Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Chương 45



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thiệu Trạm đột nhiên ép gần tới, vô hình trung ép Thẩm Văn Hào phải lùi lại, cậu ta nói đứt quãng: “Ở, ở tòa ký túc xá của chúng ta, trong cái hẻm bên cạnh…”

Sau đó Mạnh Quốc Vĩ nhìn thấy Thiệu Trạm một câu cũng không nói, vượt thẳng qua cán bộ lớp mình tông cửa xông ra.

Ấn tượng Thiệu Trạm để lại cho Mạnh Quốc Vĩ chính là sự bình tĩnh, ở cuộc thi đấu Olympic cũng không thấy cậu từng có tâm trạng khẩn trương như thế.

Mạnh Quốc Vĩ buồn bực, sao vừa nghe đến chuyện Hứa Thịnh đánh nhau đã gấp đến như vậy?

Mạnh Quốc Vĩ ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, phải tỉnh táo đối mặt với vấn đề phát sinh vào giờ phút này. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, bây giờ quan trọng nhất là làm sao để giải quyết. Ông an ủi cán bộ lớp đang hốt hoảng, đồng thời cũng là an ủi chính bản thân ông: “Không sao, nếu bọn Hầu Tuấn đã chạy tới, chuyện cũng không lớn. Thầy tin tưởng Hầu Tuấn, đứa nhỏ này nhìn bề ngoài thì nghịch ngợm nhưng thật ra nội tâm rất chín chắn, nhất định em ấy có thể xử lý tốt chuyện này. Thầy rất có lòng tin với em ấy!”

Thẩm Văn Hào gật đầu liên tục: “Đúng, chắc chắn Hầu ca có thể ngăn cậu ấy lại, cho dù Hầu ca không được, còn có Khải Tử và Tự Cường nữa, ba người lận, chuyện sẽ không nghiêm trọng nữa.”

Mạnh Quốc Vĩ theo sát phía sau, đuổi theo nhịp bước của học sinh ưu tú Thiệu Trạm, cùng nhau chạy tới nơi xảy ra chuyện.

Thiệu Trạm chạy ba bước thành hai bước xuống, cậu đỡ lấy tay vịn cầu thang, gặp phải mấy bậc cuối cùng thì hoàn toàn mất đi sự kiên nhẫn, nhảy thẳng xuống luôn.

Cậu tưởng rằng điều cần lo lắng chính là Dương Thế Uy có nói chuyện gì trước mặt bọn họ hay không, nhưng khoảnh khắc chân chính nghe thấy tin kia, cậu mới phát hiện những thứ đó không còn quan trọng nữa.

Xung quanh gió tạt vào người.

Trong đầu Thiệu Trạm đều là suy nghĩ: Bây giờ Hứa Thịnh thế nào?

Dương Thế Uy khó đối phó.

Cậu ấy có bị thương không?

Từ trước đến giờ Thiệu Trạm chưa từng chạy nhanh như vậy, khoảng cách không quá 800m, chạy được nửa đường cảm giác tim đập loạn.

Thiệu Trạm tám trăm năm đã không văng tục, lúc này lại bị chuyện Hứa Thịnh đi đánh nhau phóng thích trở lại, thấp giọng “Đệt” một tiếng.

Cậu ta là tên ngu sao? Xông ra đánh nhau với người ta cái khỉ gì?

Thể lực của Mạnh Quốc Vĩ không theo kịp người trẻ tuổi, tuổi trung niên mập ra ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ của ông, bình thường ngồi ở phòng làm việc đã nhô ra cái bụng nhỏ, lượng vận động ít ỏi không đủ khiến ông không thể chịu được cho tới lúc chạy tới nơi xảy ra chuyện.

Sau khi Mạnh Quốc Vĩ xuống lầu thì thở hổn hển nói: “Văn Hào, em chạy trước đi, không cần chờ thầy.”

Thẩm Văn Hào dừng lại: “Lão Mạnh?”

Mạnh Quốc Vĩ móc chìa khóa từ trong túi ra, khom người tháo khóa xe đạp dựng ở dưới lầu, đây là một con xe đạp Ofo màu vàng* được căn cứ Lục Châu thống nhất giao cho các giáo viên cùng phối hợp tham gia huấn luyện: “…Thầy lớn tuổi rồi, không chạy nổi, thầy đi xe.”

