Chương 11: Kính trà
Mùa hè hừng đông sớm, Hà Hoa mở mắt thì biết trời đã sáng, nàng cảm thấy trên người có chút không thoải mái, nhưng không nghiêm trọng lắm, nghĩ đến đêm qua Sở Phong Thu ôn nhu, trong lòng liền một trận ngọt ngào, nhìn gương mặt Sở Phong Thu bên cạnh, nghĩ mình kỳ thật rất may mắn a. Đời trước cũng chưa nghĩ tới có thể tìm được một người chồng vừa anh tuấn lại ôn nhu thế này, đời này mới vừa bắt đầu, không phí cái gì liền gặp được một người đàn ông tốt, còn tiến nhanh tới hôn nhân!
Mặt Hà Hoa cách Sở Phong Thu rất gần, có thể rõ ràng nhìn thấy lông mi Sở Phong Thu rất dài, tuy rằng dài nhưng cũng không làm cho hắn có vẻ nữ tính, nàng vươn tay nhẹ nhàng chạm vào, thấy lông mi kia có chút cứng rắn liền cong cong, nàng nhịn không được liền nở nụ cười.
Tiếng cười còn chưa có dứt, đã bị người cầm tay, sau đó cặp mắt có lông mi thật dài cũng mở, một đôi mắt đen sáng ngời nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo ý cười.
"Chàng tỉnh rồi." Lúc đầu Hà Hoa có chút ngượng ngùng, sau đó đột nhiên nghĩ đây chính là chồng của mình, có cái gì ngượng ngùng, nghĩ như vậy, mí mắt nàng vốn đang cúi xuống bỗng chốc lại ngước lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Sở Phong Thu, nghĩ rằng có thế này mới đúng, chồng của mình đẹp trai như vậy, vì sao không nhìn!
Sở Phong Thu cảm thấy cô vợ nhỏ của mình thật sự rất có ý tứ, sau khi thẹn thùng qua đi liền càng lớn mật, phi thường phù hợp tính cách con người của nàng, nhấc chân đá người lấy dao chém người, hắn thích.
"Tỉnh. Vất vả nàng, hiện tại có mệt hay không? Ta xoa xoa thắt lưng cùng chân cho nàng nhé?" Sở Phong Thu nói, mẹ hắn nói với hắn đừng làm Hà Hoa quá mệt, nhưng ngày hôm qua cảm giác thật sự rất tốt, hắn liền làm thêm hai lần, vừa mới kết thúc Hà Hoa liền ngủ luôn, khẳng định là rất mệt.
Mặt Hà Hoa đỏ lên, nhanh chóng ngồi dậy nói: "Không sao hết!" Ngồi lên mới phát hiện trên người cái gì cũng không có mặc, lập tức lại kéo chăn nằm xuống.
Sở Phong Thu nhịn không được cười.
Hà Hoa cắn răng, muốn cười thì cười đi, lập tức để cho hắn xoa chân xoa thắt lưng cho mình, vừa rồi ngồi lên đột ngột như vậy, thật đúng cảm thấy thắt lưng toan đau.
Khúc Hồng Bố ở bên ngoài nghe tiếng cười Sở Phong Thu, khẽ hừ nhẹ một tiếng, phải biết rằng Sở Phong Thu ở trong nhà này rất ít cười, cười ra tiếng như vậy, cười khoái trá như vậy liền càng không có. Liền nghĩ đến bọn họ vợ chồng tốt đẹp, trong lòng Khúc Hồng Bố dâng lên từng cơn khó chịu.
Khúc Hồng Bố ở trong sân vừa làm việc, vừa không ngừng làm ra tiếng động lớn, la mắng con trai Thụ Căn một chút. Thụ Căn bình thường là bảo bối trong nhà, bị người la mắng như vậy lập tức mặc kệ, ngao ngao khóc lên, lăn lộn đầy đất, sau đó Sở Tuấn Tài đi tới dỗ cháu nội, Sở Đại Bảo đi dỗ vợ, trong lúc nhất thời trong tiểu viện Sở gia rất náo nhiệt.
Thương thị đang ở trong bếp nấu cơm, nghe được âm thanh bên ngoài liền nhíu mày.
Hà Hoa đã thức dậy, đang rửa mặt, nghe được giọng nói bên ngoài cũng không để ý, nàng sống ở nông thôn từ nhỏ đến lớn, sớm thấy qua loại trường hợp này, nếu quan hệ tốt cùng với mấy người kia, nàng tự nhiên sẽ nhanh đi ra khuyên vài câu, nhưng hiện tại biết rõ mấy người kia luôn khi dễ mẹ chồng và chồng của mình, nàng mới không để ý tới.
Sở Phong Thu thấy sắc mặt Hà Hoa không thay đổi, đem nàng ôm vào trong ngực, nói: "Bọn họ náo kệ bọn họ, nhưng về sau nếu náo đến trên đầu nàng, nàng không cần nhẫn, ta và mẹ đều đứng về phía nàng."
Hà Hoa gật gật đầu, chỉ cần mẹ chồng của mình cùng trượng phu đứng về phía mình, trong nhà này lại nhiều chuyện phiền toái nàng còn không sợ. Hừ, đem nàng chọc nóng nảy, nàng sẽ nghĩ biện pháp mang theo mẹ chồng cùng tướng công đi ra ngoài sống, sống cuộc sống vui vẻ, để cho mấy người kia một chút râu ria cũng dính không được!
"Nhị đệ, nhị đệ muội, các ngươi đã thức chưa? Đi lên kính trà cho cha mẹ đi! Kính xong trà rồi chúng ta ăn cơm, cháu các ngươi đã đói bụng, vừa rồi bị ta dạy dỗ một chút đó!" Khúc Hồng Bố ở ngoài cửa hô, giọng nói cũng không nhỏ, phỏng chừng hàng xóm bên cạnh đều có thể nghe được.
Khúc Hồng Bố muốn để cho hàng xóm đều biết đến Hà Hoa này là một đứa lười biếng, sớm tinh mơ còn không thèm dậy, ngày đầu tiên tân hôn liền quấn quít lấy chồng của mình, không phải một người vợ hiền!
Sở Phong Thu nhướng mày, cũng không trả lời, nắm tay Hà Hoa ra cửa phòng.
Khúc Hồng Bố vừa thấy Sở Phong Thu nắm tay Hà Hoa, tươi cười trên mặt lập tức cứng đờ, rất nhanh liền khôi phục, cười nói: "Nhị đệ nhị đệ muội đã chuẩn bị tốt, vậy kính trà đi, kính trà xong rồi chúng ta ăn cơm! Đây chính là bữa cơm đầu tiên của cả nhà chúng ta, nên ăn hòa hòa hảo hảo!"
Khúc Hồng Bố vừa nói vừa đánh giá Hà Hoa, thấy Hà Hoa mặc quần áo giống ngày hôm qua, có lẽ là người gặp việc vui mừng, tuy rằng không có bôi son phấn như ngày hôm, nhưng mặt vẫn là đỏ bừng, mang theo một loại thẹn thùng của tân nương mới gả, làm cho gương mặt nàng vốn có vài phần thanh tú liền biến thành thập phần đoạt ánh mắt người. Khúc Hồng Bố nắm chặt tay, khi cảm thấy trong lòng bàn tay đều bị móng tay kháp đau, có thế này mới thả lỏng ra.
Thời điểm kính trà, trên mặt Sở Tuấn Tài không có một tia tươi cười gì, nhưng không khó xử Hà Hoa, cho một cái bao đỏ, nắm nắm bên trong cũng chỉ mấy văn tiền. Thương thị cũng là vẻ mặt tươi cười, vui sướng uống trà xong, sau đó cho một cái bao vải đỏ.
"Nhị đệ muội, không biết mẹ cho muội thứ tốt gì, cũng mở ra để cho chúng ta nhìn xem a, tẩu thấy bao vải đỏ kia, khẳng định không phải chỉ mấy văn tiền. Sẽ không phải là trang sức đi? Thời điểm tẩu qua cửa mẹ cũng chưa cho tẩu, cũng thật đau nhị đệ muội." Khúc Hồng Bố vẫn cứ cười, ánh mắt lại nhanh nhìn chằm chằm bao vải đỏ trong tay Hà Hoa.
Ánh mắt Sở Tuấn Tài và Sở Đại Bảo cũng nhìn qua, đồ Thương thị cũng là của bọn họ, cho Hà Hoa đã không phải là của bọn họ, nhưng bọn họ cũng không thể đang lúc này ngăn đón, cho nên chỉ có thể nhìn Khúc Hồng Bố bới lông tìm vết.
Thương thị nói: "Lúc trước ta là chưa cho, nhưng cha chồng ngươi đã cho, hôm nay cha chồng ngươi chưa cho nhị đệ muội, ta cho nhị đệ muội ngươi, cũng coi như huề nhau, ngươi đừng ủy khuất. Nàng có người đau, ngươi cũng không phải không có người đau."
Trong lòng Khúc Hồng Bố một trận xấu hổ, vì câu nói cuối cùng kia của Thương thị, tuy rằng Thương thị chưa nói sổ toẹt ra, nhưng chuyện này làm cho người ta nghĩ như thế nào a, Thương thị mẹ chồng này đau con dâu, Sở Tuấn Tài cha chồng này đau con dâu tính ý tứ gì?! Nhưng thị cũng không thể cãi lại, cãi lại càng không đẹp mắt, hơn nữa cho dù xem ở trên mặt mũi Sở Phong Thu, thị cũng không dám đắc tội Thương thị, thị còn chưa muốn cho Sở Phong Thu chán ghét chính mình.
"Xem mẹ nói kìa, con nào có ủy khuất, chính là trêu ghẹo nhị đệ muội một chút. Nhị đệ muội, muội nên cất kỹ đồ mẹ đưa, về sau cố gắng hiếu kính mẹ, nếu không hiếu kính bà, thì đúng là không có lương tâm."
"Chuyện này không cần đại tẩu nói, ta về sau khẳng định sẽ cố gắng hiếu kính mẹ, mẹ cũng thích ta mà, nếu không làm sao có thể vui vẻ muốn ta làm con dâu của bà chứ? Có phải hay không, mẹ?" Hà Hoa cười tủm tỉm nhìn Thương thị, tư thái của cô con gái nhỏ, có chút làm nũng, có chút kiêu ngạo.
Thương thị vui vẻ, cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy, ta liếc mắt một cái liền thích Hà Hoa chúng ta."
Sở Phong Thu nhìn cô vợ nhỏ cùng mẹ, trên mặt cũng lộ ra tươi cười.
Trong lòng Khúc Hồng Bố lại một trận thầm hận.
Nhưng Sở Tuấn Tài và Sở Đại Bảo không có gì oán hận, bất quá cũng không tự tại, cửa hôn sự này cũng không phải là bọn họ muốn, nghĩ đến Sở Phong Thu vì thú người vợ này mà náo chuyện trong nhà, hai người thực không có tâm tình vui vẻ gì.
Kính trà cho cha mẹ xong, lại chào đại ca đại tẩu, hai người cũng đều cho bao đỏ, bên trong cũng là phóng mấy văn tiền. Về phần đáp lễ không cần cho, ở bọn họ nơi này, nàng dâu mới chỉ cần đáp lễ cho trưởng bối, tựa như Hà Hoa làm một đôi giày cho Sở Tuấn Tài, cho Thương thị một bộ quần áo. Bất quá Hà Hoa làm trưởng bối, nhưng phải tặng đồ cho tiểu bối, nhưng lại không thu được đáp lễ. Cũng may Sở gia chỉ có một đứa nhỏ Thụ Căn.
Hà Hoa cho Thụ Căn một cái bao đỏ, bên trong là mấy văn tiền, lại cho hắn một cái bao nhỏ, bên trong có một ít kẹo.
Thụ Căn đem bao đỏ nhét vào túi tiền, ôm kẹo, miệng chu chu, nói: "Nhà Nhị Hổ Tử cũng cưới nàng dâu mới, nhưng thím nó làm cho nó bộ quần áo mới! Sao ta không có?! Ngươi không cho ta, ta sẽ không gọi ngươi là thím!"
Sở Phong Thu cùng Thương thị cùng nhíu mày, nhưng Hà Hoa không tức giận, tuy rằng đứa trẻ này không hiểu chuyện lắm, ai, cha mẹ cùng ông nội nó liền có biết chuyện đâu? Cũng không phải nhà nàng, nàng không so đo. Nàng cười nói: "Nàng dâu nhà Nhị Hổ Tử cũng mua cho nó kẹo sao? Cũng cho nó bao đỏ sao?"
Thụ Căn lắc đầu.
Hà Hoa nói: "Kẹo này cùng mấy văn tiền cũng không ít hơn so với quần áo mới kia, con cầm cho nó xem, nó cũng sẽ hâm mộ con. Nếu con đem kẹo đưa cho những bạn khác ăn, bọn họ sẽ càng thích con, càng thích con hơn so với việc con mặc vào một bộ quần áo mới. Không tin con liền thử xem, bất quá con bỏ được đem kẹo cho người khác ăn sao? Nếu luyến tiếc, thì thôi đi."
"Con bỏ được!" Thụ Căn lớn tiếng nói, nghĩ đến mấy đứa trẻ khác sẽ càng thích mình hơn, còn thích hơn Nhị Hổ Tử, nó liền cao hứng, cảm thấy người thím này đối với chính mình thật tốt. "Thím, thím thật tốt, cho con kẹo ngon!"
Khúc Hồng Bố tức giận, nghĩ : sao bản thân lại có một đứa con ngốc vậy, bị lừa đều không biết! Sao bản thân mình thông minh lại sinh ra một tên ngốc? Nhất định là di truyền từ cha nó! Nhìn Sở Đại Bảo bên cạnh, trong lòng Khúc Hồng Bố một trận chán ghét! Nghĩ: rõ ràng cùng một cha sinh ra, sao hắn không tuấn mỹ, thông minh, có năng lực giống như Sở Phong Thu vậy nhỉ?!
Thuận lợi kính trà xong, sau đó ăn cơm.
Ngày đầu tiên tân hôn Hà Hoa liền bắt đầu cuộc sống vừa ngọt ngào ấm áp, vừa lục đục với nhau.
Bình luận truyện