Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương
Chương 26
Biểu cảm của Mạnh Quốc Vĩ thật sự không được bình thường cho lắm, trong ánh mắt tràn đầy sự lo âu miêu tả sinh động cho câu “Tại sao có thể như vậy? Vậy mà lại thế ư?”. Ông há hốc mồm, do căng thẳng nên hai chữ đầu gần như không phát ra được âm thanh nào: “Ra là vậy, hai em không cần căng thẳng đâu…”
Hứa Thịnh không hiểu tại sao Mạnh Quốc Vĩ lại phản ứng như vậy, trên thân thể hơi khó chịu, hơi đau đầu sốt nhẹ thì sao?
Có đến nỗi phải như vậy không?
Không biết còn tưởng rằng cậu và Thiệu Trạm mắc phải bệnh hiểm nghèo nào đó.
Hứa Thịnh: “Bọn em không căng thẳng.”
Mạnh Quốc Vĩ không biết nói tiếp từ đâu, ông muốn uống ngụm nước để bản thân đỡ sợ hãi, vì vậy Hứa Thịnh và Thiệu Trạm trừng mắt quan sát Mạnh Quốc Vĩ tay run run cầm ly nước lên, nước trong ly sóng sa sóng sánh.
…
Rốt cuộc ai mới là người đang căng thẳng?
“Có chuyện gì xảy ra với lão Mạnh sao?” Hứa Thịnh nghiêng đầu hỏi, “Parkinson*?”
Thiệu Trạm nhả ra bốn chữ: “Sao tôi biết được?”
*Parkinson là bệnh thoái hóa mãn tính tiến triển, thường thấy ở người cao tuổi. Tay chân run rẩy là một trong những triệu chứng cơ bản của bệnh này.
Trong giờ học, phòng làm việc có rất nhiều người, dõi mắt nhìn theo toàn là màu xanh xám của đồng phục học sinh.
Thiệu Trạm đeo khẩu trang, cộng thêm người mặc áo phông, lúc ngồi xuống hoàn toàn không ăn khớp với cả căn phòng, cậu đứng lên nói: “Thầy, nếu không còn chuyện gì khác, em và bạn học Thiệu Trạm sẽ….” Đi về trước.
Cậu còn chưa dứt lời, Mạnh Quốc Vĩ buông ly nước xuống, gọi to một tiếng: “Từ từ!”
Dứt lời, Mạnh Quốc Vĩ cúi người vươn tới chỗ điện thoại cố định trên bàn, ấn một dãy số, sau mấy tiếng “tút” dài thì điện thoại có người nhận, đối diện là một giọng nữ ấm áp êm ái: “Alo? Phòng y tế nhà trường xin nghe.”
“Bác sĩ Lý”, Mạnh Quốc Vĩ nuốt nước bọt, kinh hoảng nói, “Đây là phòng làm việc của tổ giáo viên lớp 11, mời phòng y tế lập tức phái người đến một chuyến. Ở chỗ tôi có hai em học sinh cần phải nhanh chóng cách ly, xin mau———-”
Lúc Hứa Thịnh nghe được nửa câu đầu của Mạnh Quốc Vĩ, tâm trạng cũng chỉ thấy bất ngờ, hai chữ cách ly vừa thốt ra thì trực tiếp mờ mịt.
Cậu và Thiệu Trạm bốn mắt nhìn nhau, đồng thời đều nhìn thấy một dấu chấm hỏi to đùng trong mắt đối phương:?
Cách ly?!
“Có phải có hiểu lầm gì hay không?” Hứa Thịnh gấp đến mức khẩu trang cũng kéo xuống, “Cách ly cái gì cơ?”
“Thiệu Trạm, trước hết em đeo khẩu trang lên đã!” Mạnh Quốc Vĩ kinh hãi, ông suy nghĩ trước khi người của phòng y tế đến cần phải trấn an tinh thần của học sinh giỏi đã, đồng thời cùng lão Chu mau chóng giải tán đám người ở phòng làm việc: “Các em học sinh mau đi ra ngoài, giải tán trở về lớp học của mình, tất cả bình tĩnh nghe tôi nói, trở về lớp nói cho các bạn học khác biết, không có loa phát thanh chỉ thị cũng không cho phép ai được bước vào phòng làm việc nửa bước! Đi ra ngoài! Mau mau mau! Chạy!”
Trong phút chốc phòng làm việc trở nên hỗn loạn.
Đang nộp bài tập, báo cáo tiến độ bài tập với giáo viên, lần lượt từng học sinh bị giải tán, trước sự thúc giục mạnh mẽ của hai thầy rối rít tông cửa xông ra, cũng không để ý cầm theo đồ đạc.
Hứa Thịnh đứng gần cánh cửa, đám người như tổ ong tràn ra ngoài cửa, nam sinh trước mặt vẫn còn cầm bút thước trong tay, mắt thấy sắp bị đụng vào, một cái tay thò ra kéo cậu một cái.
Cổ Hứa Thịnh bị một lực bất ngờ lôi sang một bên, vừa vặn không bị va chạm với người khác.
Trước sau cùng lắm chỉ chênh nhau vài giây, cửa đã bị đám người lấp kín đến nước chảy cũng chẳng lọt.
Hứa Thịnh rũ mắt xuống, đúng lúc thấy bàn tay Thiệu Trạm đang nắm vạt áo cậu vừa buông ra chút xíu.
Người này thậm chí còn chẳng nhìn cậu, vẫn là dáng vẻ “Đừng lại gần tôi” như cũ, thế nhưng động tác tay lại biểu hiện ra hoàn toàn ngược lại.
Thiệu Trạm: “Đừng cản đường.”
Mặc dù còn chưa hiểu rõ tình huống bây giờ, cho dù lời này Thiệu Trạm nói rất gợi đòn, Hứa Thịnh vẫn nói: “Cảm ơn.”
Rất nhanh chóng, Mạnh Quốc Vĩ đã hoàn toàn giải tán xong đám người, ngay cả các giáo viên khác cũng che miệng và mũi chạy ra ngoài, hai phút sau phòng làm việc chỉ còn lại ba người họ. Phòng y tế nhà trường cử người tới cũng rất nhanh, nhận được tin báo xong là cưỡi gió nhanh như chớp vượt qua hai tòa nhà lớp học, đuổi thẳng đến tòa nhà có phòng làm việc của tổ lớp 11.
Bác sĩ phòng y tế mặc áo blu dài màu trắng, đeo khẩu trang y tế, từ ngoài cửa xông vào: “Học sinh cần cách ly ở đâu?”
Mạnh Quốc Vĩ giơ tay: “Ở đây ở đây này!”
Cơ sở vật chất chữa bệnh của Lục Trung nổi tiếng là tốt, phòng y tế nhà trường có hẳn một tầng riêng biệt, cụ thể bố trí một gian phòng cứu thương, một gian phòng nghỉ ngơi, thêm cả một gian phòng cách ly bình thường không ai ra vào.
Phòng cách ly được xây dựng bổ sung một cánh cửa khác ở lối vào, cửa sổ cũng bị che kín, bên trong có các cơ sở vật chất và dụng cụ khử độc chuyên biệt.
“Ầm!”
Sau khi đẩy hai người Hứa Thịnh và Thiệu Trạm vào, bác sĩ y tế đóng thẳng cửa lại.
Cũng chính lúc này, tiếng loa phát thanh vang lên từ sân trường của bọn họ: “Thông báo khẩn cấp thứ nhất——–những ngày gần đây, các tỉnh phía Đông nước ta xảy ra các trường hợp nhiễm bệnh từ vi khuẩn gây cảm loại mới, là vi khuẩn N411———–”
“Trường của chúng ta hiện đã có hai học sinh có triệu chứng nhiễm bệnh…. Không nên hoảng sợ, dưới sự hướng dẫn của thầy cô, các lớp mau chóng ổn định tổ chức lại, phân công kỷ luật hoạt động khử trùng tiêu độc.”
“…”
Đây con mẹ nó là sự trùng hợp gì vậy?
Xác suất đi trên đường phố bị tấm biển quảng cáo rơi xuống đập trúng cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi!
Hai người đứng dàn hàng, đối mặt với song sắt lạnh như băng, hoàn toàn mất trật tự.
“Thầy”, lần này Thiệu Trạm cũng dứt khoát kéo khẩu trang xuống, cậu đứng đối diện với Mạnh Quốc Vĩ bên ngoài cửa sổ phòng cách ly nói, “Em cảm thấy em khá hơn một chút rồi.”
Hứa Thịnh nắm lan can sắt trên cửa sổ phòng cách ly, nói theo: “Em cũng cảm thấy em ổn lắm.”
Mạnh Quốc Vĩ nào còn tin tưởng lời bọn họ nữa, ông trìu mến nói: “Đừng lo lắng, chỉ cần chúng ta giữ vững tinh thần, tích cực phối hợp chữa trị, vi khuẩn loại mới cũng không đáng sợ.”
Cho dù Hứa Thịnh có nghĩ đến nát óc cũng không thể ngờ được sự tình sẽ tiến triển theo phương hướng này, cậu nói: “Em thật sự cảm thấy ổn rồi mà.”
Mạnh Quốc Vĩ: “Thầy biết các em trong phút chốc khó mà tiếp nhận được.”
Thiệu Trạm miễn cưỡng mình bình tĩnh lại, đề xuất: “Chúng ta có thể đi kiểm tra.”
“Đứa nhỏ ngốc”, Mạnh Quốc Vĩ thở dài, cũng không đành lòng loại chuyện này phát sinh trên người học sinh của mình, “Thời kỳ ủ bệnh sao mà kiểm tra được.”
Thiệu Trạm, Hứa Thịnh: “…”
Sau khi Mạnh Quốc Vĩ đi, phòng cách ly chỉ còn lại Hứa Thịnh và Thiệu Trạm, trong phòng toàn mùi nước khử trùng xộc đến khiến Hứa Thịnh phải kéo khẩu trang lên lần nữa. Cậu dựa tường hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Thiệu Trạm phát hiện ra cứ mỗi giây mỗi phút ở chung với Hứa Thịnh là kiểu gì cũng có thể phát sinh những chuyện khiến người ta không ngờ tới.
Hứa Thịnh này, mặc dù thành tích không ra ngô ra khoai gì nhưng lại có rất nhiều ý tưởng.
“Chờ”, Thiệu Trạm nói, “Một lát nữa có người đến, nói sau.”
Đúng vậy.
Ngoại trừ chờ ra thì không còn biện pháp khác.
Trong phòng cách ly chỉ có một cái giường, không khác lắm với loại giường ở ký túc xá. Từ trước đến nay Hứa Thịnh sẽ không ngược đãi bản thân mình, Thiệu Trạm đứng bên cửa sổ quan sát tình hình bên ngoài, quay đầu lại đã thấy Hứa Thịnh tìm tư thế tốt định nằm xuống: “Cậu làm gì thế?”
“Ngủ trưa”, Hứa Thịnh rất có năng lực khích lệ bản thân, “Nghĩ thử sang góc độ khác xem, cũng là một cơ hội tốt để không cần đi học.”
Hứa Thịnh vừa nói, vừa nhích sang bên cạnh một chút, chừa lại một chỗ cho Thiệu Trạm: “Cậu cũng ngủ một lát đi. Dù sao nhàn rồi vẫn cứ là nhàn rỗi, ai biết cần quan sát bao lâu, cũng không thể đứng mãi đến khi tan học được.”
Nhìn cái giường kia, Thiệu Trạm quay đầu sang chỗ khác, từ chối nói: “Cậu tự ngủ đi.”
Bây giờ cậu cảm thấy có lẽ mình phải đi thi ở phòng thi cuối cùng, hoặc là để Hứa Thịnh dùng tên cậu đi thi ở phòng thi đầu tiên, cũng không phải chuyện khiến người ta khó mà tiếp nhận đến thế.
Nhưng lời Hứa Thịnh nói có phần đúng, cách giờ tan học còn hơn nửa ngày, cũng không thể đứng mãi đến giờ tan học được. Phòng cách ly trừ cái giường kia ra cũng chỉ còn dư một cái ghế ngồi tròn ngay cả lưng ghế cũng không có.
Gió mùa hè khô nóng bị song sắt ngăn cách ở bên ngoài, nóng bỏng mạnh mẽ dứt khoát xuyên thẳng qua tầng tầng lớp lớp chướng ngại vật, tiếng ve kêu xa dần. Buổi chiều tràn ngập hương vị cỏ xanh tươi mát, giống như mùi áo đồng phục vừa mới phơi khô của thiếu niên.
Trương Phong nhận được tin tức, vừa tan lớp lập tức chạy đến phòng cách ly như điên, trên đường đụng phải Hầu Tuấn và Đàm Khải, ba người lòng như lửa đốt chạy đến cửa phòng cứu thương, nhìn xuyên qua ô cửa sổ lại thấy một cảnh tượng như này:
Nửa gương mặt Trạm ca của bọn họ đang vùi trong ngực giáo bá. Có lẽ giáo bá đã nhận ra được ánh mắt, vén mí mắt lên một chút, sau đó chống nửa người đứng dậy, giơ tay đẩy Thiệu Trạm nhích sang bên cạnh một chút. Nói đẩy cũng không hề đúng, bởi vì động tác của “Hứa Thịnh” không hề giống với sắc mặt lạnh như băng vô tình của cậu.
Cho đến khi đầu của học thần thuận lợi dựa trở lại vào gối, cậu mới rút tay về.
Trương Phong: “Hả?”
Đàm Khải: “Chuyện gì vậy?”
Chỉ có Hầu Tuấn lòng sáng như gương âm thầm nghĩ, sao nội dung mấy bài viết trên Tieba lại ngược lại thế này…
Nhưng mà bình thường giáo bá có lạnh lùng như vậy sao?
Hầu Tuấn hồi tưởng lại, chỉ nhớ được Hứa Thịnh lúc vừa mới khai giảng có hơi thờ ơ, dáng vẻ thi thoảng còn cong môi tấu hài. Hình như đâu có…lạnh lùng lắm?
Suy nghĩ này Hầu Tuấn chỉ nghĩ thoáng qua, cũng không nghĩ kỹ, bởi vì “Hứa Thịnh” đã đi tới bên cửa sổ: “Có chuyện gì?”
Trương Phong nhớ đến mục đích lần trước, cậu ta chợt tới gần, mặt cũng sắp dán lên trên cửa sổ: “Đại ca, tao đến là muốn nói với mày, nhất định phải chịu đựng, không thể từ bỏ hi vọng, còn sống quan trọng hơn tất cả những thứ khác.”
Thiệu Trạm: “…”
Trương Phong: “Thật đó, chắc chắn không thê thảm như chúng ta nghĩ đâu, bệnh nhân ở các tỉnh phía Đông cũng thuận lợi xuất viện mà.”
“Bọn tôi không sao cả”, Thiệu Trạm chờ mãi chính là để đợi có người tới, cậu ngắt lời, “Cậu gọi bác sĩ phòng y tế đến đây.”
Trương Phong: “Hả?”
Mặc dù cái bệnh chết tiệt này có thời gian ủ bệnh dài, không có biện pháp kiểm tra nhưng ho khan kịch liệt đúng là triệu chứng mấu chốt nhất. Hai người vốn dĩ chỉ giả bộ ho, bây giờ không ho nữa, hai người đã trở lại thành người bình thường.
Bác sĩ là người dày dạn kinh nghiệm, thêm việc sau khi quan sát nửa ngày phát hiện đúng là hai người không còn tiếp tục xuất hiện triệu chứng ho khan, xác suất mắc bệnh trong lòng giảm từ 80% xuống còn 20%.
Mặc dù như vậy, bác sĩ vẫn phải thẩm tra cho rõ ràng: “Vậy tại sao lúc trước hai đứa lại ho trong lớp?”
Thiệu Trạm tìm được lý do rất nhanh, cậu mặt không đổi sắc nói: “Trong phòng học quá nhiều bụi bặm.”
Hứa Thịnh cũng nghĩ đến “bụi bặm”, chỉ đành đổi sang ý khác: “Dùng cổ họng quá độ.”
“?”
“Mấy ngày gần đây em thích đọc văn một tiếng đồng hồ vào buổi sáng sớm”, Hứa Thịnh nói, “Nhiệt huyết yêu thích học tập của bọn em chính là như thế, buổi sáng trí nhớ tốt, đọc văn rất dễ vào đầu.”
Bác sĩ y tế: “…”
Thiệu Trạm: “…”
Nháo nhào nửa ngày lên hóa ra chỉ là một sự nhầm lẫn, bác sĩ tiếp tục quan sát nhưng nhận ra hai người đúng là không xảy ra vấn đề nào cả, đừng nói không ho khan, bây giờ ngay lập tức để bọn họ chạy mười vòng quanh sân tập còn được.
Chẳng mấy chốc, tháng thi oanh oanh liệt liệt cũng lặng lẽ tới.
“Kỳ thi tháng bắt đầu từ hôm nay, thi liền hai ngày, mọi người cũng lên tinh thần đi, giờ tự học sáng sớm còn nửa tiếng, tranh thủ điểm lại những kiến thức đã học một lần cuối”, Mạnh Quốc Vĩ đứng trên bục giảng cảm xúc dâng trào mạnh mẽ, “Mặc dù bài thi vô tận như suy nghĩ con người, nhưng thầy tin kỳ thi lần này nhất định có thể thấy được sự tiến bộ vượt bậc trong học tập của các em qua một tháng vừa rồi!”
Lúc ông nói hoàn toàn không để ý đến phía dưới có hai bạn học biểu cảm và động tác tay chân vô cùng cứng ngắc.
“Cậu đợi một lát rồi đến phòng thi đầu tiên”, Thiệu Trạm nói, “Vào cửa đầu tiên bên tay trái.”
Trong thời gian bổ túc ngắn vô dụng, giả vờ bệnh thất bại, thi tháng không thể không đi nộp mạng. Hứa Thịnh thở dài nói: “Tôi là người cuối cùng, thông tin của tôi ngược lại hết với cậu.”
Nói xong, hai người đồng thời rơi vào tuyệt vọng.
Hứa Thịnh không hiểu tại sao Mạnh Quốc Vĩ lại phản ứng như vậy, trên thân thể hơi khó chịu, hơi đau đầu sốt nhẹ thì sao?
Có đến nỗi phải như vậy không?
Không biết còn tưởng rằng cậu và Thiệu Trạm mắc phải bệnh hiểm nghèo nào đó.
Hứa Thịnh: “Bọn em không căng thẳng.”
Mạnh Quốc Vĩ không biết nói tiếp từ đâu, ông muốn uống ngụm nước để bản thân đỡ sợ hãi, vì vậy Hứa Thịnh và Thiệu Trạm trừng mắt quan sát Mạnh Quốc Vĩ tay run run cầm ly nước lên, nước trong ly sóng sa sóng sánh.
…
Rốt cuộc ai mới là người đang căng thẳng?
“Có chuyện gì xảy ra với lão Mạnh sao?” Hứa Thịnh nghiêng đầu hỏi, “Parkinson*?”
Thiệu Trạm nhả ra bốn chữ: “Sao tôi biết được?”
*Parkinson là bệnh thoái hóa mãn tính tiến triển, thường thấy ở người cao tuổi. Tay chân run rẩy là một trong những triệu chứng cơ bản của bệnh này.
Trong giờ học, phòng làm việc có rất nhiều người, dõi mắt nhìn theo toàn là màu xanh xám của đồng phục học sinh.
Thiệu Trạm đeo khẩu trang, cộng thêm người mặc áo phông, lúc ngồi xuống hoàn toàn không ăn khớp với cả căn phòng, cậu đứng lên nói: “Thầy, nếu không còn chuyện gì khác, em và bạn học Thiệu Trạm sẽ….” Đi về trước.
Cậu còn chưa dứt lời, Mạnh Quốc Vĩ buông ly nước xuống, gọi to một tiếng: “Từ từ!”
Dứt lời, Mạnh Quốc Vĩ cúi người vươn tới chỗ điện thoại cố định trên bàn, ấn một dãy số, sau mấy tiếng “tút” dài thì điện thoại có người nhận, đối diện là một giọng nữ ấm áp êm ái: “Alo? Phòng y tế nhà trường xin nghe.”
“Bác sĩ Lý”, Mạnh Quốc Vĩ nuốt nước bọt, kinh hoảng nói, “Đây là phòng làm việc của tổ giáo viên lớp 11, mời phòng y tế lập tức phái người đến một chuyến. Ở chỗ tôi có hai em học sinh cần phải nhanh chóng cách ly, xin mau———-”
Lúc Hứa Thịnh nghe được nửa câu đầu của Mạnh Quốc Vĩ, tâm trạng cũng chỉ thấy bất ngờ, hai chữ cách ly vừa thốt ra thì trực tiếp mờ mịt.
Cậu và Thiệu Trạm bốn mắt nhìn nhau, đồng thời đều nhìn thấy một dấu chấm hỏi to đùng trong mắt đối phương:?
Cách ly?!
“Có phải có hiểu lầm gì hay không?” Hứa Thịnh gấp đến mức khẩu trang cũng kéo xuống, “Cách ly cái gì cơ?”
“Thiệu Trạm, trước hết em đeo khẩu trang lên đã!” Mạnh Quốc Vĩ kinh hãi, ông suy nghĩ trước khi người của phòng y tế đến cần phải trấn an tinh thần của học sinh giỏi đã, đồng thời cùng lão Chu mau chóng giải tán đám người ở phòng làm việc: “Các em học sinh mau đi ra ngoài, giải tán trở về lớp học của mình, tất cả bình tĩnh nghe tôi nói, trở về lớp nói cho các bạn học khác biết, không có loa phát thanh chỉ thị cũng không cho phép ai được bước vào phòng làm việc nửa bước! Đi ra ngoài! Mau mau mau! Chạy!”
Trong phút chốc phòng làm việc trở nên hỗn loạn.
Đang nộp bài tập, báo cáo tiến độ bài tập với giáo viên, lần lượt từng học sinh bị giải tán, trước sự thúc giục mạnh mẽ của hai thầy rối rít tông cửa xông ra, cũng không để ý cầm theo đồ đạc.
Hứa Thịnh đứng gần cánh cửa, đám người như tổ ong tràn ra ngoài cửa, nam sinh trước mặt vẫn còn cầm bút thước trong tay, mắt thấy sắp bị đụng vào, một cái tay thò ra kéo cậu một cái.
Cổ Hứa Thịnh bị một lực bất ngờ lôi sang một bên, vừa vặn không bị va chạm với người khác.
Trước sau cùng lắm chỉ chênh nhau vài giây, cửa đã bị đám người lấp kín đến nước chảy cũng chẳng lọt.
Hứa Thịnh rũ mắt xuống, đúng lúc thấy bàn tay Thiệu Trạm đang nắm vạt áo cậu vừa buông ra chút xíu.
Người này thậm chí còn chẳng nhìn cậu, vẫn là dáng vẻ “Đừng lại gần tôi” như cũ, thế nhưng động tác tay lại biểu hiện ra hoàn toàn ngược lại.
Thiệu Trạm: “Đừng cản đường.”
Mặc dù còn chưa hiểu rõ tình huống bây giờ, cho dù lời này Thiệu Trạm nói rất gợi đòn, Hứa Thịnh vẫn nói: “Cảm ơn.”
Rất nhanh chóng, Mạnh Quốc Vĩ đã hoàn toàn giải tán xong đám người, ngay cả các giáo viên khác cũng che miệng và mũi chạy ra ngoài, hai phút sau phòng làm việc chỉ còn lại ba người họ. Phòng y tế nhà trường cử người tới cũng rất nhanh, nhận được tin báo xong là cưỡi gió nhanh như chớp vượt qua hai tòa nhà lớp học, đuổi thẳng đến tòa nhà có phòng làm việc của tổ lớp 11.
Bác sĩ phòng y tế mặc áo blu dài màu trắng, đeo khẩu trang y tế, từ ngoài cửa xông vào: “Học sinh cần cách ly ở đâu?”
Mạnh Quốc Vĩ giơ tay: “Ở đây ở đây này!”
Cơ sở vật chất chữa bệnh của Lục Trung nổi tiếng là tốt, phòng y tế nhà trường có hẳn một tầng riêng biệt, cụ thể bố trí một gian phòng cứu thương, một gian phòng nghỉ ngơi, thêm cả một gian phòng cách ly bình thường không ai ra vào.
Phòng cách ly được xây dựng bổ sung một cánh cửa khác ở lối vào, cửa sổ cũng bị che kín, bên trong có các cơ sở vật chất và dụng cụ khử độc chuyên biệt.
“Ầm!”
Sau khi đẩy hai người Hứa Thịnh và Thiệu Trạm vào, bác sĩ y tế đóng thẳng cửa lại.
Cũng chính lúc này, tiếng loa phát thanh vang lên từ sân trường của bọn họ: “Thông báo khẩn cấp thứ nhất——–những ngày gần đây, các tỉnh phía Đông nước ta xảy ra các trường hợp nhiễm bệnh từ vi khuẩn gây cảm loại mới, là vi khuẩn N411———–”
“Trường của chúng ta hiện đã có hai học sinh có triệu chứng nhiễm bệnh…. Không nên hoảng sợ, dưới sự hướng dẫn của thầy cô, các lớp mau chóng ổn định tổ chức lại, phân công kỷ luật hoạt động khử trùng tiêu độc.”
“…”
Đây con mẹ nó là sự trùng hợp gì vậy?
Xác suất đi trên đường phố bị tấm biển quảng cáo rơi xuống đập trúng cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi!
Hai người đứng dàn hàng, đối mặt với song sắt lạnh như băng, hoàn toàn mất trật tự.
“Thầy”, lần này Thiệu Trạm cũng dứt khoát kéo khẩu trang xuống, cậu đứng đối diện với Mạnh Quốc Vĩ bên ngoài cửa sổ phòng cách ly nói, “Em cảm thấy em khá hơn một chút rồi.”
Hứa Thịnh nắm lan can sắt trên cửa sổ phòng cách ly, nói theo: “Em cũng cảm thấy em ổn lắm.”
Mạnh Quốc Vĩ nào còn tin tưởng lời bọn họ nữa, ông trìu mến nói: “Đừng lo lắng, chỉ cần chúng ta giữ vững tinh thần, tích cực phối hợp chữa trị, vi khuẩn loại mới cũng không đáng sợ.”
Cho dù Hứa Thịnh có nghĩ đến nát óc cũng không thể ngờ được sự tình sẽ tiến triển theo phương hướng này, cậu nói: “Em thật sự cảm thấy ổn rồi mà.”
Mạnh Quốc Vĩ: “Thầy biết các em trong phút chốc khó mà tiếp nhận được.”
Thiệu Trạm miễn cưỡng mình bình tĩnh lại, đề xuất: “Chúng ta có thể đi kiểm tra.”
“Đứa nhỏ ngốc”, Mạnh Quốc Vĩ thở dài, cũng không đành lòng loại chuyện này phát sinh trên người học sinh của mình, “Thời kỳ ủ bệnh sao mà kiểm tra được.”
Thiệu Trạm, Hứa Thịnh: “…”
Sau khi Mạnh Quốc Vĩ đi, phòng cách ly chỉ còn lại Hứa Thịnh và Thiệu Trạm, trong phòng toàn mùi nước khử trùng xộc đến khiến Hứa Thịnh phải kéo khẩu trang lên lần nữa. Cậu dựa tường hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Thiệu Trạm phát hiện ra cứ mỗi giây mỗi phút ở chung với Hứa Thịnh là kiểu gì cũng có thể phát sinh những chuyện khiến người ta không ngờ tới.
Hứa Thịnh này, mặc dù thành tích không ra ngô ra khoai gì nhưng lại có rất nhiều ý tưởng.
“Chờ”, Thiệu Trạm nói, “Một lát nữa có người đến, nói sau.”
Đúng vậy.
Ngoại trừ chờ ra thì không còn biện pháp khác.
Trong phòng cách ly chỉ có một cái giường, không khác lắm với loại giường ở ký túc xá. Từ trước đến nay Hứa Thịnh sẽ không ngược đãi bản thân mình, Thiệu Trạm đứng bên cửa sổ quan sát tình hình bên ngoài, quay đầu lại đã thấy Hứa Thịnh tìm tư thế tốt định nằm xuống: “Cậu làm gì thế?”
“Ngủ trưa”, Hứa Thịnh rất có năng lực khích lệ bản thân, “Nghĩ thử sang góc độ khác xem, cũng là một cơ hội tốt để không cần đi học.”
Hứa Thịnh vừa nói, vừa nhích sang bên cạnh một chút, chừa lại một chỗ cho Thiệu Trạm: “Cậu cũng ngủ một lát đi. Dù sao nhàn rồi vẫn cứ là nhàn rỗi, ai biết cần quan sát bao lâu, cũng không thể đứng mãi đến khi tan học được.”
Nhìn cái giường kia, Thiệu Trạm quay đầu sang chỗ khác, từ chối nói: “Cậu tự ngủ đi.”
Bây giờ cậu cảm thấy có lẽ mình phải đi thi ở phòng thi cuối cùng, hoặc là để Hứa Thịnh dùng tên cậu đi thi ở phòng thi đầu tiên, cũng không phải chuyện khiến người ta khó mà tiếp nhận đến thế.
Nhưng lời Hứa Thịnh nói có phần đúng, cách giờ tan học còn hơn nửa ngày, cũng không thể đứng mãi đến giờ tan học được. Phòng cách ly trừ cái giường kia ra cũng chỉ còn dư một cái ghế ngồi tròn ngay cả lưng ghế cũng không có.
Gió mùa hè khô nóng bị song sắt ngăn cách ở bên ngoài, nóng bỏng mạnh mẽ dứt khoát xuyên thẳng qua tầng tầng lớp lớp chướng ngại vật, tiếng ve kêu xa dần. Buổi chiều tràn ngập hương vị cỏ xanh tươi mát, giống như mùi áo đồng phục vừa mới phơi khô của thiếu niên.
Trương Phong nhận được tin tức, vừa tan lớp lập tức chạy đến phòng cách ly như điên, trên đường đụng phải Hầu Tuấn và Đàm Khải, ba người lòng như lửa đốt chạy đến cửa phòng cứu thương, nhìn xuyên qua ô cửa sổ lại thấy một cảnh tượng như này:
Nửa gương mặt Trạm ca của bọn họ đang vùi trong ngực giáo bá. Có lẽ giáo bá đã nhận ra được ánh mắt, vén mí mắt lên một chút, sau đó chống nửa người đứng dậy, giơ tay đẩy Thiệu Trạm nhích sang bên cạnh một chút. Nói đẩy cũng không hề đúng, bởi vì động tác của “Hứa Thịnh” không hề giống với sắc mặt lạnh như băng vô tình của cậu.
Cho đến khi đầu của học thần thuận lợi dựa trở lại vào gối, cậu mới rút tay về.
Trương Phong: “Hả?”
Đàm Khải: “Chuyện gì vậy?”
Chỉ có Hầu Tuấn lòng sáng như gương âm thầm nghĩ, sao nội dung mấy bài viết trên Tieba lại ngược lại thế này…
Nhưng mà bình thường giáo bá có lạnh lùng như vậy sao?
Hầu Tuấn hồi tưởng lại, chỉ nhớ được Hứa Thịnh lúc vừa mới khai giảng có hơi thờ ơ, dáng vẻ thi thoảng còn cong môi tấu hài. Hình như đâu có…lạnh lùng lắm?
Suy nghĩ này Hầu Tuấn chỉ nghĩ thoáng qua, cũng không nghĩ kỹ, bởi vì “Hứa Thịnh” đã đi tới bên cửa sổ: “Có chuyện gì?”
Trương Phong nhớ đến mục đích lần trước, cậu ta chợt tới gần, mặt cũng sắp dán lên trên cửa sổ: “Đại ca, tao đến là muốn nói với mày, nhất định phải chịu đựng, không thể từ bỏ hi vọng, còn sống quan trọng hơn tất cả những thứ khác.”
Thiệu Trạm: “…”
Trương Phong: “Thật đó, chắc chắn không thê thảm như chúng ta nghĩ đâu, bệnh nhân ở các tỉnh phía Đông cũng thuận lợi xuất viện mà.”
“Bọn tôi không sao cả”, Thiệu Trạm chờ mãi chính là để đợi có người tới, cậu ngắt lời, “Cậu gọi bác sĩ phòng y tế đến đây.”
Trương Phong: “Hả?”
Mặc dù cái bệnh chết tiệt này có thời gian ủ bệnh dài, không có biện pháp kiểm tra nhưng ho khan kịch liệt đúng là triệu chứng mấu chốt nhất. Hai người vốn dĩ chỉ giả bộ ho, bây giờ không ho nữa, hai người đã trở lại thành người bình thường.
Bác sĩ là người dày dạn kinh nghiệm, thêm việc sau khi quan sát nửa ngày phát hiện đúng là hai người không còn tiếp tục xuất hiện triệu chứng ho khan, xác suất mắc bệnh trong lòng giảm từ 80% xuống còn 20%.
Mặc dù như vậy, bác sĩ vẫn phải thẩm tra cho rõ ràng: “Vậy tại sao lúc trước hai đứa lại ho trong lớp?”
Thiệu Trạm tìm được lý do rất nhanh, cậu mặt không đổi sắc nói: “Trong phòng học quá nhiều bụi bặm.”
Hứa Thịnh cũng nghĩ đến “bụi bặm”, chỉ đành đổi sang ý khác: “Dùng cổ họng quá độ.”
“?”
“Mấy ngày gần đây em thích đọc văn một tiếng đồng hồ vào buổi sáng sớm”, Hứa Thịnh nói, “Nhiệt huyết yêu thích học tập của bọn em chính là như thế, buổi sáng trí nhớ tốt, đọc văn rất dễ vào đầu.”
Bác sĩ y tế: “…”
Thiệu Trạm: “…”
Nháo nhào nửa ngày lên hóa ra chỉ là một sự nhầm lẫn, bác sĩ tiếp tục quan sát nhưng nhận ra hai người đúng là không xảy ra vấn đề nào cả, đừng nói không ho khan, bây giờ ngay lập tức để bọn họ chạy mười vòng quanh sân tập còn được.
Chẳng mấy chốc, tháng thi oanh oanh liệt liệt cũng lặng lẽ tới.
“Kỳ thi tháng bắt đầu từ hôm nay, thi liền hai ngày, mọi người cũng lên tinh thần đi, giờ tự học sáng sớm còn nửa tiếng, tranh thủ điểm lại những kiến thức đã học một lần cuối”, Mạnh Quốc Vĩ đứng trên bục giảng cảm xúc dâng trào mạnh mẽ, “Mặc dù bài thi vô tận như suy nghĩ con người, nhưng thầy tin kỳ thi lần này nhất định có thể thấy được sự tiến bộ vượt bậc trong học tập của các em qua một tháng vừa rồi!”
Lúc ông nói hoàn toàn không để ý đến phía dưới có hai bạn học biểu cảm và động tác tay chân vô cùng cứng ngắc.
“Cậu đợi một lát rồi đến phòng thi đầu tiên”, Thiệu Trạm nói, “Vào cửa đầu tiên bên tay trái.”
Trong thời gian bổ túc ngắn vô dụng, giả vờ bệnh thất bại, thi tháng không thể không đi nộp mạng. Hứa Thịnh thở dài nói: “Tôi là người cuối cùng, thông tin của tôi ngược lại hết với cậu.”
Nói xong, hai người đồng thời rơi vào tuyệt vọng.
Bình luận truyện