Cô Bé Lọ Lem Thay Thế

Chương 8



Phong Tông Hàn thực sự không phát ra thiếp mời nào cho bạn gái cũ, nhưng các cô đều không nhịn được muốn tới xem xem nhân vật đẳng cấp nào có thể bắt cóc được trái tim phong lưu phóng đãng kia, làm bước chân lang bạt khắp nơi phải dừng bước.

Là tuyệt thế đại mỹ nữ?

Hay là Marilyn Monroe tái thế?

Là tiên nữ?

Hay là tinh linh?

Là công chúa?

Hay là nữ vương?

Hôn lễ đã được lùi lại, nhưng các cô vẫn theo thời gian cũ mà lục tục kéo đến.

Phong Tông Hàn sau khi xuất viện liền ở tại căn hộ trên đường Trung Hiếu Đông đoạn số 4 nghỉ ngơi, các cô cũng liền nhất nhất đến đó thăm hỏi. Mà người đầu tiên đến chính là cái vị tiểu thư tự tung tự tác tự làm mình mất hết mặt mũi, thiên kim tiểu thư tập đoàn gang thép của Đức –Lena.

Uyển Trúc vừa mở cửa liền thấy một thân trang phục hoa lệ, trang sức sang trọng quý phái, cô gái mắt xanh xinh đẹp diễm lệ quay người lại nói với đám tùy tùng đi sau:

“Mấy người chờ ở ngoài này.”

Cô vừa quay đầu, Uyển Trúc đã nhận ra người trước mặt mình là ai. Uyển Trúc định mở miệng chào hỏi, đối phương đã tự tiện gạt cô qua một bên ngang nhiên đi vào, một bên còn cao giọng nói: “Tôi muốn một li gin có đá.” Lại nói bằng thứ âm vực không chuẩn, là thứ tiếng Anh cực kì quái dị.

Dám xem cô là người hầu mà sai bảo? Uyển Trúc bực dọc đóng cửa lại, chạy lên phía trước ngăn không choLenavào phòng ngủ.

“Xin lỗi, cô Lena, anh ấy còn đang ngủ, cô cứ như vậy đi vào không được tiện lắm, có thể mời cô trước hết ngồi xuống, để tôi vào gọi anh ấy dậy, được không?”Cũng tương đối, Uyển Trúc ít có cơ hội luyện tập tiếng Anh nên nói tương đối chậm cũng là điều bình thường.

“Không cần!”Lena thô lỗ đẩy cô ra. “Tôi cũng không phải chưa từng nhìn bộ dạng anh ấy lúc ngủ, anh ấy thích ngủ lõa thể phải không? Không sao, tôi cũng ngủ với anh ấy rồi, còn có cái gì không tiện?” Nói đến đây, cô đã đi đến bên giường trong phòng ngủ, nhẹ nhàng cúi xuống ghé vào bên gối Phong Tông Hàn đang say ngủ.

“Darling, dậy đi, em đến thăm anh này, darling, dậy nào …”

“Ư …” Phong Tông Hàn nhúc nhích thân mình, đôi long mi dài động đậy … chớp chớp … mở to mắt, sau đó giật mình ngồi bật dậy.

“Lena, cô đến đây làm gì?!” Hắn kinh ngạc nói.

“Đến thăm anh mà.”Lenabuông người ngồi xuống bên giường, thân mật xoa xoa vào ngực hắn. “Em nhớ anh, darling.”

Phong Tông Hàn không khách khí đẩy tay của cô ra, đồng thời liếc nhìn Uyển Trúc đang đứng ở trước cửa mặt không chút biểu tình. “Chết tiệt! Ai bảo cô đến! Còn không mau ra ngoài phòng khách ngồi đợi!” Hắn nói xong liền ngay lập tức nhảy xuống giường chạy vào phòng thay quần áo, còn không quên khóa cửa lại.

“Nhưng darling, em …”

“Mau lăn ra ngoài!” Phong Tông Hàn từ trong phòng thay quần áo quát to.

Lena khinh khỉnh đứng dậy, Uyển Trúc lẳng lặng tránh ra 2 bước, Lena hừ lạnh một tiếng, ngẩng cao đầu bước ra khỏi phòng ngủ, Uyển Trúc đưa tay đóng cửa lại.

“Tôi đi lấy rượu giúp cô”

Nhưng …

Chai nào là rượu gin? Uyển Trúc buồn rầu đứng trước quầy bar, có tròn, có vuông, có cao, có thấp, còn có chai hình hồ lô, nhiều rượu như vậy cô làm sao biết được cái nào là rượu gin? Cô không uống rượu mà!

Phong Tông Hàn bước chân ra khỏi phòng, đôi mắt chăm chú nhìn Uyển Trúc đang đứng phát ngốc trước quầy bar, không để ý tới Lena vừa thấy hắn liền đứng phắt dậy khỏi sô pha, hắn trực tiếp đi đến chỗ Uyển Trúc.

“Làm sao vậy, Tiểu Muội?”

“Cô ấy muốn rượu gin có đá, nhưng …” Uyển Trúc mặt nhăn nhó khổ sở quay sang hắn cầu cứu: “Chai nào là rượu gin?”

Phong Tông Hàn không thèm liếc mắt với Lena đang nhanh chóng bước qua đây, hắn lấy ra một chai rượu từ hai mươi mấy chai trên giá, rót ra một li gin thêm đá, đặt ở trên quầy bar trước mặt Lena.

“Này, rượu gin của cô.”

Lenamới mặc kệ rượu gin của cô, cô ta trừng mắt nhìn Uyển Trúc hỏi:

“Cô ta là ai? Không phải người hầu nhà anh sao?”

Phong Tông Hàn nghe vậy, lập tức thân mật kéo Uyển Trúc lại hôn lên môi cô một cái. “Vị hôn thê của tôi.” Hắn đắc ý tuyên bố.

“Vị hôn thê?!”Lenathét lên. “Anh thực sự muốn kết hôn?”

“Không sai.”

Hướng ánh mắt không thể tin được lên người Uyển Trúc,Lenabén nhọn hỏi:

“Sao lại là cô ta?”

“Bởi vì tôi yêu cô ấy.” Phong Tông Hàn không cần suy nghĩ lập tức trả lời.

“Tại sao?”

“Tại sao?” Phong Tông Hàn nhướn mày. “Tại sao cái gì? Tại sao tôi yêu cô ấy?Lena, cô không phải là cho rằng chuyện tình cảm có thể nói rõ ràng đấy chứ? Như vậy không phải là rất hời hợt sao? Tôi chính là yêu cô ấy, còn cần giải thích gì nữa? Có điều nếu cô thực sự muốn một câu trả lời, tôi cũng có thể nói cho cô, bởi vì cô ấy …”

Hắn quay sang Uyển Trúc nhìn cô bằng ánh mắt hài hước.

“Là một cô gái ngốc nghếch.”

Uyển Trúc đột nhiên dùng nắm tay đấm mạnh vào ngực hắn một cái,Lenaoán hận đố kị nhìn Phong Tông Hàn bắt được tay Uyển Trúc đưa lên môi hôn nhẹ, thuận tiện hôn trộm lên môi cô một cái.

“Cô ta có gì tốt hơn em?”

“Cô ấy ngốc hơn cô.”

Về sau, bất luận là cô gái nào hỏi hắn câu đó – - đây là tất nhiên, hắn đều một mực trả lời như vậy.

“Bởi vì cô ấy là một cô gái ngốc nghếch.”

Người người khác nhau, cho nên phản ứng thu được cũng rất là phong phú (nguyên văn 千奇百怪 ngàn kì trăm quái)

Lenakêu khóc ầm ĩ bị Phong Tông hàn một cước đá ra khỏi cửa.

Mà nữ bá tước Italia cao quý ngạo mạn đơn giản chỉ đưa ra một câu bình luận “Con mắt của anh thật kì lạ.”

Nữ minh tinh gợi cảm người Pháp ưỡn bộ ngực khủng bố, chìa ra một cái hôn gió – -

“Nghĩ thấy bất mãn thì nhớ đến tìm em nhé!”

Côn chúa Luxamburg thanh lịch nhãn tĩnh rất hàm súc – -

“Em thực hâm mộ cô ấy.”

Nữ tổng tài tập đoàng truyền thông Anh quốc thành thục đoan trang chỉ thì thào tự nói “Thực khiến cho người ta nghĩ không ra, thực sự người khác nghĩ không ra …”

Nữ thừa kế tập đoàn thương mại Nhật Bản yêu kiều, khả ái thì làm ra bộ mặt đáng thương, hai má rưng rưng nước mắt – -

“Để em là vợ bé được không?”

Cô người mẫu Mĩ quốc chỉ có thể trừng mắt chỉ tay miệng há hốc nói không nên lời – -

Nữ tuyển thủ golf người Thụy Điển mạnh mẽ chớp chớp mắt một lát, sau mới vỗ mạnh vào lưng Uyển Trúc một cái, nếu không phải Phong Tông hàn ở bên cạnh đỡ thì cô đã ngã chổng vó rồi (nguyên văn 狗吃屎地跌仆在地 ngã trên đất như chó ăn cứt >”

“Cũng là cô lợi hại!’

Một tuần ngắn ngủi, cũng không biết có bao nhiêu phụ nữ từng có quan hệ tình ái với Phong Tông Hàn đến đến đi đi, không phải gương mặt thiên sứ thì cũng là dáng người đẹp như ma quỷ, lại càng nhiều người có cả bộ dạng lẫn dáng người. Uyển Trúc đã sớm nghe đủ các loại tiêu chuẩn phụ nữ qua lại với Phong Tông Hàn đều là mỹ nhân tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, nhưng chính mắt mình nhìn thấy mới cảm nhận hết được loại rung động kinh diễm này.

Vì thế, không chỉ nhóm phụ nữ yêu kiều này thấy kinh ngạc với sự lựa chọn của Phong Tông Hàn, mà ngay cả Uyển Trúc chính mình nhìn ngắm bao mỹ nữ lại còn chảy nước miếng ròng ròng cũng không kìm hãm được bắt đầu hoài nghi.

Được rồi, gia thế của cô cũng coi như là tốt đi, tốt xấu gì cha cô cũng là phó tổng giám đốc, gia phả 9 đời cũng không nghe nói từng có chuyện trộm gà bắt chó gì, giết người phóng hỏa càng không có, cũng coi là thanh bạch trong sạch không có điểm ô nhục nào.

Lại đến nữa …

Trốn ở phòng tắm nửa ngày, Uyển Trúc cối cùng cũng ngẩng đầu đối diện với cô gái trong gương.

Ngũ quan không xuất sắc, cũng coi là thanh tú đi? Cô cúi đầu liếc mắt nhìn phía dưới của mình, hình như không được to cho lắm … uhm, 3 vòng miễn cưỡng được coi là được, nhưng cho dù có đi cà kheo cũng không xứng với Phong Tông Hàn, ngay cả bộ váy cưới đặt may ở Paris trị giá 30 vạn kia cô cũng không xứng mặc nữa là.

Chung quy lại một câu, cô chỉ là người bình thường, không phải nhân tài, không có dáng người, càng không có năng lực làm việc xuất chúng, một cái bảng hiệu ở Tây Môn Đình đổ xuống 10 người chết thì có 9 người là kiểu người giống cô.

(Tây Môn Đình: khu phố sầm uất ở Đài Bắc, như Hàng Ngang, Hàng Đào của mình)

Hắn làm sao lại yêu cô đây?

“Bọn họ đi rồi, Tiểu Muội, em mau ra đây đi!”

Uyển Trúc nghe vậy, do dự nửa ngày mới chậm rãi mở cửa bước ra, Phong Tông Hàn hai tay chống eo, nhìn hết trên dưới một lượt đánh giá cô.

“Có cái gì không đúng sao?”

Uyển Trúc chậm chạp dùng ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn hắn.

“Anh … anh sao lại muốn kết hôn với em?”

Phong Tông Hàn có chút sửng sốt nheo mắt nhìn cô, sau đó hé miệng nói:

“Bởi vì anh yêu em.”

“Tại sao?” Uyển Trúc thành thật hỏi.

Phong Tông Hàn cười sung sướng.

“Bởi vì em là cô gái ngốc.”

Uyển Trúc bĩu môi, không thèm để ý đến hắn mà đi thẳng ra cửa.

Phong Tông Hàn không nói không rằng, nửa đường lấy tay tóm cô lôi cô về phòng ngủ, hắn vào phòng thay đồ lấy ra một chiếc hộp nhưng cũng không buông cô ra, Uyển Trúc chú ý thấy đó là cái túi được gửi về từ nước ngoài.

Phong Tông Hàn cuối cùng cũng buông cô ra, hai tay khoanh trước ngực nói:

“Vốn dĩ cái nãy định tặng cho em vào đếm tân hôn, anh nghĩ bây giờ cho em xem một chút cũng không sao.”

Uyển Trúc nghi hoặc nhìn hắn, sau đó bắt đầu mở từng lớp giấy gói, một lát sau, cuối cùng cô mở cái hộp bao ngoài …

“Tiểu Hổ!”

Uyển Trúc kinh hỉ lấy từ trong hộp ra một con mèo lông vằn hổ, nước mắt lập tức tuôn rơi, cô vừa cười vừa khóc vuốt ve mẫu vật giống Tiểu Hổ y như thật.

“Sao lại … cái này … cái …”

Phong Tông Hàn ngồi trên giường ung dung gác chân.

“Buối tối hôm anh đến nhà em liền đến vườn sau đào thi thể Tiểu Hổ lên, nói thực ra, thực ra … à, rất đáng sợ, mặc dù lúc đó cũng không còn nóng, nhưng mà …” Hắn nhăn mặt nói: “Nó đã bắt đầu, hắc hắc, … em biết đấy …” Hắn nhún nhún mũi. “Hoàn hảo không có gì nghiệm trọng, anh lập tức bảo Vu Khiêm cho người gửi sang Mĩ cho chuyên gia làm vật mẫu, mời ông ta làm thành vật mẫu, khôi phục lại bộ dạng nguyên bản.”

Hắn lại mở miệng.

“Anh nghĩ nhất định em sẽ thích.”

“Em rất thích, thực sự, em thực sự rất thích!” Uyển Trúc nước mắt rơi đầy mặt ôm Tiểu Hổ ngồi xuống bên cạnh hắn, vươn người hôn nhẹ lên môi hắn.

“Cảm ơn anh, em thực sự rất nhớ nó, cảm ơn anh, cảm ơn anh …” Cô nghẹn ngào liên tục nói lời cảm ơn không thôi.

Phong Tông Hàn thủy chung nở nụ cười, xem cô một bên thì thào lẩm bẩm những lời nghe không hiểu với Tiểu Hổ, một bên lại thương tiếc hôn nó không ngừng.

“Chính là như vậy,” Phong Tông Hàn đột nhiên mở miệng nói: “Lúc đầu, em đối với anh … à đối với một con mèo lẩm bẩm không ngừng, ấn tượng của anh với em chính là …”

Hắn cười gian hai tiếng. “Em thực sự là một cô gái ngốc.”

Uyển Trúc quay đầu trợn mắt nhìn hắn, Phong Tông Hàn cười ha ha.

“Đừng giận, anh chỉ nói thật mà thôi!”

Uyển Trúc hừ một tiếng rồi lại quay về cưng nựng Tiểu Hổ, Phong Tông Hàn nhẹ nhàng ôm lấy cô.

“Từ đầu đến cuối ấn tượng của anh đều không thay đổi, nhưng em cứ ngốc nghếch như vậy làm anh bất tri bất giác rơi vào tấm lòng lương thiện dịu dàng của em, cũng không thoát ra nổi.”

Hắn dịu dàng hôn lên tóc cô.

“Phụ nữ giàu có không có gì không hiểu được, phụ nữ xinh đẹp anh cũng nhìn thấy nhiều rồi, những người đó không hề làm anh động tâm, chỉ có em, tiểu ngu ngốc lương thiện của anh, chỉ có em mới làm anh đau lòng, làm anh thương tiếc. Có thể em không có bộ dạng bề ngoài xinh đẹp, nhưng lại có một tấm lòng làm anh không cưỡng lại nổi, một cô gái thiện lương ngốc nghếch mới có thể hoàn toàn thu phục được một tên công tử phong lưu phóng đãng, hiểu chưa?”

Uyển Trúc vuốt ve Tiểu Hổ hồi lâu không lên tiếng, Phong Tông Hàn cũng không thúc giục, chỉ chờ cô tiêu hóa hết những lời nói vừa rồi của mình. Rất lâu sau đó …

“Nhưng anh cũng phải thừa nhận là anh rất ngốc.” Uyển Trúc nói với Tiểu Hổ.

“Anh?” Phong Tông Hàn không khỏi kinh ngạc, sao lại có loại câu trả lời thế này? “Tại sao?”

“Nếu không thì sao Đại Tiểu Mao không có đứa nào bị xe đụng, mà chỉ có anh bị?”

Uyển Trúc hợp tình hợp lý nói.

“Cái đó liên quan gì đến anh?” Phong Tông Hàn gấp như bị hủy hoại thanh danh.

“Em mặc kệ, chính là anh!”

“Này, Tiểu Muội, em đừng nói lung tung làm người khác oan uổng, lúc đó anh vẫn chưa ở trên người nó!”

“Chính là anh!”

“Tiểu Muội, em nói có lý một chút có được không hả?”

“Anh rốt cục có chịu thừa nhận không?”

“Tiểu Muội …”

“Thừa nhận không?”

Aizz! Chỉ có tiểu nhân với nữ tử là khó dạy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện