Chương 20: Chỉ tay năm ngón
Lê Kim Huyên không ngờ Trần Xuân Độ cũng sẽ xuất hiện ở đây, tên này luôn không mời mà tới.
"Tổng giám đốc Lê, em làm sao thế?" Trần Xuân Độ vẻ mặt hốt hoảng lao đến trước mặt Lê Kim Huyên, nhưng lại bị Lê Kim Huyên lườm một cái, cô nói với Tô Loan Loan:
"Đuổi anh ta ra ngoài cho tôi."
"Vâng." Tô Loan Loan đồng ý, nhìn Trần Xuân Độ nói: "Mời anh đi ra ngoài."
"Tổng giám đốc Lê, anh..." Trần Xuân Độ vừa định nói gì đó, lại bị đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên lườm một cái, lạnh lùng quát lên: "Anh còn ở đây làm gì, muốn tôi mất mặt xấu hổ sao?"
Đọc truyện tại đây.
Trần Xuân Độ bất đắc dĩ, đành ra cửa phòng Vip chờ. Lê Kim Huyên vuốt điện thoại trong tay, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, rơi vào trầm tư... Từ tận đáy lòng cô luôn có cảm giác, từ khi bắt đầu xảy ra chuyện ám sát ở cửa cao ốc Lê thị, hình như có một người luôn âm thầm trợ giúp cô.
Thậm chí ngay số phòng khách sạn, người thần bí đó cũng biết, mà cô lại hoàn toàn không biết gì về người đó. Rốt cuộc người đó là ai, tại sao cứ luôn muốn giúp cô chứ? Chẳng lẽ cô có quen người đó sao? Lê Kim Huyên nhíu mày, cô không ngờ, không thể tra được nguồn gốc dãy số lạ trên màn hình điện thoại di động đó. Không biết vì sao, trong đầu Lê Kim Huyên hiện ra một gương mặt mồm mép khéo léo, cười đùa tí tửng, khiến gương mặt xinh đẹp của cô cứng lại.
Trong lòng Lê Kim Huyên xuất hiện một suy nghĩ kỳ lạ, cùng là người tại sao người thần bí đó và tên khốn đáng chết kia lại khác biệt lớn như vậy, khác biệt như ngày và đêm.
Một người không ngừng lặng lẽ trong bóng tối trợ giúp cô, một kẻ suốt ngày quấy rối cô, thành công thì không thấy còn thất bại thì có thừa, người này chính là một tai họa của xã hội.
Sau khi khoác áo khoác vào Lê Kim Huyên đi ra khỏi phòng, Trần Xuân Độ đang chờ ở cửa phòng vội lao tới, vẻ mặt lo lắng ân cần nói: "Tổng giám đốc Lê, em không sao chứ?"
"Không cần anh quan tâm." Lê Kim Huyên lãnh đạm trả lời. Giờ đây, cô luôn muốn đuổi Trần Xuân Độ cách mình càng xa càng tốt. Lần nào ở thời khắc mấu chốt cũng chẳng thấy anh ta đâu, nhưng sau khi xong chuyện lại xum xoe ân cần hỏi han, khiến Lê Kim Huyên cảm thấy hết sức buồn nôn.
"Tổng giám đốc Lê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đôi mắt Trần Xuân Độ lạnh lùng phẫn nộ, nhưng không ai phát giác ra được, đáy mắt anh hết sức bình tĩnh.
"Xảy ra chuyện gì... bản thân anh có mắt như mù sao?" Lê Kim Huyên cười lạnh một tiếng. Tô Loan Loan bên cạnh híp mắt nhìn Trần Xuân Độ, cô cũng rất khó chịu với Trần Xuân Độ
Trần Xuân Độ quan sát Lê Kim Huyên một chút, quần áo Lê Kim Huyên đều bị xé thành mảnh nhỏ, cả người trên dưới chỉ còn viền ren ít ỏi bó chặt cơ thể mềm mại, mảng lớn da thịt tuyết trắng... đôi chân dài mượt mà mảnh khảnh, chỉ nhìn thoáng qua, đã khiến người ta tim đập thình thịch.
Ánh mắt Trần Xuân Độ theo xương quai xanh gợi cảm dời xuống phía dưới, lướt qua đôi bồng đảo cao ngất mê người... còn có vòng eo mảnh khảnh... Trần Xuân Độ càng nhìn càng mê mẩn, hận không thể dán mắt vào cơ thể mềm mại gợi cảm của Lê Kim Huyên.
"Nhìn gì mà nhìn?" Lê Kim Huyên không thể kìm được nữa, thấy tên này nhìn mình háo sắc như thế, cô cảm thấy phát điên.
Trần Xuân Độ lấy lại tinh thần, vội vàng ngượng ngùng cười một tiếng.
"Tổng giám đốc Lê, anh chỉ muốn xem em có bị thương hay không."
"Tổng giám đốc Lê, anh Đào đâu?" Trần Xuân Độ hỏi.
"Không biết đã đi đâu rồi." Lê Kim Huyên lạnh lùng đáp lại. Cô vừa dứt lời, cuối hành lang chợt có bóng người vội vàng đi tới, khi đến gần bước chân mới chậm lại.
Lê Kim Huyên quay đầu, nhìn thấy Đào Trường Thanh đang hoảng hốt, thảm hại đi tới.
"Anh Đào?" Lê Kim Huyên sững sờ, lúc này có thể nói dáng vẻ Đào Trường Thanh hết sức chật vật.. mặt mũi bầm dập, tay băng bó bằng băng gạc, vẫn còn lộ ra vết máu. Trần Xuân Độ nhìn Đào Trường Thanh, đáy mắt lạnh lẽo, chính tên này đã đẩy Lê Kim Huyên vào nguy hiểm.
"Kim Huyên, anh bị người ta tập kích." Đào Trường Thanh bước chậm lại, nhìn Lê Kim Huyên, khàn giọng nói.
"Anh bị người ta tập kích sao?"
Lê Kim Huyên nhìn Đào Trường Thanh, nhíu chặt mày: "Ai tập kích anh?"
"Không nhìn rõ, mấy tên lưu manh cầm ống thép." Đào Trường Thanh suy tư một lát rồi mở miệng nói.
"Lưu manh?" Lúc này Lê Kim Huyên mới cảm thấy yên tâm, không còn hoài nghi gì Đào Trường Thanh nữa.
"Anh không sao chứ?" Lê Kim Huyên tiến lên, cẩn thận quan sát vết thương của Đào Trường Thanh.
"Anh không sao... Kim Huyên, em..." Đào Trường Thanh liếc mắt nhìn Lê Kim Huyên, lập tức phẫn nộ,
"Mấy tên khốn kiếp đó dám đối với em..." Khi lướt qua cơ thể gợi cảm có lồi có lõm của Lê Kim Huyên, ánh mắt Đào Trường Thanh ánh lên ngọn lửa mà người khác khó nhìn thấy.
Đến Tô Loan Loan cũng không phát giác được, chỉ có Trần Xuân Độ bên cạnh nhếch miệng mỉm cười.
"Được rồi, anh hãy báo cảnh sát trước đi." Lê Kim Huyên mở miệng, lườm Trần Xuân Độ một cái, chút thiện cảm còn sót lại với Trần Xuân Độ hoàn toàn biến mất.
"Được." Trần Xuân Độ móc điện thoại ra, sau khi báo cảnh sát, Lê Kim Huyên lại sai bảo: "Anh đi ra cốp xe lấy bộ quần áo dự phòng đến đây cho tôi."
Sau khi Trần Xuân Độ cầm quần áo tới, Lê Kim Huyên thay quần áo rồi nhìn Đào Trường Thanh, nhẹ nhàng nói: "Anh Đào, hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên không thể tiếp tục nói chuyện nữa, ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau ở công ty vậy."
Dứt lời, Lê Kim Huyên quay người, đi về phía cửa khách sạn. Đào Trường Thanh nhìn dáng hình xinh đẹp tuyệt mỹ của Lê Kim Huyên dần đi xa, cong môi mỉm cười.
“Anh Đào, tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Một đàn em từ trong phòng đi ra.
“Kết quả cũng không tệ lắm, hi sinh nhỏ một chút lại có thể giành được lòng tin của cô ta, khá tốt.
Đào Trường Thanh lạnh lùng nói, khi nghĩ đến Trần Xuân Độ bên cạnh, anh ta khinh thường bật cười một tiếng, tên chồng vô dụng Trần Xuân Độ này, vừa rồi chẳng có tác dụng gì cả, đợi sau này khi mình chơi đùa người phụ nữ đó, có lẽ anh ta cũng chẳng dám trút giận. Đào Trường Thanh không thể hiểu được tại sao nhà họ Lê lại để cho kẻ vô dụng như vậy ở rể.
Sau khi thay áo khoác mới, Lê Kim Huyên bước trên giày cao gót vội rời khỏi khách sạn.
Trần Xuân Độ hấp tấp đi theo Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan, đi thẳng đến bên cạnh xe Maybach, khi Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan lên xe, Trần Xuân Độ mới mở miệng:
"Tổng giám đốc Lê, trời không còn sớm, cũng không bắt được xe nữa, em có thể chở anh về nhà cùng được không?" Lúc này, Lê Kim Huyên đang tức giận, khuôn mặt lạnh băng, cô ngước đôi mắt đẹp lên giận dữ trừng mắt với Trần Xuân Độ:
"Anh tới như thế nào thì về như thế đó đi, lái xe!" Chiếc Maybach lập tức ầm ầm khởi động, biến mất trong màn đêm thăm thẳm.
Trần Xuân Độ cười khổ một tiếng, nhìn thấy từ đằng xa có xe cảnh sát đang chạy đến, theo tiếng còi cảnh sát hú, gương mặt nở nụ cười sâu xa.
Bình luận truyện