Bỏ Ta Còn Ai

Chương 79: Dạo chơi hoa viên (1)



Trời tờ mờ sáng, ánh sáng lấp ló ở phương đông, mặt trời tròn đỏ nhô lên, sức sống tràn lan.

Vân Lam nhìn thê tử đang ngủ say ở trong khuỷu tay, khóe miệng nở một nụ cười ôn nhu.

Mấy ngày tân hôn này là những ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời hắn. Mỗi ngày đều cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Buổi sáng mới vừa thức dậy, chỉ trong chớp mắt lại đến buổi tối.

Hai người bọn họ, khi thì tản bộ ở trong hoa viên thưởng thức cảnh đẹp bốn phía, lúc thì cùng xem một quyển sách ở trong thư phòng đồng, nếu không thì lại yên lặng ôm nhau. Cho dù hai người không nói lời nào, nhưng cảm xúc ấm áp ngọt ngào đó vẫn quanh quẩn xung quanh hai người.

Hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy, chỉ cần ở cùng một chỗ với người trong lòng là được.

Chỉ mải ngẩn người mà không chú ý đến mặt trời đã lên cao, Vân Lam nhẹ tay nhẹ chân để đầu nàng lên trên gối. Đang định buông ra, lại bị nàng ôm lấy cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát ở trong ngực hắn: "Sắc trời vẫn còn sớm, ngủ thêm cùng ta." Ánh mắt nửa mở nửa khép, vẫn là bộ dáng chưa tỉnh ngủ, giọng nói mơ hồ, bộ dáng của nàng mang vài phần trẻ con đáng yêu.

Ngực Vân Lam nóng lên, tay khẽ vuốt nhẹ lên cái trán tinh tế của nàng: "Muội cứ ngủ thêm một chút đi, ta còn có việc phải xử lý." Ngày bình thường ngủ với nàng thêm một lát thì không sao cả, nhưng hôm nay thì không được.

Minh Đang ôm hắn không chịu thả ra, giọng nói mềm mại, làm nũng: "Có chuyện gì sao? Bảo người khác làm đi."

Vân Lam biết sáng sớm là lúc nàng mơ hồ nhất, thương tiếc sờ cái trán của nàng: "Hôm nay là ngày hoàng huynh và đám hoàng chất muốn tới vương phủ của chúng ta..."

Hắn nói chưa hết câu, nàng đã mạnh mẽ mở mắt, sợ hãi nhảy dựng lên: "Xong rồi, muội ngủ đến mức hồ đồ mất rồi, bây giờ là lúc nào vậy? Có phải đã muộn rồi hay không?"

Vân Lam đè nàng đang nhìn chung quanh xuống, trấn an nói: "Đừng hoảng hốt, mới đến giờ hợi*. Hôm qua chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng hết mọi chuyện, giờ chỉ cần kiểm tra lại là được. Cứ để ta làm, muội cứ ngủ tiếp một chút đi." (*giờ hợi là khoảng 9h đêm đến 11h đêm. Tại sao trong đây tác giả lại nói là giờ hợi. Thật khó hiểu.)

Minh Đang dụi mắt: "Không được, muội sẽ thức dậy để giúp huynh." Dù sao nàng cũng không ngủ được nữa.

Hương hoa nhàn nhạt bay theo chiều gió, bươm buớm đang mải nhảy múa.

Trong đình nghỉ ở hoa viên đầy người, đám nha hoàn bưng trà rót nước, đi đi lại lại rất vội vàng.

Sau giờ ngọ, hoàng thượng đi cùng đám hoàng tử đến, còn có thêm vài vị vương phi và trắc phi, còn mang theo rất nhiều hạ nhân hầu hạ, may mà hoàng hậu không có ra cung cùng đám người này.

Nhất thời một đám người đã chen lách đầy Phúc Vương Phủ. May mắn Vân Lam và Minh Đang đã sớm chuẩn bị trước, việc đón tiếp không hề rối loạn.

Cạnh đình có rất nhiều nụ hoa Mẫu Đơn đang hé nở, trắng, phấn, hồng, tím, tím đen, trắng tuyết đẹp như những bức tranh, hấp dẫn người ta lưu luyến không muốn về, nếu quay trở về sẽ không kịp để nhìn.

Minh Đang cùng với vài vị nữ quyến ngồi ở trong đình nghỉ mát, vừa uống trà ăn điểm tâm vừa nói chuyện thưởng thức cảnh đẹp này.

"Hoàng thẩm, mẫu đơn ở trong phủ của còn đẹp hơn so với nhà khác." Người nói chuyện chính là Yến vương phi, vẻ mặt giống như lấy lòng.

Khóe miệng Minh Đang vểnh lên, khiêm tốn nói: "Đâu có, tất cả loài hoa quanh đầy đều là một loại." Trong lòng lại đang không ngừng cười trộm, nghe nói vị Yến vương phi này có xuất thân danh môn, bình thường vô cùng kiêu ngạo, những người khác đều bị nàng ấy chê bai hết. Hiện tại xem ra cũng không phải là người thanh cao, chỉ là người không biết che dấu suy nghĩ mà thôi.

"Không không không." Ngụy Vương phi cũng cười làm lành nói: "Đất của Phúc Vương Phủ rất tốt, đừng nói là Mẫu Đơn, ngay cả những hoa cỏ khác cũng tươi tốt hơn so với trong phủ chúng ta."

Chỉ có Tấn vương phi là luôn mỉm cười, ngẫu nhiên nói thêm vài câu nhằm tạo không khí thú vị, rất biết cách nhìn ánh mắt của người khác.

Minh Đang nói đùa cùng mọi người, cũng cảm thấy phiền muộn. Đều là một số người không quen, cũng chỉ gặp mặt có vài lần. Nàng cảm thấy không thú vị, câu chuyện của mọi người chỉ nói về các loại trang sức quần áo, thật sự rất là nhàm chán.

Nàng cũng không phải là người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, là người khéo léo đưa đẩy, chỉ có thể không ngừng mởi người ta ăn điểm tâm để ngăn chặn miệng của các nàng. Cho nên nói tới cũng thì không phải tất cả mọi người đều thích hưởng thụ cảm giác được mọi người vây quanh, nàng lại càng muốn sống một cuộc sống yên lặng. Sau này chuyện xã giao này vẫn nên ít sắp xếp thì tốt hơn.

Lý Hữu không biết xuất hiện từ nơi nào, một đầu đầy mồ hôi xông về hướng Minh Đang, đi theo phía sau còn có mấy nha hoàn và bà vú hầu hạ: "Hoàng thẩm có cái gì ăn ngon không?"

Minh Đang lấy khăn tay ra lau mồ hôi thay hắn, phân phó hạ nhân đi lấy điểm tâm đáng nhẽ phải đến tối mới dùng đến đây.

Mấy vị tiểu hoàng tử đều chơi đùa ở trong hoa viên, bọn hắn không thể ngồi yên, cho nên Minh Đang liền sắp xếp cho bọn chúng đi chỗ khác chơi đùa vui vẻ.

Đừng nhìn bình thường mấy đứa bé này đều giống tiểu đại nhân, đoan trang hữu lễ. Nhưng vừa cách xa tầm mắt của đại nhân (người lớn), thì chơi đùa như một tiểu ngoan đồng. Mà Lý Hữu lại là hài tử nhỏ nhất, được Minh Đang yêu quý nhất.

Bọn nha hoàn rất cẩn thận bưng đồ lên, Minh Đang nhìn là vằn thắn nhỏ nhân thịt, dạ mì tinh tế phập phềnh trên mặt nước, còn được rải thêm một chút hành lá tháu sợi xanh mượt.

Trước tiên Minh Đang đưa đến cho các nữ quyến khác, thấy các nàng đã sẵn sàng đón nhận. Lúc này mới bưng lấy bát, múc một sợi vằn thắn mỏng tỏa ra mùi thịt thơm ngát lên đút cho Lý Hữu.

