Cách Cách Giá Lâm

Chương 4



"Trưởng phòng Cố ngày đầu đi làm tốt chứ?" Giọng nói êm dịu, vừa nghe đã biết là người Giang Nam.

Cuối cùng Cố Cách Cách cũng biết vì sao mình lại luôn có ấn tượng rất tốt với Diệp Mạn Điệp. Người này rất giống chị hai cô, đều có vóc dáng nhỏ nhắn yêu kiều, giọng nói dịu dàng như nước, ngay cả tuổi cũng xấp xỉ, duy chỉ có ánh mắt là khác. Ánh mắt của Diệp Mạn Điệp sắc bén, như nhìn thấu hết thảy mọi thứ, đây là điều kiện phải có của một thương nhân, còn ánh mắt chị hai cô lại điềm đạm không màng thế sự, từ khi gả cho anh rể, nhiều năm như vậy vẫn chỉ ở nhà giúp chồng dạy con.

"Tốt lắm." Cố Cách Cách đáp, rồi ghét bỏ nhìn thoáng qua Miêu Tư Lý bên cạnh, thầm nghĩ. Nếu như không có người này thì càng tốt hơn.

Diệp Mạn Điệp theo ánh mắt của Cố Cách Cách cũng nhìn về phía Miêu Tư Lý. Giống như có thứ gì rơi trên mặt đất, Miêu Tư Lý luôn cúi thấp đầu, ngoài nhìn được mái tóc đỏ uốn lọn, không thể thấy được biểu tình gì trên mặt, thật ra không nhìn cũng biết trên khuôn mặt đó viết hai chữ chán ghét. Ở nhà họ Lục, Miêu Tư Lý vẫn luôn vô cùng khách sáo với cô, thầm thở dài, sau đó nói: "Trưởng phòng Miêu mới tốt nghiệp từ trường đại học, vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm xã hội. Hai cô ở cùng một văn phòng, AK và NILE lại là hai nhãn hàng chị em, công việc sau này phiền trưởng phòng Cố chỉ bảo thêm cho em ấy."

Miêu Tư Lý nghe lời cô nói, rốt cuộc ngẩng đầu, nhưng chẳng có chút biểu cảm, rồi lại cúi xuống.

Chỉ có vài chi tiết nhỏ như vậy, Cố Cách Cách cũng không buông tha, tò mò về quan hệ của hai người. Công ty lớn như MUMU mà lại để cho một người không có kinh nghiệm vào đội ngũ, chỉ có thể nói người này có quan hệ không bình thường với công ty, hay nói cách khác, Miêu Tư Lý có quan hệ đặc biệt với Diệp Mạn Điệp. Phải biết rằng, cô mất đến bốn năm mới có được vị trí hiện giờ.

Cố Cách Cách khách sáo nói: "Không nên nói là chỉ bảo, mọi người đều là đồng nghiệp, gọi là hỗ trợ nhau đi!"

Miêu Tư Lý liếc nhìn Cố Cách Cách một cái, Chị đừng cường điệu hai tiếng đồng nghiệp xa lạ đó được không?

Cố Cách Cách hoàn toàn coi cô như không khí.

Cũng giống Cố Cách Cách không rõ quan hệ giữa Miêu Tư Lý và Diệp Mạn Điệp, thì Diệp Mạn Điệp cũng không biết rõ về quan hệ giữa hai cô. Tuy nhiên cũng không quan trọng, sau này sẽ có rất nhiều thời gian tìm hiểu, nên chỉ nói: "Tôi nhận được tin, tổng giám đốc Hồng của Bảo Lợi ngày mốt về nước. Tôi không cần biết hai cô dùng biện pháp gì, nhất định phải lấy bằng được hệ thống phân phối của Bảo Lợi."

"Chúng tôi?" Cố Cách Cách nhíu mày, "Bảo Lợi chuyên kinh doanh đồ dùng dành cho phụ nữ từ 25 đến 40 tuổi, AK chuyên về lứa tuổi này, nhưng NILE lại là dòng sản phẩm cho thiếu nữ, có vẻ không thích hợp."

Ánh mắt Diệp Mạn Điệp lộ vẻ tán dương: "Cô đã tìm hiểu."

Cố Cách Cách khiêm tốn cười nói: "Đây là điều nhất định phải tìm hiểu khi vào công ty. Hơn nữa từ trước đến giờ, ở hạng mục này, AK vẫn luôn hoạt động đơn độc."

Diệp Mạn Điệp gật đầu: "Không sai, có điều cô mới chỉ biết một nửa. Trưởng phòng cũ của AK là Vương Na, tháng trước mới bị đối thủ cạnh tranh dùng tiền lương cao đoạt lấy, bây giờ lại cùng chúng ta đối đầu. Thích hợp nhất với Bảo Lợi đúng là AK, thế nhưng dòng sản phẩm chống nắng của AK luôn là sản phẩm yếu thế, bây giờ là đầu mùa hè, cũng là thời cơ tốt nhất để đưa sản phẩm chống nắng ra thị trường, Vương Na nhất định sẽ nắm lấy điểm yếu này đánh lại chúng ta. Tuy lứa tuổi mà NILE chuyên phụ trách là thiếu nữ, nhưng sản phẩm chống nắng của NILE luôn là át chủ bài của MUMU, nhất là sản phẩm mới tung ra thị trường được đánh giá rất cao. Đi cạnh tranh, lấy thừa bù thiếu mới là diệu kế."

"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Đối thủ đã biết rất rõ về chúng ta như vậy, chúng ta cũng phải tìm giải pháp đáp lại thôi. Không biết đối thủ là công ty nào?" Cố Cách Cách hỏi.

Diệp Mạn Điệp rút ra một phần trong đống tài liệu, đưa cho Cố Cách Cách: "Đây là một công ty mới nổi, tuy vừa mở ba năm, nhưng khí thế rất mạnh, không thể quá coi thường."

Cố Cách Cách vừa nhìn thấy tên người đại diện của công ty, buột miệng thốt lên: "Là anh ta!"

Diệp Mạn Điệp nghe được sự kinh ngạc trong giọng cô, liền hỏi: "Sao vậy, cô biết công ty này?"

Cố Cách Cách gật đầu: "Phải, chẳng những biết, còn rất quen thuộc. Mai tôi sẽ mời anh ta đi ăn cơm, rồi từ từ ôn lại chuyện cũ."

Miêu Tư Lý vẫn không nói gì, nghe thấy Cố Cách Cách muốn mời người khác ăn cơm thì mới ngẩng đầu. Liếc mắt nhìn thấy cái tên quen thuộc, bất chợt vỗ bàn, giọng điệu sắc bén nói: "Không cho phép chị đi gặp gã!"

Cả hai người còn lại trong văn phòng không dự đoán được cô bỗng có hành động đó, nên giật nảy mình.

Diệp Mạn Điệp nghi hoặc nhìn Miêu Tư Lý: "Sao vậy? Em cũng biết Hứa Minh Huy?"

Miêu Tư Lý từ trong kẽ răng nặn ra vài chữ: "Tôi hận không thể ném tên đó cho cá biển ăn!"

Cố Cách Cách bất lực đỡ trán. Nhìn Miêu Tư Lý, bất kể là diện mạo hay cách ăn mặc cũng đều có sự thay đổi vô cùng lớn so với trước đây. Cứ tưởng rằng cô đã trở nên chín chắn hơn, không ngờ hành động vẫn trẻ con như vậy, so với năm năm trước chẳng khác là bao. Muốn ném anh ta cũng phải là tôi ném, khi nào thì đến lượt cô?

Lần đầu tiên Diệp Mạn Điệp nhìn thấy Miêu Tư Lý như vậy, Thì ra em ấy cũng biết tức giận, đây mới là dáng vẻ nên có của một cô gái hai mươi ba tuổi. Sẽ khóc, sẽ cười, sẽ tức giận, chứ không phải cả ngày như bị bao phủ trong nét đau thương trước tuổi, trừ bỏ thù hận chẳng màng điều chi. Em ấy biến đổi thế này, là vì người đàn ông tên Hứa Minh Huy kia, hay vì cô gái tên Cố Cách Cách này? Có vẻ vế sau cơ hội lớn hơn một chút, nếu không phải cùng Cố Cách Cách, sợ là ngay cả văn phòng của cô, Miêu Tư Lý cũng khinh thường bước vào: "Tôi mặc kệ hai cô có quan hệ gì với Hứa Minh Huy, tôi chỉ cần kết quả. Understand?"

Đây là nhiệm vụ đầu tiên của Cố Cách Cách ở công ty mới, đương nhiên cô muốn hoàn thành nó thật tốt đẹp. Cố Cách Cách nở nụ cười tự tin: "Nhất định sẽ không làm tổng giám đốc Diệp thất vọng."

Diệp Mạn Điệp hài lòng gật đầu: "Trưởng phòng Cố ra ngoài trước đi. Trưởng phòng Miêu ở lại, tôi còn chuyện muốn hỏi."

Miêu Tư Lý nhìn theo Cố Cách Cách cho đến khi cô khuất sau cánh cửa, mới quay đầu lại. Trên mặt lại khôi phục vẻ lạnh băng, thản nhiên hỏi: "Chuyện gì?"

Diệp Mạn Điệp không đáp, vòng qua bàn làm việc lớn, đến trước mặt Miêu Tư Lý. Miêu Tư Lý cao 1m70, còn mang giày cao gót, Diệp Mạn Điệp chỉ có thể ngẩng đầu nhìn cô: "Tối nay bố muốn em về nhà ăn cơm."

"Không có thời gian." Miêu Tư Lý một lời cự tuyệt.

"Tiểu Lý..."

"Tôi nhắc lại lần nữa, cái tên Tiểu Lý không phải dành cho các người gọi."

"Ngay cả chị cũng không được sao?" Vẻ mặt Diệp Mạn Điệp có chút đau lòng.

Người phụ nữ trước mặt này tuy cũng là người của nhà họ Lục, nhưng đến cùng cũng không mang họ Lục, lại từng có đại ân với cô, nên giọng điệu Miêu Tư Lý dịu lại: "Gọi tôi là Miêu Miêu đi."

"Miêu Miêu." Diệp Mạn Điệp nhẹ gọi một tiếng, tuy nghe hơi chút kỳ lạ, hơn nữa còn cường điệu họ của cô, nhưng dù sao vẫn dễ chịu hơn gọi tên trực tiếp, lại gọi một lần, "Miêu Miêu."

Trở về ghế, phất phất tay: "Em cũng ra ngoài đi."

Miêu Tư Lý bước tới cửa, lại quay đầu nói: "Dù nói thế nào, tôi cũng phải cám ơn chị đã giúp tôi tìm được Cố Cách Cách. Cám ơn chị, chị dâu." Không đợi Diệp Mạn Điệp trả lời, liền đi ra ngoài.

Diệp Mạn Điệp hoàn toàn ngây người. Đây là lần đầu Miêu Tư Lý chịu gọi cô là chị dâu, Liệu điều này có thể hiểu là quan hệ của cả hai đang tiến gần hơn một bước? Tuy Diệp Mạn Điệp thật không thích cách gọi này.

Miêu Tư Lý trở lại tầng hai mươi ba, cả văn phòng lớn không còn một người, bầy yêu tinh đã sớm ra ngoài ăn trưa. Chẳng biết Cố Cách Cách đã đi hay chưa nhỉ? Đến phòng quản lý AK, quả nhiên bên trong có tiếng nói. Gõ cửa nhưng không có người đáp, nên Miêu Tư Lý lập tức mở cửa đi vào, chỉ thấy Cố Cách Cách đang ngồi trên ghế gọi điện thoại, quay lưng về phía cô.

"... Tối nay, cho dù anh có đại sự gì cũng phải bỏ. Ngoài anh ra, em thật không nghĩ ra được ai... Nếu em không mang bạn trai về chúc thọ bố em, chỉ sợ ngày mai chẳng còn thấy ánh mặt trời... Lừa anh làm gì, mẹ em là Diệt Tuyệt sư thái, hai chị của em cũng chẳng phải là đèn cạn dầu. Anh không giúp em, em chắc chắn sẽ chết rất thảm... Coi như cứu trợ giang hồ đi, đến ngày nào đó bố mẹ anh bức, anh dẫn em về là được... Biết anh sẽ giúp em mà, I love you, Sam." Cố Cách Cách còn hôn gió một cái vào di động, mới tắt máy, vỗ tay một tiếng, "Xong!". Vừa quay đầu lại đã thấy Miêu Tư Lý đang đứng ôm tay, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn cô. Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cả giận nói: "Miêu Tư Lý, tại sao cô lại ở đây? Vào cũng không biết gõ cửa à?"

Miêu Tư Lý vô tội thả lỏng tay: "Gõ rồi. Là chị không nghe thấy."

Nhìn bộ dạng đang cười trên nỗi đau người khác của Miêu Tư Lý, nhất định vừa nãy đã nghe thấy cuộc nói chuyện của cô với Sam. Bị cô ta nghe được những điều này, không biết sẽ cười nhạo mình ra sao đây? Thật xấu hổ quá mà. Cố Cách Cách quẫn trí đến mặt đỏ bừng, vội cầm lấy chiếc cốc bên cạnh, giả vờ đi rót nước. Lúc đi qua Miêu Tư Lý, còn hung dữ bỏ lại một câu: "Nghe lén điện thoại của người khác thật bất lịch sự!"

Miêu Tư Lý cũng muốn đi theo, nhưng đột nhiên nhớ tới câu "I love you" cuối cùng Cố Cách Cách vừa nói. Nhíu mày, quay đầu lại nhìn chiếc di động trên bàn, do dự một chút rồi cầm lên, nhìn thấy một tên Sam Chen trong danh sách gọi. Trong số bạn bè nam giới của Cố Cách Cách, ngoài Hứa Minh Huy, cô hoàn toàn chẳng biết một ai, nên đương nhiên chẳng thể biết anh chàng Sam Chen này là kẻ cao hay thấp, béo hay gầy. Mặc kệ anh ta có điều kiện thế nào, Cố Cách Cách nói "I love you" với anh cũng khiến cô khó chịu. Vừa ngầm rủa xả trong lòng, tay vừa thần tốc bấm tin: "Sự tình có biến, đêm nay hủy hẹn. Thật có lỗi!" Nhìn tin nhắn đã gửi thành công, cũng học Cố Cách Cách vỗ tay một cái, nói "Xong!". Xóa tin nhắn vừa gửi, bỏ di động xuống, đến phòng pha trà tìm người.

* * *

Cố Cách Cách vừa pha xong cà phê, mới uống được một ngụm đã thấy Miêu Tư Lý như âm hồn không tan đến gần, tất nhiên sẽ không có sắc mặt tốt: "Không cần phải theo tôi xin lỗi. Tôi không chấp nhận."

"Chị cứ mơ đi." Miêu Tư Lý khinh bỉ nhìn cô, đoạt lấy chiếc cốc trên tay, nhìn dấu son môi trên miệng cốc, điềm nhiên như không đưa tới bên môi, uống một ngụm rồi trả lại, ghét bỏ nói: "Đắng như vậy chị cũng uống được sao?"

Nhìn thấy hai dấu son chồng lên nhau, tim Cố Cách Cách không khỏi đập nhanh một chút, oán hận nghĩ, Cũng không phải là không có cốc, làm chi mà cướp của tôi? Đã cướp rồi còn chưa tính, lại cố ý làm như thế làm gì? Nên giễu cợt nói: "Nơi này là công ty, chẳng có ai pha nước chanh cho cô đâu."

Miêu Tư Lý chẳng những không buồn bực, lòng còn ngọt lịm, nhẹ nói: "Hóa ra chị vẫn còn nhớ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện