời, bên cạnh Tiêu Vân còn có Ngô Sâm và Tuấn Kỷ, họ vuốt mặt cũng phải nể mũi hai anh bạn này.
Lời nói dễ nghe nhưng ngữ khí chẳng có ý xin lỗi chút nào. Ly Tâm nhìn chăm chú tên mặt dữ tợn đang đứng dựa vào xe của hắn. Lúc này, vẻ hung hăng đằng đằng sát khí trên mặt hắn biến mất hoàn toàn. Điều đó khiến Ly Tâm càng cảm thấy hứng thú.
Câu nói vừa rồi khiến cả đám người bỗng trở nên yên lặng. Tên mặt mũi dữ tợn tần ngần một lúc, cất giọng lạnh lùng: "Hóa ra mày có người đứng đằng sau, thảo nào hống hách thế".
Tiêu Vân nhún vai: "Tao hống hách thì làm sao?"
Lại là giọng nói của người ngồi trong xe chưa lộ diện: "Đại thiếu gia của tập đoàn Phong Dương, đương nhiên có thể hống hách rồi".
Tiêu Vân hơi sững người, bàn tay đang để trên vai Tuấn Kỷ bấm mạnh xuống, Tuấn Kỷ lắc đầu. Thân phận của Tiêu Vân chỉ có Tuấn Kỷ và Ngô Sâm biết. Tiêu Vân bề ngoài chỉ là một tay đua xe trong thế giới ngầm, không ai có thể ngờ anh là đại thiếu gia của tập đoàn Phong Dương đa quốc gia ở New York. Xem ra lai lịch của người này không đơn giản chút nào.
"Anh đã biết rồi. Vậy nói đi, rốt cuộc anh muốn gì?" Ngô Sâm khoanh tay trước ngực, nhìn về phía xe ô tô đóng kín cửa. Người này biết rõ lai lịch của bọn họ mà vẫn cố tình chặn họ lại, chứng tỏ đối phương có một thế lực rất lớn. Chỉ lạ một nỗi tại sao hắn không mở cửa xe nói chuyện.
"Theo tôi được biết, CEO của tập đoàn Phong Dương vừa ra thông báo truy nã, bắt đại thiếu gia đang bỏ trốn. Tôi nghĩ tin tức này sẽ lan truyền rất nhanh đấy".
Tiêu Vân tối sầm mặt. Bắt anh quay về kết hôn với tiểu thư gì đó, đừng có mơ. Anh vẫn chưa chơi đủ, bây giờ bảo anh đi kết hôn với tiểu thư chỉ có gia thế chẳng biết gì về cuộc sống bên ngoài, đánh chết anh cũng không chịu.
Ngô Sâm biết câu nói này có ý uy hiếp rõ ràng, anh liền mở miệng: "Điều kiện?"
"Rất đơn giản, ba ngày sau ở Washington có một cuộc đua xe. Xin đại thiếu gia Phong Dương hãy thay mặt tôi tham gia. Chúng tôi sẽ phong tỏa mọi tin tức liên quan đến đại thiếu gia, đảm bảo đại thiếu gia có thể chơi vui vẻ".
Tiêu Vân bất giác nhíu mày. Thay mặt người khác hay bản thân, anh không có ý kiến gì. Nhưng ai mà biết được liệu tin tức về cuộc đua xe phi pháp đó có giữ kín hay không. Phong Dương đâu phải nhỏ như hạt đỗ, hạt vừng. Phong Dương cũng có nguồn tin riêng của mình. Ông nội anh không phải là người dễ qua mặt.
"Đòi hỏi của anh có phải hơi lớn không?" Tiêu Vân nhìn chăm chú vào chiếc xe sang trọng màu vàng.
"Nếu chỉ phong tỏa tin tức, chúng tôi không dám mở miệng yêu cầu. Có điều, đại thiếu gia hôm qua hành động nhanh quá. Vừa mới bị thiệt thòi một chút đã đến chỗ chúng tôi đập phá. Đập phá cũng không sao, tôi có thể tạ tội với hai vị. Nhưng có một món quà tôi chuẩn bị để tặng một vị khách quý giá cũng bị đập vỡ. Chuyện này làm sao có thể không tính?"
Lời nói vừa dứt, một cánh tay thò từ trong xe đưa cho tên mặt mày dữ tợn một chiếc hộp. Tên này không dời mắt khỏi Tiêu Vân, cầm chiếc hộp bước tới đưa cho ba người.
Ba người cúi xuống mở hộp, bên trong có một màn hình ghi lại toàn cảnh Tiêu Vân đập phá và món đồ bị vỡ. Ngô Sâm nhìn Tiêu Vân bằng ánh mắt bất lực. Làm việc không gọn gàng thà đừng làm còn hơn, tự nhiên lại đi rước họa vào thân.
Tuấn Kỷ nãy giờ im lặng đột nhiên mở miệng: "Cậu ấy sẽ nhận lời, nhưng không thể đảm bảo về nhất nhì đâu".
"Không sao cả. Tôi tin danh tiếng của Phi Báo trong giới đua xe không phải loại tầm thường. Tốt lắm, tôi sẽ sắp xếp mọi việc, tuyệt đối không làm các vị thất vọng. Về thù lao tôi sẽ thanh toán sòng phẳng. Chúng ta gặp lại ở Washington".
"À đúng rồi, xin chuyển lời hỏi thăm của tôi đến phụ thân anh". Người trong xe bổ sung thêm một câu với Tuấn Kỷ.
Tuấn Kỷ đột ngột lái xe đến trước cửa chiếc xe màu vàng, anh mỉm cười lên tiếng: "Anh cũng chuyển lời hỏi thăm của tôi đến người đứng đầu nhà anh".
Vài giây sau, cửa chiếc xe màu vàng từ từ mở ra, một người đàn ông mũi cao mắt xanh khoảng trên dưới ba mươi tuổi có gương mặt lạnh lùng bước xuống, đưa tay về phía Tuấn Kỷ: "Tôi nhất định sẽ chuyển lời". Tuấn Kỷ nở nụ cười nhã nhặn bắt tay anh ta.
"Xì, thế là hết rồi, chẳng thú vị gì cả". Ly Tâm nhìn đội xe bỏ đi, thất vọng trèo lên ô tô. Tú Thủy ngồi bên cạnh mặt trắng bệch từ bao giờ, kéo tay Ly Tâm hỏi: "Hết chuyện rồi đúng không em?"
Thấy vẻ mặt tiu nghỉu của Tiêu Vân, Ly Tâm kéo Tú Thủy nhảy qua cửa xe xuống đất, chạy nhanh về phía ba người đàn ông. Cô tò mò muốn biết thứ gì khiến họ chịu thua nhanh như vậy.
Dù món quà bị đập vỡ quý giá đến mấy, nhưng nhà Tiêu Vân không phải không có tiền, làm gì đến mức phải cúi đầu nhận lời ngay với người đàn ông kia.
Thấy Ly Tâm tần ngần nhìn miếng ngọc vỡ bằng ánh mắt khó hiểu, Tuấn Kỷ cười giải thích: "Là cậu ấy không có mắt, đập phá bừa bãi. Miếng ngọc này thật ra cũng chẳng phải loại hàng quý hiếm gì. Chỉ có điều người tặng và người nhận chúng tôi chơi không nổi. Vì vậy, cậu ấy chỉ có thể hoàn trả bằng tính mạng của mình".
Ly Tâm càng nghe càng thấy khó hiểu. Ngô Sâm đứng bên cạnh lên tiếng: "Người vừa rồi là ai? Cậu quen sao?"
Tuấn Kỷ tắt nụ cười, nói một cách nghiêm túc: "Người của Tề gia". Lúc người đó thò cánh cánh tay ra đưa đồ, Tuấn Kỷ đã quan sát thấy con chim ưng màu đỏ trên cổ tay anh ta qua ánh đèn ô tô. Đó là ký hiệu đánh dấu vị trí cao thấp trong Tề gia. Vì vậy, Tuấn Kỷ mới nhanh chóng nhận lời người đó.
"Tề gia? Tiêu Vân, cậu nên cảm thấy may mắn cậu là đại thiếu gia của Phong Dương đấy". Nghe nói đến Tề gia, Ngô Sâm không khỏi giật mình.
Tiêu Vân rủa thầm trong lòng. Tề gia là hào môn lớn nhất nhì trong giới hắc đạo. Người đứng đầu nổi tiếng thủ đoạn tàn nhẫn, ra tay tàn độc, máu lạnh vô tình. Gia tộc của Tiêu Vân được coi là gia tộc hàng đầu ở bạch đạo, nhưng cũng không dám trực tiếp đối đầu Tề gia. Lần này, xem ra họ thật sự nể mặt anh. Đổi lại là người khác, chỉ e mất mạng lúc nào không biết, làm gì có chuyện ăn nói khách sáo thế. Đồng thời, bên cạnh Tiêu Vân còn có Ngô Sâm và Tuấn Kỷ, họ vuốt mặt cũng phải nể mũi hai anh bạn này.
Bình luận truyện