Bà vũ của Lỹ Hữu có chút lo lắng, vươn tay nói: "Phúc vương phi nương nương, để cho lão nô đút cho tiểu hoàng tử."

Lý Hữu lôi kéo quần áo của nàng mà làm nũng, ánh mắt sáng lấp lánh có một chút ỷ lại: "Không được, ta chỉ muốn hoàng thẩm đút." Ngoài trừ bà vú ở bên cạnh ra, chưa từng có ai đút cho hắn ăn, cho dù là phụ hoàng và hoàng hậu cũng chưa từng. Lần trước Minh Đang đã đút cho hắn một lần, đã bị hắn nhớ thương đến.

Hóa ra cảm giác được người khác yêu thương che chở thật sự rất tốt, không biết tại sao, hắn lại cảm thấy Minh Đang giống y hệt mẫu thân của hắn. Không cần thân phận hoàng tử của hắn, cũng không cần hắn có được sủng ái hay không, mà nàng chỉ đơn thuần là quan tâm đến hắn.

"Được,để ta đút." Minh Đang rất là thích đứa nhỏ này: "Ngươi lui ra đi." Hài tử không có bị ô nhiễm bởi quyền lợi và ích lợi, vẫn khiến người ta thương.

Thực ra nàng biết mọi người trong hoàng cung đều không tầm thường, cho dù là đứa bé cũng không đơn giản như vậy. Nhưng đứa nhỏ này rất hợp mắt của nàng.

Trong miệng nhỏ của Lý Hữu nhét đầy đồ ăn, mặt mày hớn hở, vẻ mặt hưởng thụ hạnh phúc.

Ngụy Vương phi nhìn một cảnh này, trong lòng chua lòm, trên mặt lại không lộ rõ: "Hoàng thẩm thật là từ ái, che chở cho tiểu hoàng đệ như vậy thật sự làm cho những người làm tẩu tử như chúng ta cảm thấy xấu hổ."

Cho tới bây giờ nàng ta không quan tâm đến điều này, ít nhất nàng ta cũng không quá coi trọng hoàng đệ, cho dù là con nuôi của hoàng hậu thì thế nào? Dù sao cũng không phải hoàng hậu thân sinh (con ruột của hoàng hậu), tuổi lại còn quá nhỏ, căn bản là không có lực uy hiếp.

Minh Đang không dám kể công, cười nhạt nói: "Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi, cũng chỉ là một cái nhấc tay." Nữ nhân không phóng khoáng như vậy, lại vẫn còn vọng tưởng về sau làm một mẫu nghi thiên hạ? Đến ngay cả nàng còn không vừa mắt, huống chi là hoàng thượng có lòng dạ thâm sâu?

Đột nhiên Tấn vương phi cười nói: "Hoàng thẩm, hương vị của điểm tâm có chút khác so với loại thường, hình như nhân bánh thơm mịn hơn, tại sao vậy?"

Minh Đang nhìn nàng ấy một cái: "Có bỏ thêm chút hương liệu do ta đặc biệt chế tạo." Tấn vương phi quả thật là một người rất thông minh, khó trách hoàng thượng vẫn tự mình khen ngợi nàng ấy là một hiền thê.

"Trách không được, có thể cho ta biết không?" "Đương nhiên." Minh Đang cười tít mắt nói ra phương thuốc, không chút keo kiệt nào. Trong lòng lại đang nghĩ thầm, phu thê của Tấn vương gia đúng là một đôi trời sinh, đều thích xin cách làm điểm tâm. Nói không chừng lại đang muốn mượn hoa kính Phật!

Các nam nhân lại tụ tập vào một chỗ, vây xung quanh hoàng thượng để nói giỡn. Đương nhiên đám hoàng tử đều là hết sức lấy được niềm vui của hoàng thường nhằm cố gắng thêm điểm cho chính mình.

Vân Lam chỉ yên lặng nhìn, cũng không nói nhiều. Dù sao hoàng huynh cũng thấy rất vui vẻ, vừa lúc nhân cơ hội này kiểm tra năng lực và nhân phẩm của bọn chúng.

Nha hoàn bưng điểm tâm mới xuất lò, Vân Lam nhanh chóng đưa lên.

Hoàng thượng tiện tay cầm lên ăn thử: "Điểm tâm trong phủ ngươi khá ngon, có thể so sánh với những đầu bếp trong ngự thiên phòng của hoàng cung. Xem ra ở phương diện này em dâu đã tốn rất nhiều sức lực." Đây đã là lời bình luận tốt nhất, đi tới Phúc Vương Phủ, cũng nên khen ngợi chủ nhà đã tốn công sức chuẩn bị, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết có cái gì để khen ngợi.

Được rồi, cuối cùng thì nàng vẫn có một ưu điểm, tối thiểu thì hoàng đệ cũng có lộc ăn.

Thực ra ở trong mắt hắn, tính tình của Minh Đang quá mức bướng bỉnh lỳ lợm, không phải là một nàng dâu tốt. Nếu như con của ông cưới vợ, khẳng định ông sẽ không tán thành. Nhưng đối với việc hôn nhân của Vân Lam, ông cũng không cần nhiều lắm. Chỉ cần là nữ nhân có thể sinh con là được, người nào khiến cho Vân Lam ngang ngược hơn mười năm a. Dù cho hắn đề xuất muốn kết hôn cái quả phụ, hoặc là người quái dị, hắn cũng không dị nghị.

"Hoàng huynh quá khen, nàng thích ăn cho nên mới dùng nhiều tâm tư vào đó." Vân Lam có chút xấu hổ, ấn tượng của hoàng thượng về thê tử là như vậy sao? Hắn cảm thấy thê tử của hắn rất tốt, tại sao hoàng thượng lại...: "Hoàng huynh, cái này là mới nghiên cứu ra, có hương vị điểm tâm của Dương Châu. Người nếm thử đi."

Thôi, không đề cập tới nữa. Dù sao còn rất ít cơ hội để hai người bọn họ giải thích. Cuộc sống này là hắn sống với Minh Đang, chỉ cần bọn họ thoải mái vui vẻ là được.

"A...? Vậy ta cũng phải nếm thử." Hoàng thượng gật đầu, mở miệng hỏi giống như là là đang rất tùy ý: "Ta nhớ là các người đã từng đi qua Dương Châu, phong cảnh nơi đó như thế nào?"

"Phong cảnh nơi đó rất tuyệt, hoa quỳnh lại càng tuyệt đẹp." Vân Lam đang nhớ tới cảnh hai người ở chung khi ở Dương Châu, trong mắt tràn đầy ánh sáng nhu hòa, tầm mắt không tự chủ được mà nhìn về phía Minh Đang.

Hoàng thượng nhìn thấy mọi thứ ở trong mắt, không khỏi nhếch môi.

Theo những lời nói chậm rãi của Vân Lam, dường như mọi người có thể nhìn thấy cảnh sắc mỹ lệ đó, tâm trí bắt đầu bay bổng, thỉnh thoảng hỏi thêm vài mấy câu.

Chỉ có Lý Tiêu là không nói được lời nào, trong đầu cũng nhớ tới đoạn trí nhớ đã qua đó, cái ban đêm đẹp đẽ nhưng cũng kinh tâm động phách kia. Hình như là từ đó trở đi, hắn mới có vài kính trọng với nàng...

Chẳng biết từ lúc nào Lý Hữu đã đi đến, đứng ở bên cạnh hắn cười nói: "Hoàng thúc, nếu lần sau người có đi thì hay mang ta đi cùng với."

"Được." Bởi vì Minh Đang có chút coi trọng đối với đứa nhỏ này, làm cho hắn cũng bị ảnh hưởng không ít, yêu thương sờ đầu của hắn và nói: "Ngươi nhanh chóng lớn nhanh lên một chút, đến lúc đó muốn đi nơi nào đều được."

"Um." Lý Hữu ra sức gật đầu, bộ dáng rất là nhu thuận: "Hoàng thẩm nói, ăn nhiều sẽ nhanh lớn. Ta sẽ nghe lời của nàng." Hiện giờ trong lời nói của hắn, mười câu thì có đến bảy tám câu là liên quan đến Minh Đang.

Trong mắt Vân Lam tràn đầy ý cười sung sướng: "Hữu Nhi rất thích hoàng thẩm sao?" Xem ra hai người bọn họ rất hợp duyên.

Lý Hữu cười vô cùng sáng lạn: "Uhm, hoàng thẩm sẽ cười với ta." Lại càng không nói đến những điểm tâm ngon lành kia.

Hoàng thượng không khỏi thầm mắng: Lại là đứa không có bản lĩnh. Chỉ một nụ cười tươi tắn là có thể thu phục ngươi rồi sao? Giống y hệt hoàng thúc của hắn, đều giống như bị mê muội.

Vân Lam nghe vậy giật mình, khó hiểu hỏi: "Vậy chẳng lẽ hoàng thúc không có cười với ngươi sao?" Đó cũng là một lý do để thích một người? Vậy thì cũng quá là kỳ quái.

"Điều này khác nhau, uhm... Uhm." Lý Hữu nghĩ một lúc lâu, tóc cũng bị gãi đến rối loạn: "Ta không biết nói thế nào, chỉ biết là khác nhau thôi." Chính là nụ cười không mang theo cứ tạp chất gì, không có lấy lòng cũng không có nịnh nọt, không mang theo mục đích gì, chỉ coi hắn như là một đứa bé đơn thuần, làm cho hắn thích vô cùng.

Hoàng thượng lắc đầu uống ngụm trà, vài vị hoàng tử đều đã đứng dậy cùng nhau đi ngắm hoa viên.

Nhìn bóng lưng nhi tử vui vẻ chạy đi xa, hoàng thượng có chút cảm khái: "Đứa nhỏ này dường như trở lên vui vẻ hơn trước." Chỉ còn lại hai huynh đệ cho nên nói chuyện cũng ít phải lo lắng suy nghĩ hơn.

Đối với đứa con trai út này, ông cũng không quá coi trọng. Vừa không phải là đứa con cả, cũng không phải là con trai trưởng, mẹ đẻ lại quá đê tiện, đứa nhỏ này cũng không có bất cứ chỗ gì xuất chúng, cho nên ông liền giao cho hoàng hậu nuôi dưỡng. Đối với hoàng hậu, ông vẫn rất tin tưởng, tin tưởng nàng sẽ không bạc đãi hài tử của mình.

Vân Lam cười nói: "Trong hoàng cung quá áp lực, tiểu hài tử có vẻ nhạy cảm hơn một chút." Từ nhỏ hắn được sống ở hoàng cung, tự nhiên hiểu rõ cuộc sống bên trong đó, xa hoa vô cùng nhưng cũng vô cùng áp lực. Nếu như đó là hoàng tử vẫn còn nhỏ, sự áp lực đó càng lớn hơn nữa.

Hoàng thượng vui tươi hớn hở trêu ghẹo nói: "Trách không được ngươi vẫn không thích vào cung." Mấy ngày này hình như hắn vẫn chưa vào cung lần nào, chỉ ở bên cạnh thê tử không rời. Ông cũng thông cảm hoàng đệ có được ngày hôm này là điều không dễ dàng, cho nên cũng không chủ động gọi hắn vào cung.

"Hoàng huynh." Mặt Vân Lam hơi nóng lên, có chút xấu hổ, hình như hắn hơi quá mức một chút, trừ phi là được cho gọi, nếu không hắn tuyệt không vào cung.

Hoàng thượng cũng không muốn làm khó hắn: "Thôi không nói đám tuổi trẻ các ngươi, đến ta ở trong cung lâu cũng còn cảm thấy khó chịu, chỉ muốn đi dạo khắp nơi một chút." Lời này giống như chỉ thuận miệng nói ra, nhưng ánh mắt lại vô cùng nhiệt tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện