Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 15: Cảm mạo phát sốt



Sau khi bác sĩ La đến, đo thân nhiệt cho Lâm Thanh Mai sau đó kê đơn thuốc hạ sốt, đồng thời tiêm thuốc hạ sốt cho cô.

Vốn dĩ phải tiêm thuốc từ phía sau, bởi vì tốc độ tương đối nhanh, dĩ nhiên Lập Gia Khiêm từ chối rồi.

Cuối cùng là đổi thành mu bàn tay, kim châm trên mu bàn tay, ban đầu một hai phút là xong, nhưng lại biến thành 20 phút.

Trong lúc chờ máy đẩy kim tự động, La Chí Thanh ngồi một bên, nhìn chằm vào Lập Gia Khiêm, khóe miệng hiện lên một ý trêu chọc: "Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi cũng không dám tin đây là lần đầu tiên cậu mang phụ nữ về nhà đó?"

Ánh mắt đen tuyền của Lập Gia Khiêm chợt lóe lên, anh có chút úp mở nói: "Ai nói là lần đầu tiên vậy?"

"À, vậy trước kia cậu cũng có mang gái về nhà nữa hả?" La Chí Thanh làm ra dáng vẻ như khó tin lắm.

"Sao cậu lại nói mấy lời vô nghĩa như vậy chứ? Tôi gọi cậu tới là để xem bệnh cô ấy." Lập Gia Khiêm hiển nhiên nghiêm mặt không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Thấy anh không vui, La Chí Thanh cũng không hỏi nữa.

Hai người yên lặng đợi khoảng năm phút, La Chí Thanh nói: "Cậu có biết chuyện Dao Dao vừa mới trở về rồi không?"

Ánh mắt đen tuyền của Lập Gia Khiêm chợt lóe lên, anh nói một cách không cảm xúc: "Có biết"

La Chí Thanh liếc mắt nhìn anh, tiếp tục nói: "Nghe nói, lần này trở về sẽ không đi nữa, cô ấy cũng đã chia tay với Tạ Bân rồi."

Tin tức này hiển nhiên khiến lòng Lập Gia Khiêm chấn động, nhưng anh lại nói: "À, vậy thì có liên quan gì đến tôi."

La Chí Thanh không nói, dù sao thì anh cũng đã nói tin tức này cho Lập Gia Khiêm nghe rồi.

Sau khi rút kim tiêm, La Chí Thanh cất hộp thuốc đi rồi đi xuống lầu.

Lập Gia Khiêm tiễn anh ta xuống lầu, La Chí Thanh đứng ở cửa quay đầu lại nói: “Gia Khiêm à, lần sau có thể gọi điện trực tiếp cho tôi, không cần thông qua Đỗ Tuấn đâu, tôi luôn phân biệt giữa tư và công. Dù tháng trước anh đã từ chối lời tỏ tình của em gái tôi, nhưng tôi không trách anh đâu, thay vào đó tôi cũng cảm ơn anh, nếu em gái tôi thật sự ở bên anh mà ngược lại trong lòng anh lại không có nó. Thà đau ngắn còn hơn đau dài. Sớm muộn gì con bé cũng sẽ hiểu ra.”

"Cảm ơn" Lập Gia Khiêm thật lòng cảm ơn chuyện anh đã xem bệnh cho Lâm Thanh Mai và chuyện em gái anh tỏ tình.

La Chí Thanh đạm cười: "Vậy tôi đi trước đây."

Đóng cửa lại, Lập Gia Khiêm trực tiếp lên lầu.

Nhìn Lâm Thanh Mai đang nhắm mắt ngủ sâu, anh đi vào phòng tắm tắm rửa.

Hai mươi phút sau, anh mặc áo ngủ đi ra, nhíu mày nhìn người phụ nữ đang mặc đồ ngủ rộng rãi của anh.

Nguyên do là anh luôn có thói quen trước khi đi ngủ không có mặc quần áo.

Lần này cô bị sốt, anh đã ngoại lệ để cô ngủ trong phòng của mình để kịp thời kiểm tra bệnh cho cô.

Sau khi cởi áo choàng tắm, Lập Gia Khiêm nằm vào.

Như lời đã hứa trước, anh không có chạm vào cô.

Nhưng vào nửa đêm, cơ thể của Lâm Thanh Mai không yên phận, cô cứ tìm kiếm cơ thể mát mẻ, một đôi tay nhỏ vô thức ôm lấy lưng của Lập Gia Khiêm.

Ngay cả má cô cũng áp vào lưng anh.

Trong tích tắc, anh mở to hai mắt.

Đêm nay có người phụ nữ này nằm đây, lần đầu tiên anh thấy mình bị mất ngủ.

Đôi tay nhỏ bé đó còn không thành thật, đáy mắt Lập Gia Khiêm tối sầm lại mấy tầng.

Anh quay lại nhìn người phụ nữ nhỏ đang sốt mà còn không chịu ngoan ngoãn này, đưa tay bật đèn lên.

Những ngón tay thon dài khiêu khích cằm cô, trên gương mặt nhỏ nhắn của cô hiện lên chút ửng đỏ khác thường, xem ra tiêm thuốc hạ sốt không có tác dụng thì phải.

Cơ thể cô áp sát vào anh, thử thách ý chí của Lập Gia Khiêm hơn bao giờ hết.

Đáy mắt u ám của Lập Gia Khiêm hiện lên tia tinh quang, anh nói nhỏ với cô: "Cô đang sốt cao không ngừng, đổ mồ hôi nhiều mới tốt, vì vậy tôi sẽ hy sinh để giúp cô hạ sốt

Đôi môi hoàn mỹ chi chít rơi xuống trên cổ cô, Lâm Thanh Mai mơ màng tỉnh dậy, tầm mắt mờ mịt quét qua khuôn mặt người đàn ông.

Cô sợ đến mức muốn hét lên, Lập Gia Khiêm nhẹ nhàng nói: "Là tôi."

Sau khi nhìn thấy đó là anh, Lâm Thanh Mai mới bình tĩnh lại, ít nhất không phải là một người đàn ông xa lạ nào khác.

Thấy cô tỉnh dậy, Lập Gia Khiêm cũng không chờ đợi nữa...

Lâm Thanh Mai nhận ra ý đồ của anh, cô yếu ớt đẩy anh ra.

Mấy lời oán giận phát ra từ miệng của cô qua tai anh lại trở thành mấy lời làm nũng tình thú: "Anh đã nói sẽ không chạm vào tôi mà..."

Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào đôi mắt mờ ảo mê ly của cô, Lập Gia Khiêm nói nhỏ bên tai cô: "Đối mắt của cô thật sự rất đẹp..."

"Anh tránh ra đi, tôi mệt quá... khó chịu quá..." Lúc này Lâm Thanh Mai mới cảm thấy được toàn thân như bị dày vò.

Cảm giác vừa thống khổ lại vừa dễ chịu, đúng là mâu thuẫn mà.

Lập Gia Khiêm cười nhạt: "Cô đang phát sốt, đổ nhiều mồ hôi mới tốt..."

Anh công thành cướp đoạt, cô không còn sức phản kháng, cuối cùng chỉ có thể chìm vào trong mê man.

Sau khoảng hai giờ, ngay cả Lập Gia Khiêm cũng toát hết mồ hôi.

Anh ở trong chăn lau mồ hôi cho cô, ôm cô vào phòng tắm dùng nước ấm tẩy rửa.

Sau khi tắm rửa xong, Lập Gia Khiêm ôm Lâm Thanh Mai chìm vào giấc ngủ an ổn.

Ngủ một giấc đến mười giờ sáng hôm sau, Lâm Thanh Mai bị tiếng chuông điện thoại trong túi đánh thức.

Cô mơ màng ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ của một người đàn ông.

Đêm qua, sau khi đổ mồ hôi, cơn sốt đã thực sự giảm bớt.

