Đại Quốc Tặc

Chương 79: Điền thê



Rất nhiều người nhìn mẹ con Dương Cúc Hoa bị đám người Hồ quản sự ức hiếp, cô độc không nơi nương tựa, thật đáng thương, trong lòng rất là đồng tình, nhưng không ai dám tiến lên đứng ra đi ngăn lại Hồ Xuyên.

Chỉ bởi vì nó là con trai Hồ quản sự!

Cũng có mấy cái thanh niên thiếu niên nắm chặt nắm tay, nếu Hồ Xuyên vẫn không dừng tay, bọn họ liều mạng cho dù bị Hồ quản sự ghi hận cũng muốn hung hăng đánh Hồ Xuyên mập một chút.

Trong ánh mắt lão bà Điền Đại Tráng thiếu chút nữa toát ra ngọn lửa, cũng là người thứ nhất nhịn không được nữa, cắn răng dùng sức đẩy một phen đứa con lớn nhất Điền Thiết Ngưu đang ở bên cạnh mình năm nay đã mười tuổi.

Bởi vì quan hệ giữa hai nhà Điền, Hồ không tốt, cho nên bình thường Điền Thiết Ngưu cùng thằng con mập của Hồ quản sự nhìn nhau không vừa mắt, thường xuyên đánh nhau.

Lúc Hồ Xuyên đá cước thứ nhất vào trên người Tiểu Hoàng Nha, Điền Thiết Ngưu cũng đã nổi trận lôi đình, lúc này được mẫu thân cho phép, liền ha hả cười xấu xa xoa tay, thừa dịp những người lớn bắt gà trong tiểu viện hỗn loạn, vụng trộm mò tới bên Dương Cúc Hoa.

Đệ đệ Điền Thiết Oa cũng muốn tiến lên, tuy nhiên lại bị mẫu thân níu lại.

Điền gia tương đối giàu có, chẳng những có thể ăn no bụng, hơn nữa năm ngày ba bận còn có thể được ăn một bữa thịt, hơn nữa Điền Thiết Ngưu lại từ nhỏ làm việc ở đồng ruộng, cho nên khuôn mặt đen thui, vô cùng rắn chắc.

Thấy Hồ Xuyên lại định xông đi lên đánh Tiểu Hoàng Nha, nó rống lên một tiếng, sau đó giống như nghé con xông lên dùng bả vai hung hăng đánh vào trên người của Hồ Xuyên đang không hề phòng bị.

Hồ Xuyên tuy rằng rất béo, nhưng bởi vì được nuông chiều từ bé, cho nên là mập giả, trên người không có khí lực gì.

Hơn nữa năm nay chỉ có bảy tuổi, liền trực tiếp bị Điền Thiết Ngưu đụng bay ra ngoài.

Thân thể còn đang giữa không trung, liền phun một tiếng gào thét khóc lên.

Sau đó giống như bao tải rách rơi bịch xuống đất, cuộn nổi lên một trận bụi đất.

Hồ quản sự nghe thấy tiếng khóc của con, khẩn trương nhìn qua, sau đó bảo người tới ôm về.

Hồ Xuyên lúc này đã khóc nước mũi nước mắt dầm dề, được người ôm vào trong ngực, run rẩy dùng tay chỉ Điền Thiết Ngưu cáo trạng:

- Cha, là nó đánh con!

Hồ quản sự nhiều con trai, con lớn đã trưởng thành, nhưng đau lòng nhất cũng là đứa nhỏ này, liền biến sắc mặt phát hỏa.

Tuy nhiên Điền thê cũng trợn mắt trừng một cái, âm thanh lạnh lùng nói:

- Như thế nào, Hồ trang đầu ngươi còn muốn nhúng tay vào chuyện giữa trẻ nhỏ sao?

Hồ quản sự muốn nổi giận cũng không được.

Tuy rằng gã da mặt dày, nhưng thật đúng là ngượng ngùng sau khi người khác vạch trần, còn đi đánh đích đứa trẻ ức hiếp con mình.

Thấy Hồ quản sự không phản đối, Điền thê lại là hừ nói:

- Lúc con trai của ngươi đánh con bé nhà người ta ngươi trợn tròn mắt không nhìn tới, người khác nhẹ nhàng va con của ngươi một chút, thì ngươi không chịu nổi rồi?

- Hãy đợi đấy!

Nghe tiếng khóc của thằng con, Hồ quản sự oán hận vung ống tay áo:

- Hai người ở lại giết gà, mổ bụng nhổ lông thu thập xong, người còn lại đi với ta tới nhà Điền Đại Tráng bắt dê!

Nói xong lời cuối cùng, Hồ quản sự quệt miệng đắc ý liếc mắt nhìn Điền thê một cái.

Vừa nghĩ tới con dê chính mình cực cực khổ khổ mới nuôi lớn được mà lại bị mất trắng, Điền thê chính là thịt đau một trận, âm thầm cắn răng mới không lại khóc ra thành tiếng.

Tuy nhiên hốc mắt đỏ lên, nước mắt cũng không tự chủ được mà rơi xuống.

- Chúng ta cũng cùng đi về nhìn một cái.

Điền Đại Tráng thương cảm nhìn thoáng qua Dương Cúc Hoa, miệng than nhẹ, trong nhà này không có người đàn ông làm trụ cột thì không được.

- Ừ.

Điền thê giơ cánh tay lên dùng sức lau nước mắt, trong thanh âm mang theo nức nỡ nói:

- Chúng ta cũng về nhà nhìn một chút, đừng để mấy tên khốn kiếp tay chân không sạch lại tiện tay mang đi những thứ khác.

Mã Ngũ cầm theo trong tay hai gà, trên mặt nguyên bản cười tủm tỉm, nghe vậy liền hung hăng trợn mắt nhìn Điền thê một cái.

Những người này vừa rời khỏi, Dương Hải Ba và Lý Lượng liền đi vào nhà của Dương Cúc Hoa.

- Tiểu Hoàng Nha!

Dương Hải Ba thấy trên quần áo cũ nát của cô bé dính nhiều dấu chân to, trong lòng cực kỳ khó chịu, tiến lên đem Tiểu Hoàng Nha còn đang khóc gắt gao ôm vào trong lòng.

Vừa ôm lấy Tiểu Hoàng Nha, trong lòng của y lại chua xót một trận.

Bởi vì hai cánh tay chạm vào trên người Tiểu Hoàng Nha, giống như không có thịt vậy.

Tiểu Hoàng Nha đột nhiên bị Dương Hải Ba ôm lấy, lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương có chút không biết làm sao.

Trước đây khi Dương Hải Ba ôm của nó lúc nó còn nhỏ, khi đó vừa mới biết phân biệt vẫn thường xuyên hỏi mẫu thân tại sao Dương thúc thúc không tới thăm nó nữa, nhưng vài năm qua đi thì đã quên Dương Hải Ba là ai.

Dương Cúc Hoa không nghĩ tới Dương Hải Ba vòng trở về, nếu là mấy năm trước nàng khẳng định sẽ né tránh Dương Hải Ba.

Nhưng ăn vài năm đắng cay, thường xuyên bị người ức hiếp mắng chửi, vừa thấy thấy người quen dĩ vãng luôn quan tâm tới mình, liền cảm thấy một trận ủy khuất xông lên đầu, nước mắt không ngừng rơi, rốt cuộc không kìm nổi, lên tiếng khóc lớn, trong thanh âm tràn ngập bi thương.

Lý Lượng than nhẹ một tiếng, hốc mắt cũng lên men.

Một đám người đi theo phía sau Hồ quản sự trùng trùng điệp điệp đi tới trước cửa nhà Điền Đại Tráng.

Nhà Điền Đại Tráng so với nhà Dương Cúc Hoa thì cao lớn hơn rất nhiều, một loạt năm gian phòng ốc hướng nam mặt bắc, cũng không giống phòng ốc thấp bé nhà Dương Cúc Hoa, có vẻ khí phái rất nhiều, tiểu viện lại dùng gạch vuông che thành tường vây xung quanh. Lúc này, trên cửa gỗ đã bong nước sơn có treo khóa đồng, tuy rằng khóa đồng không khóa, nhưng đám người Mã Ngũ lúc trước ở nhà Dương Cúc Hoa rất là kiêu ngạo nhưng không dám tiến lên tự mình mở cửa ra.

Một nhà Điền Đại Tráng cũng không giống như Dương Cúc Hoa dễ bắt nạt như vậy!

- Mở cửa!

Hồ quản sự cũng không để mấy người của mình đang vây quanh đi mở cửa, mà vẫn đứng đợi một nhà Điền Đại Tráng đi về tới, mới lạnh lùng mở miệng hạ lệnh:

- Các ngươi tốt nhất đừng làm lỡ thời gian, bằng không tiểu thiếu gia nếu là đợi lâu tâm tình mất hứng, hừ!

Điền Đại Tráng nghe vậy bất đắc dĩ giơ tay đẩy thê tử thúc giục một phen.

Điền thê hít sâu một hơi, định tiến lên, lại bị Điền Thiết Ngưu kéo ống tay áo.

Điền Thiết Ngưu giờ phút này cúi đầu đang cắn chặt hàm răng.

- Ngoan!

Điền thê vừa mới mở miệng, nước mắt lại chảy rơi xuống, rồi khẩn trương xoay đầu dùng ống tay áo chà lau.

Sau đó cứng rắn đẩy ra bàn tay đứa con nhỏ đi lên trước, đem khóa đồng lấy xuống dưới.

Mã Ngũ cười ha hả, tiến lên đẩy cửa gỗ ra, vọt vào trước.

- Họ Mã kia, nếu trong viện ta thiếu những vật khác, lão nương sẽ cho ngươi biết mặt!

Điền thê quát một tiếng chói tai!

Vài người vốn định cùng đi theo Mã Ngũ xông vào liền lập tức chậm lại động tác.

Mã Ngũ hừ lạnh một tiếng, lúc này có Hồ quản sự chỗ dựa, gã mới không sợ.

Tuy nhiên một đôi mắt ti hí gian tà, cũng không dám ngắm loạn ở trong tiểu viện của Điền gia nữa.

- Chuồng dê ở bên kia.

Điền thê tức giận chỉ hướng chuồng dê.

Nhà Điền Đại Tráng chẳng những nuôi mấy con dê, hơn nữa còn nuôi một con trâu đực trưởng thành rất khỏe, cho nên có dựng hai chuồng đất.

- Tới đây!

Mã Ngũ đi thẳng đến chuồng dê.

Chỉ chốc lát, vài người tiến lên làm trợ thủ cho Mã Ngũ, liền bắt một con dê béo buộc chặt giơ lên mang ra.

Con này dê này đã bị hoạn rồi, về phương diện này Điền Đại Tráng có biết làm một chút.

Dê đã hoạn lại càng dễ béo lên, hơn nữa thịt thơm mềm, không giống dê đực mang theo mùi tanh.

Cũng chính vì có chiêu thức ấy, Điền Đại Tráng mới có thể nuôi dê béo.

Nếu là dê đực trưởng thành bình thường không bị thiến, Khi người bán thịt thu mua, trả giá sẽ thấp hơn rất nhiều.

Thiến dê cần động thủ vào lúc dê con còn nhỏ, trong đó cùng có kỹ xảo và bí quyết, bằng không dê con sau khi bị thương không thể chữa khỏi, sẽ chết mất.

Hồ quản sự vẫn muốn học một chiêu này, nhưng Điền Đại Tráng làm sao đồng ý dạy cho gã.

- Đợi một chút, lại đi bắt thêm một con dê béo đến!

Nhưng mà lúc này Hồ quản sự đang nằm trên nhuyễn kiệu đã ngồi thẳng dậy, lạnh lùng cười, lại hạ lệnh.

- Họ Hồ kia, ngươi đừng quá đáng!

Điền thê nghe vậy liền nổi nóng:

- Tiểu thiếu gia nói chỉ cần một con dê thôi đấy!

- Tiểu thiếu gia là nói như vậy, nhưng ai biết tiểu thiếu gia hẹn mấy người bằng hữu? Nhỡ đến lúc một con dê không đủ ăn làm sao bây giờ?

Hồ quản sự vẻ mặt âm hiểm tươi cười:

- Đương nhiên, ngươi cũng có thể ngăn trở ta, không cho Mã Ngũ bọn họ đi bắt.

- Ngươi cái đồ trời đánh...

Điền thê há mồm đang muốn chửi bối thậm tệ, tuy nhiên Điền Đại Tráng đột nhiên tiến lên, một phen dùng bàn tay che miệng thê tử lại.

Hít sâu một hơi, Điền Đại Tráng trầm giọng nói:

- Các ngươi lại đi bắt một con đi.

Ánh mắt Mã Ngũ gian tà nháy mắt sáng ngời, liền lại cười hì hì mang người nhảy vào chuồng dê.

Điền thê không ngừng giãy dụa, nhưng Điền Đại Tráng chết sống không buông tay.

Điền gia tổng cộng mới nuôi bốn con dê, hơn nữa còn có một con dê nhỏ, lần này đã bị bắt đi một nửa.

Hồ quản sự cư trên cao lạnh lùng nhìn xuống vợ chồng Điền Đại Tráng, đây là kết cục đắc tội ta!

Hồ Xuyên bị ông nội nắm tay, cũng cùng đi qua, thấy thế muốn vỗ tay cười to, nhưng bị ánh mắt Điền Thiết Ngưu trừng nhìn trở về.

Đến tận khi Hồ quản sự mang theo một đám người rời khỏi, Điền Đại Tráng mới buông thê tử ra.

Điền thê được tự do xong, lập tức đưa tay đấm lung tung ở trên người Điền Đại Tráng một trận, phát ra tiếng vang bịch bịch, rất hiển nhiên, xuống tay rất nặng, miệng còn mắng:

- Ngươi tại sao phải ngăn ta? Đó là hai con dê a, nhà chúng ta tổng cộng mới có ba con lớn một con nhỏ đấy. Hai con dê, mỗi cân thịt dê mười lăm văn, mỗi con dê khoảng bốn mươi cân thịt, đó chính là một lượng bạc, lại hai trăm văn ngân a!

Điền thê miệng khóc hô, lại đánh lại náo về phía Điền Đại Tráng.

Điền Đại Tráng vẫn cúi đầu vẻ mặt im lặng, một lát sau, còn bị thê tử cào ở trên mặt vài vết máu.

Điền Thiết Ngưu mới mười tuổi lớn lau nước mắt

- Không phải lỗi của cha, là Hồ trang đầu rất xấu rồi!

- Là lỗi của cha, cha vô dụng, không có năng lực bảo hộ mẹ con các con, không để cho người khác ức hiếp.

Điền Đại Tráng suy sụp nói.

Điền thê oa một tiếng liền ôm chặt lấy nam nhân nhà mình.

Điền Thiết Oa nhỏ hơn cũng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cất tiếng khóc lớn.

Người một nhà ở trong viện khóc một trận, Điền thê buông ra chồng mình, vừa nhỏ giọng mắng vừa thu thập sân.

Nhưng vào lúc này, cửa viện bị đẩy ra, một tiểu cô nương chạy vào.

- Tiểu Hoàng Nha?

Điền Thiết Oa và Tiểu Hoàng Nha lớn bằng nhau, bình thường cũng chơi đùa cùng một chỗ, lau khô nước mắt tiếp đón.

Điền Đại Tráng nhìn đến bóng dáng Tiểu Hoàng Nha, mày rậm vừa nhíu, tuy nhiên vẫn nhìn về phía thê tử.

Điền thê đang quét rác cánh tay cứng đờ, quay đầu lại, cũng nhìn thấy chồng đang nhìn mình.

Nàng trầm mặc cúi đầu, sau một lúc lâu, ném xuống cái chổi, xoay người đi phòng nhỏ chứa lương thực.

Điền Đại Tráng khóe miệng lộ ra một chút tươi cười vui mừng.

Chỉ chốc lát, Điền thê đi ra, trong tay mang thêm một túi bố, bên trong chứa mấy cân lương thực.

Bình thường Điền gia vẫn thường xuyên trợ giúp mẹ con Dương Cúc Hoa, có khi cho một ít thức ăn, có khi Điền Đại Tráng thân thể rắn chắc đi sang giúp đỡ làm một ít việc nặng nhọc.

Điền thê lập tức đi tới cạnh Tiểu Hoàng Nha, tuy nhiên mắt nhìn quần áo trên người Tiểu Hoàng Nha cũ nát đã ngắn cũn, lộ hết cổ chân, cau mày lại, mang theo túi bố xoay thân đi trở về nhà giữa.

Điền Đại Tráng thần sắc ngẩn ra, há miệng thở dốc, nhưng cũng không nói gì cả, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng thở dài.

Hôm nay nhà mình cũng là phá tài, trong lòng thê tử chịu khổ sở, không muốn giúp mẹ con Dương Cúc Hoa một phen cũng là bình thường.

Tuy nhiên gà trong nhà bị bắt đi, nếu là nhà mình không giơ tay giúp đỡ, mẹ con các nàng sợ là sẽ đói bụng.

Điền Đại Tráng nghĩ đợi lát nữa thừa dịp thê tử không chú ý, chính mình đưa chút lương thực qua đó.

Nhìn lại Tiểu Hoàng Nha gầy nhỏ, vẻ mặt Điền Đại Tráng đầy thương tiếc.

Hồi trước Tiểu Hoàng Nha mới tới nông trang vừa trắng vừa mềm, người gặp người thích đó a, vừa mới qua vài năm!

Lúc này rèm cửa nhấc lên, Điền thê lại đi ra.

๑๑۩۞۩๑๑

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện