Công Ngọc

Chương 116: Cầu Mong



"Cũng không mong cầu gì khác, chỉ là muốn trợ giúp hắn sớm ngày chiến thắng trở về."

...

"Ta không có tư tâm, chỉ là hiện nay quốc khố thực sự không bỏ ra được nhiều tiền bạc đến vậy, còn tới phía Nam xa xôi để xây dựng kho lúa, mà kể cả có chế tạo ra, cũng phải chờ nửa năm nữa mới có thể sử dụng."

Lâm Kinh Phác ngồi ngay ngắn trên ghế chếch thượng vị theo hướng Tây Bắc, nhìn về phía đủ loại quan lại, mặt mày ôn hòa mà uy nghiêm, ngân bào trên người thêu sợi tơ vàng, chính là hoa văn đặc chế cùng với Hoàng Đế.

Lập tức có quan lại cao giọng nghi vấn: "Chỉ tính thương thuế năm ngoái của nha phủ dân gian Nghiệp Kinh cũng đã có bảy triệu lượng bạc trắng, thuế các châu cũng không ít, trừ việc khởi binh chinh phạt Tam Quận, trong triều gần đây cũng không có đại sự chi tiêu, vô duyên vô cớ, bạc trong quốc khố chẳng lẽ lại tự sinh chân mà chạy?!"

Lâm Kinh Phác từ chối đề nghị kiến tạo kho lúa, còn dùng cái cớ có phần qua loa. Những năm gần đây Khải triều tuy là trăm phế chờ hưng, còn có nội đấu họa ngoại xâm, nhưng Yến Hồng và Ngụy Dịch đều tính là chăm lo việc nước. Yến Hồng chết rồi, quốc khố còn được ăn no một phen, chen chúc một chút cũng phải đủ để chế ra hai kho lúa.

Lâm Kinh Phác tư thái rộng lượng, đáp lại: "Đại nhân không quản giao quốc khố, trong lòng cũng chỉ là con số đại khái. Xưa nay Ngụy Dịch vẫn luôn đề ra chủ trương tiết kiệm, rất nhiều chỗ còn dùng tiền cũng chưa được tính toán lại, tích tiểu thành đại, không chừng cũng khiến bạc thật sự mọc chân chạy mất."

"Lẽ nào có lý đó!"

Quan chức kia giơ hốt cao quá đỉnh đầu, lảo đảo đứng lên muốn xông ra tranh chấp, vất vả lắm mới bị những người bên cạnh khuyên can ngồi xuống. Mà những người trên triều đình đều muốn khiến Lâm Kinh Phác phải lúng túng, trong lời khuyên bảo khó tránh khỏi tâm tư quạt gió thổi lửa, chọc cho người kia đến tiếng hô lên cũng càng không thoải mái.

"Hoàng Thượng bị kẻ tặc tử như ngươi mê hoặc, không để ý đến lời can ngăn của các đại thần, nhất định phải trao quyền giám quốc vào tay ngươi! Trước mặt Hoàng Thượng, ngươi quyến rũ thuận theo bằng mọi cách, bây giờ Hoàng Thượng chỉ mới xuất chinh hai tháng, lòng muông dạ thú của ngươi đã không còn giấu nổi, dám một tay che trời, giấu báo tiền tài quốc khố! Mười vạn đại quân phía trước còn đang giết địch hãm trận, cẩu tặc lại dám dùng danh giám quốc mà họa quốc... Cẩu tặc lại dám!"

"Quốc khố vẫn luôn là do Hộ Bộ quản lý, đại nhân có ý muốn đi thăm dò, ta sẽ không ngăn cản nửa phần." Ngữ khí Lâm Kinh Phác hơi nghiêm túc mấy phần, có điều khóe mắt vẫn chẳng giấu ý cười đi.

Mấy quan chức Hộ Bộ nghe được lời này, lòng bàn chân không khỏi phát lạnh, e sợ rằng vừa mơ mơ hồ hồ đã bị Lâm Kinh Phác đột nhiên ụp nồi xuống.

Trái lại Lâm Kinh Phác chỉ bình yên sửa lại ống tay áo một chút, hai tay vẫn lười biếng đặt nhẹ lên tay vịn ghế vàng, mỉm cười khiêm tốn: "Về phần bất mãn với chuyện ta giám quốc, mong rằng chư vị đại nhân đều thông cảm, dầu gì cũng chỉ đành làm phiền các đại nhân viết thêm mấy phong sổ con kết tội, đưa đến biên quan Duẫn Châu đi."

"Giám quốc đại nhân nói ngài không có tư tâm, hạ quan tin." Lý Hội bỗng đứng ra khỏi hàng giữa đủ loại quan lại, lạnh lùng lên tiếng: "Thiên hạ không ai không biết, khí độ quyết đoán của ngài đủ để bao dung một quốc gia, sao có thể chỉ là tư dục riêng mình."

Dưới đáy yên lặng như tờ, trong lòng quần thần đều hiểu thâm ý trong lời giải thích này, bầu không khí bất giác tiêu điều, thêm phần nghiêm nghị.

Đáy mắt Lâm Kinh Phác xẹt qua một tia sáng lạnh, chỉ trong nháy mắt, sát ý lại bị môi cười chôn vùi.

...

"Hôm nay trên triều đình, Nhị gia đã đắc tội đến hơn nửa quan chức, trước khi Hoàng Thượng hồi kinh, ngài còn phải cẩn thận đề phòng nhiều chút. Nô tài đã dặn dò cấm quân tăng mạnh trông coi đề phòng, nhất định phải tận tâm tận lực che chở Nhị gia chu toàn." Vi Tấn Phúc khom người, sắc mặt lo sợ theo sát phía sau Lâm Kinh Phác.

"Vi công công có lòng." Lâm Kinh Phác ngửa mặt, giơ tay bẻ đi một cành mai, nói: "Có điều ta ở lại Nghiệp Kinh chính là để thay Ngụy Dịch nhổ cỏ tận gốc, sẽ không để hắn trở về còn phải tiếp tục thu thập hỗn loạn."

"Đều là những việc nằm trong phận sự của nô, làm như thế cũng chỉ vì muốn phân ưu thay Hoàng Thượng. Nhị gia ít đi một sợi tóc, Hoàng Thượng nơi tiền tuyến cũng sẽ lo lắng không yên." Vi Tấn Phúc đi lên phía trước nửa bước, thấy Ninh Vi Quân đang ôm lò sưởi tay chờ đợi bên ngoài cửa điện.

Lâm Kinh Phác cũng nhìn thấy hắn, tiến lên hai bước rồi hỏi: "Hiếm khi thấy ngươi vào cung, thân thể đã khá hơn chút rồi?"

Ninh Vi Quân hành lễ, nói: "Đa tạ Nhị gia quan tâm, đã hơn rất nhiều."

Hai người không hẹn cùng im lặng, đều thong dong thả bước trên con đường cung trước mắt. Bây giờ Ninh Vi Quân an tâm dưỡng bệnh, rời xa tranh đấu trên triều đình, chỉ có vài lúc tình cờ bồi Lâm Kinh Phác trò chuyện.

Trời quang mây tạnh, Vi Tấn Phúc sai cung nhân bung dù lui đi, chỉ chừa lại mấy cấm quân cận vệ.

"Hẳn ngươi đã nghe nói về chuyện trên triều đình hôm nay." Lâm Kinh Phác nói.

Ninh Vi Quân cúi đầu đảo đảo tàn hương trong bếp lò, nói: "Chọc tức quần thần trước mắt mọi người không phải tác phong của Nhị gia, dường như cũng đã nhiễm mấy phần tật của Khải Đế."

"Quả thực ta không thích đắc tội người khác ngay trước mắt, vẫn là ưng việc âm thầm tính toán sát hại sau lưng hơn."

Đổi thành thủ đoạn thường ngày của Lâm Kinh Phác, có tự tay vùi người vào trong mộ cũng không chịu dính nửa điểm nổi giận. Nhưng lần này y lại rêu rao như vậy, rõ ràng là cố ý muốn càng nhiều người phải tức giận.

"Nhị gia muốn giết ai?" Ninh Vi Quân giật mình: "Chẳng lẽ là Lý Hội kia?"

Ngón tay Lâm Kinh Phác nhẹ nhàng vuốt rơi cánh hoa mai trên cành: "Còn nhớ khi Liễu Hữu đưa theo Lâm Củng và Khương Hi chạy nạn đến Biên Châu, Khải triều có người chẳng quản ngàn dặm cũng vận chuyển Hỏa Môn Thương đến cho y, bởi vậy á phụ cũng chẳng thể lưu lại toàn thây. Dư đảng Yến Hồng vẫn luôn chết mà không tuyệt, đợi một khi có cơ hội sẽ quấy phá giao du cùng kẻ xấu, ta đã phái người điều tra Lý Hội này, quả thực khả nghi."

Ninh Vi Quân chần chờ, cho là không thích hợp: "Nhị gia không chịu chế ra kho lúa, cam nguyện để đủ loại quan lại lấy ngòi bút làm vũ khí công kích ngài, chỉ để hung thủ hợp tác mưu hại Ngũ lão phải lòi đuôi? Nếu như chỉ muốn ăn miếng trả miếng, giết người mưu hại, với bản lĩnh của Nhị gia có cả trăm ngàn loại phương pháp, sao phải phí công trắc trở, còn dính dáng đến tính mạng của tướng sĩ tiền tuyến?"

"Ngươi đã quên, ta là người không xứng được hận..."

Lâm Kinh Phác dừng chân quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Yến Hồng đã thành cái tên trong sử sách, mấy quan viên như khối u ác tính còn sót lại trong Khải triều cũng chẳng hề đáng sợ. Kỳ thi mùa xuân, thành lập Tây trai, ôm đồm quyền to Hộ Bộ, Lại Bộ, Hình Bộ, thế nhân cho là Ngụy Dịch không làm được, cuối cùng hắn vẫn nhất nhất mà làm thành. Ta một mình ở lại Nghiệp Kinh giám quốc, cũng không mong cầu gì khác, chỉ là muốn trợ giúp hắn sớm ngày chiến thắng trở về."

Lòng Ninh Vi Quân bỗng nhiên trùng xuống, lại có một luồng phiền muộn khó mà giải thích được không ngừng cuồn cuộn trào lên, nhíu mày nói: "Nhị gia thực sự đã giao toàn bộ tâm tư..."

Trong tay Lâm Kinh Phác chỉ còn lại nửa đoạn cành khô, có ý đánh gãy lời chất vấn của hắn: "Ta và Ngụy Dịch đều không muốn kéo dài trận chiến, tấn công Tam Quận không thể dựa vào cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân."

Đáy lòng Ninh Vi Quân thở dài một hơi, nửa ngày sau mới hòa hoãn tâm tình, nói: "Vậy Nhị gia và Khải Đế vốn dự định làm sao?"

"Chế ra thuyền." Lâm Kinh Phác thanh lãnh mà kiên định: "Chế ra thuyền lớn có thể gánh chịu tướng sĩ đi qua sông Ly, thậm chí có thể chống đỡ được ngòi oanh tạc của Hỏa Môn Thương."

Bây giờ chiến hạm làm ra đều được bao bọc một lớp đồng tựa long cốt, nhẹ, nhanh mà tiện, nhưng lại chẳng phải lợi khí tác chiến. Quân đội Khải triều cần thuyền càng thêm kiên cố, cũng đồng nghĩa với việc cần thêm càng nhiều đồng.

Nhiều đồng như vậy, từ đâu mà đến?

Ngoại trừ mỏ đồng Hoàng gia và tư thương, chỉ có tiền đồng lưu thông trên thị trường, thậm chí tượng Phật của các đại Phật trong chùa. Lâm Kinh Phác và Ngụy Dịch nhất định phải sử dụng thủ đoạn phi thường, mới có thể đảm bảo việc cung cấp nguyên vật liệu cuồn cuộn không ngừng.

"Đám thuyền này đã được Ngụy Dịch âm thầm sai người chế tạo hơn một năm, ngày hoàn công sắp tới, cho nên quốc khố quả thực không còn tiền. Để oán khí của bọn họ đều hướng về phía ta, chuyện trộm thu mua đồng mới không bị người ta phát hiện."

Nói rồi, Lâm Kinh Phác vuốt nhẹ tơ trăm tuổi trên cổ tay: "Phải xem đại quân của Ngụy Dịch có thể sống sót qua mùa đông này không đã."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện