Chính Là Tiểu Bạch Kiểm

Chương 13: Tiểu bạch kiểm cũng rất bá đạo



Chương 13: Tiểu bạch kiểm cũng rất bá đạo
Edit: Hồn phách của Sọc :v
Trở lại ký túc xá, Diệp Hiểu Tư nhìn thấy bằng hữu vẫn còn đang ngủ say, một trận đổ mồ hôi.
Không nghĩ tới thật là có người còn có thể ngủ hơn so với cô.
Ký túc xá của sinh viên đại học Z chưa tốt nghiệp đều là sáu người một phòng, mà hai người một phòng là cho nghiên cứu sinh ở.
Đương nhiên, cũng không phải nói chỉ có nguyên cứu sinh mới được ở phòng hai người, giống như Diệp Hiểu Tư trước tiên tìm quan hệ là có thể ở, giống Nhan Mộ Sương cả ngày bận nhiều việc ở hội học sinh cũng có thể ở.
Mà lần này trong đám sinh viên hệ tiếng Đức, chỉ có hai người là ở phòng hai người, một là Diệp Hiểu Tư, một người nữa chính là người bây giờ còn nằm ở trên giường ngủ, bằng hữu Diệp Hiểu Tư -- Khang Quả Duy.
Lần đầu tiên nghe được tên này thì gia hỏa Diệp Hiểu Tư này thập phần không hiền hậu mà còn bất hảo(1), trong đầu thực tự nhiên là xuất hiện ra hai từ: tước sào quả duy(2), Khang Hữu Vi(3).
(1) Không tốt
(2) Tên một loại đồ uống bên Trung Quốc
(3) Tên một nhà tư tưởng, nhà giáo dục vào cuối thế kỷ 19 của Trung Quốc
Mà Khang Quả Duy hiển nhiên cũng từ trên mặt bằng hữu của mình nhìn ra điều gì đó, nhưng không có biểu hiện bất mãn, chỉ cười cười nói: "Muốn cười thì cứ việc cười đi, tớ sẽ không trách cậu."
Bởi vì câu nói này, Diệp Hiểu Tư đối với vị bằng hữu cùng mình "ở chung" ít nhất ba năm có ấn tượng ban đầu tốt.
Ít nhất, cảm giác đầu tiên của cô, Khang Quả Duy là một người tiêu sái.
Ở cái ngày vừa khai giảng kia, Diệp Định từng để cho Diệp Hiểu Tư tìm một người kêu là Trần lão sư, mà cái Trần lão sư, kỳ thật chính là thầy chủ nhiệm của khóa 10 ban 1, cũng là chủ nhiệm hệ tiếng Đức.
Trần lão sư tên là Trần Lão Thực, nhưng người này hiển nhiên là tên không giống hiện thực, là người làm việc tuyệt không thành thật, nịnh bợ vô cùng.
Khang Quả Duy cùng Diệp Hiểu Tư đều là tân sinh viên mà bên trên giao phó cần đặc thù chiếu cố, cho nên khi dùng chương trình bên trong máy tính phân ban thì hắn sẽ đem tên hai người kia điều đến danh sách lớp của chính mình, cho nên khi hệ thống trực tiếp in ra bảng danh sách lớp cũng sẽ không có tên của hai người, vì thế mới xuất hiện việc Diệp Hiểu Tư không biết lớp mình, khiến Nhan Mộ Sương cảm thấy được chuyện này thực buồn cười và cũng đã nhớ kỹ một màn này của cô.
Dựa theo cách nghĩ của Trần lão sư, hai học sinh như vậy, khẳng định người trong nhà sẽ lái xe chở đến trường, như vậy hắn cũng có thể đi nghênh đón cũng hỗ trợ làm tốt toàn bộ thủ tục, thuận tiện sẽ nịnh nọt nghĩ cách quan hệ, chỉ tiếc a, cố tình đụng phải ngoại tộc như Diệp Hiểu Tư, khiến hắn lừa trên gạt dưới chiêu "Mỵ công" không có chỗ thi triển a.
Khang Quả Duy so với Diệp Hiểu Tư còn là người có cuộc sống không quy luật hơn.
Nhiều lần Diệp Hiểu Tư nửa đêm tỉnh đi vệ sinh, đều chứng kiến Khang Quả Duy còn ôm laptop ở trên giường, vẻ mặt hưng phấn.