Lâm Thanh Mai tay chân nhanh nhẹn bước xuống đất, mở túi xách lấy điện thoại di động ra xem thử, chuông báo là do người của bộ phận thiết kế gọi đến.

Cô nhấn nút trả lời: "Alo..."

"Lâm Thanh Mai, bây giờ đã mấy giờ rồi! Sao cô còn chưa tới làm việc nữa hả! Mấy bức vẽ tối hôm qua cô mang về sửa chưa? Cô đã hoàn thành chưa? Cô có biết là tôi đã đợi bức vẽ của cô không!"

Nghe thấy nhà thiết kế rất tức giận, Lâm Thanh Mai lập tức xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi... Tối hôm qua tôi bị sốt sinh bệnh.". Ngôn Tình Hài

Ở phía bên kia nhà thiết kế không chịu buông tha: "Sao lại trùng hợp như vậy! Lúc nào không bệnh lại cố tình bị bệnh vào tối qua? Nếu cô không có hoàn thành được thì đừng có hứa với tôi, bây giờ cô như vậy là không muốn chịu trách nhiệm! Cô khiến cho tôi giao bản thảo chậm trễ, nếu khách hàng có ý kiến thì ai sẽ chịu tách nhiệm đây?"

"Tôi chịu trách nhiệm cho..." Lâm Thanh Mai đã không có sức lực, lại được coi như bị bệnh, đột ngột bỏ công việc sang một bên như vậy thực sự là không đủ chuyên nghiệp mà.

"Lập tức tới công ty! Trước khi tan làm phải hoàn thành nó!" Nhà thiết kế tức giận cúp điện thoại.

Lâm Thanh Mai lập tức cất điện thoại di động vào trong túi xách, nhìn quanh phòng, thấy quần áo của mình được đặt ngay ngắn trên sô pha, cô nhanh chóng bước tới, cầm lên xem thử, ngay cả vài chiếc cúc áo sơ mi cũng đã được cài xong.

Mặc quần áo xong, cô bước vội xuống lầu, nhìn thấy trong phòng khách có một người quản gia trung niên, cô sửng sốt một hồi: "Chào chú..."

Quản gia khẽ cười với cô: "Chào buổi sáng cô Lâm, cậu chủ nói đợi đến khi cô tỉnh lại sẽ bảo tài xế đưa cô đến công ty."

Lâm Thanh Mai nghĩ thầm, anh ta là thư ký của tổng giám đốc xem như không tồi, nhưng lại có thể mua được một căn biệt thự như vậy sao?

Sau đó cô nghĩ lại, thư ký của tổng giám đốc tập đoàn Lập Thị, mức lương hàng năm cao như vậy sao?

Căn biệt thự này, nói không chừng là do quý bà giàu có nào đó bao dưỡng anh ta...

Nghĩ đến đây, cô liền lạnh cả sống lưng, Lâm Thanh Mai nói với quản gia: "Cảm ơn chú, nhưng không cần đâu ạ, cháu tự mình bắt taxi đi."

Khoảng mười phút sau, cô mới ra khỏi biệt thự đi đến đường lớn.

Nhìn cái tên khu biệt thự này thôi đã khiến cô kinh hãi, hóa ra đây là khu biệt thự giàu có nhất thành phố...

Cô đang mang đôi giày cao gót mà Lập Gia Khiêm đã chuẩn bị trước đó cho cô, đứng ở ven đường bắt taxi.

Hết chờ rồi đợi, mấy chiếc xe taxi đều chở đầy khách, Lâm Thanh Mai nhìn thời gian trôi qua mà lòng nóng như lửa đốt.

Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao Lamborghini vô cùng khí thế dừng lại trước mặt cô.

Cửa xe hệt như cánh chim tự động mở ra, Đường Văn Tú một thân cao lớn mặc trên người bộ âu phục trông rất đẹp trai, anh tháo kính râm xuống, cười nói: "Xem ra chúng ta thật có duyên, để tôi gặp lại cô lần nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện