Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)
Chương 48: Để tôi ôm một lát
Con thuyền Tổ Tông chiếm được, quả nhiên là thuyền hàng bị mất tích thần bí hai tháng của cảng Thanh Tân, Trương Thành Nam dùng nó để buôn bán ma túy trái phép, buôn lậu súng ống đạn dược, suốt mười năm chưa bao giờ bị ngập nước dù chưa được đăng ký tại trạm kiểm soát, quan chức địa phương trước đây vì e ngại mặt mùi của Trương Thành Nam mà mắt nhắm mắt mở để thuộc hạ của anh ta dễ dàng làm việc, nhìn con thuyền này, tám chín phần là đã bị bỏ đi, cũng rất ít khi được kiểm tra định kỳ.
Cũng không phải họ bỏ rơi nhiệm vụ mà là vì không có cách nào khác để đấu lại. Trấn áp thế lực ba tỉnh miền Đông Bắc không phải là một chuyện đơn giản như vậy, nếu cứ cố đâm đầu vào sẽ khiến không ít người phải chết oan. “Anh Nam.” Phan Tuệ Mẫn khóc nức nở, run rẩy nằm lấy ống quần anh ta, Trương Thành Nam lạnh lẽo nhíu mày, cô ta sợ tới mức mặt mày tái xanh, lập tức buông lỏng ra: “Thẩm Hạo Hiến hiện giờ bị tôi mê hoặc, Trình Bảo Ái và vợ anh ta đều không được lợi lộc gì, anh ta rất cưng chiều tôi, chuyện lần này chỉ là trùng hợp thôi.
Ánh mắt hung ác nham hiểm dừng trêи mặt cô ta, như một mũi kim vừa tàn nhẫn lại vừa chuẩn xác, Phan Tuệ Mẫn lại càng run rẩy hơn: “Anh Nam, anh nghĩ lại đi, với tính tình của Thẩm Hạo Hiên, nếu anh ta thật sự nghi ngờ thì sẽ giữ tôi lại sao?”
Ngón trỏ Trương Thành Nam đè trêи môi cô ta, không cho cô ta nói tiếp: “Tôi không cần lý do, tôi tổn số tiền lớn trêи người cô như vậy, cô nên hiểu rõ giá trị của bản thân mình, tôi chỉ coi trọng kết quả.”
Phan Tuệ Mẫn lập tức im miệng, cô ta thấy được sát khí trong ánh mắt Trương Thành Nam, mà ở góc độ của tôi, tia sát khí đó lại càng khủng bố hơn. Anh ta là một người rất giỏi kiềm chế, dưới tác động của ɖu͙ƈ vọng vẫn có thể mạnh mẽ chịu đựng, so với những người đàn ông trêи đời này, trong sự lựa chọn giữa kɧօáϊ cảm và nhẫn nhịn, chỉ có Trương Thành Nam là trầm ổn như vậy.
Cũng chính vì sự tự chủ của nhân tính gần như bị tuyệt chủng của anh ta đã đưa anh ta bước lên vị trí đại ca của ba tỉnh miền Đông Bắc, giấu tất cả cảm xúc dưới xương cốt, một khi anh ta biểu hiện ra sự tức giận, có thể biết mọi chuyện đã nghiêm trọng tới mức nào.
Tổ Tông đâm sau lưng anh ta là điều ngoài dự liệu, mà thuyền hàng rỗng tuếch, Trương Thành Nam cũng không biết trước, chỉ là anh ta phòng ngừa chu đáo, kinh doanh ở thế giới ngầm, cảnh giác luôn tồn tại như một loại bản năng, nếu là hai món hàng hóa có giá trị như nhau, tách ra vận chuyển, giả sử lật thuyền, tốt xấu đều như nhau, thứ Tổ Tông muốn là thuyền hàng tiếp theo, chủ yếu là chuyên vận chuyển hàng cấm.
Những thứ đó được đưa ra ánh sáng cũng đủ khiến cho Trương Thành Nam một trận no nê.
Tiếc là sự cẩn thận của anh ta lại là chó ngáp phải ruồi, thoát khỏi kiếp nạn này.
Nhưng lần chiến đấu này, anh ta quả thật đã thua, còn suýt chút nữa để lộ sơ hở của mình.
Trương Thành Nam chán ghét việc rút lui, cầm lấy khăn bông chà lên ngón tay: “Tương kế tựu kế, trùng hợp thật”
Phan Tuệ Mẫn trùng hợp cắn anh ta một phát. “Nhớ kỹ. Trân trọng sự hữu dụng bây giờ của cô đi, đừng có phạm phải sai lầm lần hai.
Cả người Phan Tuệ Mẫn đang căng thẳng lập tức mềm nhũn ra, năm ngón tay trắng bệch lộ ra như vừa mới tìm được đường sống từ cõi chết, cô ta hiểu rõ, Trương Thành Nam chịu buông tha cho cô ta, chỉ có lần này thôi.
Cô ta như một chiếc kính viễn vọng để nhìn trộm quân địch, nếu thấu kính này vỡ, mất đi giá trị, sẽ bị bỏ rơi, mà bị bỏ rơi đồng nghĩa với việc không còn lối thoát nào khác ngoài cái chết.
Phan Tuệ Mẫn nuốt một ngụm nước miếng, khϊế͙p͙ sợ nhìn chằm chằm Trương Thành Nam, thấy anh ta không tiếp tục, cô ta lảo đảo bò dậy, tay phải nắm lấy then cửa, mở ra được một nửa, Trương Thành Nam đột nhiên lại bảo cô ta đợi đã.
Cô ta vừa mới thở phào được một hơi, lúc này cổ họng lại nghẹn lại.
Anh ta đẩy bức bình phong ra, dập tắt điều thuốc: “Cô đi theo Thẩm Hạo Hiên, có thân phận gì thì nên làm những việc mà thân phận đó nên làm, riêng đối với cô ấy, ăn nói cho đúng mực một chút.
Anh ta bưng chén rượu lên, uống một ngụm rồi lại nói tiếp: “Tôi nói cô ấy, cô có biết là ai không?”
Anh ta xoay lưng về phía cửa, Phan Tuệ Mẫn không chút che giấu sự chán ghét trêи khuôn mặt tái nhợt, anh ta vẫn chưa quay lại nhìn, cô ta nhỏ giọng nói mình đã biết.
Trương Thành Nam uống một hơi cạn sạch chén rượu: “Mau về đi.”
Tôi chỉ yên lặng nhìn, vừa thấy đã hiểu ngay. Phan Tuệ Mẫn, là Trương Thành Nam cẩn thận gài vào bên cạnh Tổ Tông để làm tại mắt.
Trò chơi trắng đen kiểu này không phải hiếm, Cường Đô ở Hà Bắc, Kiều Thành Tứ ở Long Giang, Lưu Cường ở Xuyên Hà, những ông trùm xã hội đen có tiếng trong nước, thời kỳ cường thịnh năm đó, đều chơi trò này, cài gián điệp vào bên cạnh các quan lớn, chính là những người đẹp xảo quyệt.
Chị Mễ gặp Lưu Cường đang dạo chơi ở nhân gian, lúc đó anh đã ngoài 30 tuổi,có chút danh tiếng, địa vị không ngừng phát triển, chị Mễ không đi cùng anh mà người đứng đầu bảng cùng tổ với cô, được Lưu Cường chọn, chính là tứ đại hoa khôi Phùng Châu Mạn, học muội số một thủ đô.
Cô gái này thật sự tồn tại, nhưng không khoa trương như lời đồn đãi, cái gì mà không hợp tử đại hoa khôi, làm gì lấy lòng được mười người khách, làm sao có thể, tài nguyên của họ thời gian dài lại ổn định, nước sông không phạm nước giếng, chuyện giật tóc hành lang, tranh giành đàn ông chỉ xảy ra với cái cô gái dưới hạng hai.
Những người biết rõ chuyện bên trong, đều nói Phùng Châu Mạn là một kỹ nữ trong trắng, chỉ nhờ vào sân khấu mà kiếm tiền, tính cách rất đơn thuần, là người ngốc nghếch nhất trông số hoa khôi, tú bà cho bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu, không giống với những Lương Mỹ Linh, có đầu óc kinh doanh, tham lam, độc ác, cùng những nhân vật lớn chơi dương đông kϊƈɦ tây.
Lưu Cường muốn bao Phùng Châu Mạn, nhưng ở nhân gian có luật lệ, tên đứng đầu bảng không được đi, lão thiên vương cũng chỉ có thể ở trong đây nuông chiều, cây hái tiền của người ta, anh đưa bao nhiều nhiều? Ai cũng không nỡ bỏ ra 35 tỷ để chơi một con gà được, 3 tỷ rưỡi thì sao? Người ta một tháng kiếm được lợi nhuận nhiều như vậy, bảng hiệu vàng không thể thiếu một thứ cũng không được, thiếu một cái, cây cột này liền bị sụp một bên.
Phùng Châu Mạn mất tích hai tháng vào năm 18 tuổi, lúc thời kỳ đại hưng thịnh, có chỗ nói cô đã ra nước ngoài, chị Mễ nói đâu có, tú bà đều ngậm miệng rồi, ai cũng không biết chuyện bên trong, để cho thuộc hạ của Lưu Cường rời đi rồi, tính từ đó tới giờ cũng phải năm mươi tám ngày, cô lái chiếc Ferrari trở về.
Ở Phong Nguyệt ấy à, hiếm khi có khách đến mảnh đất xám xịt đó, cũng sợ hãi, rất hiếm thấy, nhìn rất dã man, trêи thực tế lại rộng rãi rõ ràng, hiếm khi hành hạ tiểu thư đến chết đi sống lại lắm, sợ rằng khi bọn họ kϊƈɦ động không vui thì bọn họ mới dám làm.
Lưu Cường cả đời này là huyền thoại nhất, không phải là bởi mua hơn một triệu chiếc Hermes bạch kim đặt làm riêng cho người tình, hay ăn một bữa hết 120 ngàn đô la mỹ, càng không phải dung túng thuộc hạ giết bao nhiêu mạng người, mà là che đậy tội ác mà không bị lộ tẩy, anh ta lại cử gián điệp vào chuyện chăn gối của một nhân vật lớn trong thủ đô.
Nhân vật lớn thế nào, không cần nói nữa, tóm lại chuyện đặc biệt hữu dụng, giữ cho anh ta thuận lợi ở đất Xuyên Hà, vẫn giữ cho đến ngày xử bắn.
Còn Cường Đô, trùm xã hội đen ở tỉnh Hà Bắc, anh ta nuôi một cặp mẹ con xảo quyệt, mẹ và con gái cùng làm việc cho anh ta, người mẹ là người tình của anh ta, người con gái lớn lên cũng theo anh ta, anh chỉ chỗ nào thì đánh chỗ đó, tiếp vô số quan chức.
Không uổng người nào, dùng phụ nữ để giải quyết vấn đề, ai cũng không muốn huy động nhân lực, tổn binh hao tưởng.
Quan trọng hơn, những mỹ nữ này đều là tình nguyện, bị sự quyến rủ của ông chủ thuyết phục, vào sinh ra tử, vào cục cảnh sát cũng không chịu khai.
Trương Thành Nam so với anh ta còn điên cuồng hơn, Trương Thành Nam không cúi đầu với bạch đạo, cũng không phản ứng với những người này, anh ta vô cảm nắm lấy bím tóc, anh ta không phạm tôi thì mọi chuyện sẽ bình an vô sự, anh ra tay xúc phạm tôi, tôi khiến anh trời đổ đất đè.
Nghe nói người đứng đầu ba tỉnh miền Đông Bắc mới chính là người cầm đầu thật sự, ông chủ lớn được ông chủ phê chuẩn, tự mình không làm, dễ dàng ngã xuống, bí mật động trời được giấu kín trong tường rồi.
Tôi nắm chặt mắt mèo rồi ấn nó vào lỗ, ngay cả một nửa cũng chưa chọc hết, mang theo tiếng vọng của người đàn ông từ vách tường bên kia nhẹ nhàng vang lại. "Cô Trình, cô muốn rời đi mà không chào hỏi gì sao?"
Động tác của tôi chốc lát dừng lại. Anh ta đoán được phản ứng của tôi, trầm ngâm bật cười: "Mời cô Trình."
Ngay sau đó, cửa 2118 bị chìa khóa mở ra, thuộc hạ mặt không chút thay đổi đứng tại chỗ.
Tôi còn cảm thấy bản thân gặp may mắn, tôi đã chơi trò chơi mạo hiểm như vậy mà thần không biết quỷ không hay, nhưng tôi lại quên mất, Trương Thành Nam sao lại dễ bị lừa như vậy, anh ta trong gang tấc một mình xông vào vòng vây của tên mập, ở trong con hẻm nhỏ chuyển bại thành thắng, khả năng cảnh giác của anh ta người thường không thể so được, cách một bức tường có nhiều hơn một đôi mắt, anh ta không cảm nhận được mới là lạ.
Tôi không phản kháng, phản kháng có tác dụng quái gì chứ, ngược lại còn làm mình mất mặt, tôi không đợi đàn em dắt mình đi, mà tiến thẳng vào 2119, Trương Thành Nam liếc nhẹ mắt, thuộc hạ hiểu ý, lui ra ngoài.
Anh ta dựa vào góc bàn, mặt mày lười nhác, đáy mắt có chút ánh sáng nhỏ vụn, có hứng thú nhưng lại đề phòng, không vội nói chuyện, chậm rãi mài mòn kiên nhẫn của tôi, không biết bầu không khí im lặng trong bao lâu, anh ta uống chén rượu thứ ba xong mới chậm rãi ung dung mở miệng “Cô Trình thật không đơn giản. đầm rồng hang hổ thế này cũng dám xông vào, không sợ có đi không có về sao.”
Tôi nói ông chủ Trương sẽ không xử lý tôi mà. Anh ta nhíu mày: “Dựa vào đâu mà cô chắc chắn thế”
Tôi không chút hồi hộp, cười tới híp mắt, trong lòng đã có tính toán: “Đồ mà ông chủ Trương chưa ăn đã nghiền sẽ ném vào thùng rác sao, thế nào cũng phải nhai lại mấy lần, nahi đến mức không còn vị gì chứ.
Tôi đánh cược một lần, đánh cược nam nhân này có hứng thú với tôi, thắng thì hơn anh ta một nước cờ lợi dụng khát vọng của Phan Tuệ Mẫn, khi yết hầu anh ta trào ra tiếng cười lớn, tôi biết mình cược thắng rồi.
Người đàn ông này, còn chưa chơi đủ.
Anh ta phủi bụi khỏi tay áo, bước từng bước về phía tôi: “Cô là con mồi không an phận. khiến tôi phải vắt hết cả óc, phí hết tâm tư”
Ngón tay thon dài trắng ngần của anh ta vuốt ve mái tóc dài sau tại tôi, không vui cũng không buồn: “Đúng là tôi không nỡ, đoạn thời gian này, cho dù cô Trình có phạm lỗi lớn tới đâu, giẫm đạp giới hạn của tôi hết lần này tới lần khác, tôi cũng tùy cô”
Lời anh ta còn chưa dứt, cánh tay bổng kéo một cái, làm tôi ngã về phía đó, đâm vào lồng ngực rắn chắc của hắn, tính công kϊƈɦ của hắn lớn như thế nào, tôi cảm nhận được, tôi tái mặt, ra sức vùng vẫy, cùi chỏ chuẩn bị thúc vào anh ta, anh ta đã dùng một tay giữ lại cổ tay tôi, anh ta cao hơn tôi rất nhiều, tôi như con dê đợi làm thịt, bị khí lạnh quanh người anh ta đàn áp. “Tôi lại yêu cô Trình một lần nữa mất rồi, cô Trình cũng đừng phụ lòng tôi, có những lời, giữ trong bụng là được.
Tôi bình tĩnh lại, nhìn anh ta chằm chằm, anh ta vẫn mỉm cười, giảm nhẹ trọng lượng của câu cảnh cáo này, ánh mắt anh ta dừng lại trêи đôi môi đỏ tươi của tôi: “Làm thế nào đây. Đổi thành trừ cô ra, bất cứ người nào, tôi sẽ khiến cho anh ta ngậm miệng mãi mãi”
Tôi khuỵu gối về phía trước, không phân rõ phương hướng, đá về phía anh ta một cách mù quáng, muốn phá bỏ sự kìm kẹp của anh ta, anh ta lại siết chặt lấy tôi, khuôn mặt nóng rực của anh ta vùi vào gáy tôi, môi nhẹ nhàng hôn, giọng nói khàn khàn mà dịu dàng: “Đừng động đậy, để tôi ôm một lúc.
Giọng anh ta quyến rũ cực kỳ, dụ dỗ lại trấn an lòng người, tựa như thời gian bị ấn nút ngừng, tất cả mọi thứ đều dừng lại, chỉ có cảm giác nóng rực ẩm ướt kia xuyên thấu qua làn da thẩm tận sâu vào đáy lòng tôi, khiến tôi quên cả giãy dụa. Trong căn phòng bao lớn như thế lại tràn ngập hơi thở anh ta, tiếng tim anh ta đập, tràn ngập sự mơ hồ và thỏa hiệp của tôi.
Trình Bảo Ái gặp phải Trương Thành Nam đều thỏa hiệp rất nhiều chuyện.
Thậm chí là phản bội.
Tôi có dự cảm để chuyện này phát triển sẽ rất tệ, hoàn toàn vượt khỏi sự khống chế của tôi.
Quyền chủ động cuộc trăng hoa này chưa bao giờ nằm trong tay tôi.
Anh ta ở phía sau ôm tôi thật lâu, lâu đến mức lưng tôi ướt đẫm mồ hôi, thấm ướt váy dài. Đến lúc này anh ta mới có động tác. Môi anh ta lần từ gò má tôi lên vành tai, nửa đùa bỡn nửa dịu dàng: "Người đàn ông của cô Trình đụng vào hàng của tôi, tôi đòi lại chút bồi thường từ cái bộ của anh ta cũng không quá mức đúng không?"
Thứ kia của anh ta chọc tôi hai cái: "Nếu ở đây có giường thì tôi rất muốn ăn trọn cô Trình"
Tôi giật mình, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tôi không thuận theo sự càn rỡ của anh ta nữa, giương tay đánh lên vai đối phương, sau đó thuận thế giấy khỏi vòng ôm kia.
Tôi lạnh mặt, lạnh giọng, toàn thân cũng phát lạnh: "Chuyện của đám đàn ông các anh liên quan gì đến tôi."
Tôi nói xong liền đi về phía cửa, kéo mạnh ra. Năm Sẹo thấy tôi muốn chạy thì vô thức ngăn lại, tôi hung ác đạp anh ta một cái, thái độ dữ dằn khiến đối phương sợ ngày ra, tôi tranh thủ thời gian anh ta hỏi ý kiến Trương Thành Nam chạy vội ra hành lang.
Anh ta nói đúng, tôi nắm giữ thứ tôi không nên nằm giữ, trước mắt thì có vẻ có lợi với tôi, nhưng đều kiện tiên quyết là anh ta vẫn còn hứng thú với tôi thì nguy cơ là nhỏ, một khi Trương Thành Nam không còn hứng thú nữa thì nguy cơ thật lớn.
Cho nên bây giờ chuyện tôi cần làm là kéo dài sự hứng thủ của anh ta ra vô hạn, đồng thời trước khi sự hứng thú kia biến mất cần tranh thủ đạt được mục đích của mình.
Tôi mang tâm sự nặng nề quay về biệt thự, vừa vào cửa liền thấy đôi giày da của đàn ông ngooài huyền quan. Tôi giật mình, lâu rồi tôi không thấy dấu vết của đàn ông ở Đi chân trầở nhà. Từ khi Phan Hiểu Bạch đoạt lấy Tổ Tông, căn nhà này cứ như am ni cô vậy, một chút bóng dáng giống đực cũng không thấy.
Tôi lấy lại tinh thần, hưng phấn chạy lên lầu hai, cửa phòng làm việc thật đang mở, tổ tông mặc đồ ở nhà ngồi sau bàn, vừa ngắt điện thoại. Tôi gọi to một tiếng "Hạo Hiện!" sau đó đi chân trần nhào về phía anh.
Anh vững vàng đón được tôi, tôi vừa vặn nằm trọn trong ngực anh, dò lưỡi ra ɭϊếʍ hỗn hầu kết của anh, dọc theo gân cố hôn lên chút râu trêи cằm, sau đó ngửa đầu tập kϊƈɦ đôi môi kia, cơ thể kêu gào khát vọng, ɖu͙ƈ vọng đâm chồi nở hoa trong lòng. Sau đó cứ như cắn thuốc mà vội vã cởi quần áo của anh.
Tuy tôi động tình vô cùng nhưng cũng không đến mức đánh mất thị giác, trong lúc quay cuồng lại phát hiện một người đứng ở cạnh bàn, là Hai Sói.
Đối phương có vẻ xấu hổ, đi cũng không được, không đi cũng không xong, cố ý ho khan một tiếng.
Vốn lửa tình cháy hừng hực cũng vì một tiếng khụ này mà lạnh ngắt.
Tôi chốn đầu trong hõm vai Tổ Tông, không rêи một tiếng.
Anh ấy cười xấu xa niết cằm tôi, ép tôi ngẩng đầu lên: "Cũng ngượng cơ à?"
Tôi thật sự không biết ngượng là cái gì, nhưng có người ngoài ở đây mà còn phóng đãng cầu hoan thì không thích hợp cho lắm. Đây hoàn toàn là phản ứng sinh lý, bản năng khiến tôi luống cuống xấu hổ. Kết quả là Tổ Tông có vẻ thích tôi như thế cực kỳ, không thèm để ý Hai Sói, thò tay vào cổ áo lột áo ngực của tôi ném xuống đất.
Anh ấy muốn uống sữa, nhưng đúng là không có. Dược liệu trong điều thuốc kia chỉ có thể duy trì vài ngày. Đôi khi tôi cảm thấy Tổ Tông thích tôi, nhưng anh không chịu thừa nhận, đơn giản là e ngại cái gọi là cao hèn quý tiện mà thôi. Quan lớn và đồ chơi sao có thể có kết quả được. Biết rõ không được thì thà đừng động vào ý tứ kia, đến thoải mái đi bằng phẳng, không làm khó lẫn nhau còn hơn.
Nhưng có khi tôi lại cảm thấy Tổ Tông không thích tôi. Anh không thích bất cứ ai cả. Anh ấy chỉ là một người đàn ông ôm chí lớn, dã tâm cao mà thôi. Anh chơi gái, nếm trăng thưởng hoa, duy nhất không thích đem tình cảm ra trå.
Anh dùng một cây thép thật lớn đóng trái tim mình lại, người thường không thể phá vỡ, cũng sưởi không ấm lên. Khoogn có người phụ nữ nào không hi vọng mình trở thành ngoại lệ của người đàn ông mình yêu. Tôi cũng vậy.
Tôi thất thần, Tổ Tông ghét nhất khi tôi làm chuyện này không chuyên tâm. Anh há miệng cắn mạnh núm иɦũ ɦσα của tôi, tôi đau đến rùng mình, tiếng rêи ɖâʍ đãng bật ra khỏi miệng, nhưng tôi không đến mức không biết xấu hổ như vậy, nói anh làm việc quan trọng trước đi.
Hai Sói cúi gằm mặt xuống đất, Tổ Tông lao vào khe gặm bao lâu mới chỉnh sửa quần áo xong xuôi, cho phép Hai Sói nói tiếp. “Sở trưởng của Trương Thành Nam là bày mưu tính kế những kẻ sừng sỏ chết trong tay anh ta nhiều không đếm xuể. Có thể nào đi chăng nữa anh ta cũng không thể ngờ được rằng mình lại có lúc sơ sót. Mấy ngày nay anh ta canh giữ ở đầu mối giao thông không rời nửa bước, tăng thêm hai nhóm lưu manh đi tuần tra, hàng ra vào nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều.
Tổ Tông không mấy vui vẻ, “Tôi không phải thứ vô tích sự chỉ biết ăn bám và chơi gái.”
Tôi rót cho anh và Hai Sói mỗi người một cốc nước, Hai Sói đỡ lấy rồi cúi người với tôi, chỉ giữ trêи tay mà không uống, “Anh Hiên, Trương Thành Nam có tài thật sự, chẳng trách mà Kiều Thành Tứ toi đời, anh ta ở dưới trưởng của Bạch Điền cũng thuận buồm xuôi gió. Trận chiến lớn như tiệc hải thiên thịnh mà anh ta cũng có thể gài người vào không một sơ hở, tay anh ta vươn dài hơn chúng ta tưởng tượng”
Tổ Tông thắng được anh ta một ván này, về Trương Thành Nam sẽ chỉ ngày một táo tợn hơn, anh ta muốn tiêu diệt Tổ Tông và cả phe chính nghĩa và còn muốn dẹp yên mối đe dọa của phe bất chính với mình, Tổ Tông hiểu rất rõ, anh căn dặn Hai Sói phải theo dõi sát sao đám lưu manh của Trương Thành Nam, không được lơ là
Nhị Lực hiểu ý, nhận thấy một trận mây mưa lại sắp diễn ra, cúi người lui khỏi phòng sách, tiếng đóng cửa vang lên, tôi và Tổ Tông rất ăn ý, đem xé hết quần áo của đối phương, quấn quýt trao nhau cơn mưa hôn tới tấp.
Anh hôn lên cổ tôi, tôi hôn lên đầu anh, anh hôn mạnh mẽ bao nhiêu, tiếng kêu của tôi càng điên cuồng bấy nhiêu. “Em uống rượu à?”
Tôi bị anh làm cho ngây dại, lực bất tòng tâm trả lời rằng không.
Anh lại ngửi thêm vài lần, “Sao lại có mùi rượu trắng?” Tâm trí tôi bùng nổ, dính mùi rượu từ lúc ở biệt thự trêи núi Phong Nguyệt, nếu như Tổ Tông ngửi kĩ hơn còn có thể ngửi ra được xì-gà và hương thơm loại dầu gội đầu riêng biệt của Trương Thành Nam.
Phút giây này, tôi thấy mừng vì Tổ Tông ít khi tiếp xúc riêng với đám đàn em, ít nhất không quá nhạy cảm với mùi hương. Tôi ôm mặt anh, vội vàng đặt nụ hôn sâu, định thử đánh lạc hướng sự chú ý, tôi mơ màng bảo, “Em đi gặp bạn ở quán bar, hay là em vào tắm trước nhé?”
Tổ Tông nóng khô vì bị tôi quyến rũ, anh đã không đợi được nữa, tắm rửa khác gì tra tấn, bèn đâm thẳng vào luôn.
Nhớ lúc ban đầu, tôi còn bực bội khi Tổ Tông làm tư thế Phật Bà ngồi trêи đài sen này. Dù sao chăng nữa cậu nhỏ của anh cũng to như cây cột điện gập lại, nhìn ngoài thì thô kệch gớm ghiếc, biết đâu lại đâm thủng ruột tôi thì tôi đi đời.
Thậm chí Tổ Tông còn không vuốt ve cho tôi thích ứng mà xông tới là rung lắc dữ dội.
Mùa hè năm ngoái, Tổ Tông treo tôi trêи trần nhà, trước cây quạt điện, bật số to nhất, gió thổi vù vù, đâm thẳng vào chỗ kín, gió thổi làm bụng tôi căng trưởng, phổi muốn nổ tung, anh nằm trêи giường, chầm chậm thả tôi xuống, thọc từng cú, khí không có nơi trốn, thoát hơi ra phía sau, tôi xấu hổ đỏ lựng cả người, một chuyện tẻ nhạt như xì hơi trong lúc làʍ ȶìиɦ, nhưng lại khiến Tổ Tông thấy thỏa thuế, sở thích của anh ấy rất khác so với đại đa số đàn ông, tương đối mặn mòi
Cả người tôi bị anh nâng lên cao rồi nặng nề ép xuống, chiếc ghế lắc lư, có vẻ như sắp gãy đến nơi rồi, Tổ Tông vừa làʍ ȶìиɦ vừa hét, bắt tôi đổi tên đi, gọi là Trình Kim Liên, anh nói Phan Kim Liên cũng không ɖâʍ đãng bằng tôi.
Cũng không phải họ bỏ rơi nhiệm vụ mà là vì không có cách nào khác để đấu lại. Trấn áp thế lực ba tỉnh miền Đông Bắc không phải là một chuyện đơn giản như vậy, nếu cứ cố đâm đầu vào sẽ khiến không ít người phải chết oan. “Anh Nam.” Phan Tuệ Mẫn khóc nức nở, run rẩy nằm lấy ống quần anh ta, Trương Thành Nam lạnh lẽo nhíu mày, cô ta sợ tới mức mặt mày tái xanh, lập tức buông lỏng ra: “Thẩm Hạo Hiến hiện giờ bị tôi mê hoặc, Trình Bảo Ái và vợ anh ta đều không được lợi lộc gì, anh ta rất cưng chiều tôi, chuyện lần này chỉ là trùng hợp thôi.
Ánh mắt hung ác nham hiểm dừng trêи mặt cô ta, như một mũi kim vừa tàn nhẫn lại vừa chuẩn xác, Phan Tuệ Mẫn lại càng run rẩy hơn: “Anh Nam, anh nghĩ lại đi, với tính tình của Thẩm Hạo Hiên, nếu anh ta thật sự nghi ngờ thì sẽ giữ tôi lại sao?”
Ngón trỏ Trương Thành Nam đè trêи môi cô ta, không cho cô ta nói tiếp: “Tôi không cần lý do, tôi tổn số tiền lớn trêи người cô như vậy, cô nên hiểu rõ giá trị của bản thân mình, tôi chỉ coi trọng kết quả.”
Phan Tuệ Mẫn lập tức im miệng, cô ta thấy được sát khí trong ánh mắt Trương Thành Nam, mà ở góc độ của tôi, tia sát khí đó lại càng khủng bố hơn. Anh ta là một người rất giỏi kiềm chế, dưới tác động của ɖu͙ƈ vọng vẫn có thể mạnh mẽ chịu đựng, so với những người đàn ông trêи đời này, trong sự lựa chọn giữa kɧօáϊ cảm và nhẫn nhịn, chỉ có Trương Thành Nam là trầm ổn như vậy.
Cũng chính vì sự tự chủ của nhân tính gần như bị tuyệt chủng của anh ta đã đưa anh ta bước lên vị trí đại ca của ba tỉnh miền Đông Bắc, giấu tất cả cảm xúc dưới xương cốt, một khi anh ta biểu hiện ra sự tức giận, có thể biết mọi chuyện đã nghiêm trọng tới mức nào.
Tổ Tông đâm sau lưng anh ta là điều ngoài dự liệu, mà thuyền hàng rỗng tuếch, Trương Thành Nam cũng không biết trước, chỉ là anh ta phòng ngừa chu đáo, kinh doanh ở thế giới ngầm, cảnh giác luôn tồn tại như một loại bản năng, nếu là hai món hàng hóa có giá trị như nhau, tách ra vận chuyển, giả sử lật thuyền, tốt xấu đều như nhau, thứ Tổ Tông muốn là thuyền hàng tiếp theo, chủ yếu là chuyên vận chuyển hàng cấm.
Những thứ đó được đưa ra ánh sáng cũng đủ khiến cho Trương Thành Nam một trận no nê.
Tiếc là sự cẩn thận của anh ta lại là chó ngáp phải ruồi, thoát khỏi kiếp nạn này.
Nhưng lần chiến đấu này, anh ta quả thật đã thua, còn suýt chút nữa để lộ sơ hở của mình.
Trương Thành Nam chán ghét việc rút lui, cầm lấy khăn bông chà lên ngón tay: “Tương kế tựu kế, trùng hợp thật”
Phan Tuệ Mẫn trùng hợp cắn anh ta một phát. “Nhớ kỹ. Trân trọng sự hữu dụng bây giờ của cô đi, đừng có phạm phải sai lầm lần hai.
Cả người Phan Tuệ Mẫn đang căng thẳng lập tức mềm nhũn ra, năm ngón tay trắng bệch lộ ra như vừa mới tìm được đường sống từ cõi chết, cô ta hiểu rõ, Trương Thành Nam chịu buông tha cho cô ta, chỉ có lần này thôi.
Cô ta như một chiếc kính viễn vọng để nhìn trộm quân địch, nếu thấu kính này vỡ, mất đi giá trị, sẽ bị bỏ rơi, mà bị bỏ rơi đồng nghĩa với việc không còn lối thoát nào khác ngoài cái chết.
Phan Tuệ Mẫn nuốt một ngụm nước miếng, khϊế͙p͙ sợ nhìn chằm chằm Trương Thành Nam, thấy anh ta không tiếp tục, cô ta lảo đảo bò dậy, tay phải nắm lấy then cửa, mở ra được một nửa, Trương Thành Nam đột nhiên lại bảo cô ta đợi đã.
Cô ta vừa mới thở phào được một hơi, lúc này cổ họng lại nghẹn lại.
Anh ta đẩy bức bình phong ra, dập tắt điều thuốc: “Cô đi theo Thẩm Hạo Hiên, có thân phận gì thì nên làm những việc mà thân phận đó nên làm, riêng đối với cô ấy, ăn nói cho đúng mực một chút.
Anh ta bưng chén rượu lên, uống một ngụm rồi lại nói tiếp: “Tôi nói cô ấy, cô có biết là ai không?”
Anh ta xoay lưng về phía cửa, Phan Tuệ Mẫn không chút che giấu sự chán ghét trêи khuôn mặt tái nhợt, anh ta vẫn chưa quay lại nhìn, cô ta nhỏ giọng nói mình đã biết.
Trương Thành Nam uống một hơi cạn sạch chén rượu: “Mau về đi.”
Tôi chỉ yên lặng nhìn, vừa thấy đã hiểu ngay. Phan Tuệ Mẫn, là Trương Thành Nam cẩn thận gài vào bên cạnh Tổ Tông để làm tại mắt.
Trò chơi trắng đen kiểu này không phải hiếm, Cường Đô ở Hà Bắc, Kiều Thành Tứ ở Long Giang, Lưu Cường ở Xuyên Hà, những ông trùm xã hội đen có tiếng trong nước, thời kỳ cường thịnh năm đó, đều chơi trò này, cài gián điệp vào bên cạnh các quan lớn, chính là những người đẹp xảo quyệt.
Chị Mễ gặp Lưu Cường đang dạo chơi ở nhân gian, lúc đó anh đã ngoài 30 tuổi,có chút danh tiếng, địa vị không ngừng phát triển, chị Mễ không đi cùng anh mà người đứng đầu bảng cùng tổ với cô, được Lưu Cường chọn, chính là tứ đại hoa khôi Phùng Châu Mạn, học muội số một thủ đô.
Cô gái này thật sự tồn tại, nhưng không khoa trương như lời đồn đãi, cái gì mà không hợp tử đại hoa khôi, làm gì lấy lòng được mười người khách, làm sao có thể, tài nguyên của họ thời gian dài lại ổn định, nước sông không phạm nước giếng, chuyện giật tóc hành lang, tranh giành đàn ông chỉ xảy ra với cái cô gái dưới hạng hai.
Những người biết rõ chuyện bên trong, đều nói Phùng Châu Mạn là một kỹ nữ trong trắng, chỉ nhờ vào sân khấu mà kiếm tiền, tính cách rất đơn thuần, là người ngốc nghếch nhất trông số hoa khôi, tú bà cho bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu, không giống với những Lương Mỹ Linh, có đầu óc kinh doanh, tham lam, độc ác, cùng những nhân vật lớn chơi dương đông kϊƈɦ tây.
Lưu Cường muốn bao Phùng Châu Mạn, nhưng ở nhân gian có luật lệ, tên đứng đầu bảng không được đi, lão thiên vương cũng chỉ có thể ở trong đây nuông chiều, cây hái tiền của người ta, anh đưa bao nhiều nhiều? Ai cũng không nỡ bỏ ra 35 tỷ để chơi một con gà được, 3 tỷ rưỡi thì sao? Người ta một tháng kiếm được lợi nhuận nhiều như vậy, bảng hiệu vàng không thể thiếu một thứ cũng không được, thiếu một cái, cây cột này liền bị sụp một bên.
Phùng Châu Mạn mất tích hai tháng vào năm 18 tuổi, lúc thời kỳ đại hưng thịnh, có chỗ nói cô đã ra nước ngoài, chị Mễ nói đâu có, tú bà đều ngậm miệng rồi, ai cũng không biết chuyện bên trong, để cho thuộc hạ của Lưu Cường rời đi rồi, tính từ đó tới giờ cũng phải năm mươi tám ngày, cô lái chiếc Ferrari trở về.
Ở Phong Nguyệt ấy à, hiếm khi có khách đến mảnh đất xám xịt đó, cũng sợ hãi, rất hiếm thấy, nhìn rất dã man, trêи thực tế lại rộng rãi rõ ràng, hiếm khi hành hạ tiểu thư đến chết đi sống lại lắm, sợ rằng khi bọn họ kϊƈɦ động không vui thì bọn họ mới dám làm.
Lưu Cường cả đời này là huyền thoại nhất, không phải là bởi mua hơn một triệu chiếc Hermes bạch kim đặt làm riêng cho người tình, hay ăn một bữa hết 120 ngàn đô la mỹ, càng không phải dung túng thuộc hạ giết bao nhiêu mạng người, mà là che đậy tội ác mà không bị lộ tẩy, anh ta lại cử gián điệp vào chuyện chăn gối của một nhân vật lớn trong thủ đô.
Nhân vật lớn thế nào, không cần nói nữa, tóm lại chuyện đặc biệt hữu dụng, giữ cho anh ta thuận lợi ở đất Xuyên Hà, vẫn giữ cho đến ngày xử bắn.
Còn Cường Đô, trùm xã hội đen ở tỉnh Hà Bắc, anh ta nuôi một cặp mẹ con xảo quyệt, mẹ và con gái cùng làm việc cho anh ta, người mẹ là người tình của anh ta, người con gái lớn lên cũng theo anh ta, anh chỉ chỗ nào thì đánh chỗ đó, tiếp vô số quan chức.
Không uổng người nào, dùng phụ nữ để giải quyết vấn đề, ai cũng không muốn huy động nhân lực, tổn binh hao tưởng.
Quan trọng hơn, những mỹ nữ này đều là tình nguyện, bị sự quyến rủ của ông chủ thuyết phục, vào sinh ra tử, vào cục cảnh sát cũng không chịu khai.
Trương Thành Nam so với anh ta còn điên cuồng hơn, Trương Thành Nam không cúi đầu với bạch đạo, cũng không phản ứng với những người này, anh ta vô cảm nắm lấy bím tóc, anh ta không phạm tôi thì mọi chuyện sẽ bình an vô sự, anh ra tay xúc phạm tôi, tôi khiến anh trời đổ đất đè.
Nghe nói người đứng đầu ba tỉnh miền Đông Bắc mới chính là người cầm đầu thật sự, ông chủ lớn được ông chủ phê chuẩn, tự mình không làm, dễ dàng ngã xuống, bí mật động trời được giấu kín trong tường rồi.
Tôi nắm chặt mắt mèo rồi ấn nó vào lỗ, ngay cả một nửa cũng chưa chọc hết, mang theo tiếng vọng của người đàn ông từ vách tường bên kia nhẹ nhàng vang lại. "Cô Trình, cô muốn rời đi mà không chào hỏi gì sao?"
Động tác của tôi chốc lát dừng lại. Anh ta đoán được phản ứng của tôi, trầm ngâm bật cười: "Mời cô Trình."
Ngay sau đó, cửa 2118 bị chìa khóa mở ra, thuộc hạ mặt không chút thay đổi đứng tại chỗ.
Tôi còn cảm thấy bản thân gặp may mắn, tôi đã chơi trò chơi mạo hiểm như vậy mà thần không biết quỷ không hay, nhưng tôi lại quên mất, Trương Thành Nam sao lại dễ bị lừa như vậy, anh ta trong gang tấc một mình xông vào vòng vây của tên mập, ở trong con hẻm nhỏ chuyển bại thành thắng, khả năng cảnh giác của anh ta người thường không thể so được, cách một bức tường có nhiều hơn một đôi mắt, anh ta không cảm nhận được mới là lạ.
Tôi không phản kháng, phản kháng có tác dụng quái gì chứ, ngược lại còn làm mình mất mặt, tôi không đợi đàn em dắt mình đi, mà tiến thẳng vào 2119, Trương Thành Nam liếc nhẹ mắt, thuộc hạ hiểu ý, lui ra ngoài.
Anh ta dựa vào góc bàn, mặt mày lười nhác, đáy mắt có chút ánh sáng nhỏ vụn, có hứng thú nhưng lại đề phòng, không vội nói chuyện, chậm rãi mài mòn kiên nhẫn của tôi, không biết bầu không khí im lặng trong bao lâu, anh ta uống chén rượu thứ ba xong mới chậm rãi ung dung mở miệng “Cô Trình thật không đơn giản. đầm rồng hang hổ thế này cũng dám xông vào, không sợ có đi không có về sao.”
Tôi nói ông chủ Trương sẽ không xử lý tôi mà. Anh ta nhíu mày: “Dựa vào đâu mà cô chắc chắn thế”
Tôi không chút hồi hộp, cười tới híp mắt, trong lòng đã có tính toán: “Đồ mà ông chủ Trương chưa ăn đã nghiền sẽ ném vào thùng rác sao, thế nào cũng phải nhai lại mấy lần, nahi đến mức không còn vị gì chứ.
Tôi đánh cược một lần, đánh cược nam nhân này có hứng thú với tôi, thắng thì hơn anh ta một nước cờ lợi dụng khát vọng của Phan Tuệ Mẫn, khi yết hầu anh ta trào ra tiếng cười lớn, tôi biết mình cược thắng rồi.
Người đàn ông này, còn chưa chơi đủ.
Anh ta phủi bụi khỏi tay áo, bước từng bước về phía tôi: “Cô là con mồi không an phận. khiến tôi phải vắt hết cả óc, phí hết tâm tư”
Ngón tay thon dài trắng ngần của anh ta vuốt ve mái tóc dài sau tại tôi, không vui cũng không buồn: “Đúng là tôi không nỡ, đoạn thời gian này, cho dù cô Trình có phạm lỗi lớn tới đâu, giẫm đạp giới hạn của tôi hết lần này tới lần khác, tôi cũng tùy cô”
Lời anh ta còn chưa dứt, cánh tay bổng kéo một cái, làm tôi ngã về phía đó, đâm vào lồng ngực rắn chắc của hắn, tính công kϊƈɦ của hắn lớn như thế nào, tôi cảm nhận được, tôi tái mặt, ra sức vùng vẫy, cùi chỏ chuẩn bị thúc vào anh ta, anh ta đã dùng một tay giữ lại cổ tay tôi, anh ta cao hơn tôi rất nhiều, tôi như con dê đợi làm thịt, bị khí lạnh quanh người anh ta đàn áp. “Tôi lại yêu cô Trình một lần nữa mất rồi, cô Trình cũng đừng phụ lòng tôi, có những lời, giữ trong bụng là được.
Tôi bình tĩnh lại, nhìn anh ta chằm chằm, anh ta vẫn mỉm cười, giảm nhẹ trọng lượng của câu cảnh cáo này, ánh mắt anh ta dừng lại trêи đôi môi đỏ tươi của tôi: “Làm thế nào đây. Đổi thành trừ cô ra, bất cứ người nào, tôi sẽ khiến cho anh ta ngậm miệng mãi mãi”
Tôi khuỵu gối về phía trước, không phân rõ phương hướng, đá về phía anh ta một cách mù quáng, muốn phá bỏ sự kìm kẹp của anh ta, anh ta lại siết chặt lấy tôi, khuôn mặt nóng rực của anh ta vùi vào gáy tôi, môi nhẹ nhàng hôn, giọng nói khàn khàn mà dịu dàng: “Đừng động đậy, để tôi ôm một lúc.
Giọng anh ta quyến rũ cực kỳ, dụ dỗ lại trấn an lòng người, tựa như thời gian bị ấn nút ngừng, tất cả mọi thứ đều dừng lại, chỉ có cảm giác nóng rực ẩm ướt kia xuyên thấu qua làn da thẩm tận sâu vào đáy lòng tôi, khiến tôi quên cả giãy dụa. Trong căn phòng bao lớn như thế lại tràn ngập hơi thở anh ta, tiếng tim anh ta đập, tràn ngập sự mơ hồ và thỏa hiệp của tôi.
Trình Bảo Ái gặp phải Trương Thành Nam đều thỏa hiệp rất nhiều chuyện.
Thậm chí là phản bội.
Tôi có dự cảm để chuyện này phát triển sẽ rất tệ, hoàn toàn vượt khỏi sự khống chế của tôi.
Quyền chủ động cuộc trăng hoa này chưa bao giờ nằm trong tay tôi.
Anh ta ở phía sau ôm tôi thật lâu, lâu đến mức lưng tôi ướt đẫm mồ hôi, thấm ướt váy dài. Đến lúc này anh ta mới có động tác. Môi anh ta lần từ gò má tôi lên vành tai, nửa đùa bỡn nửa dịu dàng: "Người đàn ông của cô Trình đụng vào hàng của tôi, tôi đòi lại chút bồi thường từ cái bộ của anh ta cũng không quá mức đúng không?"
Thứ kia của anh ta chọc tôi hai cái: "Nếu ở đây có giường thì tôi rất muốn ăn trọn cô Trình"
Tôi giật mình, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tôi không thuận theo sự càn rỡ của anh ta nữa, giương tay đánh lên vai đối phương, sau đó thuận thế giấy khỏi vòng ôm kia.
Tôi lạnh mặt, lạnh giọng, toàn thân cũng phát lạnh: "Chuyện của đám đàn ông các anh liên quan gì đến tôi."
Tôi nói xong liền đi về phía cửa, kéo mạnh ra. Năm Sẹo thấy tôi muốn chạy thì vô thức ngăn lại, tôi hung ác đạp anh ta một cái, thái độ dữ dằn khiến đối phương sợ ngày ra, tôi tranh thủ thời gian anh ta hỏi ý kiến Trương Thành Nam chạy vội ra hành lang.
Anh ta nói đúng, tôi nắm giữ thứ tôi không nên nằm giữ, trước mắt thì có vẻ có lợi với tôi, nhưng đều kiện tiên quyết là anh ta vẫn còn hứng thú với tôi thì nguy cơ là nhỏ, một khi Trương Thành Nam không còn hứng thú nữa thì nguy cơ thật lớn.
Cho nên bây giờ chuyện tôi cần làm là kéo dài sự hứng thủ của anh ta ra vô hạn, đồng thời trước khi sự hứng thú kia biến mất cần tranh thủ đạt được mục đích của mình.
Tôi mang tâm sự nặng nề quay về biệt thự, vừa vào cửa liền thấy đôi giày da của đàn ông ngooài huyền quan. Tôi giật mình, lâu rồi tôi không thấy dấu vết của đàn ông ở Đi chân trầở nhà. Từ khi Phan Hiểu Bạch đoạt lấy Tổ Tông, căn nhà này cứ như am ni cô vậy, một chút bóng dáng giống đực cũng không thấy.
Tôi lấy lại tinh thần, hưng phấn chạy lên lầu hai, cửa phòng làm việc thật đang mở, tổ tông mặc đồ ở nhà ngồi sau bàn, vừa ngắt điện thoại. Tôi gọi to một tiếng "Hạo Hiện!" sau đó đi chân trần nhào về phía anh.
Anh vững vàng đón được tôi, tôi vừa vặn nằm trọn trong ngực anh, dò lưỡi ra ɭϊếʍ hỗn hầu kết của anh, dọc theo gân cố hôn lên chút râu trêи cằm, sau đó ngửa đầu tập kϊƈɦ đôi môi kia, cơ thể kêu gào khát vọng, ɖu͙ƈ vọng đâm chồi nở hoa trong lòng. Sau đó cứ như cắn thuốc mà vội vã cởi quần áo của anh.
Tuy tôi động tình vô cùng nhưng cũng không đến mức đánh mất thị giác, trong lúc quay cuồng lại phát hiện một người đứng ở cạnh bàn, là Hai Sói.
Đối phương có vẻ xấu hổ, đi cũng không được, không đi cũng không xong, cố ý ho khan một tiếng.
Vốn lửa tình cháy hừng hực cũng vì một tiếng khụ này mà lạnh ngắt.
Tôi chốn đầu trong hõm vai Tổ Tông, không rêи một tiếng.
Anh ấy cười xấu xa niết cằm tôi, ép tôi ngẩng đầu lên: "Cũng ngượng cơ à?"
Tôi thật sự không biết ngượng là cái gì, nhưng có người ngoài ở đây mà còn phóng đãng cầu hoan thì không thích hợp cho lắm. Đây hoàn toàn là phản ứng sinh lý, bản năng khiến tôi luống cuống xấu hổ. Kết quả là Tổ Tông có vẻ thích tôi như thế cực kỳ, không thèm để ý Hai Sói, thò tay vào cổ áo lột áo ngực của tôi ném xuống đất.
Anh ấy muốn uống sữa, nhưng đúng là không có. Dược liệu trong điều thuốc kia chỉ có thể duy trì vài ngày. Đôi khi tôi cảm thấy Tổ Tông thích tôi, nhưng anh không chịu thừa nhận, đơn giản là e ngại cái gọi là cao hèn quý tiện mà thôi. Quan lớn và đồ chơi sao có thể có kết quả được. Biết rõ không được thì thà đừng động vào ý tứ kia, đến thoải mái đi bằng phẳng, không làm khó lẫn nhau còn hơn.
Nhưng có khi tôi lại cảm thấy Tổ Tông không thích tôi. Anh không thích bất cứ ai cả. Anh ấy chỉ là một người đàn ông ôm chí lớn, dã tâm cao mà thôi. Anh chơi gái, nếm trăng thưởng hoa, duy nhất không thích đem tình cảm ra trå.
Anh dùng một cây thép thật lớn đóng trái tim mình lại, người thường không thể phá vỡ, cũng sưởi không ấm lên. Khoogn có người phụ nữ nào không hi vọng mình trở thành ngoại lệ của người đàn ông mình yêu. Tôi cũng vậy.
Tôi thất thần, Tổ Tông ghét nhất khi tôi làm chuyện này không chuyên tâm. Anh há miệng cắn mạnh núm иɦũ ɦσα của tôi, tôi đau đến rùng mình, tiếng rêи ɖâʍ đãng bật ra khỏi miệng, nhưng tôi không đến mức không biết xấu hổ như vậy, nói anh làm việc quan trọng trước đi.
Hai Sói cúi gằm mặt xuống đất, Tổ Tông lao vào khe gặm bao lâu mới chỉnh sửa quần áo xong xuôi, cho phép Hai Sói nói tiếp. “Sở trưởng của Trương Thành Nam là bày mưu tính kế những kẻ sừng sỏ chết trong tay anh ta nhiều không đếm xuể. Có thể nào đi chăng nữa anh ta cũng không thể ngờ được rằng mình lại có lúc sơ sót. Mấy ngày nay anh ta canh giữ ở đầu mối giao thông không rời nửa bước, tăng thêm hai nhóm lưu manh đi tuần tra, hàng ra vào nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều.
Tổ Tông không mấy vui vẻ, “Tôi không phải thứ vô tích sự chỉ biết ăn bám và chơi gái.”
Tôi rót cho anh và Hai Sói mỗi người một cốc nước, Hai Sói đỡ lấy rồi cúi người với tôi, chỉ giữ trêи tay mà không uống, “Anh Hiên, Trương Thành Nam có tài thật sự, chẳng trách mà Kiều Thành Tứ toi đời, anh ta ở dưới trưởng của Bạch Điền cũng thuận buồm xuôi gió. Trận chiến lớn như tiệc hải thiên thịnh mà anh ta cũng có thể gài người vào không một sơ hở, tay anh ta vươn dài hơn chúng ta tưởng tượng”
Tổ Tông thắng được anh ta một ván này, về Trương Thành Nam sẽ chỉ ngày một táo tợn hơn, anh ta muốn tiêu diệt Tổ Tông và cả phe chính nghĩa và còn muốn dẹp yên mối đe dọa của phe bất chính với mình, Tổ Tông hiểu rất rõ, anh căn dặn Hai Sói phải theo dõi sát sao đám lưu manh của Trương Thành Nam, không được lơ là
Nhị Lực hiểu ý, nhận thấy một trận mây mưa lại sắp diễn ra, cúi người lui khỏi phòng sách, tiếng đóng cửa vang lên, tôi và Tổ Tông rất ăn ý, đem xé hết quần áo của đối phương, quấn quýt trao nhau cơn mưa hôn tới tấp.
Anh hôn lên cổ tôi, tôi hôn lên đầu anh, anh hôn mạnh mẽ bao nhiêu, tiếng kêu của tôi càng điên cuồng bấy nhiêu. “Em uống rượu à?”
Tôi bị anh làm cho ngây dại, lực bất tòng tâm trả lời rằng không.
Anh lại ngửi thêm vài lần, “Sao lại có mùi rượu trắng?” Tâm trí tôi bùng nổ, dính mùi rượu từ lúc ở biệt thự trêи núi Phong Nguyệt, nếu như Tổ Tông ngửi kĩ hơn còn có thể ngửi ra được xì-gà và hương thơm loại dầu gội đầu riêng biệt của Trương Thành Nam.
Phút giây này, tôi thấy mừng vì Tổ Tông ít khi tiếp xúc riêng với đám đàn em, ít nhất không quá nhạy cảm với mùi hương. Tôi ôm mặt anh, vội vàng đặt nụ hôn sâu, định thử đánh lạc hướng sự chú ý, tôi mơ màng bảo, “Em đi gặp bạn ở quán bar, hay là em vào tắm trước nhé?”
Tổ Tông nóng khô vì bị tôi quyến rũ, anh đã không đợi được nữa, tắm rửa khác gì tra tấn, bèn đâm thẳng vào luôn.
Nhớ lúc ban đầu, tôi còn bực bội khi Tổ Tông làm tư thế Phật Bà ngồi trêи đài sen này. Dù sao chăng nữa cậu nhỏ của anh cũng to như cây cột điện gập lại, nhìn ngoài thì thô kệch gớm ghiếc, biết đâu lại đâm thủng ruột tôi thì tôi đi đời.
Thậm chí Tổ Tông còn không vuốt ve cho tôi thích ứng mà xông tới là rung lắc dữ dội.
Mùa hè năm ngoái, Tổ Tông treo tôi trêи trần nhà, trước cây quạt điện, bật số to nhất, gió thổi vù vù, đâm thẳng vào chỗ kín, gió thổi làm bụng tôi căng trưởng, phổi muốn nổ tung, anh nằm trêи giường, chầm chậm thả tôi xuống, thọc từng cú, khí không có nơi trốn, thoát hơi ra phía sau, tôi xấu hổ đỏ lựng cả người, một chuyện tẻ nhạt như xì hơi trong lúc làʍ ȶìиɦ, nhưng lại khiến Tổ Tông thấy thỏa thuế, sở thích của anh ấy rất khác so với đại đa số đàn ông, tương đối mặn mòi
Cả người tôi bị anh nâng lên cao rồi nặng nề ép xuống, chiếc ghế lắc lư, có vẻ như sắp gãy đến nơi rồi, Tổ Tông vừa làʍ ȶìиɦ vừa hét, bắt tôi đổi tên đi, gọi là Trình Kim Liên, anh nói Phan Kim Liên cũng không ɖâʍ đãng bằng tôi.
Bình luận truyện