“…”

Thiệu Trạm chạy tới trước, tưởng tượng ra rất nhiều tình cảnh.

Duy nhất chỉ có cảnh tượng trước mặt lúc này lại chưa từng nghĩ đến.

Cùng lúc đó, sau lưng Thiệu Trạm, tiếng bánh xe từ xa đến gần rồi dừng lại, con xe đạp Ofo màu vàng đang vội vàng chạy tới khẩn cấp phanh gấp, phát ra tiếng “kít”.

Mạnh Quốc Vĩ đạp xe Ofo màu vàng tới cũng không ngờ cục diện thế này sẽ xảy ra trước mặt ông———–

Nhìn lướt qua gần như chẳng tìm được lớp trưởng nội tâm chín chắn của lớp 7 bọn họ.

“Tao nói cho mày biết! Biết Trạm ca của bọn tao là ai không mà mẹ nó mày dám nói bậy nói bạ!”

“Mày còn dám nói câu nữa?!”

“Tưởng là học sinh Lục Trung Lâm Giang bọn tao chỉ biết học tập đúng không? Tao nói cho bọn mày biết, không chỉ học tập, năng lực ra tay của bọn tao cũng rất mạnh, học sinh trường tao từ trước đến giờ đều phát triển toàn diện cả đức trí thể mỹ lao* nhé.”

*đạo đức, trí tuệ, thể chất, nghệ thuật, lao động

“Mày không biết mày chết dưới tay ai đúng không? Thế này đi, tao đại phát từ bi nói cho mày biết——–tao, là Tuấn gia của mày!”

“…”

Mười người trong hẻm tối đang rơi vào hỗn chiến, do thật sự quá nhiều người, động tác lại kịch liệt, nhìn lướt qua gần như chẳng thấy rõ rốt cuộc là ai đang đánh ai. Đang lúc hỗn loạn, một đôi dép xỏ ngón nhựa màu xanh pew một tiếng bị quăng ra từ chiến trường, văng theo đường parabol, thẳng tắp nện xuống trước mặt Thiệu Trạm.

Thiệu Trạm: “…”

Mạnh Quốc Vĩ: “…”

Thẩm Văn Hào: “…”

Mãi cho đến khi một học sinh mặc quân phục màu xanh lá cây của Hồng Hải đứng giữa vòng vây bị một đốt ngón tay nhỏ dài siết chặt lôi trở lại tường, nhìn bộ dạng như vừa mới bị người ta chợt quăng lên tường, một lần vẫn chưa xong, tiếp đó lại bị cái tay kia đè xuống đất.

“Rầm!”

Thiếu niên mặc áo phông đen vốn bị những người khác cản trở, đến khi mấy người ở vòng ngoài bị đánh dời sang bên cạnh, lúc này mới xuất hiện trong đám người. Cậu trai đưa lưng về phía bọn họ, đánh nhau đến mức cổ áo lệch sang một bên, sợi dây đen quấn ở cổ. Sau khi đè người xuống, cậu cũng chậm rãi ngồi xổm theo, một tay khác tùy ý đặt lên đầu gối, tựa như không phí nhiều sức.

Những người khác lộn xộn cùng một chỗ có thể không phân biệt rõ, nhưng vị đại ca này tuyệt đối có thể nhận ra rõ ràng.

Chỉ cần nhìn bóng lưng là có thể nhận ra.

Mạnh Quốc Vĩ vội vội vàng vàng xuống khỏi con xe đạp vàng, sau khi đặt chân lên đất cũng không đoái hoái đi dừng xe, mặc kệ con xe vàng Ofo ngã sang bên cạnh: “——–Hứa Thịnh!”

Bàn tay đang đè Dương Thế Uy của Hứa Thịnh khựng lại.

“Dừng lại hết cho tôi! Tôi xem ai còn dám động thủ!”

Giọng của Mạnh Quốc Vĩ rất có hiệu quả, hô xong, động tĩnh hai bên lập tức nhỏ đi không ít.

Cũng chính vì như vậy mới khiến bọn họ thấy rõ lớp trưởng Hầu Tuấn nội tâm chín chắn của lớp 7 đánh nhau đến dép cũng không đi trên chân, một cái dép khác cầm trong tay làm vũ khí, đang đi chân trần.

Suýt chút nữa Mạnh Quốc Vĩ bỏ đi.

“Tôi là chủ nhiệm lớp 7 của Lục Trung Lâm Giang, các em học sinh Tứ Trung Hồng Hải, các em cũng dừng lại đi. Nếu không dừng tay tôi sẽ đi thông báo cho lãnh đạo trường các em! Các trường đánh nhau trong thời kỳ giáo dục quốc phòng ở căn cứ Lục Châu sẽ phải tiếp nhận xử lý! Các em còn trẻ, con đường tương lai còn rất dài!”

“Lão Mạnh?” Lúc này Hầu Tuấn mới nhớ ra mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì, “Con bà nó, tôi quên mất, tôi bảo Văn Hào đi tìm lão Mạnh tới…”

Đàm Khải: “Sớm biết như vậy thì cần gì tìm lão Mạnh, đàn ông nên dùng nắm đấm giải quyết vấn đề.”

Hầu Tuấn: “Chiến thuật có sai lầm, làm sao tôi biết được bọn người Hồng Hải lại thiếu đánh như thế!”

“…”

Mấy giây sau, mấy người đang lộn xộn một đám với nhau cũng tách ra, người nằm dưới đất cũng bò dậy.

Hứa Thịnh còn chưa đánh đủ, lúc này mới chỉ vừa bắt đầu thôi.

Nhưng cậu vẫn phải buông tay ra, mới vừa thả tay, ngẩng lên đã thấy Thiệu Trạm đi tới bên cạnh cậu.

Hứa Thịnh đang ngồi, ánh đèn đường sáng sủa chỉ chiếu đến đầu hẻm, đi vào bên trong chỉ còn lại tia sáng thưa thớt. Thiệu Trạm đứng ngược ánh sáng trước mặt cậu, lúc ánh mắt giao nhau, ai cũng không chủ động mở miệng nói chuyện.

Ý định ban đầu của Hứa Thịnh là muốn trước khi Thiệu Trạm trở về giải quyết hết đám người Hồng Hải ngu đần này, thậm chí cũng không định nói cho Thiệu Trạm biết đám người này tới tìm cậu ấy, kết quả đang đánh nhau nửa đường bị tóm được: “Tôi…”

Hứa Thịnh không nói tiếp được từ “Tôi”.

Bởi vì Thiệu Trạm đã ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cậu: “Có bị thương không?”

Hứa Thịnh nghĩ thế nào cũng không ngờ câu đầu tiên Thiệu Trạm hỏi sẽ là câu này, cậu và Dương Thế Uy ở nơi này, tình trạng rõ ràng cho thấy cậu đè Dương Thế Uy xuống tẩn cho một trận, muốn hỏi có bị thương không cũng phải là hỏi Dương Thế Uy mới thích hợp: “…Không có.”

Mạnh Quốc Vĩ gọi điện thoại xong cho người phụ trách của căn cứ Lục Châu, đối phương báo cho ông biết Tứ Trung Hồng Hải sẽ lập tức cử người tới ngay. Mạnh Quốc Vĩ cúp điện thoại, cũng cắt đứt cuộc đối thoại giữa Thiệu Trạm và Hứa Thịnh: “Hứa Thịnh! Em đứng lên cho tôi, đứng thành một hàng, Lâm Giang đứng bên trái, Hồng Hải đứng bên phải, đứng áp lưng vào tường ngay ngắn! Các em định làm phản à, đánh nhau trong căn cứ, hả?!”

“…”

Hầu Tuấn đi dép vào!

“…”

Bọn họ không đứng bao lâu, thầy chủ nhiệm bên Hồng Hải cưỡi con xe vàng Ofo tới, hiểu đại khái xong chuyện này thì đưa người Hồng Hải về khu nghỉ ngơi giáo dục.

Học sinh Hồng Hải không sợ giáo viên, lúc này có thể nghe lời như vậy hoàn toàn là do vừa rồi bị đánh ngất.

“Còn cả em, Hứa Thịnh”, chờ sau khi người của Hồng Hải đi, Mạnh Quốc Vĩ chuyển sang trọng phạm* bị bắt tại trận, “Đúng là không thể chịu được em, thời gian hai ngày đã có thể tự tạo ra một võ đài cho mình, lại còn đánh nhau với học sinh trường bên cạnh——–“

*trọng phạm: người tái phạm nhiều lần

Tóc Hứa Thịnh đã khô, rũ trước trán, người khác đang đứng sát tường, cậu không đứng được bao lâu thì dứt khoát dựa người lên luôn.

Mạnh Quốc Vĩ: “Em đứng thẳng lên cho tôi!”

Hứa Thịnh miễn cưỡng đứng thẳng.

Mạnh Quốc Vĩ: “Các em ai giải thích đi, xảy ra chuyện gì.”

Không một ai mở miệng.

Mạnh Quốc Vĩ: “Mới vừa rồi từng đứa còn anh dũng như thế, sao lúc này lại câm hết thế này?!”

Vẫn không một ai mở miệng.

Đang lúc yên lặng, ngoài dự liệu của Mạnh Quốc Vĩ, Thiệu Trạm ra khỏi nơi bóng mờ, đứng bên cạnh Hứa Thịnh———trên người cậu vẫn là bộ quân phục, chỉ là không còn quy củ như ban ngày, lúc nãy vừa chạy vừa cởi khuy áo, bây giờ cổ áo mở ra hơi xốc xếch, Mạnh Quốc Vĩ trơ mắt nhìn học sinh ưu tú cũng sang đứng xếp hàng vào hàng người đánh nhau.

“Không liên quan tới bọn họ”, Thiệu Trạm nói, “Đám người kia tới là vì em.”

Mạnh Quốc Vĩ: “…?”

Thiếu niên thiên tài em ấy, học sinh giỏi thành phố ba tốt, niềm tự hào của Lục Trung Lâm Giang đang nói gì vậy?

Mình đánh người, Hứa Thịnh dám làm dám nhận: “Không liên quan tới cậu ấy, người là do em đánh.”

Thiệu Trạm: “Cậu đừng nói chuyện.”

“…”

Sau khi Thiệu Trạm nói xong, Mạnh Quốc Vĩ đang bừng bừng lửa giận, không hiểu sao được dập tắt.

Vừa rồi ông tức giận, không để ý đến chuyện lớp 7 vẫn còn những học sinh khác đánh nhau theo. Nếu như chỉ là chuyện đánh nhau bình thường, một mình Hứa Thịnh đánh là được rồi, bọn Hầu Tuấn Đàm Khải cũng sẽ không mù quáng đi ẩu đả theo.

Chuyện này không bình thường, chắc chắn là có nguyên nhân khác.

Đánh nhau với trường khác vốn nên bị trừng trị nghiêm khắc, do Thiệu Trạm ra mặt nên cục diện trở nên phức tạp. Cuối cùng Mạnh Quốc Vĩ khua tay: “Đừng đứng ở đây, về phòng tính nợ tiếp với các em.”

Sau khi trở về, Mạnh Quốc Vĩ gọi một mình Hầu Tuấn ra ngoài. Ban đầu Hầu Tuấn ấp úng không chịu nói, cuối cùng mới nói rõ chuyện lộ ra ngoài, Mạnh Quốc Vĩ nghe xong im lặng.

Hầu Tuấn: “Ban đầu em không muốn nói, là bọn họ quá đáng, nghe nói còn bảo mình là bạn học cũ của học thần, bạn học cái gì, có thể như vậy sao?”

Mạnh Quốc Vĩ dạy học nhiều năm, còn chuyện gì chưa từng gặp qua.

Tình huống liên quan đến gia đình, hoặc là thành phần có vấn đề bị người ngoài chỉ trỏ từng gặp qua không ít.

Cao trung thường tốt hơn một chút, đặc biệt là các học sinh cấp thấp suy nghĩ còn chưa trưởng thành, không chín chắn, có lúc thảo luận không mang theo ác ý cũng sẽ vô tình tạo nên sự tổn thương, huống hồ đây còn mang ác ý.

Mặc dù ngoài miệng Mạnh Quốc Vĩ chưa nói, trong lòng ít nhiều cũng thả lỏng hơn, cân tiểu ly đã nghiêng, không đành lòng để bọn họ bị xử lý: “Vậy cũng không nên đánh nhau! Đánh nhau có thể giải quyết được vấn đề sao?! Sáng sớm ngày mai thầy muốn nhìn thấy bốn bản kiểm điểm, số chữ không được ít hơn 3000 chữ. Bất kể các em có thể ngủ được tối nay hay không, sáng mai phải nộp cho thầy!”

Cuối cùng Hầu Tuấn ôm một chồng A4 rời khỏi phòng Mạnh Quốc Vĩ về phòng mình.

“Các anh em, lão Mạnh nói, bảo chúng ta viết kiểm điểm”, Hầu Tuấn thở dài, phát giấy xuống, “Không được ít hơn 3000 chữ nhé, sáng sớm mai còn phải lên đài đọc kiểm điểm trước bốn trường…”

Đối với bọn họ, viết kiểm điểm mới là lần đầu tiên.

Đàm Khải nhận lấy giấy: “Đừng nói nữa, đúng là kích thích, coi như thời học sinh cao trung của tôi cũng được viên mãn.”

Hầu Tuấn đảo mắt nhìn một vòng: “Trạm ca và Thịnh ca đâu?”

Đàm Khải nhận lấy giấy: “Không biết, hai người bọn họ vừa về không được bao lâu lại một trước một sau ra ngoài rồi…”

Hứa Thịnh vừa về phòng ngồi chưa được bao lâu thì chạy ra ngoài, định ra quầy bán đồ lặt vặt mua thuốc, vừa rồi phạt đứng mới chú ý tới bọn Hầu Tuấn không cùng trình độ với mình bị trầy da, kết quả cậu vừa mới đến cửa quầy bán đồ lặt vặt thì thấy một bóng lưng quen thuộc.

“78”, ông chủ quầy đưa túi nilon ra, “Cần trả lại tiền lẻ không?”

Trong túi nilon là thuốc sát trùng và băng urgo.

Hứa Thịnh sờ mũi, bị người khác đoạt trước một bước, không thể làm gì khác hơn là cùng trở về với Thiệu Trạm: “Tôi đang định tới mua chút thuốc, trên tay bọn con khỉ có vết xước… Chân tay cậu còn rất nhanh.”

Thiệu Trạm không trả lời, hai người sóng vai về ký túc xá.

Phòng bọn họ ở cuối hành lang, bên cạnh chính là bệ cửa sổ hành lang, Hứa Thịnh muốn đẩy cửa đi vào nhưng Thiệu Trạm dừng bước, bất ngờ không kịp đề phòng chụp lấy cổ tay cậu, túm cả người cậu nhích sang bên cạnh.

Đến khi Hứa Thịnh lấy lại được tinh thần, sau lưng đã đè lên bệ cửa sổ.

Thiệu Trạm đặt vật trong tay lên bệ cửa sổ, một tay mở túi bông gòn, một tay khác bắt lấy cổ tay để không của Hứa Thịnh. Lúc bắt lấy bàn tay Hứa Thịnh vào trong tay cũng không nhận ra đôi tay này sẽ đánh nhau ác liệt như vậy. Đốt ngón tay nhô lên có chỗ bị trầy da nhẹ, vết thương rất nông, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra được, Thiệu Trạm nhỏ giọng nói: “…Bản thân bị thương cũng không biết sao?”*小黄车 (tiểu hoàng xa): là loại xe đạp Ofo màu vàng do công ty Ofo sản xuất, trụ sở đặt ở Bắc Kinh. Loại xe này được lắp định vị, khóa xe dùng QR để quét. Theo cách mình hiểu thì đây là một hình thức cho thuê xe đạp, bạn dùng định vị xác định vị trí xe ở gần mình, ra đó quét mã thanh toán và dùng. Dùng xong có thể để xe và khóa ở bất cứ đâu.

1167-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện