Cầu Ma
Chương 6: Ân trạch
Tiểu hầu bên cạnh lập tức ngẩng đầu tỏ vẻ kinh ngạc, sau khi cẩn thận nhìn Tô Minh vài lần, lập tức mặt mày nó hớn hở liên tục gật đầu. Thông thường nó chỉ ở cùng Tô Minh nhiều nhất cũng chỉ là ba hoặc năm ngày, sau khi Tô Minh trở lại bộ lạc, chỉ còn lại mình nó ở nơi núi rừng này nên hôm nay nghe lời nói của Tô Minh, nó cực kỳ vui sướng.
Tô Minh hít sâu một cái, mặt đón gió núi, hai mắt từ từ nhắm nghiền, hắn chuẩn bị ở chỗ này tu luyện cho đến khi huyết cảnh tầng thứ nhất ngưng đọng lại hoàn toàn mới rời đi.
Dù sao hắn không biết nên giải thích như thế nào với những chuyện phát sinh ở trên người. Mơ hồ hắn muốn đem việc này giấu diếm mà không muốn cho những người khác biết.
Nhắm mắt một lúc, trên thân Tô Minh hiện ra một tia máu, tia máu này tản mát ra hồng mang yếu ớt, hồng mang này không lấp lóe mà là có chút ngưng thật.
Hiện tại tia máu đã hoàn toàn hiển lộ ra ngoài chứ không còn như nửa tháng trước chỉ là mới bắt đầu xuất hiện nên còn mơ hồ.
Quá trình tu Man, Tô Minh có lẽ không có thiên phú, nhưng hắn vẫn có đủ bền bỉ cùng quyết tâm làm được mới thôi. Hắn giờ phút này đang khoanh chân tu luyện mặc cho thời gian cứ thế từ từ trôi qua.
Không gian ở đây trở nên yên lặng lạ kỳ, mặt trời mọc rồi lại lặn, sương mù giữa núi rừng cứ hiện rồi biến mất, tiếng các loài chim quanh quẩn đâu đây. Tô Minh ngồi tại nơi đây tĩnh tâm đến khi mở mắt đã là sáng sớm ngày thứ hai.
Hắn thu công lại, nhìn quanh một hồi, tiểu hầu chẳng biết đã đi đâu, nhưng ở trên mặt đất có một số quả dại và vài cái hột vương vãi...
Tô Minh nhặt một số trái cây lên rồi ăn hết, vì sức ăn của hắn không lớn nên những trái cây ở đây đủ để hắn ăn lưng bụng,nhưng hắn lại không thích một lần ăn quá nhiều cho dù hắn cũng thích ăn loại quả dại này,
Ăn xong trái cây, Tô Minh lại khoanh chân ngồi xuống, chìm vào trong Man huyết đã ngưng luyện được kia. Lần này, mấy giờ đã trôi qua, Tô Minh mở mắt ra trong đó lộ ra vẻ nghi ngờ.
"tia máu đầu tiên đã hoàn toàn ngưng tụ rồi, tia máu thứ hai lại cho cảm giác giống như máu trong cơ thể không đủ..." Tô Minh không thể biểu đạt được cảm giác lúc này, phảng phất tia máu đầu tiên đã hút đi phân nửa huyết dịch nên hắn không đủ máu để ngưng tụ ra huyết tuyến thứ hai. điều này có vài mâu thuẫn rất khó giải thích, nhưng làm cho Tô Minh cảm giác chân thực.
"Máu không đủ..." Tô Minh gãi gãi đầu, trầm ngâm. Hắn không biết đối với tu Man giả, nhất là ở sơ kì yêu cầu thân thể cường tráng cộng với yêu cầu ăn vào lượng lớn dược vật. Tác dụng của những dược vật này chính là nhanh chóng tạo ra huyết dịch, rồi mới tiếp tục tu luyện để ngưng tụ các huyết tuyến khác.
Cho nên man sĩ ở ngưng huyết cảnh, tu vi càng cao thâm, khí huyết lực trong cơ thể sẽ càng kinh người, một khi bộc phát ra chỉ cần dùng sức lực của chính mình là có thể xé rách dã thú cường đại, cho nên mới gọi là Man!
Việc này thuộc về bí mật của bộ lạc, chỉ có tộc nhân có Man thể mới có thể biết được.
"Bình thường trong bộ lạc nếu có người bị thương mất nhiều máu, lúc đó sắc mặt tái nhợt, toàn thân vô lực, lúc này liền ăn một số thảo dược bổ sung khí huyết là được..." Ánh mắt Tô Minh sáng ngời, sau khi cẩn thận suy nghĩ, lập tức đứng dậy cõng theo cái sọt đi về hướng sườn núi, lần này hắn hành động cực kỳ nhanh chóng, sau nửa canh giờ liền vội vã quay về.
Khi trở về, trong sọt có thêm một ít thảo dược vẫn còn vương dấu vết bùn đất. Những thảo dược này được rửa sạch sau đó cho vào một cái bát đá, thêm một chút nước rồi đem nghiền nát tạo thành chất lỏng màu xanh thẫm, tản mát ra một cỗ mùi vị kỳ quái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Nhưng hắn đã thành thói quen với cái mùi vị khó nuốt này, sau khi hít vào vài cái, hắn lại tăng thêm một số thảo dược. Cuối cùng toàn bộ đã hoàn toàn làm xong, hắn hít sâu một cái không chút do dự nâng bát đá lên uống một hơi xong toàn bộ.
Rất khó uống, Tô Minh cau mày cố gắng uống hết sạch không để lại giọt nào.Hắn lần nữa khoanh chân bắt đầu tĩnh tọa.
Cho đến khuya, Tô Minh mở ra hai mắt ngẩn ngơ nhìn về màn đêm đặc quánh ở phía trước.
"Có tác dụng... nhưng mà nhỏ quá... Phương pháp phải điều chỉnh rồi, chắc vẫn còn vài chỗ ta nghĩ sai..." Tô Minh cau mày, việc này hắn không thể đi hỏi A Công, chỉ có thể chính mình suy nghĩ.
"Không đúng!!" Hai mắt Tô Minh chợt lóe, hắn chỉ là người thường trong bộ lạc, chỉ chịu trách nhiệm hái thảo dược, mơ hồ nhớ tới mỗi lần tới đưa cho A Công dược vật, A công chỉ lựa chọn một số, số còn lại đưa đến tộc trưởng dựa theo yêu cầu mà cất giữ, đợi lúc cần thì lấy ra luyện chế dược thang để chữa bệnh chữa thương.
Trong những thảo dược bị A Công lấy đi có cả Ô long tiên, chỉ là về sau dường như ô long tiên không có tác dụng đối với A Công nên toàn bộ để lại cho Tô Minh tẩm bổ thân thể.
"Lần trước lấy ô long tiên,sau khi cho Lôi thần hắn vẫn còn lại một chút." Tô Minh lập tức lật các thứ trong sọt, từ bên trong tìm ra một cái bình đất nhỏ, Sau khi mở ra, một cỗ hương thơm quen thuộc đập vào mặt, thoáng nhìn qua một cái bên trong vẫn còn dư lại non nửa.
Tô Minh không chần chờ mà đưa bình lên dốc toàn bộ vào trong miệng.
Tiếp đó hắn lập tức khoanh chân, chìm trong huyết mạch đã ngưng tụ, Tô Minh từ nhỏ uống rất nhiều ô long tiên, mỗi lần uống xong đều có loại cảm giác choáng váng, mơ mơ màng màng giống như đi ngủ hoặc say rượu.
Nhưng lần này, lần đầu tiên khi uống xong ô long tiên hắn dựa theo phương pháp tu hành Man tu, theo sự vận chuyển của huyết dịch trong cơ thể, hắn rõ ràng cảm nhận được có phát sinh một cổ lạnh lẽo di chuyển ở bên trong thân thể, hướng các vị trí trong thân thể nhanh chóng lan tràn.
Sau khi lan tràn trong cơ thể, chúng dần dần dung nhập vào huyết dịch, khiến cho tốc độ vận chuyển của huyết dịch lập tức tăng lên, lại càng mơ hồ sinh ra khá nhiều.
"Quả nhiên là như thế!" Nội tâmTô Minh kích động, đang muốn tiếp tục vận chuyển, bỗng nhiên toàn thân chấn động, hai mắt mạnh mẽ mở ra, lộ ra vẻ kinh ngạc khó tin cộng với ý hoảng hốt.
"Tại sao có thể như vậy... Chính là A Công..."
Tô Minh rõ ràng cảm nhận được khi cảm giác mát lạnh được hấp thu ở bên trong thân thể của hắn thình lình xuất hiện các dòng chảy mát lạnh, những dòng chảy này tựa như tồn tại đã nhiều năm, một mực yên lặng chờ đợi đến khi huyết mạch vận chuyển mới có cơ hội bộc phát.
Mà lúc Tô Minh uống xong một ngụm lớn ô long tiên, đó chính là cơ hội để chúng bộc phát!
Phảng phất như vô số dòng suối từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại thành biển lớn.
Đây chắc hản là một phần đại lễ mà A Công âm thầm chuẩn bị cho hắn từ lúc bé đến giờ. Thân thể hắn thường xuyên được tẩm bổ bằng ô long tiên chính là một lễ vật lớn rồi. Nếu Tô Minh tu man, như vậy cổ lực lượng này sẽ trợ giúp hắn giai đoạn đầu, nếu cả đời này hắn không tu man, cũng có thể giúp cho thân thể khỏe mạnh.
Tô Minh trong lòng hoảng hốt. Rõ ràng những năm gần đây ánh mắt cùng dung nhan già yếu của A Công đối với hắn kỳ vọng rất cao. Thể nhưng nửa tháng trước hắn đã làm A Công trở nên ảm đạm.
"A Công..." Tô Minh lẩm bẩm, trong cơ thể hắn vang vọng thanh âm rầu rĩ, đại lượng ô long tiên quanh năm suốt tháng tích góp từng tí một đang thôi động máu của hắn, khiến cho tia máu thứ hai trên thân thể lập tức hiện ra,lấy tốc độ thật nhanh hiện ra chân thật.
Hơn thế, sau khi tia máu thứ hai hiện ra, tia máu thứ ba thình lình bắt đầu ngưng hiện!
Thậm chí tia máu thứ tư cũng mơ hồ tựa như muốn nổi lên!
Ngay sau đó, tốc độ biến đổi của thân thể Tô Minh lấy mắt thường có thể thấy được, cơ thể dần dần tráng kiện, khí huyết vận chuyển rất nhanh làm thân thể của hắn lớn lên. Nếu vẫn tiếp tục nữa sẽ làm cơ thể hắn phình to, bắt đầu có bộ dáng của Man tộc, có được thân thể tráng kiện.
Nhưng vào lúc này, khối mảnh nhỏ màu đen ở trước ngực Tô Minh đột nhiên tản mát ra một quầng u quang chói mắt như lúc ở bên trong Man Tượng!
Quang mang chợt lóe, dị biến đột ngột nổi lên!
Tô Minh hít sâu một cái, mặt đón gió núi, hai mắt từ từ nhắm nghiền, hắn chuẩn bị ở chỗ này tu luyện cho đến khi huyết cảnh tầng thứ nhất ngưng đọng lại hoàn toàn mới rời đi.
Dù sao hắn không biết nên giải thích như thế nào với những chuyện phát sinh ở trên người. Mơ hồ hắn muốn đem việc này giấu diếm mà không muốn cho những người khác biết.
Nhắm mắt một lúc, trên thân Tô Minh hiện ra một tia máu, tia máu này tản mát ra hồng mang yếu ớt, hồng mang này không lấp lóe mà là có chút ngưng thật.
Hiện tại tia máu đã hoàn toàn hiển lộ ra ngoài chứ không còn như nửa tháng trước chỉ là mới bắt đầu xuất hiện nên còn mơ hồ.
Quá trình tu Man, Tô Minh có lẽ không có thiên phú, nhưng hắn vẫn có đủ bền bỉ cùng quyết tâm làm được mới thôi. Hắn giờ phút này đang khoanh chân tu luyện mặc cho thời gian cứ thế từ từ trôi qua.
Không gian ở đây trở nên yên lặng lạ kỳ, mặt trời mọc rồi lại lặn, sương mù giữa núi rừng cứ hiện rồi biến mất, tiếng các loài chim quanh quẩn đâu đây. Tô Minh ngồi tại nơi đây tĩnh tâm đến khi mở mắt đã là sáng sớm ngày thứ hai.
Hắn thu công lại, nhìn quanh một hồi, tiểu hầu chẳng biết đã đi đâu, nhưng ở trên mặt đất có một số quả dại và vài cái hột vương vãi...
Tô Minh nhặt một số trái cây lên rồi ăn hết, vì sức ăn của hắn không lớn nên những trái cây ở đây đủ để hắn ăn lưng bụng,nhưng hắn lại không thích một lần ăn quá nhiều cho dù hắn cũng thích ăn loại quả dại này,
Ăn xong trái cây, Tô Minh lại khoanh chân ngồi xuống, chìm vào trong Man huyết đã ngưng luyện được kia. Lần này, mấy giờ đã trôi qua, Tô Minh mở mắt ra trong đó lộ ra vẻ nghi ngờ.
"tia máu đầu tiên đã hoàn toàn ngưng tụ rồi, tia máu thứ hai lại cho cảm giác giống như máu trong cơ thể không đủ..." Tô Minh không thể biểu đạt được cảm giác lúc này, phảng phất tia máu đầu tiên đã hút đi phân nửa huyết dịch nên hắn không đủ máu để ngưng tụ ra huyết tuyến thứ hai. điều này có vài mâu thuẫn rất khó giải thích, nhưng làm cho Tô Minh cảm giác chân thực.
"Máu không đủ..." Tô Minh gãi gãi đầu, trầm ngâm. Hắn không biết đối với tu Man giả, nhất là ở sơ kì yêu cầu thân thể cường tráng cộng với yêu cầu ăn vào lượng lớn dược vật. Tác dụng của những dược vật này chính là nhanh chóng tạo ra huyết dịch, rồi mới tiếp tục tu luyện để ngưng tụ các huyết tuyến khác.
Cho nên man sĩ ở ngưng huyết cảnh, tu vi càng cao thâm, khí huyết lực trong cơ thể sẽ càng kinh người, một khi bộc phát ra chỉ cần dùng sức lực của chính mình là có thể xé rách dã thú cường đại, cho nên mới gọi là Man!
Việc này thuộc về bí mật của bộ lạc, chỉ có tộc nhân có Man thể mới có thể biết được.
"Bình thường trong bộ lạc nếu có người bị thương mất nhiều máu, lúc đó sắc mặt tái nhợt, toàn thân vô lực, lúc này liền ăn một số thảo dược bổ sung khí huyết là được..." Ánh mắt Tô Minh sáng ngời, sau khi cẩn thận suy nghĩ, lập tức đứng dậy cõng theo cái sọt đi về hướng sườn núi, lần này hắn hành động cực kỳ nhanh chóng, sau nửa canh giờ liền vội vã quay về.
Khi trở về, trong sọt có thêm một ít thảo dược vẫn còn vương dấu vết bùn đất. Những thảo dược này được rửa sạch sau đó cho vào một cái bát đá, thêm một chút nước rồi đem nghiền nát tạo thành chất lỏng màu xanh thẫm, tản mát ra một cỗ mùi vị kỳ quái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Nhưng hắn đã thành thói quen với cái mùi vị khó nuốt này, sau khi hít vào vài cái, hắn lại tăng thêm một số thảo dược. Cuối cùng toàn bộ đã hoàn toàn làm xong, hắn hít sâu một cái không chút do dự nâng bát đá lên uống một hơi xong toàn bộ.
Rất khó uống, Tô Minh cau mày cố gắng uống hết sạch không để lại giọt nào.Hắn lần nữa khoanh chân bắt đầu tĩnh tọa.
Cho đến khuya, Tô Minh mở ra hai mắt ngẩn ngơ nhìn về màn đêm đặc quánh ở phía trước.
"Có tác dụng... nhưng mà nhỏ quá... Phương pháp phải điều chỉnh rồi, chắc vẫn còn vài chỗ ta nghĩ sai..." Tô Minh cau mày, việc này hắn không thể đi hỏi A Công, chỉ có thể chính mình suy nghĩ.
"Không đúng!!" Hai mắt Tô Minh chợt lóe, hắn chỉ là người thường trong bộ lạc, chỉ chịu trách nhiệm hái thảo dược, mơ hồ nhớ tới mỗi lần tới đưa cho A Công dược vật, A công chỉ lựa chọn một số, số còn lại đưa đến tộc trưởng dựa theo yêu cầu mà cất giữ, đợi lúc cần thì lấy ra luyện chế dược thang để chữa bệnh chữa thương.
Trong những thảo dược bị A Công lấy đi có cả Ô long tiên, chỉ là về sau dường như ô long tiên không có tác dụng đối với A Công nên toàn bộ để lại cho Tô Minh tẩm bổ thân thể.
"Lần trước lấy ô long tiên,sau khi cho Lôi thần hắn vẫn còn lại một chút." Tô Minh lập tức lật các thứ trong sọt, từ bên trong tìm ra một cái bình đất nhỏ, Sau khi mở ra, một cỗ hương thơm quen thuộc đập vào mặt, thoáng nhìn qua một cái bên trong vẫn còn dư lại non nửa.
Tô Minh không chần chờ mà đưa bình lên dốc toàn bộ vào trong miệng.
Tiếp đó hắn lập tức khoanh chân, chìm trong huyết mạch đã ngưng tụ, Tô Minh từ nhỏ uống rất nhiều ô long tiên, mỗi lần uống xong đều có loại cảm giác choáng váng, mơ mơ màng màng giống như đi ngủ hoặc say rượu.
Nhưng lần này, lần đầu tiên khi uống xong ô long tiên hắn dựa theo phương pháp tu hành Man tu, theo sự vận chuyển của huyết dịch trong cơ thể, hắn rõ ràng cảm nhận được có phát sinh một cổ lạnh lẽo di chuyển ở bên trong thân thể, hướng các vị trí trong thân thể nhanh chóng lan tràn.
Sau khi lan tràn trong cơ thể, chúng dần dần dung nhập vào huyết dịch, khiến cho tốc độ vận chuyển của huyết dịch lập tức tăng lên, lại càng mơ hồ sinh ra khá nhiều.
"Quả nhiên là như thế!" Nội tâmTô Minh kích động, đang muốn tiếp tục vận chuyển, bỗng nhiên toàn thân chấn động, hai mắt mạnh mẽ mở ra, lộ ra vẻ kinh ngạc khó tin cộng với ý hoảng hốt.
"Tại sao có thể như vậy... Chính là A Công..."
Tô Minh rõ ràng cảm nhận được khi cảm giác mát lạnh được hấp thu ở bên trong thân thể của hắn thình lình xuất hiện các dòng chảy mát lạnh, những dòng chảy này tựa như tồn tại đã nhiều năm, một mực yên lặng chờ đợi đến khi huyết mạch vận chuyển mới có cơ hội bộc phát.
Mà lúc Tô Minh uống xong một ngụm lớn ô long tiên, đó chính là cơ hội để chúng bộc phát!
Phảng phất như vô số dòng suối từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại thành biển lớn.
Đây chắc hản là một phần đại lễ mà A Công âm thầm chuẩn bị cho hắn từ lúc bé đến giờ. Thân thể hắn thường xuyên được tẩm bổ bằng ô long tiên chính là một lễ vật lớn rồi. Nếu Tô Minh tu man, như vậy cổ lực lượng này sẽ trợ giúp hắn giai đoạn đầu, nếu cả đời này hắn không tu man, cũng có thể giúp cho thân thể khỏe mạnh.
Tô Minh trong lòng hoảng hốt. Rõ ràng những năm gần đây ánh mắt cùng dung nhan già yếu của A Công đối với hắn kỳ vọng rất cao. Thể nhưng nửa tháng trước hắn đã làm A Công trở nên ảm đạm.
"A Công..." Tô Minh lẩm bẩm, trong cơ thể hắn vang vọng thanh âm rầu rĩ, đại lượng ô long tiên quanh năm suốt tháng tích góp từng tí một đang thôi động máu của hắn, khiến cho tia máu thứ hai trên thân thể lập tức hiện ra,lấy tốc độ thật nhanh hiện ra chân thật.
Hơn thế, sau khi tia máu thứ hai hiện ra, tia máu thứ ba thình lình bắt đầu ngưng hiện!
Thậm chí tia máu thứ tư cũng mơ hồ tựa như muốn nổi lên!
Ngay sau đó, tốc độ biến đổi của thân thể Tô Minh lấy mắt thường có thể thấy được, cơ thể dần dần tráng kiện, khí huyết vận chuyển rất nhanh làm thân thể của hắn lớn lên. Nếu vẫn tiếp tục nữa sẽ làm cơ thể hắn phình to, bắt đầu có bộ dáng của Man tộc, có được thân thể tráng kiện.
Nhưng vào lúc này, khối mảnh nhỏ màu đen ở trước ngực Tô Minh đột nhiên tản mát ra một quầng u quang chói mắt như lúc ở bên trong Man Tượng!
Quang mang chợt lóe, dị biến đột ngột nổi lên!
Bình luận truyện