Chương 19
Lúc này, trên tivi đúng lúc chuyển tới kênh âm nhạc, phát tin tức
mới nhất.
“Nghe nói, sau khi nghệ sĩ piano hàng đầu thế giới Yev cải biên
“concerto số 3′ thành công thì đang chìm đắm trong việc sáng tác
khúc nhạc mới lần nữa, Yev từng nói trong phỏng vấn rằng khúc
nhạc mới lần này sẽ do thầy của ông ấy tự mình giám sát chỉ bảo,
hơn nữa, thầy của ông ấy là nhân vật thần bí từng hướng dẫn ông
ấy cải biên ‘coneerto số 3’, chúng ta cùng nhau chờ đợi tác phẩm
mới nhất của Yev nhé.”
Đèn phòng khách tắt, Trương Thác mang dép lê đi lên phòng ngủ
lầu hai, Giang Tĩnh đẩy cửa lớn biệt thự ra, bắt đầu công việc bảo.
vệ ban đêm của cô ấy.
‘Sáng ngày hôm sau, Trương Thác thức dậy, bắt đầu lau sàn nhà
như mọi hôm.
Lâm Ngữ Lam vừa ngáp vừa ra khỏi phòng ngủ, lảo đảo đi về phía
nhà vệ sinh chuẩn bị rửa mặt.
Không đợi Lâm Ngữ Lam đi vào nhà vệ sinh, tiếng chuông điện
thoại bàn trong nhà đã réo inh ỏi, Trương Thác chạy tới nghe điện
thoại, đây là điện thoại liên lạc nội bộ, chỉ ba của Lâm Ngữ Lam
có thể gọi.
*A lô, ba” Trương Thác nghe máy.
“Tiểu Trương, mau kêu Ngữ Lam thức dậy, đi thăm ông nội của
con bé với ba” Trong điện thoại, giọng nói Lâm Kiến Vũ chan
chứa lo âu.
Ở thành phố Ngân Châu, Tập đoàn Lâm Thị là một doanh nghiệp.
truyền kỳ.
Những năm tám mươi của thế kỷ trước, Lâm Chính Nam – người
sáng lập Tập đoàn Lâm Thị đã dẫn dắt doanh nghiệp trong nước
ở thành phố Ngân Châu phát triển ra nước ngoài, còn tự thành lập.
thương hội Ngân Châu, trong khoảng thời gian đó, dưới sự dẫn
dắt của Lâm Chính Nam, thương hội Ngân Châu đầu tư các lĩnh
vực như cổ phiếu, bất động sản, điện tử,… Đầu thế kỷ hai mươi
mốt, thương hội Ngân Châu bị bắt giải tán, nhưng các doanh
nghiệp lớn vẫn phát triển hưng thịnh, mặc dù không còn thương.
hội Ngân Châu nữa, nhưng ở trong lòng mọi người, Lâm Chính
Nam chính là hội trưởng duy nhất.
Mặc dù Lâm Chính Nam có sự nghiệp phát đạt, nhưng trong cuộc
sống lại không được như ý, vào lúc Lâm Chính Nam lên như diều
gặp gió, vợ lại rời đi trong một tai nạn ngoài ý muốn, để lại cho.
ông cụ một đứa con trai và ba đứa con gái, từ đó nhà họ Lâm chỉ
có một dòng độc đỉnh
Nhà họ Lâm có một đại viện ở thành phố Ngân Châu, địa vị của
tòa đại viện này tương đương với đại viện của thủ đô, chỉ cần là
người có quyền thế ở thành phố Ngân Châu đều coi việc vào được
đại viện là một vinh dự.
Đại viện tọa lạc ở ngoại ô thành phố Ngân Châu, chiếm 21000
mét vuông, trong viện bóng mát vờn quanh, có núi và nước nhân
tạo, chỗ cổng lớn có một con đường xi măng bằng phẳng và rộng
rãi kéo dài vào trong.
Lúc này, một chiếc .Jetta bình thường lái trên con đường xi măng.
này, vô cùng chói mắt.
Giang Tính dừng xe trong bãi đỗ xe của đại viện, xe đỗ ở đây đều
là siêu xe bạc triệu
Cửa ghế sau bật mở, một cái chân mang giày cao gót màu đen
kết hợp với quần âu phục lửng duõi ra, Lâm Ngữ Lam mặc áo sơ
mi trắng và áo khoác âu phục đen tỉnh xảo nhỏ nhắn bước xuống
từ trên xe, mái tóc dài được cô búi trên đỉnh đầu, khuôn mặt xinh
đẹp hoàn mỹ đầy lo lắng. Lâm Ngữ Lam vừa xuống xe đã sải
bước đi tới căn nhà phía trước bãi đỗ xe.
Trên xe ở phía sau Lâm Ngữ Lam không hề có bóng dáng của
Trương Thác.
Lâm Ngữ Lam ra khỏi bãi đỗ xe, nhìn kiến trúc tòa nhà một tầng
trước mặt, đẩy cửa lớn ra rồi đi vào.
Đồ dùng trong nhà đều làm từ gỗ đào đậm nét cổ xưa, không khí
ngát hương thơm thoang thoảng, trong nhà không hề có đồ dùng
hiện đại nào cả, có thể thấy chủ nhân của căn nhà vô cùng thích
phong cách cổ,
Lúc này trong nhà có không ít người mặc quần áo nghiêm trang,
có nam có nữ, có giả có trẻ.
Lâm Ngữ Lam nhìn bọn họ, kên tiếng chào: “Ba, bác Cả, bác Hai,
cô út, mọi người đến rồi ạ.”
Trong nhà không chỉ có lứa của Lâm Kiến Vũ, kế cả lứa tuổi của
Lâm Ngữ Lam cũng có không ít người.
Chỉ là nhìn chung cả lứa của Lâm Ngữ Lam cũng chỉ có một mình
cô họ Lâm.
“Ông nội sao rồi?” Lâm Ngữ Lam nhìn ba mình, trên mặt hiện lên
lo lắng.
Lâm Kiến Vũ thở dài, chỉ căn phòng bên hông nhà: “Ở trong đây,
con vào thăm đi”
Lâm Ngữ Lam gật đầu, vừa định nhấc chân, chợt thấy một người
phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi xông ra khỏi phòng, vẻ mặt
vô cùng hoảng loạn: “Không xong rồi, không thấy ông Lâm đâu
nữa!”
“Cái gì!”
Tất cả mọi người có mặt trong nhà lúc này đều ngơ ngác
Không biết từ bao giờ, công viên ngoại ô của thành phố Ngân
Châu đã trở thành nơi cho những người già tập Thái Cực, sáu giờ
sáng đến mười một giờ rưỡi trưa môi ngày, luôn có thể nhìn thấy
bóng dáng của những người già dưới bóng cây hay trên quảng
trường, bên gò đá của công viên.
Trương Thác mặc quần short bãi biển đi trong công viên, mỗi
tưần đều sẽ có hai ngày anh đến công viên xem mấy người giả
đánh Thái Cực, nhìn những động tác vô cùng nhẹ nhàng này,
dường như Trương Thác có thể khiến trái tim nóng nảy của mình
trở nên yên tĩnh hơn một chút, chỉ trách cuộc sống trước đây quá
mức gió tanh mưa máu.
“Chàng trai trẻ, thích Thái Cực à?” Một giọng nói hiền từ già nua
vang lên phía sau Trương Thác.
Trương Thác nhìn lại, người nói chuyện là một ông cụ ngồi xe lăn
mặc đồ thời Đường màu đỏ sẫm, tóc đã hoa râm, nhưng sắc mặt
khá hồng hào chứ không vàng vọt.
“Cháu không thích Thái Cực” Trương Thác lắc đầu: “Nhưng không
cản trở việc cháu thích xem, giống nhưng một số người biết thuốc
đẳng nhưng vẫn uống thuốc vậy”
Trương Thác nói xong thì quan sát chân ông cụ.
Ông cụ lộ ra vẻ đăm chiêu, sau khi im lặng vài giây thì cười to hai
tiếng: “Ha ha ha, chàng trai trẻ, câu nói có ngụ ý nhỉ.”
Trương Thác chớp mắt với ông cụ: “Có lẽ thế ạ”
“Ha ha, sao cậu nhìn ra được?” Ông cụ vỗ vỗ lên chân mình.
“Khuôn mặt” Trương Thác chỉ mi tâm ông cụ: “Y thuật của Hoa
Hạ truyền thừa nghìn năm, có thể bắt mạch qua dây, cũng có thể
xem mạch qua khuôn mặt, ở Hoa Hạ chúng ta có câu nói rút dây
động rừng, cũng có thể dùng vào trong y học.
Trương Thác quan sát cả người ông cụ: “Nét mặt ông khoan
khoái, vừa hồng hào vừa sáng sủa, khí huyết đủ đây, kinh lạc ổn
định, tóc thưa thớt nhưng mềm mại, chứng minh trong người
không yếu ớt, một mình ông ngồi xe lăn đến đây, hai tay khỏe,
kinh mạch hoàn hảo, sống lưng thắng tắp, nhưng vì sao hai chân
lại không thể chạm đất? Nếu là gãy xương hay bị liệt thì ông
không thể nào có khí huyết dồi dào, cũng sẽ không ngồi thẳng
như vậy được”
“Lợi hại!” Khuôn mặt ông cụ bừng nụ cười, võ tay khen ngợi
Trương Thác: “Cậu trai trẻ, cậu học y sao?”
Trương Thác lắc đầu: “Không phải ạ”
“Tôi cũng nghĩ không phải.” Ông cụ nở nụ cười, hỏi Trương Thác:
“Có tiện đẩy tôi đi một lát không?”
“Không tiện ạ” Trương Thác không hề nghĩ ngợi đã trả lời: “Cháu
còn có việc, nhưng cháu phải nói với ông một chuyện”
“Chàng trai trẻ cứ nói đi” Ông cụ ra vẻ chăm chú lắng nghe.
“Mặc dù tứ chỉ của ông hoàn hảo, nhưng tuổi thọ không còn dài,
tổn thương ở tâm mạch không có thuốc nào chữa trị được, mỗi
đêm sẽ bị đau ngực, ngày càng nặng hơn, phải mau chóng tìm
người chữa trị” Trương Thác vỗ bả vai ông cụ.
Mắt ông cụ lóe lên ánh sánh tinh anh: “Chàng trai trẻ lợi hại đấy,
một người bạn già của tôi cũng từng nói những lời giống hệt như.
vậy, nhưng ba năm trước người bạn kia đã về chầu trời rồi, ông ấy
nói với tôi, nếu có người nhìn ra bệnh tật trên người tôi thì sẽ có
bản lĩnh cứu được tôi.”
“vậy chắc người bạn già kia của ông rất lợi hại, có thể nói ra
những lời này đúng là khiến cháu phải ngăm nghĩ xem sao.” Trong
mắt Trương Thác lộ ra vẻ suy tư: “Người đã chết ba năm trước,
tên Tùng Đan ạ?”
Bình luận truyện