Được rồi, kỳ thật ở trong mấy ngày nay cô có chút hâm mộ Khang Quả Duy, bởi vì khi Trần lão sư hỏi cô có muốn hay không tìm cớ miễn huấn luyện quân sự thì Khang Quả Duy nói cần, mà Diệp Hiểu Tư lại là kiên định lắc đầu.
Cô chỉ là không muốn bị chiếu cố đặc thù thôi, tuy cô cũng không có hứng thú cùng tất cả những người khác giao tiếp, tuy nhiên, hưởng thụ theo kiểu bình thường mới là điều cô muốn.
Hiển nhiên Khang Quả Duy đã thành thói quen với cuộc sống buổi tối chơi máy tính ban ngày thì ngủ, cho nên buổi sáng hôm nay Diệp Hiểu Tư vừa mặc quần áo vừa có tâm địa tốt nhắc nhở nàng có giờ học, Khang Quả Duy giãy dụa ngồi dậy vài giây rồi lại nằm xuống, nói, "Hiểu Tư, giúp tớ xin phép đi, nếu không được, nói tớ bệnh rồi."
"..." Diệp Hiểu Tư một trận đổ mồ hôi, qua vài giây sau nói, "Hảo."
Bất quá khi đó Khang Quả Duy đã muốn lại đi vào giấc ngủ.
Lắc đầu, Diệp Hiểu Tư mở ra máy tính của mình, sau đó ngồi xuống, nhấp một hớp trà xanh bắt đầu cắn hamburger.
Đăng nhập Du kiếm giang hồ, sau đó nhìn trạng thái của Sương Nguyệt Dạ này một trận mất mát, thở dài, mở QQ.
Cô hiện tại đã có thói quen mở máy tính sau đó liền đăng nhập Du kiếm giang hồ.
Chỉ là vừa lên QQ hãy nhận được tin nhắn của Nguyễn Vân gửi tới.
Đều là mây bay a mây bay: Hiểu Tư, cậu cùng Hiểu Nguyệt Hà kia làm sao vậy?
Đều là mây bay a mây bay: uy, cậu đi vắng a?
Đều là mây bay a mây bay: được rồi, cậu đi nơi này nhìn xem...
Diệp Hiểu Tư nhìn đường link được gửi tới, mặt nhăn nhíu mày, nhấp vào.
Cái đường link diễn đàn của Du kiếm giang hồ, bên trong hé bài viết bị đính cao*.
*Cứ hiểu là bài được ghim lên đầu trang của diễn đàn
Đề mục: Sương Nguyệt Dạ, hảo quản nam nhân của ngươi.
Người viết: Hiểu Nguyệt Hà.
Diệp Hiểu Tư nhấp vào xem bài viết, thực tùy ý quét mắt xem nội dung, mi vốn dĩ đang nhíu lại càng nhíu chặt hơn.
Bài viết này khiến cô thực căm tức, mà càng thêm căm tức chính là bình luận phía dưới, đặc biệt là người bình luận thứ nhất.
Ẩn tu: Sương Nguyệt Dạ, lúc trước ly hôn là ngươi đồng ý, sau lại làm cho tiểu bạch kiểm đến vũ nhục ta, hiện tại lại khi dễ Hiểu Nguyệt Hà, ngươi là có ý gì? Ta hy vọng các ngươi có thể chân thành đối với chúng ta giải thích, nếu không......
Nếu không tiếp theo chính là dấu chấm lửng, Diệp Hiểu Tư lạnh lùng nhìn sáu dấu chấm kia, trong mắt hiện lên tia trào phúng.
Nếu không cái gì?
A, PK(đồ sát) sao? Nguyệt Dạ là cao thủ Trường Số 1, cô không tin Ẩn Tu đánh thắng được nàng, như vậy, nếu không cái gì?
Đi theo Ẩn Tu bình luận phía sau còn có rất nhiều hồi đáp, cơ hồ tất cả mọi người đang cùng mắng Chính là tiểu bạch kiểm cùng Sương Nguyệt Dạ.
Diệp Hiểu Tư lạnh lùng cười, rời khỏi bài viết, dùng ID của mình cũng viết ra một bài viết
Đề mục: công đạo tự tại lòng người
Người viết: Chính là tiểu bạch kiểm
Nội dung: tuy rằng ta chỉ là tiểu bạch kiểm, nhưng mà ta không cho phép bất luận kẻ nào đối với thê tử của ta có bất kỳ hành vi không tôn trọng nào. Ta sẽ lấy phương thức của ta giữ gìn tôn nghiêm của ta cùng thê tử.
So với sự thao thao bất tuyệt và kêu khóc của Hiểu Nguyệt Hà, bài viết của Diệp Hiểu Tư giống một tờ tuyên ngôn, chỉ có hai hàng chữ ngắn ngủn, liền đem thái độ của mình ra rất rõ ràng. Đồng thời, ở dưới kèm theo tấm hình chụp lại cuộc đối thoại của mình cùng Hiểu Nguyệt Hà.
May mắn lúc trước cô thông minh, biết lưu lại chứng cớ.
Viết xong bài viết, Diệp Hiểu Tư thoát khỏi trò chơi.
Giang hồ như vậy, thật sự làm cho người ta cảm thấy thực chán ghét.
Chỉ sợ từ nay về sau, cô chơi cái trò chơi này cũng chỉ vì bích y nữ tử kia đi.
Không biết Nguyệt Dạ chứng kiến bài viết của Hiểu Nguyệt Hà có phản ứng gì, có tức giận hay không đây?
Gục xuống bàn ngơ ngác nhìn chằm chằm màn hình, Diệp Hiểu Tư nghĩ đến chính mình có thể sẽ làm cho nữ tử lãnh đạm kia tức giận, trong lòng một trận áy náy.
Tối hôm qua cô thật ra là có chút xúc động , cướp boss của người khác loại sự tình này luôn khiến cho người trong giang hồ cảm thấy hổ thẹn,trượng phu như vậy, khiến Nguyệt Dạ cũng hổ thẹn theo chứ.
Nhưng, cô chính là muốn trả thù, không thể nhẫn nhịn có người như vậy vũ nhục Nguyệt Dạ, tuy rằng nàng chỉ là thể tử trong trò chơi của cô.
Bên kia, Nhan Mộ Sương đang ở học lịch sử của văn học Đức, môi mím chặt không có dấu hiệu hơi lỏng nào, Trần Úc ngồi ở bên cạnh nàng, cảm thụ được khí tràng cường đại hiếm thấy kia, lắc đầu, viết tờ giấy cho nàng: làm sao vậy?
Nhan Mộ Sương quét mắt nhìn tờ giấy, nhưng không có viết đáp lại, nàng chỉ lắc đầu.
Nàng như thế nào có thể nói cho Trần Úc, mình tức giận cái gì ngay cả mình đều không rõ, làm sao có thể nói rõ ràng đây.
Tiết một hai buổi sáng không có khóa, nàng đã thói quen sáng sớm chạy bộ, sau khi trở lại ký túc xá mang theo chút tinh thần chờ mong mở máy tính lên đăng nhập trò chơi kia, chính là, không có gặp được cái người muốn gặp kia, lại biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện.
Xem bài viết, Hiểu Nguyệt Hà mang theo lời nói xem thường cùng khiêu khích, đều chẳng qua là bởi vì tối hôm qua người kia, khi nàng đi vắng làm ra chuyện không nên làm.
Trên internet có rất nhiều người nói dối cùng biểu hiện giả dối, nàng không phân biệt được nội dung của bài viết kia là thật hay giả, đồng dạng không phân biệt được người nọ có phải hay không thật sự chính là cái loại người vô sỉ này.
Ở thời gian nàng đi vắng câu dẫn Hiểu Nguyệt Hà sao?
Nhan Mộ Sương nghĩ tới như vậy, sắc mặt càng lạnh như băng, những người xung quanh đều cảm thấy được thỉnh thoảng liếc về phía nàng lại không dám nói lời nào.
Chính là ngay sau đó, nghĩ đến nguyên nhân khiến mình tức giận, hai hàng lông mày lại gắt gao nhíu chặt.
Nàng không rõ ràng lắm, nàng cũng không rõ ràng mình rốt cuộc là tức giận cái gì, là giận lời nói tràn ngập xem thường cùng khiêu khích trong bài viết của Hiểu Nguyệt Hà, hay là giận người nọ làm ra loại chuyện cướp boss vô sỉ này, hay là, giận người nọ có thể ngay lúc mình đi vắng cùng người khác mập mờ?
Chính là, cái này tính là gì?
Ghen sao?
______________________________________
Huhu :'( mốt hổng chơi nữa đâu, đang ngủ bị vợ xách dậy kêu edit tiếp nữa ;A; tui phải lết tấm thân già nhấc mông ngồi lên máy tính mà khởi động tay :)))) chúc ngủ ngon nhé mấy bạn.
Mai thêm 1 chương nữa <(")


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện