Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 45: Tài hoa hiển lộ



Ba người một lần nữa trở lại "Quần Anh các", ngồi xuống một chiếc bàn cạnh cửa sổ lầu hai, Mạc Nghị Thần đi trước gọi món ăn, nhưng kì thật phải đi nhắc nhở tiểu nhị đừng để lộ chân tướng.

"Tiểu Thiên, huynh muốn mua cái gì?" Mạc Tử Viêm nhìn gương mặt thanh tú của người bên cạnh, trong đầu lại nghĩ đến làn da trắng nõn mê người của hắn, không nhịn được trong thân thể nhiệt huyết sôi trào.

"A, hì hì, có phải Tiểu Thiên muốn mua cái gì, tứ đệ đều mua cho ta hay không?" Mạc Nhiễm Thiên cầm lấy chén trà nhấm nháp, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, đối phó với người này, đánh không lại cũng chỉ có thể dùng mỹ nam kế.

"Nếu Tiểu Thiên thích, tứ đệ sẽ mua cho." Mạc Tử Viêm nhìn khuôn mặt Tiểu Thiên lộ vẻ đáng yêu, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác muốn chiều chuộng hắn, rồi lại tự cảm thấy không được tự nhiên, cũng cầm lấy chén trà lên uống nhanh chóng.

"vậy cám ơn tứ đệ trước." Mạc Nhiễm Thiên cười rạng rỡ, nhưng chỉ có trong lòng hắn mới biết nụ cười này có bao nhiêu phần là giả.

Lúc này, người đi vào "Quần Anh các" dùng cơm trưa càng lúc càng nhiều, trên sân khấu nhỏ ở giữa lầu hai, một người nam tử trang phục sư gia đang ngồi châm trà, tựa hồ đang đợi mọi người đến họp đông đủ.

"Tứ đệ, bọn họ làm cái gì vậy?" Mạc Nhiễm Thiên không hiểu mà hỏi thăm.

"A a, nơi này là chốn thơ văn, đương nhiên là ngâm thơ rồi." Mạc Tử Viêm giải thích, nhưng đôi con ngươi đen lại nhìn thẳng tuấn nhan Mạc Nhiễm Thiên, trải qua tối hôm qua, gã cảm giác Mạc Nhiễm Thiên càng ngày càng đẹp, đẹp đến làm cho gã sinh ra nhung nhớ.

"Các ngươi thật là hưởng thụ, vừa ăn vừa có thể giải trí!" Mạc Nhiễm Thiên vô cùng khinh bỉ.

Mạc Tử Viêm rất có thâm ý nhìn Mạc Nhiễm Thiên, trong lòng tổng cảm giác được Mạc Nhiễm Thiên trở nên linh động hơn rất nhiều, nội tâm dâng lên một cảm xúc lạ lùng không thể hiểu được.

Mạc Nghị Thần vội vội vàng vàng trở về, thấy Mạc Nhiễm Thiên cùng Mạc Tử Viêm trò chuyện cũng không tệ, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.

"Nhị ca, bào ngư, vi cá đều không có, Tiểu Thiên muốn ăn." Mạc Nhiễm Thiên nhìn về phía Mạc Nghị Thần, còn Mạc Nghị Thần lập tức thấy xấu hổ, mấy thứ này trong hoàng cung thường ăn, nhưng đi ra ngoài lại rất quý.

"Nhị ca, Tiểu Thiên muốn ăn, ngươi tựu điểm thêm chút, chẳng lẽ còn sợ ăn [không dậy nổi/nổi lên] [không/sao]?" Mạc Tử Viêm nói với Mạc Nghị Thần, gã biết tiền bạc của Mạc Nghị Thần là cố định, nói đúng ra, tiền bạc của mỗi vị phi tử cùng hoàng tử, công chúa đều là như nhau, nhưng vì trong cung có ăn có mặc, cho nên cũng không thể so sánh với bổng lộc của quan lại triều đình.

"Tiểu Thiên, cái này, trong cung có ăn a." Mạc Nghị Thần nói với Mạc Nhiễm Thiên.

"Ta muốn xem ăn ở bên ngoài có gì khác a, trong cung cũng chỉ có một mùi vị, không thể ăn!" Mạc Nhiễm Thiên nhìn Mạc Tử Viêm chu chu mỏ.

"Nhị ca, mau đi gọi đi! không cần dùng tiền của huynh!" Mạc Tử Viêm bị cử chỉ vừa rồi của Mạc Nhiễm Thiên chinh phục, tự nguyện bỏ tiền, nguồn thu của gã Mạc Nghị Thần không thể nào so sánh được.

Mạc Nghị Thần nhìn hai người, y mặc dù có hiểu một chút ý tứ của Tiểu Thiên, nhưng vẫn thở dài một lần nữa đi xuống gọi món ăn, thầm nghĩ Tiểu Thiên muốn ăn hết túi tiền của Mạc Tử Viêm sợ là khó có khả năng, ai chẳng biết trong các hoàng tử, gã nhiều tiền nhất. Nhưng tại sao gã được như vậy, Mạc Nghị Thần quả thật không biết.

"Cám ơn tứ đệ." Mạc Nhiễm Thiên đối Mạc Tử Viêm cười ngọt ngào, thầm nghĩ hôm nay nhìn xem ta chỉnh ngươi như thế nào. Dù không bắt ngươi phải chết, cũng khiến cho ngươi đau lòng.

Lúc này trên lầu hai đám người thái sư ngồi kín mít, khách nhân ở bốn phía cũng đều tập trung vào vị sư gia ngồi ở chính giữa khán đài.

"Các vị công tử, khách quan, lão hủ đêm qua cùng thị thiếp ầm ĩ một trận lớn, thật muốn bỏ thị, nhưng ngẫm lại một ngày vợ chồng trăm ngày ân tình, cho nên nhịn xuống, hôm nay, mọi người liền lấy cảm tình nam nữ làm đề tài, làm mấy câu thơ, người xuất sắc nhất sẽ được ông chủ chiêu đãi miễn phí.

chị lạy các em nhé, các em cứ tỏ ra lãng mạn bay bổng mà thơ thẩn thế này thêm nửa chap nữa thôi là chị lăn quay ra đấy:((()

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng co rút mấy lần, lại thấy một công tử mặc hoa y phóng đãng nói: "Lão Lưu, nữ nhân nhìn không vừa mắt, đuổi đi là được rồi, nói chuyện cảm tình gì đó, chính ông đi chịu tội đi."

"Ha ha ha......" Cả sảnh đường cười vang, làm cho lão Lưu mặt già đỏ bừng.

"Khụ khụ khụ, Kỷ công tử, cũng có những đôi lứa trọn đời suốt kiếp yêu thương nhau, nơi này không bắt buộc là nam hay nữ, chê cười chê cười." Lão Lưu xấu hổ không thôi.

"Hiện tại mỹ nam tử đều bị mọi người cướp sạch, nữ nhân càng không còn dùng được, ai, muốn trọn đời suốt kiếp cũng khó có thể làm được." Lại một vị hoa y công tử thở dài nói.

"Đúng vậy, nghe nói hoàng thượng muốn thu thập hai mươi mỹ nam tử cả nước đưa cho Tề vương!" Có người xen mồm nói, nơi này phần lớn đều là những vị công tử có chí hướng làm quan, cho nên ít nhiều biết chút chuyện triều đình.

Mạc Nhiễm Thiên kinh hãi, vội vàng nhìn về phía Mạc Tử Viêm. Mà Mạc Tử Viêm đối hắn gật đầu, bọn họ không chỉ muốn đưa mỹ nam, còn có tặng ngọc ngà châu báu.

Khuôn mặt Mạc Nhiễm Thiên có chút trắng, xem ra chỉ một quân cờ như mình này không đủ thỏa mãn Tề vương.

"Tiểu Thiên, đừng lo lắng, tứ đệ không tới vạn bất đắc dĩ, sẽ không đem huynh đưa cho Tề Quân Hành, bọn họ là nhóm đầu tiên." Mạc Tử Viêm an ủi Mạc Nhiễm Thiên, mà Mạc Nhiễm Thiên nhìn hắn càng thêm buồn bực, người này thật sự là giả dối, nếu không phải trước kia mình nghe được ngôn ngữ cầm thú kia của gã, e rằng bây giờ thật đúng là sẽ bị gã làm cảm động.

"Tốt lắm, tốt lắm, dừng lại, không nói chuyện quốc sự, chúng ta vẫn là phong hoa tuyết nguyệt, Lưu lão, ông ra hai câu trước, coi thử ông thương thị thiếp như thế nào, ha ha ha." Có người trêu ghẹo.

"Khụ khụ khụ, Tần công tử nói đùa, lão hủ bêu xấu, khụ khụ khụ." Lưu lão thanh thanh yết hầu sau đó thở dài nói: "Nhân đáo tình đa tình chuyển bạc, nhi kim chân cá bất đa tình."

(Tình đáo nùng thì tình chuyển bạc – Nhi kim chân cá hối đa tình

Nghĩa là: Tình cảm chân chính thì không cần bộc lộ ra ngoài. Những thứ tình cảm nhìn như là bình thường thật ra mới là chân thật nhất.)

"Ha ha, Lưu lão không tồi, không tồi a. Ta cũng đến câu: "Tương tư nhất dạ tình đa thiểu, địa giác thiên nhai bất thị trường. "

(Trong bài Yến Tử lâu (Lầu Chim Én) của Bạch Cư Dị.

Một tối tương tư tình xiết kể, Biển trời khôn sánh dạ sầu thương)

"Tô công tử thật tuyệt diệu a. Lão hủ bội phục!" Lưu lão khích lệ, tiếng mọi người vỗ tay ran lên.

"Quá tâng bốc quá tâng bốc, ha ha ha, Tần công tử cùng tiểu thị đồng của ngươi ân ái vạn phần, cũng đến một câu đi?" Tô công tử hào phóng cười nói.

"Ha ha ha, hảo, tiểu tử đó quả thật làm cho bổn công tử rất là thoải mái, ha ha. "Trường dạ trọng ôn tình, yêu nhiêu triền thượng thân, mỹ nam đê ngâm thì, ái ý chính nùng xử." ha ha, bêu xấu." Tần công tử vẻ mặt đầy màu sắc.

(câu này thì ta hoàn toàn không biết là từ đâu ra, có lẽ là Hương tỷ tự bịa, vì thế mới có mấy đoạn bài xích ở dưới *chỉ chỉ*.)

"Ha ha ha ha, Tần công tử thật sự là phong lưu." Mọi người cười vang.

"Thấp hèn!" Mạc Nhiễm Thiên thiếu chút nữa nhổ ra, cái này gọi là thơ sao?

"Tiểu Thiên cũng biết làm thơ, đến vài câu đi!" Mạc Nghị Thần đã trở về, thấy hắn không hài lòng người khác làm thơ, vội vàng nói.

"Đúng vậy, Tiểu Thiên đến vài câu, tứ đệ hồi lâu chưa từng nghe thấy Tiểu Thiên ngâm thơ." Mạc Tử Viêm thật ra muốn nhìn một chút Mạc Nhiễm Thiên trở nên thông minh như thế nào.

"A, cái này?" Mạc Nhiễm Thiên lập tức lục lọi trí nhớ, cũng may những câu thơ của mọi người đều không hoàn chỉnh, hắn cũng nhớ kĩ vài câu kinh điển.

"Nhị ca, tứ đệ nói trước, Tiểu Thiên nói sau!" Mạc Nhiễm Thiên có điểm xấu hổ.

"Được, Lưu lão, bổn hoàng tử cũng đến một câu." Mạc Tử Viêm lập tức lớn tiếng, đưa tới sự chú ý của mọi người.

"Được được được, tứ hoàng tử tài hoa hơn người, lão hủ rửa tai lắng nghe, mọi người yên lặng!" Lưu lão lập tức làm cho đại đường ầm ĩ yên tĩnh trở lại, vì nơi này hoàng tử cũng thường thường đến, mọi người cũng không phải quá để ý.

"Vậy bổn hoàng tử bêu xấu, khụ, " Vô tình bất tự đa tình khổ, nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ."" Mạc Tử Viêm nói xong ngồi xuống, nhìn Mạc Nhiễm Thiên một chút, mà Mạc Nhiễm Thiên từ trong thơ của gã có thể cảm nhận đó là người không dễ dàng yêu thương ai, nhưng người như thế có một nhược điểm lớn nhất, đó chính là một khi yêu thương, khăng khăng một mực.

(Trong bài Ngọc Xuân Lâu – Yến Thù

Dịch thơ: Vô tình sao biết đa tình khổ – Tơ duyên một khắc vạn ngày mơ)

"Hay hay hay." Mạc Tử Viêm nhận được sự khen ngợi của cả sảnh đường.

"Vậy bổn hoàng tử cũng đến một câu." Mạc Nghị Thần tươi cười đầy mặt đứng lên, y cũng không muốn mất thể diện trước mặt Mạc Nhiễm Thiên.

"Nhị hoàng tử cũng là người tài hoa hơn a, hôm nay tất cả mọi người thật có phúc, thỉnh, thỉnh." Lưu lão cao hứng nói.

Mạc Nghị Thần thâm tình nhìn Mạc Nhiễm Thiên, sau đó thốt ra: "Chỉ nguyện quân tâm giống như lòng ta, định không phụ tương tư ý." Lời này vừa nói ra, Mạc Nhiễm Thiên khuôn mặt đỏ thẫm, không dám nhìn lại Mạc Nghị Thần, lời này rõ ràng nói với hắn, nam nhân này như thế nào rõ ràng như vậy.

(Trong bài Bốc toán tử của Lý Chi Nghi

Dịch thơ: Chỉ mong lòng chàng như ý thiếp – Nhất định không phụ nỗi niềm nhớ nhau)

Khuôn mặt Mạc Tử Viêm biến sắc, còn Mạc Nghị Thần cười ngồi xuống.

"Ha ha ha, "định không phụ tương tư ý", hay hay, nhị hoàng tử quả nhiên là người si tình a." Lưu lão vỗ tay, mọi người cũng ào ào vỗ tay, Mạc Nghị Thần càng cười như hoa, nhìn Mạc Nhiễm Thiên mặt đỏ bừng, trong lòng tràn ngập nhu tình.

"Tiểu Thiên, tới phiên huynh, Lưu lão, thái tử điện hạ cũng muốn đến vài câu!" Mạc Tử Viêm lập tức chuyển đề tài, nhìn hai người mập mờ, trong lòng cư nhiên khó mà nuốt trôi.

"Hảo hảo hảo, thái tử điện hạ thỉnh!" Lưu lão lập tức phụ họa, kì thật tất cả mọi người biết thái tử điện hạ ở đây, chỉ là tứ hoàng tử bên cạnh, không dám bừa bãi, vài người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Mạc Nhiễm Thiên, hận chính mình ăn không tới.

"A, vậy, vậy bổn thái tử nói hai câu, mọi người đừng cười." Mạc Nhiễm Thiên xấu hổ đứng lên, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tương kiến tranh như bất kiến, hữu tình hà tự vô tình." Đáng tiếc hắn không nhớ được hoàn chỉnh cả bài.

(Lấy từ bài Tây Giang Nguyệt của Tư Mã Quang

Nghĩa là: Gặp nhau mà như chưa gặp – Hữu tình mà tựa như vô tình)

Toàn trường khiếp sợ, Mạc Nhiễm Thiên tưởng rằng bọn họ không rõ lập tức nói thêm câu nữa: "Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ." Nói xong thấy mọi người mỗi người ngây ra như phỗng, hắn chỉ có thể nhức đầu nói: "Bổn thái tử chỉ nghĩ được hai câu này." Nói xong lập tức ngồi xuống uống trà, trong lòng thật có điểm bất an, mặc dù hắn biết hai câu này tuyệt đối là kinh điển trong kinh điển, nhưng khó biết được những người này có đủ trình độ thưởng thức không.

(Trong bài Thước kiều tiên của Tần Quan (nơi Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau)

Dịch nghĩa: Tình này nếu như đã mãi lâu dài – Há cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều)

"Ba ba ba......" Toàn trường vang dậy, tất cả mọi người từ kinh ngạc tỉnh táo lại, trong miệng vẫn lẩm bẩm nhớ kĩ hai câu này, cảm giác càng nói càng có mùi vị, không khỏi bội phục thái tử tài hoa.

"Tiểu Thiên!" Mạc Nghị Thần thâm tình gọi hắn, y không thể tin được Tiểu Thiên lại có thể làm ra câu thơ mỹ miều như thế, câu "Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ" kia làm cho y rung động, y không chỉ một lần vì việc không thể cùng hắn đi Tề quốc mà thương tâm, mà câu thơ này làm cho y hoàn toàn cảm động.

Mạc Tử Viêm thì là nghĩ "Tương kiến tranh như bất kiến, hữu tình hà tự vô tình", làm cho trong lòng rối rắm, qua tối hôm qua hắn hoàn toàn có loại cảm thụ này, không khỏi ngẩng đầu nhìn Mạc Nhiễm Thiên, đôi mắt trở nên xa xăm và u tối.

"Ách, ta, ta muốn đi vệ sinh!" Mạc Nhiễm Thiên hiện tại tựa như con khỉ đít đỏ, mọi người ngạc nhiên vây lại xem, hại hắn thầm muốn lén đi tránh né.

Chờ Mạc Nhiễm Thiên chạy vào nhà vệ sinh trong hậu viện, tụt quần chuẩn bị đi tiểu, có người ở phía sau đột ngột ôm cổ hắn, hắn bị dọa đến mức làm rơi cả quần xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện