Cô Giáo, Học Sinh Hay Thế Thân?

Chương 11



- Cô: Tại em đó. Làm cô ngủ quên rồi nè

- Nó: Em đã làm gì nên tội *khuôn mặt đáng thương*

- Cô: Em nói gì đó hửm???- cô định bước tới nhéo tai nó nhưng nó đã nhanh chóng thoát được

- Nó: Nhanh lên cô ơi. Không thôi là làm không kịp đâu

- Cô: Hừ…đi thôi

- Nó: Vâng thưa cô giáo

Tại văn phòng, ngoài nó và cô ra thì bên trong còn có cô Dung và hai học trò của cô ấy đang nhập điểm nữa. Nó và cô sau một hồi vất vả thì cuối cùng đã sắp nhập điểm xong, nó thấy mọi người nhập điểm cả buổi chắc cũng mệt nên xuống cănteen mua nước cho cô và mọi người. Nó định mua cho cô một cốc chocolate đá (em chế ^.^) nhưng nó sợ mọi người sẽ nói và cô sẽ khó chịu nên nó quyết định mua cafe hết cho mọi người.

- Cô Dung: Chà…nhóc Gia An của chị giỏi ghê. Mới đây mà sắp xong rồi, lát xong chị cho nhóc ấy qua phụ bên em một chút nha. Em còn nhiều quá

- Cô: Được rồi. Lát xong chị sẽ kêu nhóc ấy qua phụ em

- Cô Dung: Cảm ơn chị

- Cô: Có gì đâu em

- Cô Dung: Mà chị nè. Chị có thấy nhóc ấy rất để ý đến chị không???

- Cô: Để ý gì chứ

- Cô Dung: Em thấy nhóc ấy rất thích chị đó. Mỗi lần đang nhập điểm em ấy đều quay qua nhìn lén chị

- Cô: Chắc không có gì đâu. Chị nghĩ đó chỉ là tình cảm của một học sinh đối với cô giáo mà thôi. Chị với em ấy đều là con gái mà, em ấy sẽ không bệnh hoạn vậy đâu

- Cô Dung: Thời buổi bây giờ mà chị còn có suy nghĩ đó ư. Tình yêu thì đâu có phân biệt giới tính. Em thấy em ấy rất đáng yêu mà, chị không cần vậy thì em có cơ hội rồi ^.^

- Cô: Em nói gì cơ??? Em thích em ấy ư???

- Cô Dung: Tuy em không chắc chắn là mình có yêu em ấy không. Nhưng em chắc một điều là em đã cảm nắng nụ cười ấm áp của em ấy

Nó đã đứng ở ngoài và nghe hết những gì cô nói. Dù biết rằng cô không thuộc về thế giới của nó nhưng khi nghe cô nói như vậy trái tim của nó vẫn đau

- Nó: (Cô cho rằng như vậy là bệnh hoạn sao cô. Từ nay em sẽ giữ khoản cách với cô hơn, để cô không phải khó chịu về em. Em sẽ đứng từ xa luôn luôn dõi theo và bảo vệ cô) Em về rồi đây. Em có mua cafe cho mọi người đó. Mọi người nghỉ tay chút xíu rồi làm tiếp

- Cô Dung: Cảm ơn em ^.^

- Nó: Không có gì- nó nở nụ cười tỏa nắng làm cô Dung lại càng xao xuyến

Cô nhìn thấy ánh mắt của cô Dung nhìn nó thì trong lòng có cảm giác không vui

- Cô Dung: Gia An một lát nữa em qua giúp lớp cô nha

- Nó: Vâng. Lớp em sắp xong rồi, làm xong em sẽ qua phụ cô ngay ^.^

Cô từ nãy tới giờ vẫn không nói gì mà chăm chú nhập điểm, nhưng từ những tiếng gõ bàn phím của cô cho thấy cô đang khó ở

- Nó: Cô sao vậy???

- Cô: Tôi không sao. Em lo làm nhanh đi rồi còn qua giúp cô Dung

Nó không nói gì nữa tiếp tục bấm máy cộng điểm. Vì sự thông minh và tài bấm máy thần tốc của nó mà cuối cùng nó đã làm xong điểm của lớp nó.

- Cô: (Thấy gái là mắt sáng rỡ, bình thường làm điểm với tôi có nhanh vậy đâu. Toàn đòi ăn uống này nọ, hôm nay có gái nhờ là làm nhanh như chớp. Hừ…)

Nó vừa làm xong đã nhảy qua chỗ cô Dung: “Cô ơi, xong chưa??? Có cần em giúp gì nữa không???”

- Cô Dung: Em giúp cô tính điểm đi. Do mấy bạn kia cô sợ mấy bạn đi về trễ nên đã cho các bạn ấy về rồi mà công việc thì còn nhiều quá. Hic

- Nó: Không sao đâu. Còn có em mà, đảm bảo sẽ xong ngay- combo nụ cười tỏa nắng cùng chiếc răng khểnh lại xuất hiện và thật thành công mê hoặc hai cô giáo của chúng ta

- Cô Dung: Cảm ơn em ^.^

Cô thấy vậy thì xách túi ra khỏi phòng trong sự khó chịu không tên. Nó nhìn theo bóng cô đã khuất sau cánh cửa mà thở dài.

- Cô Dung: Chắc là em rất yêu chị ấy

- Nó: Đúng là em rất yêu cô ấy. Nhưng em biết cô ấy không cùng một thế giới với em. Thôi mình làm nhanh đi cô trễ rồi

- Cô Dung: Ừ

Vừa đi trên hành lan hai người vừa trò chuyện với nhau

- Nó: Ai…da…cuối cùng cũng xong *vươn vai*

- Cô Dung: Hôm nay cảm ơn em quá. Không có em chắc cô phải ôm đống công việc đó về nhà mà thức đêm làm quá

- Nó: Có gì đâu cô

- Cô Dung: Bây giờ cũng trễ rồi hay mình đi ăn rồi hãy về nha. Coi như cô cảm ơn em

- Nó: Vậy cũng được ^.^

Tại nhà hàng Hai con vịt

- Nó: Tại sao cô không đi xe mà lại đi xe bus vậy???

- Cô Dung: Thật ra nhà cô nghèo lắm. Nên không có tiền mua xe- cô làm bộ mặt giả nghèo giả khổ. Xém chút nữa đã làm nó tin là thật

- Nó: Cô dùng cây bút cả ngàn đô còn cái túi xách LV kia nữa mà cô nói cô nghèo khổ >.>

- Cô Dung: Hehe…thật ra là cô không biết chạy xe >.<

- Nó: *cười mỉm* cô thật đáng yêu

- Cô Dung: Không cần chọc người ta >.<

- Nó: Hôm nào rãnh em tập xe cho cô

- Cô Dung: Thật không???- mắt cô sáng lên như đứa trẻ được cho kẹo làm nó không nhịn được mà xoa đầu cô

- Nó: Thật ^.^

Tại nhà cô

Cô đang nằm thư giản trong bồn tắm thì tiếng chuông thông báo vang lên, cô vội vàng mở ra nhưng màng hình hiển thị lại làm cho cô thất vọng đó là tin nhắn của Tuấn

- Tuấn: Em có khỏe không???

- Cô: Em khỏe cảm ơn anh

- Tuấn: Từ bao giờ mà mình khách sáo với nhau vậy hả em???

- Cô: Mọi chuyện đã là quá khứ rồi

- Tuấn: Thật sự không thể cho anh một cơ hội nữa hay sao

Cô không trả lời tin nhắn mà giục cái điện thoại sang một bên

- Cô: Tại sao mình lại thất vọng khi thấy tin đó là của Tuấn mà không phải của em ấy chứ. Nếu như lúc trước chỉ cần một tin nhắn từ Tuấn đã làm cho mình vui vẻ cả ngày thì nay lại không còn cảm giác ấy nữa. Còn cảm giác khó chịu khi cô Dung nói thích em ấy nữa, cả khi em ấy cười nói với cô Dung cũng làm cho mình thật khó chịu. Biết mình thích uống chocolate đá nhưng lại mua cafe cho mình chẳng lẻ vì sợ cô Dung để ý. Haizzz thật đau đầu quá đi, rõ ràng cả hai đều là con gái. Em tại sao lại xuất hiện làm rối loạn cuộc sống của tôi như vậy chứ Gia An.

———%#######%——–

- Cô Dung: Cảm ơn em. Hôm nay cô rất vui ^.^

- Nó: Không có gì đâu. Cô ngủ ngon

- Cô Dung: Tạm biệt em. Ngủ ngon

Sau khi tạm biệt cô Dung thì nó lái xe đứng trước cổng nhà cô. Nó cứ nhìn mãi đến khi ánh đèn phòng cô vụt tắt rồi mới quay đầu xe đi về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện