Cầu Nữ

Chương 10: Tâm của Đế vương



Thình lình bị nổi giận đùng đùng ăn một cái tát, Lý Thuần Nhất bị đánh cho choáng váng đầu óc, ù cả hai tai. Lấy lại tinh thần nàng mới nhận ra cả người đều đau nhức, đau từ gò má, đau tới chỗ sâu nhất trong màng tai, tạp âm inh inh bén nhọn kéo dài trong tai.

Nữ hoàng ra tay tàn bạo, so với trước kia lệ khí lại càng sâu, dồn hết hơi sức đến lúc hạ tay xuống bàn tay Nữ hoàng vẫn còn đang run rẩy. Sắc mặt của bà trắng bệch, trán thậm chí thấm ra mồ hôi lạnh, lồng ngực nhấp nhô bất định tràn ngập lửa giận, khó khăn nén xuống. Kiểu tóc đầy phong phạm, thái dương co giật, mạch máu da thịt đều co rút lại, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Nữ hoàng luôn luôn có định lực kinh người, nhưng người trước mặt lại làm người ta nổi điên một cách đau đớn, ý thức đã lộ ra dấu vết hỗn loạn. Lý Thuần Nhất nhịn xuống đau đớn cùng với khó chịu, ngẩng đầu lên nhìn Nữ hoàng, ẩn trong vẻ mặt khổ sở là sự khắc chế, lại có cả chán ghét và vứt bỏ, thậm chí có chút ảo não thoáng qua rồi biến mất.

Lý Thuần Nhất  bắt được cảm xúc tết nhị này, chợt đưa tay giữ lấy áo khoác của Nữ hoàng, tiếp theo cầm thật chặt tay của bà. Bàn tay lạnh như băng, nàng phải dùng hết sức lực để giữ lấy, Nữ hoàng nắm lấy một ngón tay của Lý Thuần Nhất, dùng sức lớn như muốn đem xương ngón tay bóp vỡ. Cõi đời này đau đớn có thể truyền qua, cũng có lúc có thể cùng chung gánh, mặc dù có lúc nỗi đau bỗng dưng tăng gấp bội, nhưng trong lòng lại cảm thấy như được đền bù, có lẽ lại càng dễ dàng thừa nhận.

Nữ hoàng đau đến mức mắt không còn nhìn rõ, chỉ mơ hồ có cảm giác như có ánh lửa, mơ hồ nghe được tiếng khóc bi thương. Tiếng khóc kia đè nén uất ức, thật giống như là đem tâm tình từ những năm này ra mà khóc lên, mỗi lần nấc lên nức nở bén nhọn như những mũi trâm bằng trúc ghim vào trong trái tim của Nữ hoàng.

Ý thức cua Nữ hoàng mơ hồ hỗn độn, nhưng duy chỉ có tiếng khóc này ở bên tai dây dưa không ngớt, cực kỳ rõ ràng. Đối đầu diệu võ dương oai với sự đau đớn, đợi cho sự đau đớn đó tạm thời rút lui, cũng thật sự hao thời hao lực. Chờ đến khi mọi thứ lắng xuống, sau lưng Nữ hoàng đã ướt đẫm, sắc môi trắng bệch như tờ giấy, bà giống như vừa đánh giặc xong mất thật nhiều sức lực co quắp ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp cứng ngắc cuối cùng cũng buông lỏng.

Nhưng nội tâm của bà tuyệt không nhẹ nhõm, cảm giác áy náy, chán ghét, vứt bỏ cùng lúc kéo tới, cơ hồ đem sự tức giận ban đầu che giấu đi. Bà cúi đầu liếc thấy ngón tay đang bị mình siết thật chặt trong tay là của Lý Thuần Nhất, ánh mắt nhìn lướt qua, giống như nhìn một vật dơ bẩn, đột nhiên buông tay ra, thậm chí theo bản năng lui về phía sau.

Âm thanh của bà khàn khàn, lộ ra vẻ mệt mỏi: "Cút."

Nhưng Lý Thuần Nhất lại nằm bất động ở trên đất, ngón tay bị nắm của nàng sắp tê dại, lại bởi vì khóc quá lâu cả người mệt mỏi. Bả vai đơn bạc bởi vì khóc thút thít mà phập phồng, chỉ có tiếng hít thở vang lên trống trải trong điện, càng lúc càng yếu ớt.

Cảnh vật xung quanh u ám, ánh mắt nữ hoàng có chút hoảng hốt.

Nơi xa tiếng chuông trống vọng lại, tựa như còn có ca múa, mà trong điện chỉ có hai mẹ con nàng, bởi vì đau đớn mà sức cùng lực kiệt.

Âm thanh của bà hạ xuống, có vẻ như không có lực: "Ngươi đi đi."

Lý Thuần Nhất đứng lên, lần nữa quỳ xuống, khom người lui ra khỏi đại điện.

Đèn cung đình lay động, bóng dáng cũng theo đó đong đưa, Lý Thuần Nhất  xoay người một cái, dọc theo hành lang cô đơn đi về phía trước, đợi đến hết bậc thang, tránh được thủ vệ cùng nội thị, nàng giơ tay lên lau sạch nước mắt, cúi đầu nhổ một bãi nước miếng mang theo máu tươi.

Cổ họng mặc dù đau đớn nhưng cũng không đáng nói, ù tai cũng không đáng nhắc tới, nàng càng không có chuyện gì đáng khóc, dù là bị tát cơ hồ bị bóp vỡ đầu ngón tay, nàng chân mày cũng sẽ không nhíu một cái, nhưng cớ làm sao nàng lại chân chính khóc đây?

Nước mắt chỉ dùng trong trường hợp góp vui lấy lệ, đây là điều mà rất nhiều năm trước nàng đã hiểu rõ. 

Hôm nay Nữ hoàng lộ ra vẻ ảo não cùng bứt rứt, thật sự là khó có dịp trông thấy, nhưng đối với nàng mà nói đó cũng có thể là bước ngoặt. 

Nàng không xác định được rốt cuộc hôm nay vì sao nữ hoàng lại khác thường, nhưng nàng đoán việc này cùng với cái chết của phụ thân nàng chắc chắn không thoát khỏi có liên quan. Chuyện năm đó, trong cung không người nào nói ra nguyên nhân. Lời đồn đãi có nhiều loại, nhưng chân tướng lại chỉ có thể có một. Chân tướng của sự việc được che đậy cực kỳ kín kẽ, chuyện tình thật sự trong đó có lẽ chỉ có người trong cuộc mới hiểu hết.

Nàng sàng lọc được một số nguồn tin chính xác là năm đó trước lúc lâm bồn một ngày, nữ hoàng cùng với phụ thân nàng đều vô cùng ân ái, chuyện phản bội cơ hồ là xảy ra trong một đêm. Khi đó lúc nàng được hạ sinh cũng là lúc đón ánh bình minh, mà phụ thân của nàng trong đêm mưa hôm trước, hôn mê rồi tạ thế.

Sau đó nàng bị giao cho cung nhân ở Dịch Đình nuôi dưỡng cho tới khi lớn khôn, mà nữ hoàng cũng không hạ mình đặt chân tới nơi ở của nàng.

Chuyện về sau này, không có gì hay để nói, nàng không có tâm tình hồi tưởng lại.

Nữ hoàng từ đó cũng chưa từng có nam nhân khác. Trong sinh mệnh của bà có lẽ chỉ có hai người đàn ông này, một người cùng với bà "Trường trường cửu cửu" mà đi đến hôm nay, một người khác ở trong lúc phong nhã tài hoa nhất lại đột nhiên qua đời. Xây dựng đế quốc hao hết tâm huyết cả đời của nữ hoàng, đến hôm nay cũng chỉ là một bà lão cô độc, lại có mấy phần tứ cố vô thân, tình hình đã không còn cứu vãn được nữa.

Lý Thuần Nhất vội vã trở về, nàng vốn nên xuất cung, nhưng nàng lại chợt chuyển hướng, bước nhanh về phía Đông Cung. Nơi đó có một tiểu điện, là chỗ ở của Lý Thừa Phong thời kỳ thiếu niên, bởi vì có suối nước nóng vô cùng thoải mái, nên đến nay Lý Thừa Phong vẫn thường trở về ở.

Quả nhiên, tối nay tiểu điện này không chỉ có đèn cung đình thắp sáng vòng quanh, đèn trong nội điện cũng sáng lên, đủ thấy Lý Thừa Phong quả thực tới. Lý Thuần Nhất nhấc áo bước lên, lại bị thị vệ ngăn lại: "Thái nữ, Điện hạ đã ngủ rồi."

"Đã ngủ rồi sao?" trên mặt Lý Thuần Nhất giống như thoáng qua vẻ thất vọng, hai mắt lại nhìn về phía tẩm cung, từ trong tay áo lấy ra một bình nhỏ đan dược đưa tới: "Vậy vật này ngươi hãy đưa cho tỷ tỷ."

Cử chỉ của Nàng hệt như ngây ngô không hiểu chuyện, thân là đạo sĩ lại gửi hỉ phục cùng dược liệu cho Thái nữ, không phải lấy lòng thì là cái gì? Chỉ là chuyện liên quan đến dược liệu, thị vệ cũng rất cảnh giác: "Những thứ này vẫn là Ngô Vương tự mình giao cho Điện hạ mới thỏa đáng” 

"Thôi." Lý Thuần Nhất vừa nói vừa làm động tác quay đầu rời đi, đúng lúc đó có người hầu đi từ trong ra: "Ngô Vương xin dừng bước." Lý Thuần Nhất đứng lại, xoay người: "Không phải nói tỷ tỷ đã ngủ sao?"

Nội thị không giải thích nhiều, dẫn nàng vào bên trong mới nói: "Điện hạ đang tắm, không tiện gặp khách lạ." Dứt lời liền dẫn Lý Thuần Nhất tiếp tục đi vào trong, bước vào phòng liền có cảm giác mỗi tấc đất đều là hơi ẩm.

Lý Thuần Nhất khi còn nhỏ có đến đây. Lúc ấy nàng vóc người rất nhỏ, trong bồn tắm lớn như vậy tất cả đều là nước, nàng hết sức sợ hãi, nhưng Lý Thừa Phong lại cười ném nàng xuống nước, nhìn nàng chìm xuống, sau đó lại lôi nàng lên, nắm lấy hai gò má nàng và nói: "Bơi cũng học không được, lại xinh đẹp như vậy, thật là phải chơi đùa chết ngươi." Nói xong lại lần nữa buông tay, để cho nàng chìm xuống.

Sau này nàng vẫn không biết bơi, nhưng lại học được ở lúc Lý Thừa Phong buông tay liền nín thở rồi chìm vào trong nước, như vậy thì sẽ không bị sặc nước, cũng sẽ không hốt hoảng. Lý Thừa Phong sẽ không để cho nàng chết đuối, nhưng không thấy được bộ dạng sặc nước của nàng, sẽ cảm thấy không có gì vui, không chơi đùa nữa.

Kể từ đó, Lý Thuần Nhất chưa từng quay lại nơi này. Nhưng mùi vị bên trong phòng tắm này, ký ức của nàng như vừa mới hôm qua. Huống chi trước đây nàng gặp được vị nữ quan kia cũng biết sở thích của nàng ta chính là mùi vị này. Ẩm ướt bao quanh trước sau Lý Thừa Phong trông như những sợi dây chưa đầy mùi vị, hơn nữa nhìn lại có một chút bí ẩn, tiến vào sâu mới ngửi thấy mùi.

Lý Thừa Phong mặn nhạt đều không chê, nam nữ đều ăn, chấp sự Tống Trân từng khéo léo ám chỉ qua cho nàng. Nàng từng nghĩ có lẽ Lý Thừa Phong chỉ là tham luyến thân thể tươi trẻ, nhưng nàng không ngờ đến, Lý Thừa Phong thậm chí còn dây dưa với cả nữ quan, mà nữ quan này vừa vặn lại là cận thần của Nữ hoàng.

Cận thần trong tay nắm rất nhiều chuyện cơ mật, trong đó thậm chí bao gồm cả sinh hoạt thường ngày cũng như bệnh tình của Nữ hoàng.

Bệnh tình của Đế vương, đối với thái tử mà nói, là điều kiêng kỵ tuyệt đối.

Vì vậy Lý Thuần Nhất mới tự giác cùng nữ quan kia giữ khoảng cách, đối phương từng cầu xin nàng một tấm bùa bình an nàng cũng không cho.

Lý Thuần Nhất hồi tưởng lại khi đó nữ quan kia không xin được cũng không không chịu buông tha, gương mặt co quắp thậm chí cất dấu cả nỗi sợ hãi. Dù sao ở nơi này chung quanh đều là ánh mắt của cung nhân đại nội, nữ quan cùng Hoàng Thái nữ dây dưa mật thiết là chuyện vô cùng mạo hiểm. Nếu chuyện này bại lộ, bất luận là đối với con đường làm quan của nàng ta hay đối với Hoàng Thái nữ mà nói cũng vô cùng nguy hiểm.

Vì sao phải mạo hiểm? Hai người này không ngu. Nhưng khi Lý Thuần Nhất vừa nhìn thấy Lý Thừa Phong từ trong ao tắm đi lên, liền trong nháy mắt sáng tỏ.

Lý Thừa Phong khoác một chiếc áo mỏng, thân thể rất nóng, bởi vì rượu, cũng bởi vì đan dược. Tối nay cơ hồ tất cả mọi người đều ở đây cuồng hoan, Lý Thừa Phong cũng không ngoại lệ, thậm chí nàng ta càng vui thích hơn, giống như thịnh yến này không phải dành cho Nữ hoàng, mà là vì nàng ta mà ăn mừng.

Bệnh tình có điều gì đó khả nghi sao? Trừ việc đau đầu thường xuyên phát tác, còn có bí mật gì khác không thể để cho người khác biết, bí mật gì lại có thể làm nàng ta vui vẻ đây, thậm chí hả hê quên mình đây?

Nhưng Lý Thuần Nhất chưa kịp nghĩ ngợi, Lý Thừa Phong đã tiến tới đây: "Ngươi tới đây làm cái gì?"

"Tỷ tỷ." Lý Thuần Nhất lưng dựa vào vách tường, không thể lùi thêm được nữa, chỉ giơ bình trong tay lên: "Ta biết tỷ tỷ chuẩn bị đồ cưới mệt mỏi, hôm qua có vị luyện sư cho ta một chút đan dược tốt, liền ——"

Nàng còn chưa nói hết, Lý Thừa Phong lại đã nắm bình thuốc trong tay nàng: "Ăn ngon không? Ngươi đã thử qua sao?"

Lý Thuần Nhất gật gật đầu.

Lý Thừa Phong bởi vì dược mà trên khuôn mặt ửng hồng xuất hiện nụ cười nhạt, xem ra có chút lâng lâng. Nàng ta nói: "Ta mặc dù thích, cũng là thỉnh thoảng mới dùng, quá nóng, ngươi chắc biết ta không không thích tắm nước lạnh." Nàng ta chợt nhíu mày, "Xương cốt đều đau."

Nàng ta ở trước mặt tức giận, Lý Thuần Nhất cảm nhận được áp bức, trong áp bức có sợ hãi, còn có chán ghét.

Lý Thừa Phong mở nút lọ, đổ chút đan dược ra ngoài, nhìn nàng mỉm cười: "Ta không dùng hết nhiều như vậy, ngươi ăn đi." Nói xong nàng ta ép Lý Thuần Nhất há miệng, đút từng viên đan dược vào miệng Lý Thuần Nhất.

Lý Thuần Nhất thân làm đạo sĩ, hiểu rõ hơn bất kỳ ai sự bí ẩn của thuốc này. Thân thể sẽ nóng lên, cần uống lượng lớn rượu, ý thức sẽ trở nên mê loạn, khát khao được vui thích sẽ lớn hơn.

Đan dược này có thể mang đến vui vẻ, nhưng nó cũng là uống rượu độc để giải khát, nàng cho tới bây giờ đều không dùng.

Hiện tại, nàng vui vẻ chịu đựng  nuốt đan dược mà Lý Thừa Phong đút, thấy một lượng lớn dược chuẩn bị vào miệng trong nháy mắt nàng nghiêng đầu cự tuyệt: "Tỷ tỷ, ta muốn trở về."

"Tốt." Lý Thừa Phong ý thức mê loạn nói, "Trở về phủ ngủ một giấc thật ngon."

Lý Thuần Nhất bước ra cửa điện lúc thần trí vẫn còn rất tỉnh táo, nàng thuận lợi bước xuống bậc thang, ở trong màn đêm tiếp tục đi tới. Có thị vệ phụng mệnh đi theo, đưa nàng rời cung. Đường về khá dài, dược lực dần dần phát tác, tay nàng tâm bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng vẫn hết sức cố gắng ổn định ý chí của mình, thật vất vả chống chọi mắt thấy đã sắp xuất cung, nàng lại chợt nghe tiếng cung nhân thét chói tai.

Nàng nghe theo tiếng thét kinh hãi này nhìn sang, chỉ thấy trong đêm khuya dưới cành cây liễu là một khối thi thể nữ nhân.

Là Ân Xá nhân, không lâu trước còn cùng với nàng chào hỏi.

Thậm chí nàng ta còn dặn dò nàng "Đi đường ban đêm phải cẩn thận", nhưng hiện tại nàng ta chỉ còn là một cỗ thi thể lạnh lẽo.

Giống như có nước lạnh dội lên đầu, Lý Thuần Nhất sống lưng căng thẳng, sau lưng thị vệ thúc giục: "Điện hạ, không còn sớm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện