Cuộc Chiến Trạch Nam

Chương 10



Thư Muội Dao sau khi về nhà, trốn vào phòng khóc đã lâu.

Chuyện rõ ràng đã qua nhiều năm rồi, nhưng miệng vết thương một khi bị rách ra, vẫn đau đớn như trước.

Quá khứ nhục nhã hiện về, trong lòng cô, nhất thời nhớ lại lớp 11 năm ấy, một cô gái không thu hút vĩnh viễn núp ở góc phòng học.

Cô không muốn nhóm chị em an ủi mình, cô cảm thấy quá khứ nhục nhã bị chị em thân thiết nhìn thấy, sẽ càng khó chịu, chỉ muốn một mình yên ổn liếm vết thương cũ.

Chung Hân Di về nhà, đã vụng trộm gọi điện thoại cho anh trai cáo trạng.

Không bao lâu Chung Ấn Nghiêu liền chạy đến, gian nhà trọ đàn ông đến không được vào này, vì trường hợp đặc biệt mà mở cửa cho anh.

Anh đi đến trước cửa phòng bạn gái, nhẹ nhàng gõ.

“Tiểu Dao?”

Chậm chạp không thấy tiếng đáp lại, anh lại gõ cửa vài cái.

“Tiểu Dao, anh vào nhé.” Vài lần không được, cuối cùng anh đành tuyên cáo, trực tiếp mở cửa tiến vào.

Trong phòng, Thư Muội Dao nằm lì trên giường, không nhúc nhích.

Anh đi qua, ngồi trên giường, trực tiếp ôm lấy cô từ phía sau.

“Em yêu, đã xảy ra chuyện gì?” Anh ở bên tai cô nhẹ hỏi.

Thân nhiệt bạn trai kề sát, nước mắt Thư Muội Dao lại chảy càng nhiều.

Cô nói không nên lời nói.

“Tiểu Dao…… Tiểu Dao…… Tiểu Dao……” Chung Ấn Nghiêu cũng không thúc giục cô, chỉ ôm cô thật chặt, dịu dàng gọi, “Cô gái nhỏ đáng yêu của anh, là ai chọc giận em?”

Anh đùa với cô, ôm ôm thắt lưng cô, hôn nhẹ hai má cô, tùy ý cô phát tiết nước mắt, vẫn ở bên cô.

Thẳng đến khi cô khóc đủ, tỉnh táo lại, anh vẫn ôm cô, tự độc thoại một đống câu không liên quan tới nhau với cô.

Cô lên tiếng, trong sự ôm ấp của anh giãy dụa xoay người.

Đối diện Chung Ấn Nghiêu, là đôi mắt khóc sưng to như quả hạch đào, cùng cái mũi đỏ rực như chú hề.

“Không có việc gì, có anh ở đây.” Anh hôn mí mắt cô, lại ôm cô vào trong lòng.

Mũi Thư Muội Dao lại một trận chua xót, nhưng không phải thương tâm, mà là cảm động.

“Em trước kia thực xấu……” Thanh âm cô còn mang theo nghẹn ngào.

“Nói bậy, em xinh đẹp nhất.” Anh tuyệt đối mù quáng ủng hộ.

Cô nhất thời nín khóc mỉm cười.

“Em trước kia rất không tự tin…… Hiện tại đỡ hơn một chút…… Nhưng nếu gặp lại những người đó…… Em vẫn…… Vẫn…… Không có cách nào……”

Nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, Chung Ấn Nghiêu kiên nhẫn nghe cô tự bạch.

“Em cũng không có làm chuyện xấu…… Vì sao cứ muốn trêu cợt em……”Nói xong, nước mắt lại rơi xuống. “Em muốn né tránh cũng không được sao?”Đã qua nhiều năm như vậy, những người đó còn nghĩ rằng cô là “Con cóc ghẻ” kia? Tên kia còn tưởng rằng một hai câu có thể làm cô chủ động mở ra trái tim, tim phổi cái gì cũng đào ra cho hắn sao?!

Bạn gái níu chặt quần áo anh, chôn trong lòng anh khóc thảm thiết, trái tim Chung Ấn Nghiêu, giống như miếng vải bị cô nắm trong tay, cả người căng thẳng.

Anh cũng từng không tự tin, nhưng anh thần kinh thô, chỉ ngây ngốc cho qua chuyện, nhưng Tiểu Dao thì khác, cô yếu ớt, chỉ biết tự mình kiềm nén.

Đột nhiên, anh cảm thấy một cơn giận dữ dưới đáy lòng thiêu đốt.

Tính tình anh tốt, nhưng không có nghĩa là không biết tức giận, rất nhiều chuyện không so đo, bởi vì cho rằng những chuyên đó không quan trọng, anh có thể không thèm để ý mình bị người khác trêu đùa, nhưng không thể để bạn gái bị ủy khuất, ở trước mặt anh khóc đến sướt mướt.

Bạn gái chỉ có một là để che chở trong lòng bàn tay, thân là bạn trai anh không bảo vệ cô, thì ai bảo vệ?

Trong cơ thể một bộ phận luôn ẩn núp nào đó thức tỉnh, anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Mọi việc đều đã qua rồi, có anh ở đây.” Anh sẽ không để người khác lại có cơ hội tổn thương cô.

Tuấn dung luôn lộ vẻ mặt tươi cười, lúc này trở nên âm trầm.

***

“Kỹ sư điện tử Minh Thăng?” Tiền Quán Kiệt cả người nằm trên sô pha, hai chân bắt chéo để trên bàn, lười biếng nhắc lại.

Tứ đại đầu sỏ của Ngải Bảo, hiện tại đang họp trong văn phòng hắn.

Trả thù, loại chuyện ăn miếng trả miếng này, từ trước đến giờ không nằm trong phạm vi lĩnh vực của Chung Ấn Nghiêu, vì thận trọng, anh tổ chức hội nghị, hỏi ý kiến vài vị bạn tốt.

“Tên là Trương Giản Lượng, dáng người trung đẳng, thân cao khoảng 175 đến 178……”

Anh sơ lược nói lại những thông tin lấy được từ em gái, nhưng đơn giản hóa chuyện lúc bạn gái học trung học, chỉ nói cô bị tên đáng chết kia khi dễ — hơn nữa bây giờ còn mặt dày muốn theo đuổi cô.

“Rất đơn giản nha, viết thư đe dọa, gửi cho cấp cao của công ty hắn. Nếu không thì tra xét nội dung công việc của hắn, xem có thể khiến hắn chết được hay không.” Tiền Quán Kiệt nói thật nhẹ nhàng đơn giản. Loại tiết mục chém giết đấu đá nhau, hắn khá quen thuộc. “A Dã, cậu nói sao?” Hắn hỏi người đang chat qua webcam kia.

“Nói?” Chu Luật vẻ mặt muốn giết người. “Chuyện yêu đương không có trong phạm vi công việc tớ phụ trách, lần sau mà dùng danh nghĩa họp hành là tớ sẽ trở mặt đấy.” Nếu ánh mắt có thể giết người, ba người trong văn phòng đã bị chém thành ngàn mảnh.

“Mùa xuân tươi đẹp cuối cùng cũng đến đây, cậu không giúp chút là không được rồi.” Trước mắt trong bốn bọn họ chỉ có mình hắn cưới được vợ, người có tiếng nói phân lượng nhất lại không cho chút ý kiến chẳng phải là quá không có lương tâm rồi?

Chu Luật cũng không thoải mái vò vò mái tóc hơi dài. “Giúp việc gì? Người phụ nữ của mình tự mình coi trọng là được, thấy người nào không muốn sống nghĩ muốn nhúng chàm thì vung đấm cảnh cáo, đơn giản thế thôi.” Người này lớn lên âm nhu tuấn mĩ dễ nhìn, nhưng từ xưa tới nay lại rất tôn sùng sức mạnh tốc chiến tốc thắng.

Tiền Quán Kiệt cùng Chung Ấn Nghiêu nhìn nhau.

Muốn A Nghiêu vung đấm? Vị CEO Chu Luật này của bọn họ hình như ở miền nam phơi nắng hơi nhiều, đến hỏng đầu rồi.

“Đi theo bạn gái cậu tới vài nơi biểu thị quyền sở hữu của cậu với cô ấy trước bàn dân thiên hạ, cho bọn họ biết hầu bao cậu đầy hơn so với bọn hắn, nắm đấm lớn hơn bọn hắn, hậu thuẫn so với bọn hắn vững vàng hơn, tùy thời có thể giết chết bọn họ, như thế sẽ không người nào dám làm loạn.” Nếu thật sự còn dám làm bậy, vậy không cần nói tốt cái gì nữa, trực tiếp đánh gục đối phương.

Ngắn gọn thanh thoát cho ý kiến xong, Chu Luật vẻ mặt không kiên nhẫn đứng lên. “Được rồi, tớ phải đi phụng bồi con đây.” Nói xong, lập tức kết thúc chat webcam.

Lại liếc mắt nhìn Chung Ấn Nghiêu một cái, Tiền Quán Kiệt nhún nhún vai. “Tán thành.”

“Thứ nhất, ba điểm kia không thành vấn đề, nhưng cậu thấy nắm đấm của tớ có thể lấy ra phân cao thấp không?” Không hiểu được rốt cục hai người này nói thật hay giả vờ với anh nữa.

Mặc dù khi cần thiết, tặng đối phương hai vòng đen anh hẳn là làm được, nhưng bản thân chỉ sợ cũng không đòi được tiện nghi. Tức giận vẫn là tức giận, đối mặt việc hơn thiệt được mất, Chung Ấn Nghiêu vẫn tương đối tỉnh táo.

“Thời đại tiến bộ, chỉ có bọn không có văn hóa lượng testosterone phân bố quá nhiều mới đi so nắm đấm. Hiện tại là so cái này,” Tiền Quán Kiệt chỉ chỉ vào đầu của mình. “Cùng cái này.” Hắn lại đem ngón trỏ cùng ngón tay cái, ra dấu đại biểu cho “Tiền”.

So sánh hai cái này anh rất có phần thắng.

So sánh như thế, phương pháp ra sao, chi tiết bọn họ có thể nghiên nghị thêm (nghiên cứu + thảo luận).

Chung Ấn Nghiêu nhướn mày. “A Tường, cậu thấy sao?”

Nghe thấy tiếng gọi, Cao Diệc Tường từ nãy vẫn vùi đầu trước máy tính cuối cùng cũng ngẩng đầu.

“Rất có phần thắng, Trương Giản Lượng học ở trường thành tích chỉ tính là bình thường, thấp hơn cậu 4 cm, sức nắm còn kém cậu 2 kg, tình hình tài chính bình thường, xe vay ba tháng trước đã thanh toán rõ ràng, tiền gửi ngân hàng con số cực thấp, nhưng trên danh nghĩa của hắn có một đống phòng ở, hẳn là cha mẹ hắn đăng kí, biểu hiện công tác còn được, trong thời gian ngắn không có nguy cơ mất chén cơm, vừa rồi tìm được facebookcủa hắn, tối hôm qua hắn ở trên tường liên lạc hơn hai mươi bạn học trung học cũ tính tổ chức họp lớp, trước mắt có tám người đáp lại, số người liên lạc hẳn là sẽ tăng.” Hắn quay laptop lại, trên màn hình dừng ở mấy cái cửa sổ.

Mỗi cái cửa sổ, tất cả tư liệu đều liên quan đến nhân vật được nói đến.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Chung Ấn Nghiêu cùng Tiền Quán Kiệt tiến lên xem. Không chỉ bảng kiểm tra sức khỏe, ngay cả tên kia chữa bệnh gì A Tường cũng đều ghi ra hết.

Mặt khác còn có phiếu điểm mấy năm qua, đánh giá thành tích công tác; cùng với không ít ảnh chụp đời sống – bên trong còn xuất hiện nhân vật tự chụp ảnh nude, có thể thấy được trình độ tự kỉ của người này.

Trong đó có một trang blog của một cô gái, Chung Ấn Nghiêu khó hiểu hỏi: “Ai vậy?”

“Bạn gái trước của Trương Giản Lượng.” Cao Diệc Tường trả lời, “Tín dụng của hắn bây giờ ở trạng thái bình thường, nhưng trước kia bị chặn mấy lần.”

Ảnh chụp trên blog thể hiện, chủ nhân là một cô gái xinh đẹp vẻ ngoài rất tốt, mà bị Cao Diệc Tường lấy ra một bài viết bí mật đầy lời mắng chửi cùng tam tự kinh, oán giận bạn trai nghèo rớt mồng tơi, lại thích phùng má giả làm người béo, nói muốn mang cô ta đi shopping, kết quả tài khoản trong thẻ không đủ, mất mặt muốn chết!

Mấy cửa sổ còn lại là đám nhật kí ổ cứng của Trương Giản Lượng, nội dung oán giận bạn gái có bệnh công chúa lại thích tiêu tiền, nếu không phải do ngoại hình, hắn sớm đá cô ta…… Mọi việc như thế.

Cao Diệc Tường không ngừng tìm ra những tư liệu dọa người, gần như đem toàn bộ nhược điểm của nhân vật đào ra.

“Thích phùng má giả làm người béo?” Tin tức quá tốt. Tiền Quán Kiệt nhíu mày, khóe miệng dương cao.

Các cậu đoán được hôm qua tôi gặp ai không? Thư Muội Dao nha! Oa, con gái thay đổi rồi, con nhỏ thiếu muối thay đổi lớn lắm đó, cô ta hiện tại nhìn khá tốt! Có người liên lạc được với cô ta không? Hẹn cô ta đến họp lớp……

Nhìn tin tức ghi trên màn hình, Chung Ấn Nghiêu chau mày lại.

Không báo trước, anh gõ lên bàn phím.

Tiền Quán Kiệt nhìn chăm chú hành động của anh, ngay cả Cao Diệc Tường trên mặt không chút biểu tình cũng từ bên kia bàn vòng qua đây, xem anh đang làm cái gì.

Không tới vài giây, bọn họ lập tức biết bạn tốt muốn làm cái gì, hai người nhìn nhau một cái.

Mà Chung Ấn Nghiêu đang vùi đầu, nghiêm túc giúp bạn gái cùng mình đăng kí trang web tư liệu cá nhân.

Anh chuẩn bị câu cá.

Do Chung Ấn Nghiêu cố tình công khai một ít thông tin cá nhân để mọi người tìm thấy, Thư Muội Dao nhận được thiệp mời họp lớp.

Dưới sự thuyết phục cổ vũ của bạn trai và bạn bè, cô quyết định dũng cảm đối mặt với vết thương, đáp ứng tham dự.

“Tiểu Dao, chuẩn bị tốt chưa?” Vẫn mặc tây trang như mọi ngày, Chung Ấn Nghiêu đi vào nhà trọ của các cô, chuẩn bị đưa bạn gái tới địa điểm họp lớp.

Thư Muội Dao ngồi ở trên giường, vẫn đang an ủi lo lắng trong lòng.

“Đợi em một chút thôi.”

Hôm nay cô, dưới sự hợp tác của hai cô bạn tốt, sức quyến rũ bắn tứ phía, xinh đẹp kinh người.

Địa điểm tụ họp là ở khách sạn bốn sao phòng ăn hạng sang, sau khi cô xác định tham dự, lại bị nhóm bạn tốt tha đi mua quần áo, hơn nữa tùy tiện động tới một vật phẩm nào liền lên tới cả vạn đồng, toàn bộ phí dụng do Chung Ấn Nghiêu thanh toán.

Cô hiện tại mặc một chiếc váy trắng ngắn đơn giản, làn váy có chỗ thêu bướm phượng [11] màu đen, trên mình bướm có chỗ chui qua, bên ngoài khoác áo màu đen, tóc dài xõa ngang vai, lông mi như cánh quạt, sơn môi nhẹ, màu da thủy nộn không tỳ vết, hiển nhiên là một đại mĩ nhân người mẫu.

[11] gg hình ảnh vs từ khóa ‘papilio’ để biết thêm chi tiết

Bộ dáng trước mắt này, là thành quả Thư Muội Dao một tháng tập trung bảo dưỡng.

“Có khi chúng ta không cần đi thì tốt hơn.”

Nghe bạn trai nói vậy, Thư Muội Dao khó hiểu nhìn anh.

“Em hôm nay rất đẹp, anh không nỡ đề em ra ngoài.” Anh tới bên người cô, trực tiếp bổ nhào, đem cô đặt dưới thân.

Động tác bất ngờ này của anh làm cô kinh ngạc, tiếp theo mỉm cười.

“Em rất căng thẳng.” Thuận theo nằm trên giường không muốn giãy dụa, trên người bạn trai truyền đến sức mạnh ủng hộ, khiến cô thoáng trấn định, nhưng nghĩ đến trận chiến sắp tới, cô vẫn khẩn trương hơi hơi phát run.

Cô rất sợ cứ thế gặp lại những người đã từng đùa giỡn với mình, toàn thân sẽ cứng nhắc đến không thể nói chuyện bình thường, cô sợ bản thân biểu hiện không tốt, sẽ lại lần nữa bị cười nhạo.

Hoặc là, những người đó biết cô sẽ tham gia, đã sớm chờ xem chê cười cô?

“Đừng lo lắng, tất cả đã có anh.” Trên mặt anh trước sau luôn là nụ cười dịu dàng,“Giao cho anh là tốt rồi, em hôm nay chỉ cần hưởng thụ tốt tư vị làm nữ vương là được.” Chóp mũi hai người nhẹ chạm nhau.

“Em có thể làm công chúa không?” Mặc dù căng thẳng, nhưng cô vẫn bị bạn trai làm cho tức cười. “Nữ vương nghe qua rất khủng bố.” Giống như trên tay cầm roi da ngọn nến.

“Đương nhiên có thể, là công chúa Dao Dao của anh.” Anh cười kéo cô ngồi lên, thuận đường nắm tay cô để sát môi, hôn hít lòng bàn tay cô. “Trang điểm thật không tiện chút nào, muốn hôn em cũng không được.” Sợ sẽ làm lớp trang điểm hoàn mĩ bị nhòe đi.

“Em cũng cảm thấy thế.” Mặc dù nhìn rất đẹp, nhưng cô vẫn quen để mặt tự nhiên hơn. Thực may mắn Ngải Bảo không có quy định đi làm phải trang điểm.

“Như vậy công chúa đã chuẩn bị tốt để xuất môn chưa? Công việc hôm nay của ta là làm phu xe lấy lòng.” Chung Ấn Nghiêu bắt chước kỵ sĩ thời trung cổ, hành lễ với công chúa.

Dưới sự động viên khôi hài của bạn trai, cuối cùng cô đem tất cả phiền não quăng qua một bên, đưa tay giao cho anh.

Khác với bạn gái trang phục tỉ mỉ từ đầu tới chân, hôm nay Chung Ấn Nghiêu vẫn mặc tây trang đi làm bình thường, chỉ khác ở chỗ, kiểu tóc anh đặc biệt chải chuốt, khuôn mặt đẹp trai đột nhiên hiện ra dưới mái tóc đen dày (bóng lộn), ngay cả chiếc toyota cũng đổi.

Anh mượn Tiền Quán Kiệt chiếc xe thể thao song b (?). Thật ra xe đẳng cấp anh cũng có một chiếc, nhưng kiểu dáng không rêu rao bằng Tiền Quán Kiệt. Mà ngày hôm nay anh cần rêu rao.

Xe đến khách sạn, bên ngoài phòng ăn tầng 8, một bảng thông báo cuộc họp lớp được dựng lên.

Khi Thư Muội Dao cùng Chung Ấn Nghiêu tay trong tay xuất hiện, lập tức khiến một trận xôn xao.

“Oa! Cậu là Thư Muội Dao?!”

“Trời ạ! Cậu thay đổi thật nhiều nha! Cảm giác mới vài năm không thấy mà thôi!”

Hiện trường, bất luận nam nữ, toàn bộ vây đến chào hỏi cô. Tình huống Thư Muội Dao lo lắng cũng không xuất hiện, thời học sinh, trải qua thời gian lắng đọng, cho dù ngày xưa tốt xấu thế nào, người cũ gặp lại, những gì đi qua đều đã thành kí ức.

Mỗi người đều có cuộc đời của riêng mình.

Chuyện cũ đã qua.

Trước mắt mới chỉ có hơn mười mấy người, không nhiều như cô tưởng tượng.

Hồi lâu không thấy bạn học hỏi đến chuyện cũ, tảng đá lớn chất chứa trong lòng Thư Muội Dao, vô hình tiêu tán. Tâm tình cô từ buông lỏng chuyển thành vui mừng, đè nén kích động, quay đầu cho bạn trai một nụ cười.

Chung Ấn Nghiêu cười, thầm xoa tay cô.

“Đúng rồi, Muội Dao, anh ta là?” Có bạn học nữ ngày xưa tò mò hỏi.

“Tôi là người theo đuổi Tiểu Dao.” Chung Ấn Nghiêu mỉm cười. “Sợ cô ấy bị lừa chạy mất, cho nên bám theo tới, không báo trước cho mọi người, thật sự là ngại.”

Biết anh cố ý diễn trò, nhưng Thư Muội Dao cảm thấy anh căn bản không cần diễn.

Người đàn ông này lúc hai người chưa kết giao, đã là cái vẻ miệng không biết che này. Chỉ khác ở chỗ trước khi kết giao anh còn có thể xấu hổ, kết giao càng lâu, mạch máu trên mặt dường như biến mất.

Ngược lại cô lại không có tiến bộ, nghe anh thổ lộ trước mặt mọi người, hai má vẫn sẽ nóng lên như cũ.

“Không sao, không sao, nhiều người thì càng náo nhiệt thôi! Hơn nữa có vài người không biết có đến được không nữa. Ngay cả chủ sự đến giờ cũng chưa thấy xuất hiện!”

Phòng ăn tâm lý để cho cuộc họp lớp riêng biệt cách một khoảng sân, bạn học nhiệt tình đã thay Thư Muội Dao cùng Chung Ấn Nghiêu tìm chỗ ngồi xuống. Có rất nhiều người quây chung quanh bọn họ nói chuyện phiếm, mặc kệ là quá khứ hay hiện tại, Thư Muội Dao luôn khác với nhiều người, thời kì học sinh cô bận rộn đi làm, ở trường nếu không phải giờ học thì chính là ngồi tại chỗ ngủ bù, rất nhiều người không hiểu nhiều về cô, nhưng lại cảm thấy sự tồn tại của cô, chẳng qua là sự tồn tại quái dị.

Nhiều năm sau cô biến hóa nhanh chóng, thành một đại mĩ nhân tao nhã sang trọng, bên người còn có một soái ca theo đuổi! Thay đổi “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược” như vậy, làm một đống người tò mò không thôi, nhất là các bạn nữ.

Mọi người vừa nói vừa cười, Chung Ấn Nghiêu không hổ tuổi đời dài, ôn hòa mỉm cười thoạt nhìn không có chút lực sát thương nào, nhưng những mánh khóe kinh doanh lại rất lợi hại. Anh rất nhanh hòa nhập cùng nói chuyện với mọi người, rút ngắn khoảng cách, Thư Muội Dao kinh ngạc, mình cùng bạn học cũ trước kia không có nói chuyện nhiều lắm lại có thể tán gẫu như vậy.

Sau khi không khí trong phòng đang dần trở nên thân thiện, chủ sự của buổi họp lớp hôm nay cuối cùng ngượng ngùng đi vào.

Trương Giản Lượng vừa xuất hiện, liền bị vây quét bởi tiếng la ó. Không phải bởi vì hắn phẩm chất kém, mà là hắn hoạt bát cá tính, thành ra mọi người có thói quen cùng hắn cầm thương mang côn cười đùa với nhau.

“Hô! Xe của tôi phải vào xưởng bảo dưỡng, còn phải đi đẩy nữa chứ!”Trương Giản Lượng cũng không để ý, cười đáp lại. Nhưng khi tầm mắt hắn đảo tới Thư Muội Dao, còn không kịp kinh diễm, liền nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô, mặt lập tức trầm xuống.

“Này, trong bạn học chúng ta có người kia sao?” Hắn đã xem qua ảnh chụp của người đàn ông này, cũng xem qua tin nhắn anh để lại trên mạng, biết anh đang theo đuổi Thư Muội Dao, cảm thấy nguy cơ nhất thời xuất hiện.

“Anh ta là hộ hoa sứ giả của Thư Muội Dao!” Lập tức có người hỗ trợ trả lời.

Chung Ấn Nghiêu cũng lễ phép mỉm cười với vị chủ sự.

“Chúng tôi đặt chỗ ngồi vừa đủ, khả năng không có đủ chỗ để ngồi.”

“Nói với nhân viên phục vụ thêm cái ghế là được, nào có sao.” Có bạn học nữ chủ động nói.

Trương Giản Lượng muốn đuổi anh đi, nhưng sợ thái độ kì quái của mình sẽ bị chê trách, đành phải đem một bụng tức nuốt về.

“Được rồi, tùy ý, có chỗ ngồi là tốt rồi.” Hắn bắt đầu tính số người, liên lạc với bạn học chưa tới, cũng dặn dò cho cơm ra.

Ngoại trừ Chung Ấn Nghiêu là người ngoài, những người khác từ lúc tham gia buổi họp lớp, trước đó đã chọn ít món.

Mọi người sắp xếp ngồi vào chiếc bàn dài, Chung Ấn Nghiêu đương nhiên ngồi bên cạnh Thư Muội Dao, Trương Giản Lượng ngược lại ngồi phía bên kia, hơn nữa nếu ngồi bên cạnh cô cũng quá kì quái, liền lựa chọn ngồi đối diện với cô, thứ nhất có thể được nhìn cô cẩn thận, thứ hai khoảng cách cũng rất gần.

Đồ trang điểm của phụ nữ quả là lợi hại, ngày ấy gặp mặt, chỉ cảm thấy khuôn mặt kia thanh tú, trang điểm một cái, cả người lập tức thay đổi, gần như nhóm bạn gái trước kia của hắn so ra kém hơn. Tiểu mĩ nhân trước mắt, với hắn mà nói là thu hoạch ngoài ý muốn.

Trên đường Trương Giản Lượng rời tiệc đi toilet, ở trong toilet, có hai ba người đàn ông đang thảo luận về Thư Muội Dao.

“Cô ấy đâu có xấu? Rất được đúng không!” Bạn học Giáp nói.

“Hôm đó tôi thấy cô ta không trang điểm, ăn mặc cũng rất bình thường.” Trương Giản Lượng dựa vào trước bồn rửa tay, soi gương kiểm tra dung nhan của mình.

“Nhưng cô ấy cùng người đàn ông kia cảm tình không tệ.” Bạn học Ất nói.

“Nhìn bên ngoài thì thế thôi.” Hắn hừ lạnh. “Tôi có xem cô ấy viết nhật kí ở blog, tên kia không có tiền, Thư Muội Dao từ nhỏ khổ đã quen, chuyện tiền nong rất so đo, không có khả năng tìm quỷ ở chung một chỗ,” Nghĩ vậy, hắn khôi phục tự tin.

Hắn trên danh nghĩa có xe có nhà, ở tuổi này của bọn họ mà nói, đã là phi thường sa hoa.

Hơn nữa kiểu con gái như Thư Muội Dao, bản thân cũng kiếm tiền, thoạt nhìn lúc còn nhỏ đã độc lập, không sợ cô phung phí.

“Đầu trứng, cậu thực sự muốn theo đuổi cô ta? Trước kia cậu không phải nói cô ấy rất ghê tởm, vừa xấu lại bẩn sao?” Bạn học Giáp hỏi.

“Trước kia ham chơi không hiểu chuyện, cậu tin sao.”

Lần đó vô tình gặp lại, gợi lên hứng thú cùng tò mò của Trương Giản Lượng, hắn vốn chỉ định ôm cô gái nào có vẻ dễ câu, lại không cần quá “săn sóc”, cân nhắc phương diện “Duy tu”, mới muốn thử chút có thể thuận lợi hay không.

Cho đến lúc trước hắn tìm được tư liệu trang web của cô, lại tìm được cả blog. Phá mật khẩu xem ảnh cùng bài viết nhật kí của cô, phát hiện cô thật sự không tệ, tự lập không phụ thuộc, cá tính lại đơn thuần. Hơn nữa ảnh chụp cô, thật sự càng nhìn càng muốn xem, không có trang điểm dọa đến hắn.

Hôm nay vừa thấy, lại càng giật nảy mình.

Cho dù còn do dự, lần này nói thế nào hắn cũng muốn tiến lên theo đuổi.

“Được rồi, không nói, đợi chút nữa giúp tôi nói chuyện.” Xác nhận mặt tiền đã hoàn mĩ, hắn kết thúc cuộc nói chuyện, trở lại bàn tiếp tục chủ trì cuộc họp lớp.

Sau khi dùng cơm xong, mọi người ra ngoài đứng với nhau, một chiếc xe thể thao vẻ ngoài đẳng cấp xuất hiện, lập tức thu hút ánh mắt tán thưởng của mọi người.

Ngược lại, chiếc xe được đưa đi bảo dưỡng riêng kia của Trương Giản Lượng, căn bản không có người chú ý, quả thực buồn cười.

Hắn đứng cạnh xe, vẻ mặt âm u nhìn chiếc xe thể thao mà trong lòng không khỏi đố kị.

Trong cả bữa ăn kia, cái tên không mời mà đến kia cứ như miếng da trâu bám sát Thư Muội Dao, liên tục phả hỏng cơ hội tiến đến bắt chuyện của hắn, cho dù có đang hàn huyên, cũng sẽ lập tức bị chuyển hướng đề tài. Không dễ dàng đợi tan cuộc, kế hoạch đưa ra liên tiếp cũng lại thất bại, hắn đang trong cơn giận dữ.

“Chiếc xe này anh mua?” Hắn giả bộ hứng thú tiến lên hỏi.

“Không, là bạn tôi cho mượn.” Chung Ấn Nghiêu cười cười, tự nhiên hào phóng thừa nhận, “Xe đặt làm, toàn cầu chỉ có ba chiếc.”

Cho dù chiếc xe này chỉ dùng để mượn, cũng đem tất cả mọi người so ra không bằng.

“Anh dám lái xe này cũng rất liều nha, nếu không cẩn thận va chạm, bồi thường cũng muốn chết.” Hắn nhịn xuống vị chua trong lòng, giọng hết sức châm biếm nói.

“Còn tạm được.” Chung Ấn Nghiêu vẫn duy trì nụ cười ôn hòa như cũ. “May mắn tôi lái xe cũng rất cẩn thận.”

Trương Giản Lượng thật muốn ở trước mắt mọi người chỉ vào mũi anh, vạch trần anh đã nghèo lại giả bộ giàu có, nhưng hắn lại không thể để mọi người truy vấn vì sao biết lai lịch của người này,

Cuối cùng buổi họp lớp này, hắn đành phải người đầy lửa một mình lái xe rời đi.

May mắn ở trong phòng ăn, hắn lấy danh nghĩa thông báo truyền tin, ghi lại số di động của mọi người, Thư Muội Dao tự nhiên cũng sẽ không cự tuyệt, bởi vậy hắn lấy được số của cô, ngày hôm sau có thể hẹn một mình cô.

Nhưng hắn cũng không dự đoán được Thư Muội Dao sẽ từ chối nhận điện của hắn.

Khi hắn thay n số điện thoại gọi đến, vẫn như cũ không có người nhận, hắn liền chuyển mục tiêu lên mạng, ở trên blog của cô hắn nhắn tin lại, cũng tiếp tục sử dụng phá giải mật khẩu xem lén nhật kí của cô.

Từ nhật kí, hắn phát hiện đối phương không để ý tới mình. Sự kiện vui đùa trước kia đã tạo bi thương rất lớn với cô, cô không thể vượt qua cảm xúc tiêu cực đối với hắn, phương pháp tốt nhất chính là làm như người này không tồn tại.

Từng ngày từng ngày xem nhật kí của cô, nhìn từng chút ý tưởng cuộc sống của người này, cảm giác như hai người trở nên vô cùng thân thiết, hắn dần dần mê muội đối với hành động này, đồng thời, không đợi được bất kì lời đáp lại nào, hắn cũng từ từ hối hận, uể oải.

Hắn nghĩ muốn bù lại chuyện cũ, muốn nói cho cô, hắn thật sự thích cô. Nhưng cô gái xinh đẹp này không cho hắn cơ hội, hắn lâm vào mê loạn nào đó, đối với chuyện muốn gặp cô, đã cố chấp đến gần như điên cuồng.

Lại qua nửa tháng, hắn cuối cùng tìm thấy dấu vết để lại từ nhật kí của cô. Người đàn ông tên Chung Ấn Nghiêu kia, muốn hẹn cô tham gia tiệc rượu khai mạc của tập đoàn Kì Hạ Hoành Quang, cô đang lo lắng có nên tham gia hay không.

Tin tức này, làm hắn dường như thấy được ánh rạng đông.

Mặc kệ cuối cùng cô có tham gia hay không, hắn ít nhất cũng tìm được người đàn ông kia, hỏi tin tức của cô.

Minh Thăng điện tử cũng là công ty con của tập đoàn Kì Hạ Hoành Quang kia, hắn hẳn có biện pháp đến được tiệc rượu.

“Muội Dao…… Em chờ tôi…… Tôi sẽ xin lỗi em, sau này cũng sẽ thật lòng yêu thương em……” Thì thào nói nhỏ với hình ảnh trên màn hình, Trương Giản Lượng kề sát mặt vào, môi nhẹ nhàng hôn lên.

Tập đoàn Hoành Quang mới khánh thành khách sạn khai mạc tiệc rượu, thư mời được phát cho không ít khách hàng lui tới làm ăn, cũng đem châu báu tới tiệc rượu để bán hàng từ thiện, số tiền lấy được sẽ quyên góp công ích, hoạt động này nhằm nâng cao danh tiếng cho khách sạn đồng thời tiếp xúc với giới truyền thông.

Chung Ấn Nghiêu cầm thiệp mời Ngải Bảo, mang Thư Muội Dao tới bữa tiệc.

Tiệc rượu mỹ nữ như mây, trang phục đồng dạng ngược lại làm Thư Muội Dao cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Mọi người đều đẹp như thế, không có ai chú ý tới người không có thói quen mặc lễ phục mà thập phần không tự nhiên như cô.

Cô cùng bạn trai sau khi tiến vào hội trường, không khỏi phải làm thủ tục quan hệ xã hội đón tiếp hàn huyên, sau khi cùng mọi người tiếp đón nói chuyện phiếm, bọn họ liền đi tới một góc, bắt đầu thế giới nhỏ của hai người.

“Người đẹp, ngực của em lộ quá nha.” Chung Ấn Nghiêu cố ý đem môi dán vào tai cô, lấy âm lượng chỉ hai người nghe được, nhỏ giọng nói.

Từ góc độ này nhìn xuống, mắt cũng thuận đường nhìn thấy đường cong xinh đẹp.

“Là do anh quá cao.” Cô cũng học anh nhỏ giọng nói chuyện.

“Ngực em lớn hơn đúng không!” Anh khẳng định. “A, không uổng phí anh mỗi ngày giúp em mát xa……”

Bạn gái hờn dỗi đánh anh một cái. “Nơi công cộng, chú ý dùng từ một chút được không!”

“Có nha, anh không phải nói rất nhỏ sao? Sẽ không có ai nghe thấy……”

Nghe tiếng bĩu môi than thở bên tai, Thư Muội Dao nở nụ cười.

“Anh ở trước mặt người khác thì đứng đắn như vậy, lúc riêng tư thì hoàn toàn biến dạng nha.” Còn cô thì ngược lại, đầu tiên biết được bộ dáng lúc riêng tư của anh, sau đó mới nhìn thấy bộ dáng đứng đắn.

“Đương nhiên rồi, ra khỏi công ty anh là đại biểu cho Ngải Bảo, trong công ty có một đống chuyên gia, anh tự nhiên cũng không thể phá hỏng hình tượng, bị kìm nén rất cực khổ.” Anh dựa vào cô ngày càng gần, gần như đặt cả người lên cô. “Tiểu Dao, em nhanh nhanh mang anh ra khỏi đây giải phóng cho anh đi……”

Đối mặt với bạn trai chẳng phân biệt được hoàn cảnh luôn tìm cơ hội len lén làm nũng, Thư Muội Dao vừa tức giận vừa buồn cười.

Từ lúc hai người kết giao đến nay, thỉnh thoảng cũng có nhốn nháo ầm ĩ, nhưng gần như không cãi nhau. Bởi vì chỉ cần cô tức giận, bạn gái tuyệt đối là nhất, Nghiêu sẽ dựng cờ trắng đầu tiên, đầu hàng vô điều kiện.

Mà nhìn bạn trai luôn đem mình đặt vị trí thứ nhất, cô tự nhiên cũng tức giận không được, tượng trưng qua vài cái, liền hòa giải với anh.

Hai người hàn huyên được một nửa, Chung Ấn Nghiêu bị người quen gọi đi tán gẫu công sự, Thư Muội Dao đi dạo ở phụ cận, lơ đãng đi tới vườn hoa ngoài trời ngoài ban công, từ trên cao nhìn xuống là phong thái tạo cảnh Trung Đình.

Đột nhiên, có người ôm lấy cô từ phía sau.

“Tôi bắt được em rồi.”

Hoảng sợ vội vàng lui người xuống, Thư Muội Dao muốn thét chói tai, miệng lại bị che lại.

Cô dùng sức giãy dụa, vẫn không ngăn cản được vận mệnh bị người mang tới chỗ tối.

Cô sợ hãi, nước mắt sắp tràn ra.

“Xuỵt…… Không phải sợ, là tôi.” Đối phương vẫn che miệng cô, một tay kia quay người cô lại, khiến cô có thể thấy hắn.

“Anh làm gì mà dọa người vậy!” Kinh sợ làm cô quên hết cảm xúc khác, miệng Thư Muội Dao vừa được tự do, liền nhịn không được run run chửi ầm lên.

“Tôi lẻn vào đây, hơn nữa không như vậy, em sẽ nghe tôi nói chuyện sao?” Trương Giản Lượng trên người mặc đồng phục nhân viên phục vụ. Ánh mắt đen tối của hắn lộ ra ánh sáng dị thường. “Muội Dao, tôi muốn nói, tôi biết thời trung học em thích tôi, tôi rất có lỗi khi nhận đánh cược với bạn bè, thật sự, thật sự rất xin lỗi!”

Thư Muội Dao vẻ mặt hoang đường trừng mắt nhìn hắn.

“Tôi cam đoan sẽ không có loại chuyện đó xảy ra nữa, chúng ta làm lại lần nữa, lần này tôi sẽ đối xử với em thật tốt, sẽ thương em……” Hắn cầm chặt cánh tay cô, một hơi bùm bùm kích động biểu thị công khai.

Người này rốt cuộc đang nói cái gì?

“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì!” Đột nhiên xuất hiện tình huống làm cho cô không được rõ ràng, hơn nữa hành động cùng vẻ mặt của người này làm cô sợ hãi.

Thư Muội Dao giãy khỏi kiềm chế của hắn lui lại từng bước, lưng chạm vào mặt tường phía sau, đường duy nhất phía trước đã bị chặn, bị nhốt ở góc chết, cô căn bản không có chỗ trốn.

“Tôi muốn xin lỗi em.” Trương Giản Lượng tới gần cô. “Tôi biết người kia đang theo đuổi em, nhưng điều kiện của tôi so với hắn tốt hơn, trên danh nghĩa tôi có nhà có xe tuyệt đối không để em chịu đói, tôi cũng biết em thích tôi……”Mặc dù đã qua, nhưng hắn tin tưởng hắn là đối tượng nụ hôn đầu của cô, trong lòng cô khẳng định có phân lượng không nhỏ.

“Tôi không có thích anh!” Thư Muội Dao bác bỏ, nhưng bản năng không dám quá lớn tiếng, sợ chọc giận người đàn ông trước mặt thoạt nhìn hành động có chút điên cuồng này. “Trước kia chỉ là tò mò với chuyện khao khát yêu đương, tôi từ đầu tới cuối căn bản không có thích anh!”

“Em nói dối!” Hắn quả nhiên kích động. “Em nếu không thích tôi, vậy trò đùa kia sao còn để ý tới tận giờ? Nếu không thích tôi, em sẽ sợ tôi như vậy sao?”

“Đó là vấn đề cảm xúc của tôi, không nhất thiết phải nói cho anh!”

“Em rõ ràng còn thích tôi!” Hắn túm chặt cô. “Rốt cuộc muốn như thế nào em mới vừa lòng? Tôi gọi điện em không nhận, xin lỗi em cũng không nhận, em muốn trả thù tôi đúng không?!”

Người này tự coi mình là trung tâm thực đáng sợ! Sự tức giận của Thư Muội Dao cũng trào lên.

“Anh nghĩ rằng tôi không biết trước kia anh và những người khác hình dung tôi như thế nào sao? Anh tốt nhất nên thích tôi! Thích cái vẻ mặt nghèo kiết xác lại còn con nhỏ thiếu muối vừa xấu vừa bẩn!” Trò đùa luôn làm tổn thương người khác, những chữ hình dung này của hắn, đã sớm bị bạn học thuật lại, ở trước mặt cô trình diễn lại hơn trăm lần! “Nụ hôn đầu của tôi chỉ có giá hai trăm đồng, anh thắng thế mà cũng đắc ý sao? Thấy rất giỏi à?”

Nào biết, khi cô hất tay hắn ra, cứ nghĩ hắn sẽ quát giận, đối phương lại cười lên.

“Đã nói em thích tôi lại còn cãi cứng.” Giọng hắn nháy mắt dịu lại, “Được rồi, tôi thừa nhận khi đó không hiểu chuyện nói loạn, hơn nữa em bây giờ không giống thế nữa. Tôi đã nói, đêm nay em rất đẹp chưa? Có tự tin một chút, em thay đổi rất nhiều, hiện tại tôi thật sự thích em.” (aoi: đến nản cha này… tự kỉ nặng :B)

Tên này quả thật không thể khai thông nổi! Thư Muội Dao lâm vào chán nản.

“Chuyện quá khứ đã qua, giữa chúng ta không còn gì để nói.” Cô hiện tại mới phát hiện, hóa ra tên con trai thoạt nhìn phẩm chất rất tốt kia, căn bản chính là siêu cấp cuồng tự kỉ.

Cô muốn rời đi lại bị hắn kéo lấy, quay lại vào góc.

“Này! Cô gái này! Tôi nói thật với em đấy, không cần làm bộ làm tịch, tính nhẫn nại của tôi có giới hạn!”

“A, thực khéo, tôi cũng vậy.”

Cô lại lần nữa bỏ hắn ra, lười nói với tên có tật này.

Nếu như trong Ngải Bảo một đống quái thai đầu chất đầy học vấn kiêu ngạo tự kỉ cô còn có thể lý giải, nhưng người này rốt cuộc lấy đâu ra sự tự tin ấy, cho rằng hắn chỉ cần ba hoa nói hai ba câu, tất cả phụ nữ đều sẽ cắn câu chắc?

Nhìn Thư Muội Dao lễ phục trên người vừa rồi bị lôi kéo mà xộc xệch sẽ chạy đi, Trương Giản Lượng buồn bã, tay đột nhiên kéo cô vào ngực, môi áp lên.

Âm thanh đầu tiên phát ra, Thư Muội Dao đã lên tiếng thét chói tai, nhưng không ngăn được động tác của đối phương. Hắn áp chế cô ở bên tường, cưỡng hôn cô, một tay khoát lên ngực cô, dùng sức xoa nắn.

Cô đã hờ hững hắn hơn một tháng, trừng phạt là cũng nên. Hắn quyết định đem tất cả kéo về quỹ đạo, là của mình thì sẽ về đến tay.

Đêm nay cô lại đẹp hơn so với lần họp lớp trước, hắn thực hối hận không có được cô sớm hơn một chút.

“Em tiểu yêu tinh này…… Không được tránh.” Xúc cảm dưới thân làm Trương Giản Lượng ý loạn tình mê.

“Tránh ra…… Buông ra, ngô — cứu…… Cứu với!”

Thư Muội Dao dùng sức chống cự, nhưng toàn thân bởi vì kinh sợ mà không có lực, cô cố gắng tránh khỏi môi hắn, hét lên không ngừng.

Không biết là kiến trúc cách âm tốt, hay là âm nhạc bên trong quá lớn, hay là tiếng của cô quá nhỏ, cô cảm giác mình đã hét to hồi lâu, nhưng vẫn không có nửa người tới cứu cô.

Tên đàn ông trên người cảm nhận được sự giãy dụa của cô mà hưng phấn, hắn phấn khởi hạ nửa người đè nặng cô, không ngừng vuốt ve.

Sợ hãi nước mắt tràn mi, cô cảm thấy tuyệt vọng kêu không ra tiếng.

“Cứu…… A Nghiêu!” Cô khóc gọi tên bạn trai.

“Tiểu Dao!” Chung Ấn Nghiêu ở trong hội trường không tìm thấy bạn gái, chạy ra ngoài đại sảnh xem, cửa thủy tinh ở lộ đài đóng chặt, nhìn vọng qua bên ngoài, cũng không thấy bóng người nào, đang định xoay người đến chỗ khác tìm, anh nghe được tiếng bạn gái mong manh gọi.

Anh vội vàng đẩy cửa theo tiếng đi tìm, đến khi thấy được hình ảnh trước mắt, lửa giận như núi lửa phun trào sôi sùng sục, thiêu rụi lí trí của anh.

Anh chạy nhanh đến khóa chặt cổ họng Trương Giản Lượng, trực tiếp quăng người quẳng xuống đất, quay đầu lại, nhìn thấy bạn gái nước mắt ràn rụa rơi, một thân chật vật lui ở góc tường, thời khắc hai người nhìn nhau, nước mắt cô chảy ra, anh cảm thấy thần kinh hoàn toàn vỡ vụn.

Người đàn ông bị quăng ngã đứng lên, hắn từ phía sau đánh lén lên lưng Chung Ấn Nghiêu, Chung Ấn Nghiêu cũng giận đỏ mắt, rất nhanh quả đấm không ngừng đánh lên người đối phương, hai đại nam nhân nhất thời lao vào đánh nhau.

Không nghĩ tới bản thân sẽ gặp phải chuyện này, Thư Muội Dao cả người sợ hãi, cô run rẩy kéo quần áo trên người, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào nhà cầu cứu.

Sau khi một đám người tham gia, mới cưỡng chế tách hai người ra được.

Hoạt động bán đấu giá từ thiện đêm nay, ngoài ý muốn bị đoạt đi ánh hào quang.

Nhưng độ dài tin tức viết trên báo, còn lớn hơn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện