Cầu Đạo

Chương 244-245



Chương 244: Thanh Tiên Lâu nghiệp vụ

“Đệ nhất hoa khôi xuất các biểu diễn? Không trách, Thanh Tiên Lâu khách nhân đông đảo đến như vậy?” Trần Nguyên một bên nghe ngóng, một bên quan sát tình huống.

Muốn biết Thanh Tiên Lâu hấp dẫn đàn ông đến mức nào? Chỉ cần nhìn đến bên ngoài con phố sáng quắc ánh đèn, phồn hoa náo nhiệt cũng bị nam tử, từ trẻ tuổi đến trung niên, từ đám phàm nhân làm việc chạy vặt cho đến Tam phẩm Đại tu sĩ chen chân đứng kín mít phạm vi trăm trượng có thừa và còn đang tiếp tục tăng lên. Số người có lẽ đã sớm chạm đến con số vài vạn, thậm chí đột phá mười vạn chưa biết chừng. Sở dĩ, Trần Nguyên có thể vượt qua nhóm người, nhẹ nhõm đi vào Thanh Tiên, ấy cũng là vì hắn vận dụng tu vi hơn người, âm thầm không một tiếng động lách qua đám đông cuồng nhiệt kia.

Bất quá, nhiều người như vậy tụ tập tại bên ngoài Thanh Tiên Lâu, số lượng người có thể chân chính đặt chân vào trong lại không nhiều. Có lẽ, khoảng chừng một phần mười chăng? Nguyên nhân chỉ bời vì Thanh Tiên Lâu tiêu phí thật sự là đắt đỏ lắm. Động một chút là mười mấy, hai mươi, ba mươi viên linh thạch. Một tên Nhất phẩm tán tu tu sĩ thông thường, trong túi lưu động thường không quá một trăm viên. Nếu như thật sự đặt chân vào Thanh Tiên Lâu, không qua thời gian một khắc đồng hồ, mấy lần gọi rượu, bọn hắn sẽ chân chính trắng tay. Tới lúc đó, bản thân bọn hắn liền xấu hổ, tình huống trở nên hết sức lúng túng. Linh thạch kiếm không dễ, đặc biệt là với tán tu, nào có ai sẽ phung phí vô ích như vậy.

Dẫu là không có cơ hội đặt chân vào Thanh Tiên Lâu, vẫn có thật nhiều người bỏ, bỏ xuống công sức và thời gian, cuồng nhiệt đứng chờ ở bên ngoài lâu các, chờ đến khi nữ thật trong lòng bọn họ xuất hiện. Hiểu Mộng tiên tử, Hoa khôi đầu bảng của Thanh Tiên Lâu, bài danh thứ hai trên bảng Thập Đại mỹ nhân của Đại Càn Vương triều. Muộn ngày hôm nay,, nàng sẽ xuất hiện tại trên lầu các cao nhất của Thanh Tiên Lâu, diễn tấu nhạc khí.

Xuân Mai, tại một đường dẫn Trần Nguyên tiến vào bên trong sảnh đường Thanh Tiên Lâu,một bên hé miệng cười: “Công tử thế nhưng có biết, hôm nay Hiểu Mộng tiên tử không chỉ có diễn tấu nhạc khí đơn giản như vậy. Nghe nói, nàng lần này sẽ lựa chọn một vị công tử tài hoa hơn người, thiên tư trác tuyệt, anh tuấn tiêu sái để cùng nàng tại một chỗ uống rượu ngắm trăng, cộng ẩm luận bàn, thảo luận đại đạo.”

Trần Nguyên không có chút nào hứng thú. Cùng một chỗ uống rượu ngắm trăng? Cộng ẩm luận bàn? Thảo luận đại đạo? Nàng cho rằng Hiểu Mộng tiên tử của nàng là Lục phẩm Chân quân tu vi hay sao mà tô vẽ nhiều như vậy danh từ đẹp đẽ. Hắn ngược lại cảm thấy, đây là thủ đoạn kinh doanh mà thôi. Không phải sao? Trong tiểu thuyết huyền huyễn liền mô tả không ít rồi. Chưa biết chừng, vị Hiểu Mộng tiên tử nọ còn là môn phái nào đó Thánh Nữ, Ngọc Nữ, Đại Sư tỷ,... phụng mệnh tới đây thực hiện âm mưu không muốn người biết.

Trái lại, Trần Nguyên đưa cho Xuân Mai ba viên Nhị phẩm Linh thạch, hỏi thăm: “Gần đây, Thanh Tiên Lâu có người mới nào ra vào?”

Xuân Mai nhìn thấy linh thạch,hai mắt sáng lên. Động tác của nàng cực nhanh, thu vào trong tay ba viên linh thạch, nụ cười trên mặt càng sâu hơn. Theo quy tắc, những linh thạch khách nhân boa riêng này đều thuộc về các nàng, không cần nộp lên Thanh Tiên Lâu. Mà ba viên Nhị phẩm Linh thạch, này quả thực là số tiền không nhỏ, trực tiếp bằng phân nửa buổi tối bán thân, bán mình, bán cả tôn nghiêm của nàng.

Xuân Mai mỉm cười quyến rũ: “Không biết, công tử muốn hỏi là dạng người gì? Là cô nương mới tới sao? Hay là tiên tử, hoặc lại nói là vị nào?”

Từ cái nhìn của nàng, đối phương hẳn là hỏi Thanh Tiên Lâu có cô nương nào mới xuất các. Luôn luôn có những nam nhân ưa thích dạng này tiểu cô nương, chưa có kinh nghiệm, thân thể còn trong sạch, biểu cảm còn e dè, sợ hãi, ngây thơ chưa trải sự đời.

Tuy nhiên, lần này nàng đoán sai. Trần Nguyên không phải muốn nghe những thứ này. Hắn cần là thăm dò ra tin tức về tên kẻ địch, người đã tiến vào Thanh Tiên Lâu hôm nay. Lại trải qua mấy lần ám chỉ, dẫn dắt, cuối cùng, Xuân Mai không mang lại cho hắn đáp án thỏa mãn, Trần Nguyên đành phất tay: “Thôi, ngươi cứ đi làm việc của ngươi đi.”

“Vâng, công tử, tiểu nữ tử cái này xin phép cáo lui.” Xuân Mai khẽ khom người hành lễ, cái éo nhỏ lắc lư, điệu đà như một con rắn, thân hình nhanh nhẹn lui đi.

Bảy tầng Thanh Tiên Lâu thông thường không mở ra hai tầng cao nhất, đối ngoại khách nhân chỉ phục vụ năm tầng dưới. Tại số tầng càng lên cao, không gian càng thoáng đãng, trang trí càng xa hoa, họa tiết càng thêm tinh tế, tỉ mỉ, tương ứng, giá trị phục vụ và yêu cầu thân phận khách nhân càng cao. Khoảng không gian trung tâm Thanh Tiên Lâu thì để trống tựa như một cái giếng trời, thế nhưng diện tích thì to lớn hơn nhiều, cỡ như nửa cái sân bóng, trôi nổi ở giữa không gian là một cái sân khấu biểu diễn có thể nâng lên, hạ xuống, để cho khách nhân tại bất cứ tầng nào cũng có thể trông thấy. Mỗi tầng còn chừa ra một vùng không gian riêng được ngăn thành mười mấy phòng độc lập, riêng tư và kín đáo, xếp tại phía ngoài cùng, xa cách khỏi phần sân khấu và giếng trời trung tâm ồn ào, đông đúc. Đây là nơi mà mỗi một vị khách quý, nếu như có nhã hứng, không thích cùng người lạ hưởng thụ vui vẻ, thì có thể chi thêm linh thạch, đặt nghe hòa tấu hay đơn độc tâm sự cùng các cô nương. Đến nỗi, muốn cùng nữ tử phong trần chung hưởng một đêm, vậy Thanh Tiên Lâu lại có một gian hậu viện riêng biệt, tách rời với tòa lầu các chính, gồm cực kỳ nhiều phòng, chuyên dụng để thỏa mãn bất kỳ sở thích nào của khách nhân, dù nó có quái gở và lạ đời đến đâu đi chăng nữa.

Trần Nguyên tùy ý điểm một bàn trống tại tầng thứ ba, ngay kế bên khoảng không trống trải thông suốt bảy tầng, hướng thẳng lên phía trên là bầu trời đêm tối, đã có những vì sao lấp lánh đầu tiên, soi rọi thứ ánh sáng và năng lượng huyền bí xuống phương này thế giới. Mà vị trí hắn chọn, là vừa vặn là trung tâm của tòa lầu các khổng lồ này, càng là thuận tiện giám sát vị trí của mục tiêu cần truy tìm. Hắn cũng không vội tới bắt đối phương. Trước hết, hắn cần làm rõ tình hình tại nơi này. Hắn đã chọn nơi này cư trú, như vậy, khả năng nơi đây còn có đồng bọn là không thấp, hành động lỗ mãng rất có thể gây nên tình trạng rối loạn.

Trần Nguyên ngồi xuống chưa lâu thì có một nữ tử, ăn mặc diêm dúa, gương mặt có chút nhan sắc, tô son bôi phấn đậm đà đến tiếp đãi: “Công tử thế nhưng có yêu cầu gì, nô gia sẵn lòng phục vụ.”

Vừa nói, bàn tay nàng còn khéo léo chạm nhẹ vào cánh tay hắn. Dẫu chỉ là cái chạm rất nhẹ nhưng lại để cho người ta cảm xúc mười phần, cộng thêm hương thơm ngát từ trên người nữ tử này tỏa ra, có tính xâm chiếm cực mạnh, xông thẳng vào mũi người ta để cho nam tử thông thường khó mà kìm lòng, và lại càng khó hơn khi đôi gò bồng trắng muốt, êm ái, đầy đặn như thể sắp phá vỡ lớp lụa mỏng mà ra cứ như trực chờ áp sát thân thể.

Trần Nguyễn khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy người nữ tử ra một khoảng cách, nói: “Một bình Thanh Linh tửu, một đĩa Tam giai Linh Ngưu thịt khô. Trước mắt như vậy đã.”

Nghe vậy, nữ tử kia nụ cười thật sâu không khác Xuân Mai lúc trước là bao. Bởi cũng như người kia, nàng biết, đây là một vị khách lớn. Thanh Linh tửu là Tam giai Linh tửu, thanh hương cực thơm, hương vị không quá nồng nhưng dư vị thì bất tận. Quan trọng hơn, Thanh Linh tửu còn ẩn chứa trong đó lượng linh khí khổng lồ cùng với phụ gia thêm vào khi nấu rượu có tác dụng thanh tỉnh tinh thần; cho dù là Tam phẩm Đại tu sĩ uống vào cũng có công dụng tăng tiến một tia tu vi. Mà Tam giai Linh Ngưu thịt khô cũng là như vậy. Thân là thịt Tam giai Linh thú, năng lượng ẩn chứa trong đó nhiều không thể tả, cùng với Thanh Linh tửu không sai biệt lắm. Đặc biệt là lượng huyết khí khổng lồ bên trong Linh Ngưu, đối với tu sĩ luyện thể có tác dụng trợ giúp cực lớn. Cả hai món này cùng một chỗ, giá trị tiền cộng lại phải đến gần một ngàn linh thạch, so với một kiện Nhị giai Thượng cấp pháp khí cũng không rẻ hơn. Mà Nhị giai pháp khí là vũ khí sử dụng nhiều lần, trong khi Linh tửu và thịt Linh Ngưu chỉ có thể ăn, uống một lần mà thôi.

“Vâng. Nô gia cái này ngay lập tức đi chuẩn bị cho công tử.” Nữ tử ỏn ẻn đáp lại. Dừng một lát, nàng lại hỏi: “Phải chăng, công tử có muốn một, hai cô nương đến hầu hạ công tử? Không dám dối gặt công tử, Thanh Tiên Lâu chúng ta mới đến một nhóm cô nương, thân thể trong sạch, chưa hề nhiễm bẩn, cực kỳ trẻ trung, nhan sắc cực giai, chỉ là các nàng còn thiếu một chút kinh nghiệm.”

Đối mặt với một vị khách lớn như thế, nữ tử nào dám lãnh đạm. Một khi giới thiệu, nàng tất nhiên là phải đề cử thứ tốt nhất, nổi tiếng nhất, cũng là đắt đỏ nhất một nhóm.

Nào ngờ, Trần Nguyên không kiên nhẫn nói: “Này thì không cần. Ngươi lui xuống trước đi.”

Nữ tử không càm lòng cứ như vậy. Nàng do dự một chút, nói ra: “Nếu như công tử muốn cô nương có nhiều kinh nghiệm, cứ việc nói cho nô gia. Nô gia có thể lấy danh tiếng của Thanh Tiên Lâu đảm bảo, từng cô nương đẹp như thiên tiên, cao lạnh, quý khí, ôn nhu, hoa quý,... công tử muốn bất cứ phong thái nào, chúng ta đều có thể đảm bảo. Thậm chí, nếu như công tử muốn, cho dù là tu sĩ, thậm chí là Nhị phẩm tu sĩ, chúng ta đều có thể đáp ứng.”

Trần Nguyễn khẽ giật mình: “Các ngươi lại còn có cả tu sĩ phục vụ?”

Trong ấn tượng của hắn, từng cái tu sĩ đều một lòng tu luyện, từng cái đều có ẩn sâu trong lòng mình kiêu ngạo cùng lòng tôn nghiêm. Đặc biệt là nữ tu sĩ, bọn hắn đối với chốn hồng trần này cực kỳ xem thường. Mặt khác, thế giới này dù khốc liệt, thế nhưng đối với tu sĩ kiếm linh thạch lại không khó. Nếu như bí quá, liền có thể đầu nhập vào gia tộc, tông môn nhỏ, trở thành cung phụng hoặc thuộc hạ. Thậm chí, coi như không tìm được nơi đầu nhập vẫn có thể làm tán tu, săn giết hung thú, tìm kiếm bảo vật sống tạm qua ngày. Nào có nữ tu sĩ nào chịu hạ mình, đến nơi phong trần này, ủy khuất bán thân thể?

“Có.” Nữ tử đáp lại đầy tự tin: “Thanh Tiên Lâu chúng ta lúc nào cũng có. Cho dù là Nhị phẩm tu sĩ cũng có. Công tử thế nhưng phải biết, tại một số vùng nông thôn Nhị phẩm thế gia, Nhị phẩm là cao cao tại thượng lão tổ, che chở nguyên một dải đất mấy trăm dặm, bá chủ một phương. Bây giờ nũng nịu nằm trên giường, tùy ý để công tử nhào nặn, dày vò, cảm giác đó há không phải là tuyệt quá thay?” Vừa nói, nữ tử lại vừa che miệng cười, ánh mắt giống như nói với hắn: một bộ này, ta đã gặp nhiều.

Không thể không nói, chiêu bài này của Thanh Tiên Lâu quả thực là hấp dẫn chết người. Đại đa số nam nhân luôn có dục vọng chinh phục. Đặc biệt là đối với nữ tử, dục vọng chinh phục này càng lớn, càng sâu đậm, đến mức, tựa hồ như bản năng. Nữ nhân càng mạnh mẽ, địa vị càng siêu nhiên, khí chất càng cao quý, dục vọng chinh phục của nam nhân càng mạnh mẽ. Nếu như có thể đặt một vị Nhị phẩm tu sĩ, hùng bá một phương mấy trăm dặm, là cao cao tại thượng trân thủ một phương gia tộc, dưới thân, tùy ý chà đạp, lại có bao nhiêu nam tử kiềm chế được?

Trần Nguyên kinh ngạc: “Các ngươi đi đến nông thôn thế gia, bắt các nàng những cái kia lão tổ tiểu gia tộc? Các ngươi lại làm như thế nào để bắt càng nàng đi vào quy củ?”

Nữ tử ngượng ngùng cười một tiếng: “Này thì cũng không phải.” Do dự một chút, nàng nói: “Loại chuyện bắt cóc thế gia, tông môn, Vương triều tu sĩ này, chúng nghĩ cũng không dám nghĩ chứ đừng nói là động thủ. Thế gia, tông môn, Vương triều lớn, chúng ta không dám chọc. Thế lực nhỏ thì luôn luôn có thế lực lớn hơn che chở. Đổi lại là một chút Tà tu, hành tung bí ẩn, vị trí không cố định thì mới dám ra tay với tiểu thế lực. Đổi lại chúng ta Thanh Tiên Lâu làm ăn chính đáng, người người đều biết. Công tử có tin, nếu chúng ta ngày hôm trước dám ra tay với một cái nào đấy tiểu thế lực, không đến mười ngày sau liền có người đến phá quán. Thời đại này, ai sống mà không có quan hệ dây mơ rễ má. Có đôi khi, nhìn như một cái tiểu tộc, tiểu môn phái tùy ý gặp vẹn đường, truy lùng tổ tiên lại là đến từ cái nào đó Tứ phẩm, Ngũ phẩm thế lực. Hơi không cẩn thận đắc tội, ngày sau chưa biết chừng có họa diệt vong.”

Trần Nguyên lại nghi ngờ: “Thế các ngươi Nhị phẩm tu sĩ từ đâu mà đến?”

Nhấc lên chuyện này, nữ tử liền tỏ vẻ không muốn nói, tựa như nói ra sẽ ảnh hưởng đến công việc làm ăn của các nàng vậy.

Dù sao, thời gian vẫn còn sớm. Rảnh rỗi về rảnh rỗi, Trần Nguyên không ngại mở mang thêm một chút kiến thức. Thế là hắn móc ra năm viên Nhị phẩm Linh thạch, đưa cho nữ tử.

Trải qua một phen hỏi han, Trần Nguyên rốt cuộc mới biết, nguyên lai, những nữ tu sĩ này là Thanh Tiên Lâu ‘của nhà trồng được’. Từ rất sớm, Thanh Tiên Lâu lựa chọn ra bên trong các thiếu nữ bán mình cho bọn hắn một nhóm tư chất không tệ thiếu nữ, có tiềm lực tu hành. So với các thiếu nữ thông thường, những thiếu nữ này được đối xử khác biệt rất lớn. Các nàng chẳng những được dạy tri thức, lễ nghĩa, cầm kỳ thi họa, mà còn được cung cấp công pháp, tài nguyên tu luyện, không cần phải làm những công việc phục vụ bẩn thỉu, nặng nề. Nếu như không kể đến chướng ngại tâm lý và cuộc sống sau này phải hầu hạ hàng trăm, hàng ngàn nam tử, thì cuộc sống của các nàng so với đại bộ phận tu sĩ, bao quát tán tu tu, đệ tử môn phái nhỏ, thế gia nhỏ còn phải sung sướng hơn. Không có nỗi lo ngày ngày chém giết, không có nỗi lo giết người đoạt bảo, càng không có nỗi lo thi hành nhiệm vụ,...

Tất nhiên, gần như toàn bộ những nữ tử Thanh Tiên Lâu tuyển chọn, tu chất cũng không cao đi đâu, so với đệ tử đại môn, đại phái phải kém hơn nhiều lắm. Hơn thế nữa, tư nguyên các nàng được cung cấp cũng không nhiều, công pháp các nàng được dạy dỗ đều là loại đê giai, thậm chí bất nhập lưu công pháp. Những công pháp này chỉ có một điểm mạnh duy nhất, đó chính là nhanh, tu luyện rất nhanh nếu so sánh cùng công pháp tầm thường khác. Ngoài ra, không còn gì khác. Điểm tác hại thì nhiều vô số kể, trong đó, nặng nề nhất chính là thể nội linh lực phù phiếm, căn cơ lộn xộn, bất ổn. Cơ hồ là trong cùng một cảnh giới, thể nội linh lực của các nàng so với tán tu còn không bằng đến một nửa, thậm chí là ba thành. Không chỉ có thế, các công pháp này còn không có pháp thuật, đạo thuật công kích, phòng ngự, chiến đấu đi kèm. Cơ hồ, loại công pháp này chỉ có một tác dụng duy nhất là nạp linh lực vào người tu sĩ, trợ giúp các nàng kéo dài tuổi thọ. So sánh với cùng giai tu sĩ, những nữ tử phong trần này quả thực là liễu yếu đào tơ theo đúng nghĩa đen.

Thậm chí, một số công pháp tiêu cực, vì gia tốc tốc độ tu luyện, cò không tiếc đốt cháy tiềm lực của tu sĩ, để người ta có thể ngắn ngủi trong vòng năm năm,mười năm đạt tới cảnh giới Nhất phẩm hậu kỳ. Cũng phải thôi, Thanh Tiên Lâu không cần các nàng thực lực mạnh mẽ bao nhiêu, tu vi cao siêu đến nhường nào. Cái bọn hắn cần là rút thật ngắn quá trình đầu tư, càng sớm ngày đưa các nàng xuất các, thu hồi tiền vốn.

Có thể nói, đời này của các nàng đã chú định sẵn, có chín phần mười số người, chỉ dừng bước ở Nhất phẩm tu sĩ; chỉ có một phần mười, bởi vì tư chất nổi trội hay vì cơ duyên nào đó có thể đạp vào Nhị phẩm tu sĩ. Bất quá, lên cao hơn nữa là điều vô vọng. Cho dù là Nhị phẩm trung kỳ cũng là khó như lên trời chứ đừng nói đến Tam phẩm Đại tu sĩ, trở thành cường giả lẫy lừng vạn dặm.

Trần Nguyên lúc này mới xem như hiểu ra hệ thống đào tạo chuyên nghiệp của Thanh Tiên Lâu đã phát triển đến mức độ như vậy. Cách làm này của Thanh Tiên Lâu, nhìn như tốn kém, thế nhưng món hời thu về mới quả thực là khổng lồ. Tu sĩ, cho dù là Nhất phẩm tiểu tu sĩ, thọ nguyên chí ít cũng có một trăm hai mươi, một trăm năm mươi năm. Nữ tử càng là có thể bảo trì dung mạo trẻ trung, xinh đẹp nhất tới thời điểm tám, chín mươi tuổi. Cho nên, thời gian phục vụ cũng dài hơn gấp mấy lần so với nữ tử phàm tục thông thường. Ấy là chưa kể đến, giá trị của mỗi người đều lớn hơn hàng chục lần một nữ tử phàm tục.

Tất nhiên, hứng thú thì hứng thú đến như vậy, nhưng hắn chưa từng gọi thêm nữ tử nào đến hầu. Nữ tử nọ gặp hắn quyết định kiên quyết như vậy, biểu lộ có chút thất vọng. Bất quá, nghĩ đến năm khối Nhị phẩm Linh thạch trong tay, sự thất vọng trong lòng nàng đã sớm tiêu tan.

Trần Nguyên tất nhiên sẽ không chú ý tới tâm tình của nữ tử kia. Khi hắn còn đang nhàn nhã ngắm nhìn thế gian nhộn nhịp, phồn hoa huyên náo, ánh mắt hắn bỗng nhiên rơi vào một thân hình quen thuộc nơi cửa vào. Đối phương dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, cũng hướng lên tầng ba nhìn tới. Hai người, bốn mắt nhìn nhau. Không gian thoáng chốc lắng đọng. Thời gian như ngừng lại.

Người sau giống như xem thấu ngụy trang của hắn, khóe môi giương lên khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu một cái chào hỏi.

Một khoảnh khắc, Trần Nguyên trong lòng lộp bộp một cái, ám thầm: Không tốt.

Chương 245: Gặp Lại Trần Nguyên Bá

Trần Nguyên nhìn theo gương mặt nam tử trẻ tuổi, quen thuộc, đang từng bước đi lên tầng ba, hướng về phía hắn tiến tới mà trong nội tâm dâng lên một cỗ cảm xúc bất an không nói nên lời.
Mà nam tử này vừa xuất hiện, mấy vạn con mắt bên trong Thanh Tiên lâu đều thẳng tắp nhìn về phía hắn, một cái cũng không nháy, một cái cũng không chớp.

Lý do quả thực rất đơn giản.

Bởi vì, dung mạo của hắn quá đẹp.

Nét đẹp của hắn là vẻ đẹp mà cả nam lẫn nữ đều sẽ thưởng thức, đều sẽ vì đó mà ngỡ ngàng, bị cuốn hút, bị hấp dẫn đến khó lòng dứt ra được.

Gương mặt tuấn tú đến cực hạn, tựa như trích tiên giáng trần, hai hàng lông mày thẳng tắp như hai lưỡi gươm, hai con mắt sáng rực, hai con ngươi rạng rỡ như những vì sao mang lại cho hắn vẻ khí chất không giống chút thư sinh yếu đuối, mà tựa như một tôn quân chủ, bế nghễ thiên hạ, tầm mắt bao quát chúng sinh.

Hắn mặc một bộ áo bào trắng tinh, không nhiễm bụi trần.

Xung quanh hắn dường như luôn có một cỗ khí thế vô hình, ngăn chặn hết thảy những điều xấu xa, ô uế và bặm bụi của trần thế đến gần, để hắn càng giống một tôn Tiên Vương lâm vào trần gian, dạo chơi hồng trần.

Và dù vậy, sống lưng hắn thẳng tắp, bờ vai rộng cùng với những bước đi mạnh mẽ, dứt khoát khiến hắn mang theo phong thái của một vị chiến tướng vô địch nơi chiến trường, quét ngang hết thảy địch nhân, duy ngã độc tôn dưới vòm trời này.

Ở hắn, người ta dường như cùng một lúc thấy được cả sự nho nhã của người đọc sách lẫn oai nghiêm của một vị tướng quân, cái ôn nhuận khiêm cung của bậc quân tử lẫn bá khí tuyệt luân của bậc cai trị, sự thánh khiết cao cả của một tôn trích tiên, nhưng đồng thời lại xen lẫn sự mênh mông, vĩ ngạn như thể ôm hết thảy thiên hạ vào trong lòng.

Cứ việc các khía cạnh như thế nào đối lập, như thế nào bài xích lẫn nhau, ở trên người này, người ta lại cảm nhận được chúng chưa từng có hài hòa đến như vậy.

Giống như, sự tồn tại của hắn đã vượt qua định nghĩa của cả thế giới, sự tồn tại của hắn thách thức cả giới hạn của phương này thiên địa.

Hắn đứng đó, đầy đủ làm lu mờ hết thảy màu sắc của cảnh vật xung quanh.
Nam tử không để ý đến vô số ánh mắt dán trên người, hắn ung dung không vội, trong tay còn phe phẩy một cây quạt giấy, vừa nhìn là biết một kiện pháp khí bất phàm, từng bước một đi về phía Trần Nguyên.

Cả tòa Thanh Tiên Lâu hết thảy mọi cử động dường như đều dừng lại, nhường sự hiện diện và toàn bộ sự chú ý đến nam tử đẹp không có giới hạn.

Khi người ta đối mặt với hắn, người ta sẽ không tự chủ nhường ra một con đường rộng thênh thang cho hắn; thậm chí, khí chất của hắn đủ sức chấn nhiếp, để cho người thường không dám tiếp cận phạm vi gần ba thước đối với hắn.
Nam tử không có chút khó khăn nào đi tới trước bàn của Trần Nguyên.

Không có chút nào khách khí, cũng chẳng có chút nào do dự, hắn kéo ra cái ghế, ngồi xuống đối diện với Trần Nguyên, khóe miệng nở ra nụ cười, bình thản nói: “Trần sư đệ, đã lâu không gặp.”

Trần Nguyên có chút run run, nhìn qua nam tử nổi bật đến không thể nổi bật hơn trước mắt.

Trần Nguyên Bá, đệ tử thân truyền của Hạo Nguyệt Chân quân, trên danh nghĩa là đại sư huynh của Thần Luyện phong Thái Linh học viện nội viện.

Dẫu cho không có một chút nào nguyện ý gặp phải người quen ở chốn phong hoa tuyết nguyệt như thế này, Trần Nguyên vẫn phải nặn ra dáng tươi cười, chào hỏi vị sư huynh trên danh nghĩa: “Thật là trùng hợp, Trần sư huynh.

Sư đệ thật không dám nghĩ tới, sẽ ở nơi này gặp lại sư huynh.”
Trần Nguyên Bá cười híp mắt nhìn xem hắn: “Như thế nào? Trần sư đệ giống như không chào đón ta cho lắm.” Nói rồi, Trần Nguyên Bá làm bộ quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, khẽ gật dù đầu như có điều hiểu ra, một bộ tựa như ta nhìn thấu ngươi, thông cảm nói: “Cũng phải, tới loại chỗ này, nếu như đụng phải người quen cũng không phải chuyện vẻ vang vinh quang gì.

Tâm tình của sư đệ, ta có thể hiểu.”
Gương mặt của Trần Nguyên đen lại như đáy nồi.

Hắn thật muốn một đấm đánh nát cái gương mặt tuấn mỹ đến cực hạn vẫn còn ung dung cười hì hì trước mặt hắn.
Không để cho Trần Nguyên kịp nói lời nào, Trần Nguyên Bá đã nói tiếp, thanh âm mang theo nồng nặc hiếu kỳ: "Trần sư đệ, ta có chỗ không hiểu.

Lữ sư muội đều đẹp như vậy, so với bất kỳ cái gì Thiên tiên, Cổ thế gia Thần Nữ, Thánh địa Thánh Nữ, Đế triều Đế nữ đều hơn xa đến mấy cấp bậc, tại sao sư đệ lại phải đến nơi dong chi tục phấn này tìm hoa vấn liễu? Hẳn là Lữ sư muội đã không đủ chiều chuộng sư đệ? Hay là sư đệ muốn tìm cảm giác mới lạ?"
Trần Nguyên nghẹn họng, chân chân nhìn đối phương không nói một lời.

Ngôn ngữ của Trần Nguyên Bá mỗi lúc một quá đáng, mỗi lúc một không có điểm ranh giới cuối cùng.

Cái gì là Lữ Như Yên đã không đủ chiều chuộng hắn? Cái gì là hắn đi tìm cảm giác mới lạ? Khóe miệng của hắn không biết từ lúc nào đã co giật liên hồi, trái tim hắn thắt lại sau mỗi phen từ ngữ của đối phương thốt ra.
Lần đầu tiên Trần Nguyên phát hiện ra, cái miệng của vị thủ tịch đại sư huynh của Thần Luyện phong lại khốn nạn đến như vậy.

Trần Nguyên sắp không nghe nổi nữa rồi.

Không cần chuyện hắn đến thanh lâu bị Lữ Như Yên bắt gặp, chỉ là phen ngôn luận này đến tai nàng, hắn chắc chắn sẽ thê thảm vô cùng.
Vì giữ lại cái mạng của hắn, cũng vì không muốn vị sư huynh này càng đi càng xa, hắn vội vàng di dời chủ đề: "Không biết, Trần sư huynh tới Càn Nguyên thành lại là vì mục đích gì?"
Bất quá, Trần Nguyên Bá dường như không muốn chiều theo ý hắn: "Sư đệ không cần thiết hốt hoảng như vậy.

Yên tâm, đều là đàn ông với nhau, chuyện sư đệ tới Thanh Tiên Lâu ngày hôm nay, ta sẽ thay sư đệ giữ kín với Lữ sư muội.

Lời hứa của một người đàn ông đáng giá hơn tính mạng của hắn.”— QUẢNG CÁO —
Trần Nguyên khóe miệng càng co giật mạnh hơn.

Tại sao, hắn đến Thanh Tiên Lâu đi làm chính sự mà giờ lại giống như hắn vụng trộm vợ ra ngoài tìm hoa vấn liễu vậy? Hắn cũng đâu cần vị này sư huynh giữ bí mật điều gì.

Lại còn, lời hứa của một người đàn ông?
Lúc này, hắn chợt nhớ ra, Thiên Lan đã từng nói, Trần Nguyên Bá vốn chính là thân nữ nhi.

Trần Nguyên nghiêm túc quan sát Trần Nguyên Bá lại một hồi.

Quả nhiên, nếu như không vận dụng Khởi Nguyên nhãn, hắn không nhìn ra bất cứ điểm nào của nữ nhân trên thân đối phương.

Từ vóc dáng, thể hình, khí chất, giọng nói cho đến loại kia phương dương khí tức đặc hữu của đàn ông,...!hết thảy, đối phương đều có đầy đủ.

Không thể không nói, thần thông Nghịch Loạn m Dương mà đối phương sử dụng đã đạt đến tạo nghệ cực kỳ cao.
Trần Nguyên Bá bị cái nhìn chăm chú của Trần Nguyên khiến cho toàn thân trở nên gai gai, cả người không được tự nhiên.

Nàng xua tay, nói ra: “Trần sư đệ, ta biết, mặc dù ta dung mạo xuất chúng, thiên hạ có một không hai.

Thế nhưng, ngươi phải nhớ rõ, ta là thân nam nhân, sống lưng thẳng tắp, sẽ không vì khuất phục cường quyền mà khom lưng uốn gối, cong mình lại.

Ta ưa thích là nữ tử, hơn nữa là nữ tử thực xinh đẹp.

Sư đệ mặc dù không tệ, thế nhưng sư đệ nên trước hết xem lại giới tính của mình.

Nếu không, hạnh phúc nửa đời sau của Lữ sư muội lại nên làm như thế nào cho phải?”
Trần Nguyên lúc này đã có xúc động lật bàn, không nhận người sư huynh này.

“Nếu không, dứt khoát triệu hoán bản tôn tới đây, hành hung nàng một trận?” Hắn không khỏi nghĩ đến: “Lại còn chỉ thích nữ tử? Nàng sẽ không thực sự cho rằng, nàng thật trở thành đàn ông rồi đi?” Mặc dù, xã hội hiện đại đối với loại tình cảm này đã có chỗ chấp nhận, thế nhưng, mở cái nơi mà văn hóa phong kiến vẫn còn ảnh hưởng sâu đậm như thế này mà gặp được trường hợp tương tự, Trần Nguyên làm sao cũng thấy không được tự nhiên.
Trần Nguyên không nói nữa, tay nâng lên một chén Thanh Linh tửu, ra hiệu mời cho Trần Nguyên Bá, tự mình thì một hơi, uống hết một chén đầy.

Vị rượu hơi nồng tràn ngập khoang miệng, đi thẳng vào ruột gan, nhanh chóng xâm chiếm thân thể, thanh hương thơm ngát trong phút chốc chiếm đầy khoang mũi, xông lên tận đầu để tinh thần Trần Nguyên trong nháy mắt thanh sảng.

Không biết, có phải hay không bởi kỹ thuật trưng cất rượu không đủ tiên tiến, hay lại bởi vì tu vi cao duyên cớ, Trần Nguyên cảm giác chén Thanh Linh tửu trong tay không giống như rượu kiếp trước nồng độ cao đến như vậy.

Nếu như phải miễn cưỡng so sánh thì hắn càng cảm thấy Thanh Linh tửu này giống như rượu vang ý mà một đời trước, hắn vẫn hay thưởng thức.

Khác biệt ở chỗ, thay vì vị nho đắng chát đặc trưng thì ở đây, ta có thanh hương như mùi lúa mới, loại thanh hương thoang thoảng, nhẹ nhàng, tràn ngập trong gió mỗi mùa lúa chín mà chỉ có người sinh ra tại nông thôn mới rõ ràng.

Đối với Trần Nguyên tới nói, hương vị này lại càng thân quen, càng dễ nhớ, càng dễ hấp dẫn.
Trong lúc vô thức rơi vào cảm khái, hồi tưởng lại quá khứ, thể nội của Trần Nguyên vô thanh vô tức tiêu hóa hoàn toàn cỗ linh lực to lớn mà chén Thanh Linh tửu kia mang lại.

Có lẽ, Thanh Linh tửu đối với Tam phẩm Đại tu sĩ có tác dụng tăng trưởng một tia linh lực, thế nhưng, đối với Trần Nguyên bộ phân thân này đã sớm bước vào Tứ phẩm Thượng nhân cảnh giới, một tia ấy chẳng khác nào giọt nước tiếp vào đại dương.
Trần Nguyên Bá gặp đối phương rơi vào trầm tư thì không tiếp tục trêu đùa hắn nữa.

Nàng nhẹ nhàng nâng lên chén Thanh Linh tửu, chậm rãi thưởng thức hương vị của nó.

So với Trần Nguyên, phong cách thưởng rượu của nàng có thể nói là nho nhã, chuẩn mực và cũng chuyên nghiệp hơn nhiều lắm.

Từ cách nàng cầm chén, động tác nâng ly, quan sát sắc thái nước rượu, thưởng thức hương thơm cho đến khi nhấp môi, để cho dư vị nồng chiếm cứ toàn bộ đầu lưỡi, xâm chiếm cuống họng và kết thúc khi cỗ nhiệt nhè nhẹ từ trong dạ dày bắt đầu khuếch tán khắp thân thể, mang theo dòng linh lực không nhỏ bên trong nó hòa vào thể nội linh lực.

Tới lúc này, Trần Nguyên Bá mới chép miệng, nhận xét: "Ta nói, sư đệ không biết cách thưởng thức rượu."
Trần Nguyên khẽ ngẩng đầu, nhìn đối phương nhiều hứng thú.

Một thế trước, hắn uống rượu không nhiều, chỉ là đôi khi gặp dịp đáng kỷ niệm mới lấy ra thưởng thức cùng bạn bè, tự nhiên không thể tính là dân sành sỏi.

Ngày hôm nay gặp Trần Nguyên Bá chủ động, hắn đột nhiên dâng lên hứng thú về chủ đề này.

Từ tu vi, dáng dấp, khí chất, bề ngoài, phong thái, Trần Nguyên là biết đến Trần Nguyên Bá xuất thân bất phàm, so với hầu hết những người hắn từng gặp đều bất phàm hơn.

Nghe ý kiến của đối phương về rượu, có lẽ là một tư liệu đáng để tham khảo.
"Mong sư huynh chỉ giáo thêm." Trần Nguyên khiêm tốn thỉnh giáo.
Trần Nguyên Bá gật gù, đáp: "Thanh Linh tửu này không được.

Hương chưa đủ thanh mát, chưa đủ nhẹ nhàng, không thể khiến người uống cảm nhận được cái chất thanh hương man mát, dịu nhẹ của lúa mới vốn có.

Trong khi đó, vị của rượu lại quá nồng.

Bởi cái nồng này mà cái thanh hương man mát đáng lẽ nên là phần nổi bật kia lại bị áp chế, biến thức rượu trở nên tầm thường.

Càng quá đáng hơn, người ủ rượu, bởi vì cưỡng ép gia tăng thêm nồng độ linh lực vào trong rượu, cho nên, khi rượu đi vào trong ruột, vị nồng và hơi nóng theo linh lực khuếch tán trong cơ thể, để cho người ta cảm giác không gì hơn ngoài một đoàn tà hỏa nóng rực…”
Trần Nguyên Bá nói ra nhiều lắm, có lẽ đầy đủ để hoàn thành một bài luận mang tính chuyên nghiệp về Thanh Linh tửu.

Bởi vì không phải người trong nghề, Trần Nguyên đam ra nghe không hiểu đại bộ phận.

Hắn nhiều nhất chỉ coi là nắm bắt các điểm chính mà thôi.

Vừa nghe, vừa nâng lên chén Thanh Linh tửu trong tay, chậm rãi theo lời của Trần Nguyên Bá mà thưởng thức.

Có thể là do hắn nghe hiểu bộ phận lời nói của đối phương, chén Thanh Linh tửu trong tay hắn cũng không có như trước đây tuyệt vời đến như vậy.— QUẢNG CÁO —
Dẫu vậy, dù Trần Nguyên Bá trong lời là chê bai, thế nhưng, nàng đối với Thanh Linh tửu lại không có khinh thị.

Uống, nàng vẫn uống.

Chiếu theo lời nàng nói: “Thuộc về thực phẩm, đồ uống, không được phép lãng phí.” Khi nàng nói lời này, thái độ của nàng cực kỳ nghiêm túc, đến nỗi, Trần Nguyên nghi ngờ rằng, đằng sau câu nói này hẳn phải có một câu chuyện.
Hắn không hỏi.

Trần Nguyên Bá càng không nhắc tới.

Nàng uống rượu, một bên khác bắt đầu chạm tới thịt Linh Ngưu.

Đối với món ăn này, Trần Nguyên Bá không có nhiều phê bình đến như vậy.

Thịt chế biến đến vừa tốt, gia vị ướp cũng không tệ, điều duy nhất để nàng không vừa lòng là quá trình sơ chế không được tỉ mỉ và việc lựa chọn chất thịt cũng không phải là tốt nhất.
“Đến.” Trần Nguyên Bá hướng về nữ tử kiều diễm, người vừa cùng Trần Nguyên đối thoại trước đó không lâu, gọi đến.

Người sau dường như vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn chấn động trước ngoại hình quá mức xuất trần của Trần Nguyên Bá, đến nỗi, hai con mắt của nàng si ngốc, hai gò mà ửng hồng, vành tai nóng hôi hổi trong khi chân thì như ghim chặt lên mặt đất, không thể di chuyển lấy một li.
Trần Nguyên Bá bất đắc dĩ, khẽ lắc đầu, lặp lại: “Đến.”
“A, vâng… vâng.” Nữ tử nọ giờ đây mới giật nảy cả mình, vội vã đáp lại.


Bất quá, bước đi không vững vàng của nàng để lộ ra nội tâm nàng bối rối đến nhường nào.

Gương mặt càng trở nên đỏ và nóng hơn, hai con mắt kiều diễm, ướt át không dám nhìn thẳng đối phương.
“Thanh Tiên Lâu các ngươi nổi danh nhất là rượu gì?” Trần Nguyên Bá rất thẳng thắn.
“A.” Nữ tử nọ mất mấy hơi thở mới bình phục lại tâm tình, lúc này suy tư chốc lát rồi nói ra: “Công… công tử muốn hỏi Thanh Tiên Lâu chúng ta loại rượu nổi danh nhất, vậy thì đó chính là rượu Linh Táo.

Rượu này thành phần chính là Tứ giai Thượng đẳng Linh Táo lên men mà thành, kết hợp với chín mươi chín loại Tứ giai dược tài, bảy trăm hai mươi chín Tam giai dược tài, và hơn ba nghìn loại Nhị giai vị dược tại khác.

Hết thảy hòa lẫn vào nhau trong trình tự phức tạp kéo dài hai trăm năm, lại ủ chế hơn ba nghìn năm, kéo dài trong mười bảy giai đoạn thay đổi khác nhau,...” Nữ tử nọ giới thiệu rượu Linh Táo bằng một tràng diễn thuyết thật dài.

Trần Nguyên nghe không lọt tới một nửa.

Chỉ có Trần Nguyên Bá một bên vừa nghe, vừa có điểm gật gù như có điều vừa lòng.
Qua gần một khắc đồng hồ, nữ tử nọ giới thiệu chừng bốn loại rượu quý, trong đó ba loại Tứ giai, một loại thuộc về Ngũ giai hạ đẳng.

Có thể là do nàng bị chiết phục bởi vẻ ngoài của Trần Nguyên Bá, nàng thế mà tiết lộ rằng, bọn hắn không nên gọi Ngũ giai linh tửu.

Rượu này tuy phẩm giai có cao hơn, thế nhưng quy trình ủ rượu của Thanh Tiên Lâu chưa hoàn mỹ, hương vị không thật sự tốt.

Trần Nguyên Bá khẽ gật đầu, sau cùng gọi thêm hai bình Tứ giai rượu Linh Táo, lại thêm mấy phần Tứ giai đồ nhắm.
Nữ tử nọ vẫn chưa lui xuống, nàng do dự một lúc rồi lấy ra dũng khí, hỏi Trần Nguyên Bá: “Công… công tử phải chăng muốn một, hai cô nương tới phục vụ?”
“Ồ.” Trần Nguyên Bá nổi lên hứng thú: “Các ngươi có loại cô nương nào?”
“Ai nha.

Công tử, nếu luận về cô nương, Thanh Tiên Lâu chúng ta xưng thứ hai, toàn bộ Đại Càn Vương triều, Đại Nguyên Vương triều mấy cái Vương triều quanh đây không một cái dám xưng thứ nhất.” Nữ tử nọ từ hào tuyên bố.

Kế tiếp, nàng một lần nữa giới thiệu các cô nương cho Trần Nguyên Bá, bao quát cả những cái kia nữ tử có tu vi trong thân.

Chỉ là, không có giải thích cặn kẽ về việc các nàng như thế nào đào tạo ra những cô nương này như đối với Trần Nguyên mà thôi.— QUẢNG CÁO —
“Tốt, các ngươi đến hai cái cô nương đầu bảng.”
“Cái này…” Nữ tử nọ có chút khó khăn.

Chính xác là rất khó khăn.

Bởi Hiểu Mộng tiên tử, bài danh hàng đầu của Thanh Tiên Lâu không tiếp khách, nàng không thể ép buộc được Hiểu Mộng tiên tử.

Huống chi, Hiểu Mộng Tiên tử ở đây còn có một tầng thân phận khác.
Trần Nguyên Bá nhận được câu trả lời phủ định cùng lời giải thích thì khẽ nhíu mày, dường như không quá vừa lòng.

Sau cùng, nàng phất tay: “Thôi, thôi, vậy đến hai cái cô nương tốt nhất có thể của các ngươi đi.”
“Vâng, nô gia ngay lập tức đi sắp xếp.”
Trần Nguyên ở một bên nhìn mà này thật không biết nói gì cho phải.

Chẳng lẽ đối phương thật sự cho mình là đàn ông rồi?
Mà Trần Nguyên Bá đối diện ánh mắt của hắn, phóng khoáng cười một tiếng, hào phóng nói ra: “Trần sư đệ, hôm nay, sư huynh sẽ dạy ngươi như thế nào mới thực sự là thưởng thức.

Hôm nay, sư huynh mời.”
Nghe vậy, khóe miệng Trần Nguyên co giật càng dữ dội hơn.

Bất quá, không kịp để hắn phản bác, Trần Nguyên Bá bỗng nhiên đổi giọng nghiêm túc: “Sư đệ không phải hiếu kỳ sư huynh vì sao xuất hiện ở đây phải không? Cùng là sư huynh đệ một phong, sư huynh tiết lộ cho Trần sư đệ cũng không sao, chỉ cần sư đệ không để lộ với người ngoài thì có thể.”
“Ồ, sư huynh đến đây lại là vì lý do gì?” Trần Nguyên hoàn toàn bị dẫn dắt đi theo chủ đề khác.
“Là vì một kiện đại sự, cũng là một hồi đại cơ duyên, bất quá cũng là một hồi nguy cơ.” Trần Nguyên Bá thần bí đáp lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện