Chú Nai Chạy Loạn

Chương 16



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tác giả: Tứ Vị
Edit: Ly_xciv
Hoắc Chính Nam thật ra không có hoài nghi lời nói của Lục Lạc Cẩm.
Gã luôn cho rằng Lục Lạc Cẩm không dám lừa gã.
Như vậy cũng tốt, gã nghĩ, mặc kệ Hoắc Ngôn Hình có suy nghĩ gì đối với Lục Lạc Cẩm, nhưng ít nhất Lục Lạc Cẩm không hứng thú với Hoắc Ngôn Hình.
Nhưng trên thực tế, đến khi trở về một lúc sau, Lục Lạc Cẩm bắt đầu nghiêm túc tự hỏi chính mình có nên gửi tin nhắn cho Hoắc Ngôn Hình hay không.

Rốt cuộc thì Hoắc Ngôn Hình cũng đã nói như vậy rồi.

Nhưng cậu với Hoắc Ngôn Hình hình như là không có gì để nói.

Lục Lạc Cẩm biết rõ cuộc sống của mình rất nhàm chán, lạc thú duy nhất mỗi ngày của cậu cùng lắm chỉ là xem tiểu thuyết.

Hiện tại thật ra thì có nhiều thêm một ước mơ, đó là thầy của cậu đã nói, sau khi kết thúc khoá học, trường sẽ phát giấy chứng nhận cho học viên, đến lúc đó tương lai bọn họ sẽ có thể xin việc vào các tiệm bánh ngọt.

Lục Lạc Cẩm cảm thấy bản thân làm điểm tâm cũng không tồi, thầy huấn luyện cũng thường khen cậu tiến bộ rất nhanh, cậu cảm thấy nếu như mình có giấy chứng nhận của trường học, tương lai làm một thợ làm bánh Tây vẫn là rất có hy vọng.

Tuy rằng Hoắc Chính Nam nói ước mơ này của cậu không có tiền đồ, nhưng cậu đã nghe thầy nói, tiền lương của thợ làm bánh tây chuyện nghiệp rất cao.

Lục Lạc Cẩm không hy vọng bản thân có thể được làm việc ở nhà hàng cao cấp, nhưng ít nhất cậu sẽ không bởi vì lời nói của Hoắc Chính Nam mà không dám ngẩng đầu, ước mơ của cậu không có vấn đề, chỉ là Hoắc Chính Nam người này xấu bụng.


Nhân sinh trước mắt cậu chỉ có hai việc, còn lại chỉ là những chuyện vụn vặt nhàm chán, cũng không biết nếu bản thân cùng với Hoắc Ngôn Hình nói chuyện thì có thể nói cái gì.
Ngày đó vừa vặn sau khi học xong khóa học làm bánh Macaron*, Lục Lạc Cẩm theo thường lệ cùng một nhóm với Du Nhược Thế.

Du Nhược Thế không biết làm mấy thứ này, cơ bản đều là Lục Lạc Cẩm tự mình làm, một cái bánh Macaron miễn cưỡng cũng có thể nói là thành phẩm.

*Bánh macaron

Bởi vì chiếc bánh màu hồng nhạt cùng với màu xanh của matcha hai loại màu sắc ngoài ý muốn tạo nên một chiếc bánh vô cùng xinh xắn dễ thương, Lục Lạc Cẩm cảm thấy chiếc bánh này khá xinh đẹp, cậu lại nghĩ đây cũng là một việc nhỏ hằng ngày bản thân có thể chia sẽ cùng với Hoắc Ngôn Hình.

Lục Lạc Cẩm sau khi ngắm chiếc bánh một lúc, trực tiếp dùng camera của WeChat chụp lại.

Hình ảnh đã nhanh chóng gửi qua cho Hoắc Ngôn Hình, Lục Lạc Cẩm cảm thấy rất khẩn trương, ngẫm lại chính mình nên viết một cái gì đó, nhưng nên nói cái gì mới tốt đây?
Sau đó cậu lại ảo não nghĩ động tác của mình quá nhanh, không nên đem ảnh chụp gửi qua sớm như vậy, hẳn là nên nghĩ xong mới gửi qua mới phải.

Lục Lạc Cẩm bên này đang nghĩ ngợi, lại đột nhiên nghe được phía sau truyền đến một tiếng cười nhạo.

Lục Lạc Cẩm theo bản năng liền quay đầu lại.

Người đang cười cậu là một thiếu niên tuổi tác hơn kém cậu không nhiều, mọi người đều gọi hắn là tiểu Lâm, hắn là học viên có thành tích tốt nhất trong lớp học của bọn họ, hơn nữa trong nhà còn có một cửa hàng bánh ngọt.

Đối phương cao to, cao hơn hẳn Lục Lạc Cẩm một cái đầu, ngày thường không quá để mắt đến Lục Lạc Cẩm, thấy cậu ở nơi đó chụp ảnh, liền mở miệng nói: “Tôi nói cậu này, sinh ra làm sao lại giống đàn bà đến như vậy.

Làm có vài cái bánh làm đi làm lại còn chưa tính, còn ở đấy chụp ảnh? Nhìn thì bất nam bất nữ, làm việc gì cũng âm dương quái khí chả giống ai.”
Lục Lạc Cẩm sửng sốt một lúc lâu mới ý thức được đối phương là đang nói mình.

Thanh âm của đối phương rất lớn, tầm mắt của mọi người bởi vì lời nói của hắn lập tức tập trung lại đây.

Tuy rằng đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu bị người khác châm chọc ở trước mặt mọi người, nhưng đích xác thật lâu không có người nói cậu đến quá đáng như vậy.

Trong nháy mắt, Lục Lạc Cẩm cảm giác bản thân bị kéo về quá khứ khi bé, cũng là như thế này, vài người vây quanh giễu cợt cậu là thứ quái vật cha mẹ không cần.
Sự xấu hổ bộc phát từ đầu đến chân khiến cậu hít thở không thông, cậu hận bản thân không thể tìm thấy khe đất để chui vào, hoặc là dứt khoát biến mất tại chỗ.
Du Nhược Thế nhíu mi, đây là người Hoắc Ngôn Hình muốn, Hoắc Ngôn Hình sai y tới đây là bồi tiểu mỹ nhân đi học, cũng là ý tứ muốn y bảo hộ tiểu mỹ nhân, nếu có người ở chỗ này khi dễ tiểu mỹ nhân của Hoắc Ngôn Hình, Du Nhược Thế sẽ đem đầu người đó đạp trên mặt đất.

Du Nhược Thế ném cái giẻ lau trên tay: “Mày nói bậy cái gì đó? Đây là chuyện mày có thể quản? Mày là cái thứ gì mà dám ở đây lên mặt dạy đời người khác?”
Đối phương nhìn mặt trắng nộn của Du Nhược Thế, cũng không sợ, tiếp tục nói: “Tôi nói sai cái gì sao? chẳng lẽ nhìn cậu ấy không giống đàn bà suốt ngày chít chít sao? Làm gì có nam nhân nào giống cậu ấy, nhìn kiểu gì cũng giống mấy con đàn bà, mẹ nó nhìn ghê tởm chết đi được.”
Lục Lạc Cẩm trước nay chưa từng cãi nhau với người khác, giờ phút này là thật sự thích ứng không kịp, bởi vì điều mà đối phương nói vừa vặn chính là chuyện khó chịu nhất cậu vẫn luôn để trong lòng.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu bị người khác nói cậu giống con gái, trên thực tế cậu đối với giới tính của mình có khi cũng không xác định được, tuy rằng y học chứng minh giới tính của cậu là nam, nhưng xác thực cậu có khuyết tật khó có thể mở miệng.

Nhưng cái gọi là nam hài tử rốt cuộc là nên có bộ dáng gì, nữ hài tử lại là bộ dáng gì.

Chẳng lẽ cậu như vậy, liền không thể xem là một nam hài tử sao.


Nếu có thể, cậu so với bất luận kẻ nào càng hy vọng một ngày nào đó giới tính có thể trở thành một ký hiệu vô dụng, như vậy mọi người đều có thể đối diện với bộ dáng chân thật nhất của chính mình, sẽ không phải bởi vì giới tính mà bị người khác châm chọc xem là người quái dị.

Du Nhược Thế thấy trên bàn của bọn họ còn thừa một ít bột làm bánh, không nói hai lời liền trực tiếp ném vào mặt hắn, một bên mắng: “Mẹ nó mày lặp lại lần nữa cho tao, giống nữ nhân thì làm sao? Mày mẹ nó không phải cũng sinh ra từ đàn bà sao, không phải cũng từ tử cung mẹ mày bò ra sao? Mày mẹ nó không lẽ nhảy ra từ khe đá?”
Đối phương bị Du Nhược Thế phun tào đầy mặt, định sẽ cãi lại, nhưng bị người bên cạnh giữ chặt: “Được rồi, đừng nói nữa, cậu cũng thật là, đang êm đẹp cậu chọc cậu ấy làm cái gì, cậu ấy có trêu chọc cậu à?”
Tiểu Lâm bị người khác nói như vậy cũng nhịn không được, liền nhìn đông nhìn tây tìm thứ gì để ném lại: “Tao chính là ghê tởm bộ dáng này của nó đấy thì làm sao, *** mẹ nhìn gớm chết đi được…… Con mẹ nó đừng cản tao……”
Bởi vì bên trong này phát ra tiếng vang quá lớn, lập tức có mấy vị lão sư từ bên ngoài chạy vào: “Dừng lại nhanh!!Các cậu đang làm gì vậy!”
Du Nhược Thế lập tức nói: “Bệnh tâm thần của người này lại phát tác, hắn muốn giết người! Tôi muốn báo cảnh sát!”
Mọi người nghe đến báo cảnh sát liền cảm thấy không xong, dù sao nơi này cũng là một trường học dạy làm bánh có tiếng, mỗi ngày đều có không ít người lại đây đăng ký muốn học, mặc kệ như thế nào, nếu gọi cảnh sát đến, nhất định trường học ít nhiều sẽ chịu ảnh hưởng.
Thầy giáo vội chạy tới hòa hoãn, mới làm dịu lại được đôi chút.
Cuối cùng mọi chuyện được nói rõ ràng, là Tiểu Lâm không có việc gì lại đột nhiên kiếm chuyện trêu chọc Lục Lạc Cẩm, Lục Lạc Cẩm vào đây học bằng cách nào, trong lòng mọi người đều biết rõ.

Trong chuyện này Lục Lạc Cẩm chịu ấm ức, quản lý tìm mọi cách an ủi cậu, sợ chọc đến ông chủ lớn sau lưng cậu, một bên khác lập tức khuyên nhủ Tiểu Lâm, còn làm một bản quy định dán ở cửa, trường học sẽ loại bỏ học viên thích gây chuyện.
Dựa vào tính cách của Du Nhược Thế, hẳn là sẽ đem tên gia hỏa này dạy dỗ một lần.

Nhưng y nghĩ sự việc dù sao cũng đã kết thúc, chỉ là Lục Lạc Cẩm chịu chút ủy khuất, cũng không có chỗ nào bị thương.

Y lười, chuyện này cũng không có gì to tát, nghĩ như vậy, cuối cùng Du Nhược Thế cũng không có đem chuyện này nói với Hoắc Ngôn Hình.

Lục Lạc Cẩm đích thực là chịu ủy khuất quá lớn.

Về đến nhà vẫn không có cách nào hoãn lại.

Tuy rằng thời điểm ở lớp học, cũng có người an ủi cậu, Du Nhược Thế cũng giúp cậu nói lại, nhưng vẫn không thể giảm đi sự tủi thân trong lòng cậu, chỉ là bởi vì trước mặt mọi người, cậu không thể biểu hiện ra bên ngoài, chỉ có thể giả bộ bản thân không sao cả.

Nhưng Lục Lạc Cẩm thực sự rất để ý, vô duyên vô cớ bị người khác nói như vậy, trong lòng cậu đặc biệt khó chịu.

Cố tình bên cạnh lại không có một ai có thể lắng nghe cậu cả.

Lục Lạc Cẩm cảm thấy bản thân cực kỳ thất bại.

Từ nhỏ đến lớn chịu nhiều khổ cực như vậy, nhưng tới bây giờ, chỉ một việc nhỏ cũng chịu không nổi.

Khi đó, Lục Lạc Cẩm thật sự chịu không nổi nữa, ngồi yên một lúc lâu, sau đó cậu gọi điện thoại cho Hoắc Chính Nam.

Kỳ thật cậu biết rõ bản thân không thể đem chuyện này nói cho Hoắc Chính Nam biết, cậu biết Hoắc Chính Nam tính tình nóng nảy, khẳng định để làm cho cậu hết giận, khả năng rất lớn là đến gây chuyện với ban huấn luyện, nói không chừng còn sẽ không cho cậu đi học nữa.

Kết quả Hoắc Chính Nam nhận điện thoại rất nhanh, đại khái là bởi vì Lục Lạc Cẩm rất ít chủ động gọi điện thoại cho gã, từ lời nói có thể thấy được tâm tình của Hoắc Chính Nam lúc này không tồi: "Làm sao vậy?”
Lời nói đều ở bên miệng, nhưng rốt cuộc một chữ cũng không nói ra được.

Cậu rất ủy khuất, chỉ muốn tìm một người để nói chuyện.

Là cậu thật sự không còn ai khác thích hợp để gọi, mới tìm Hoắc Chính Nam.

Trong lòng cậu cũng thừa biết Hoắc Chính Nam cũng không phải là người thích hợp để cậu nói hết tâm sự trong lòng.

Cậu không thể nói.

Thấy Lục Lạc Cẩm ở bên kia rất lâu cũng không phát ra thanh âm gì, Hoắc Chính Nam lại hỏi một câu: “Làm sao vậy, còn không nói lời nào? Rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Lạc Cẩm vụng trộm hít sâu một hơi, cuối cùng nói: “…… Không có việc gì, chỉ muốn hỏi anh đêm nay khi nào trở về……”
Hoắc Chính Nam khó thấy được nói ra lời xuôi tai: “Tôi ở bên này chơi với bạn, buổi tối có thể trễ một chút mới về, cậu ở nhà đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya xem tiểu thuyết, được không?”
“…Vâng, tôi biết rồi.”
Hoắc Chính Nam căn bản không nghe ra ngữ khí của Lục Lạc Cẩm có chỗ nào không thích hợp, lúc Lục Lạc Cẩm chuẩn bị nói lời tiếp theo, gã cũng đồng thời ngắt điện thoại.

Âm thanh phát ra từ bên Hoắc Chính Nam làm Lục Lạc Cẩm càng thêm khó chịu, mạc danh có một cổ xúc động không biết nói với ai, định gọi điện thoại cho Hoắc Chính Nam một lần nữa.

Nhưng cậu rốt cuộc sẽ không làm chuyện này, biểu tình đạm mạc lướt xem WeChat, sau đó cậu thấy Hoắc Ngôn Hình gửi đến một tin nhắn.

Hoắc Ngôn Hình: Hửm? Đây là bánh ngọt cậu làm sao?
Thời khắc đó Lục Lạc Cẩm nghĩ, nếu bản thân đem chuyện này nói cho Hoắc Ngôn Hình, Hoắc Ngôn Hình sẽ an ủi mình sao? Nhưng cuối cùng cậu lại nghĩ, chuyện như vậy cũng không thích hợp nói cho Hoắc Ngôn Hình biết.

Không nói đến cậu không có lý do gì nói với Hoắc Ngôn Hình để tìm kiếm sự an ủi, có lẽ Hoắc Ngôn Hình trái lại sẽ cảm thấy cậu yếu đuối vô dụng.

Cuối cùng nghĩ nghĩ, cậu trả lời Hoắc Ngôn Hình: Đúng vậy, hôm nay ở lớp học làm được, con cảm thấy mình làm khá tốt.

Nhưng khi Hoắc Ngôn Hình nhận được tin nhắn này, đã là một lúc sau.

Thời điểm Lục Lạc Cẩm gọi điện thoại cho Hoắc Chính Nam, lúc đó Hoắc Ngôn Hình đang ở bên cạnh, bọn họ tụ lại một khối chơi đánh bài, Hoắc Ngôn Hình nhìn Hoắc Chính Nam tiếp điện thoại.

Tuy rằng Hoắc Ngôn Hình không nghe được thanh âm phát ra từ điện thoại là của ai, nhưng nghe Hoắc Chính Nam nói, liền xác định được người này là Lục Lạc Cẩm.

Hoắc Chính Nam sau khi treo điện thoại, có người đến trêu ghẹo gã: “Lại là mèo con hay thỏ con nhà ai đó? Tiểu tình nhân gọi tới làm nũng à?”
Không biết Hoắc Chính Nam là cố ý hay vô tình, tóm lại lời nói sau khi Hoắc Ngôn Hình nghe xong cảm thấy đặc biệt chói tai: “Hazzz, trong nhà có người yêu, tuổi còn nhỏ, đặc biệt rất dính người.”
Chú Hoắc có lời muốn nói:
Hoắc Ngôn Hình: Tức giận quáaaa, nhưng vẫn phải duy trì mỉm cười.

- ----------------------------------
Chúc mọi người năm mới vui vẻ, bình an hạnh phúc nhó.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện