Cô Thư Ký Nhỏ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 32



” Chỉ là em và anh ấy không còn ở bên nhau được nữa! ” Giọng cô tràn ngập sự đau khổ.

” Vậy đứa bé này em tính thế nào? “

” Em muốn….giữ lại của được không anh dù sao cũng là con của em “

” Được, anh tôn trọng quyết định của em. Nó là con em cũng là cháu của anh “

Nói rồi Nhan Phong đi xe về nhà vừa vào cửa mẹ Nhan đã hỏi: ” Tiểu Uyển bị làm sao hả Tiểu Phong? “

” Em ấy không sao…. Chỉ là…. “

” Chỉ là thế nào? “

” Chỉ là Tiểu Uyển….mang…thai rồi “

Mẹ Nhan nghe xong thì đứng sững người ở giữa nhà. Một lúc mẹ Nhan mới nói: ” Nó là con của ai? Bạn trai con sao, Tiểu Uyển? “

” Là con của bạn trai con. Nhưng con đã chia tay anh ấy rồi.”

” Đã chia tay rồi? Bạn trai con không biết? “

” Hôm nay đi khám con cũng mới biết thôi. Mẹ sẽ không bắt con bỏ đứa bé đi chứ? ”

” Không ai nhận nó, mẹ nhận nó. Sau này nó mãi mãi là cháu của mẹ bất cứ ai cũng không được lấy nó đi. “

” Cảm ơn mẹ đã không bắt con làm như thế “

Mẹ Nhan tiến đến ôm cô nói: ” Con bị ngốc sao? Nó là con của con, cũng là cháu mẹ làm sao mẹ bỏ nó được. “

[……]

Lãnh Vân bất tỉnh ba ngày mới tỉnh dậy. Vừa tỉnh dậy anh đã đi ngay về nhà thay quần áo đến công ty làm việc như bình thường không suy sụp không đau khổ mặt chỉ toàn hiện lên vẻ rét lạnh, đến một tí cảm xúc cũng không có.

Sau khi cô đi được một tháng thì anh bị bắt đính hôn với Jenny nhưng anh không đồng ý. Nhưng biết làm sao được khi anh không có bạn gái sau lại đành chấp nhận đính hôn với Jenny để bà nội và mẹ không nói với anh về mấy chuyện cưới họ nữa.

[……]

8 tháng sau

Vào một đêm gió lạnh, bỗng Nhan Thiên Uyển bị đau bụng mẹ Nhan bảo chắc là sắp sinh thôi mau gọi xe. Sau khi cô được đưa vào phòng sinh ba mẹ Nhan và ngay cả Nhan Phong cũng hồi hộp vô cùng.

Giây phút sắp sinh đứa bé ra cô đau đến rơi nước mắt cô lại nghĩ: Phải chi có anh ở đây, anh sẽ an ủi cô có lẽ sẽ bớt đau hơn một chút.

Sau khi nghe tiếng khóc oe oe của một đứa bé cô thở dài vì mệt mỏi. Bác sĩ báo với ba mẹ Nhan và Nhan Phong: ” Là một bé gái, nặng 3.2 kg “

Bác sĩ đi vào đặt đứa bé bên cạnh cô rồi đẩy về phòng hồi sức. Cô nhìn con rất lâu rồi nghĩ:  Xem như đây là món quà cuối cùng của anh, em sẽ chăm sóc con bé thật tốt!

Thời gian trôi qua cô bé dần lớn lên….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện