Chương 1: Ở ẩn
Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân
Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu
Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt
nhất của Tái Thượng Thủy Hương.
Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm
một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh
thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân.
Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám
đầy bụi.
Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về
Trương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia
đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập.
đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam.
Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một
tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng
chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất
đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh.
Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ
có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân kia.
Trương Thác mặc áo may ô trắng, quần bãi biển, miệng ngân nga
một giai điệu không biết tên, khuôn mặt dạt dào niềm vui.
“Phù, còn có hai gian phòng nữa thôi là hoàn thành nhiệm vụ hôm
nay rồi.”
Một chiếc Aston Martin bản số lượng có hạn toàn thế giới dừng
lại ở trước cửa biệt thự. Cả thành phố Ngân Châu, người có thể
mua nổi chiếc xe này thì có đấy, nhưng người có tư cách mua, e
răng là không, dù là nhà họ Lâm.
Một người đàn ông trẻ tuổi đi xuống xe, trên người mặc quần áo
của Versace bản số lượng có hạn, người có thể mua được loại
quần áo này, đều có địa vị vô cùng quan trọng trên khắp cả nước.
Người thanh niên tháo kính râm trên mặt xuống, lộ ra gương mặt
đẹp trai, đẩy cửa đi vào sân lớn của biệt thự, qua cửa sổ sát đất to
lớn, nhìn thấy Trương Thác đang quỳ rạp trên đất, chổng mông
nhà.
Thanh niên đẹp trai đỡ trán: “Trời ơi, lão đại, anh dù sao cũng là
Satan (*) nổi tiếng lây lừng trong những người lãnh đạo của thế
giới, có cần lắc mình biến thành lao công như vậy không hả? À.
không, phải nói là người đàn ông của gia đình!”
(*) Satan: hung thần, ác quỷ.
Cậu thanh niên đẩy cửa đi vào biệt thự, đốt cho mình một điếu xì
gà Goxiba Cuba, hương vị nồng đậm đã tản ra ngay từ khi điếu xì
gà được đốt lên.
Trương Thác đang bò trên mặt đất chưa thèm liếc nhìn người vừa
đến một cái nào, tiếp tục lau sàn nhà, miệng nói: “Cậu thì biết cái
qué gì, cái này gọi là tình yêu! Dập ngay điếu thuốc chết tiệt kia
cho ông, cậu cũng biết rồi đấy, vợ tôi không thích ngửi thấy mùi
thuốc lá.”
“Ôi, đây là lời nói xuất phát từ miệng tên nghiện thuốc nặng của
chúng ta đó sao?” Thanh niên đẹp trai bĩu môi, nhưng vẫn ngoan
ngoãn dập điếu thuốc đi: “Vậy, lão đại, buổi tối có muốn đi làm vài
ly không, hôm nay cô nàng trong hoàng gia nước Thụy lại vừa gọi
điện cho em đấy, sống chết cũng muốn được gặp mặt anh một
lần, nếu anh đồng ý, cô ta sẽ lập tức dùng máy bay tư nhân của
mình đáp xuống Ngân Châu.”
“Ông đây là người đã có vợ, cái gì mà hoàng gia nước Thụy chứ,
bảo cô ta cút ngay ra chỗ khác cho tôi”’ Trương Thác không nhịn
được vẫy vãy tay: “Còn cậu nữa, cũng cút nhanh đi, không thấy
ông đây đang lau sàn à?”
“Ôi.” Thanh niên đẹp trai thở dài: “Thật là một người đàn ông vô
tình, được rồi, em sẽ nói cho cô gái kia, lão đại, anh muốn từ bỏ
tất cả thật sao? Một tháng nay anh biến mất, toàn bộ thế giới
ngầm đều sắp điên lên rồi.”
“Cái gì mà từ bỏ tất cả?” Trương Thác đứng dậy, đập một cái lên
gáy thanh niên đẹp trai kia: “Ông đây bây giờ đã có được cả thế.
giới rồiI”
Trương Thác vừa nói vừa chỉ vào bức tường treo tt vi trong phòng
khách, trên đó có một tấm ảnh cưới của anh đứng chung với một
cô gái, cô gái trong bức ảnh trang điểm nền nã, khẽ mim cười,
xinh đẹp tựa như thiên sứ.
“Được rồi được rồi, người ta nói phụ nữ yêu đương sẽ không còn
thông minh, em thấy đàn ông cũng y như vậy thôi, vậy em đi trước
đây.” Thanh niên đẹp trai bất đắc dĩ lắc đầu, ra khỏi cổng lớn biệt
thự, đi về phía chiếc xe Aston Martin bản số lượng có hạn kia, khi
mở cửa xe, thanh niên đẹp trai đột nhiên dừng lại: “Đúng rồi lão
đại, anh ném thứ quý báu nhất của bậc thầy Scelba cùng một chỗ
với những thứ bỏ đi kia, Scelba mà nhìn thấy chắc đau lòng lắm”
Thanh niên đẹp trai chép miệng về phía những chiếc xe sang
trọng đang bám đầy bụi trong sân.
“Quý báu cái gì, không phải xe đạp cũng dùng để đạp thôi sao,
cậu thích thì tặng cậu đấy!” Trương Thác phất phất tay vẻ không
quan tâm.
“Thôi khỏi đi” Thanh niên đẹp trai lắc đầu: “Em cũng không dám
đạp chiếc xe đạp được đấu giá một tỷ ba trăm triệu đô la Mỹ chạy.
lung tung trên đường đâu, đi nhé lão đại.”
Aston Martin vang lên tiếng động cơ gầm tú, biến mất trước cửa
căn biệt thự.
Trương Thác đi vào trong sân, nhìn chiếc xe đạp cà tàng kia, lẩm
bẩm một tiếng: “Một tỷ ba trăm triệu? Còn không quý giá bằng
một sợi tóc của vợ mình.”
Nói xong, Trương Thác đá ngã xe đạp, đúng lúc xe đạp ngã xuống
mặt đất, điện thoại trong túi quần anh cũng vang lên, Trương
Thác lấy chiếc điện thoại di động Huawei trị giá một nghìn ra nhìn,
có một tin nhắn ngắn, nội dung là:
“Đại nhân Satan tôn kính, hoàng tộc nước Sa tha thiết mời chúng
ta phái mười nhân viên bảo vệ đến bảo vệ sự an toàn của thành
viên vương thất, bảng giá là ba mỏ dầu, bộ ngoại giao nước Mễ…”
Trương Thác chỉ nhìn lướt qua, ngay cả nội dung cũng chưa đọc.
xong đã xóa luôn tin nhãn đi rồi, nhìn sàn nhà bên trong biệt thự,
lẩm bẩm: “Thật là, còn đến hai căn phòng chưa lau xong đâu đấy”
Trương Thác cất điện thoại di động vào trong túi quần, lại quỳ rạp
trên mặt đất, vểnh mông lên, cẩn thận lau sàn nhà.
Sau khi Trương Thác dọn dẹp vệ sinh toàn bộ biệt thự một cách
sạch sẽ xong, đã là sáu giờ tối rồi.
Một chiếc xe Benz lái vào khoảng sân lớn của biệt thự.
Trương Thác vừa nghe thấy tiếng động cơ, lập tức chạy ra trước
cửa biệt thự:
Benz GT màu đỏ rực lộng lẫy như một con báo săn khiến cho
người ta không thể dời mắt nổi, nhưng người phụ nữ vừa từ trên
xe bước xuống kia khiến cảnh tượng trước mặt cũng trở nên ảm
đạm phai mờ, cho dù là những kẻ yêu xe cưồng nhiệt, vào lúc này
cũng sẽ không chú ý đến chiếc xe Benz GT, mà sẽ tập trung ánh
mắt vào người phụ nữ kia.
Chỉ diện áo sơ mi trắng phối với váy ngắn màu đen đơn giản,
nhưng nhờ cô gái này mà bộ đồ không còn tâm thường, tất đen
ôm lấy đôi chân thon dài hoàn mỹ như món quà tặng của thượng
đế, mảnh khảnh, thẳng tấp.
Suối tóc đen vuốt ra sau đầu, môi bước chân của người phụ nữ
đều khiến cho mái tóc đen này bồng bềnh bay bổng.
Da thịt trắng nốn của cô còn non mềm hơn cả trẻ sơ sinh, đường
nét khuôn mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Đây là một người phụ nữ oàn mỹ tập hợp đủ cả khí chất, gương
mặt, tài sản.
Nếu nhất định phải nói ngọc cũng có tỳ vết, có lẽ là nét mặt lạnh
lùng như băng của người phụ nữ này.
Sau khi xuống xe người phụ nữ cũng không thèm liếc nhìn Trương
Thác đang đứng ở cửa biệt thự một cái nào, đi phăm phăm qua
cổng lớn.
“Vợ… Chủ tịch Lâm về rồi à!” Trương Thác nhìn người phụ nữ
trước mặt vẻ lấy lòng, xưng hô vốn sắp bật ra khỏi miệng nhưng
lại phải thu về vì một ánh mắt của người phụ nữ.
Lâm Ngữ Lam, Chủ tịch Tập đoàn Lâm Thị, người vợ hợp pháp mà
Trương Thác mới đăng ký kết hôn một tháng trước.
Lâm Ngữ Lam vừa nhìn thấy Trương Thác, trong lòng lại có một
cơn chán ghét tự nhiên dâng lên, có hai loại người mà cô ghét
nhất, một là loại người mồm mép tép nhảy, còn có một loại nữa là
những kẻ hết ăn lại năm, rất khéo, Trương Thác chiếm cả hai loại
trên.
Trong mắt Lâm Ngữ Lam, Trương Thác chính là hạng người suốt
ngày ăn không ngồi rồi, chơi bời lêu lổng, tự bản thân mình không
nghĩ đến chuyện phát triển, phải dựa vào phương pháp ở rể này
để được sống sung sướng hơn những người khác, hàng tháng
cầm hai mươi nghìn tiền lương mà cha mình đưa cho anh!
Nhà họ Lâm nhiều đời chỉ sinh một con, đến đời cha của Lâm
Ngữ Lam, lại sinh một cô con gái, vì không để cho hương hỏa nhà
họ Lâm bị chặt đứt, chỉ có thể tìm người ở rể, Lâm Ngữ Lam nghĩ.
mãi mà không hiểu, tại sao cha mình lại chọn một người như vậy,
cô vô số lần đưa ra lời phản đối với cha mình, kết quả đều chẳng.
có tác dụng gì.
Một tháng trước Trương Thác về ở rể nhà họ Lâm, một tháng qua,
Lâm Ngữ Lam nghĩ ra vô số phương pháp muốn đuổi Trương
Thác đi, vì vậy Lâm Ngữ Lam cố tình sa thải hết người giúp việc,
để Trương Thác làm toàn bộ công việc trong nhà, khi cô đi xã
giao cũng chưa từng dẫn theo Trương Thác, ban đầu Lâm Ngữ
Lam cho rằng Trương Thác chắc chân không thể nhẫn nhịn được
bao lâu, không ngờ được tên này còn thấy thích thú.
“Chủ tịch Lâm, cả ngày bận rộn có mệt không, đã pha xong trà
cho em rồi đây.’ Trương Thác nở nụ cười lấy lòng, đưa một tách
trà nóng cho Lâm Ngữ Lam.
Bình luận truyện