Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch
Chương 76
Hạ Băng Khuynh cắn môi, mắt nhanh chóng đỏ lên.
Mấy người đang ngồi thấy Hạ Băng Khuynh sắp khóc, muốn lên tiếng an ủi, lại sợ chọc phải người như diêm vương kia, mọi người đều muốn mà không dám nói, đồng cảm nhìn cô.
“Làm phiền rồi!”
Hạ Băng Khuynh nói mang theo âm mũi, nói xong nhanh chóng rời đi.
Đứng trên hành lang, mắt đầy chất lỏng trong suốt.
Lúc này, cô thật sự cảm thấy bất lực!
Trong phòng.
“Không phải 100 thôi sao, đáng không.”
“Nha đầu đó lúc đi, cũng sắp khóc rồi.”
“Lúc này tối khuya, cô ấy lại đi mượn tiền cậu, nhất định có chuyện gấp, cậu như vậy, không sợ cô ấy xảy ra chuyện, nếu có tổn thương gì, hối hận cũng không kịp.”
Câu cuối nhắc nhở Mộ Nguyệt Sâm.
Tối rồi, cô mượn 100 làm gì?
Tức giận đối với cô làm che lấp lí trí của anh, anh để bài trong tay xuống: “Không đánh nữa!”
Đứng dậy, ra ngoài.
Bên ngoài đã không còn hình bóng Hạ Băng Khuynh.
Tăng nhanh bước chân ra sảnh trước, cô kêu 1 người làm nữ lại: “Thấy Hạ Băng Khuynh không!”
“Tôi thấy tiểu thư Băng Khuynh chạy ra rồi!” Nữ hầu chỉ cửa lớn nói.
Không lẽ nha đầu chuẩn bị bỏ nhà đi.
Mộ Nguyệt Sâm đi ra ngoài.
Ngoài cửa lớn.
“Cô nói đùa gì, tôi ở đây đợi nửa tiếng, vậy mà nói không có tiền, cô nương, đi xe chùa cũng không phải là đi như vậy.” Cũng khó trách tài xế tức giận, quá thời gian giao ban không nói, còn không lấy được tiền xe, đối lại là ai không tức.
Hạ Băng Khuynh khó xử, đưa túi đồ trong tay qua: “Đây là đồ mới tôi mua, hay là cầm lấy tiền xe.”
Tài xế trừng mắt: “Cô đùa à, tôi ông già lấy đồ nữ làm gì.”
Lúc tức giận, ông đánh cái rơi quần áo trong tay cô xuống.
Hạ Băng Khuynh bị dọa, lùi 1 bước: “Thật xin lỗi, hay là mai chú quay lại, con trả gấp 3.”
“Không được!” Tài xế cứng rắn nói, hôm nay đã tính xu tiền xe, đừng mong đến ngày mai.
“Hay là chú cầm cmnd của con, chú tài xế, xin tin con, con không chạy đâu.” Hạ Băng Khuynh nghĩ mọi cách.
“Tôi nói cô sống nhà to vậy, sao đến 100 cũng không có, cô đang chơi tôi sao?” Tài xế cũng không kiên nhẫn rồi.
“...” Hạ Băng Khuynh không đáp được.
Đúng vậy! Nhà thì to, nhưng dù sao cũng không phải nhà cô.
Nhìn mặt nhỏ cô rối lên, cực kỳ đáng thương, tài xế cũng tức giận, không thể cho đi xe chùa, cũng không thể cứ thế rời đi.
Bên ngoài ồn ào kinh động đến bảo vệ trực ban.
Anh đi ra, hiểu chuyện rồi, trả tiền giúp Hạ Băng Khuynh.
Tài xế lúc này mới chịu đi.
“Cảm ơn anh!” Hạ Băng Khuynh thành khẩn cảm ơn.
“Không cần gấp, không phải nhiều tiền gì, tối trực ban không nhiều người, bên trong bọn tôi nhất thời không phát hiện chuyện bên ngoài, vẫn mong cô đừng nói đại thiếu phu nhân, nếu không chúng tôi đều bị đuổi.”
“Làm sao có thể, đều nhờ anh, tiền mai tôi trả!”
Hạ Băng Khuynh cười với anh, nụ cười đẹp đẽ thanh thuần khiến bảo vệ không ngăn được ngây người, mặt đều đỏ lên.
Anh nhìn đồ dưới đât: “Tôi nhặt giúp cô!”
“Không cần đâu, đại ca, anh về trực ban đi, tôi tự nhặt được.” Hạ Băng Khuynh nhặt đồ lên, vỗ vỗ bụi dính trên đó.
Ngẩng đầu lên, thấy Mộ Nguyệt Sâm hai tay bỏ túi đứng ở cửa sắt.
- -------- ----------
Mấy người đang ngồi thấy Hạ Băng Khuynh sắp khóc, muốn lên tiếng an ủi, lại sợ chọc phải người như diêm vương kia, mọi người đều muốn mà không dám nói, đồng cảm nhìn cô.
“Làm phiền rồi!”
Hạ Băng Khuynh nói mang theo âm mũi, nói xong nhanh chóng rời đi.
Đứng trên hành lang, mắt đầy chất lỏng trong suốt.
Lúc này, cô thật sự cảm thấy bất lực!
Trong phòng.
“Không phải 100 thôi sao, đáng không.”
“Nha đầu đó lúc đi, cũng sắp khóc rồi.”
“Lúc này tối khuya, cô ấy lại đi mượn tiền cậu, nhất định có chuyện gấp, cậu như vậy, không sợ cô ấy xảy ra chuyện, nếu có tổn thương gì, hối hận cũng không kịp.”
Câu cuối nhắc nhở Mộ Nguyệt Sâm.
Tối rồi, cô mượn 100 làm gì?
Tức giận đối với cô làm che lấp lí trí của anh, anh để bài trong tay xuống: “Không đánh nữa!”
Đứng dậy, ra ngoài.
Bên ngoài đã không còn hình bóng Hạ Băng Khuynh.
Tăng nhanh bước chân ra sảnh trước, cô kêu 1 người làm nữ lại: “Thấy Hạ Băng Khuynh không!”
“Tôi thấy tiểu thư Băng Khuynh chạy ra rồi!” Nữ hầu chỉ cửa lớn nói.
Không lẽ nha đầu chuẩn bị bỏ nhà đi.
Mộ Nguyệt Sâm đi ra ngoài.
Ngoài cửa lớn.
“Cô nói đùa gì, tôi ở đây đợi nửa tiếng, vậy mà nói không có tiền, cô nương, đi xe chùa cũng không phải là đi như vậy.” Cũng khó trách tài xế tức giận, quá thời gian giao ban không nói, còn không lấy được tiền xe, đối lại là ai không tức.
Hạ Băng Khuynh khó xử, đưa túi đồ trong tay qua: “Đây là đồ mới tôi mua, hay là cầm lấy tiền xe.”
Tài xế trừng mắt: “Cô đùa à, tôi ông già lấy đồ nữ làm gì.”
Lúc tức giận, ông đánh cái rơi quần áo trong tay cô xuống.
Hạ Băng Khuynh bị dọa, lùi 1 bước: “Thật xin lỗi, hay là mai chú quay lại, con trả gấp 3.”
“Không được!” Tài xế cứng rắn nói, hôm nay đã tính xu tiền xe, đừng mong đến ngày mai.
“Hay là chú cầm cmnd của con, chú tài xế, xin tin con, con không chạy đâu.” Hạ Băng Khuynh nghĩ mọi cách.
“Tôi nói cô sống nhà to vậy, sao đến 100 cũng không có, cô đang chơi tôi sao?” Tài xế cũng không kiên nhẫn rồi.
“...” Hạ Băng Khuynh không đáp được.
Đúng vậy! Nhà thì to, nhưng dù sao cũng không phải nhà cô.
Nhìn mặt nhỏ cô rối lên, cực kỳ đáng thương, tài xế cũng tức giận, không thể cho đi xe chùa, cũng không thể cứ thế rời đi.
Bên ngoài ồn ào kinh động đến bảo vệ trực ban.
Anh đi ra, hiểu chuyện rồi, trả tiền giúp Hạ Băng Khuynh.
Tài xế lúc này mới chịu đi.
“Cảm ơn anh!” Hạ Băng Khuynh thành khẩn cảm ơn.
“Không cần gấp, không phải nhiều tiền gì, tối trực ban không nhiều người, bên trong bọn tôi nhất thời không phát hiện chuyện bên ngoài, vẫn mong cô đừng nói đại thiếu phu nhân, nếu không chúng tôi đều bị đuổi.”
“Làm sao có thể, đều nhờ anh, tiền mai tôi trả!”
Hạ Băng Khuynh cười với anh, nụ cười đẹp đẽ thanh thuần khiến bảo vệ không ngăn được ngây người, mặt đều đỏ lên.
Anh nhìn đồ dưới đât: “Tôi nhặt giúp cô!”
“Không cần đâu, đại ca, anh về trực ban đi, tôi tự nhặt được.” Hạ Băng Khuynh nhặt đồ lên, vỗ vỗ bụi dính trên đó.
Ngẩng đầu lên, thấy Mộ Nguyệt Sâm hai tay bỏ túi đứng ở cửa sắt.
- -------- ----------
Bình luận truyện