Bỏ Ta Còn Ai

Chương 20: Bỏ trốn mất dạng



Tấn Vương gia cùng lúc cưới chính phi và hai vị sườn phi, khắp chốn mừng vui, các ngã tư đường của kinh thành chật ních người, người tấp nập đến xem rầm rộ khó thấy. Mười dặm hồng trang, kéo dài không dứt. Mà trên dưới Từ gia từ sáng sớm đã rối ren không thôi, mỗi người đều chân không chạm đất. Dù vậy vẫn thiếu người làm trầm trọng, kết quả là gọi cả bọn nha hoàn ở Thu Thủy các đi hỗ trợ.

Hôm nay Minh Đang ăn mặc vô cùng trang trọng, nguyên bộ đồ trang sức đã không tầm thường, toàn thân châu ngọc bao quanh. Nàng bị Đại phu nhân dẫn theo bái kiến vô số quý phu nhân, hành vô số cái lễ. Đây là lần đầu nàng xuất hiện trước mắt người đời, đối mặt với nhiều loại ánh mắt. Cả một ngày xã giao mệt đến không đứng lên nổi, cuối cùng đến đêm Đại phu nhân mới chịu thả người, để Bích Liên bồi nàng quay về Thu Thủy các nghỉ ngơi.

Vừa vào Thu Thủy các, hai người lập tức chia ra hai đường. Minh Đang tháo hết tất cả trang sức trên người xuống, để vào trong hộp trang sức, còn có rất nhiều trang sức ngày thường nàng hay dùng, các loại trân châu phỉ thúy mã não vàng ngọc cùng gỗ gì đó đầy đủ mọ thứ, cho tất vào hai hộp lớn. Mấy thứ này hẳn có giá trị mấy ngàn lượng bạc đi. Đây là mấy ngày hôm trước nàng lấy cớ trong hôn lễ muốn ăn mặc thật đẹp, cần nhiều chọn lựa để phối hợp, mới từ trong tay của lão ma ma trông coi lừa gạt được. Nếu phải đi, đồ đạc của nàng cũng không thể người khác tiện nghi, là của nàng thì toàn bộ đều đóng gói đi. Nàng lại ở trong phòng vơ vét một lần, phàm là thứ gì đáng giá lại gọn nhẹ đều thu vào bọc.

Nàng vốn cũng có kế hoạch phải rời khỏi cái nhà này, rời xa những người đáng ghét ở đây. Nhưng sự việc kia buộc nàng không thể không đẩy nhanh kế hoạch trước một năm. May mà nàng đã sớm có tính toán, nửa tháng cũng đủ để nàng bày mưu nghĩ kế, an bài thỏa đáng tất cả kế hoạch, từng chi tiết đều đã suy xét cẩn thận. Cúi đầu suy nghĩ một chút, lấy mấy quyển sách thuốc và du ký đặt ở cùng nhau, lấy vài kiện xiêm y mộc mạc, lại lấy ra cái hộp có các loại thuốc ở chỗ bí mật, tất cả mọi thứ gói thành hai bọc. Cầm ở trong tay đong điếm một chút, rất nặng đây. Làm xong hết thảy, nàng đứng ở trong phòng nhìn ra ngoài, toàn bộ đèn đuốc ở Từ phủ đều sáng rực, tiếng huyên náo đinh tai nhức óc, đúng là nơi cẩm tú phồn hoa (lộng lẫy phồn thịnh).

Bích Liên từ bên ngoài vội vàng đi tới, cầm trong tay cái bọc, "Tiểu thư, hết thảy đều làm thỏa đáng. Xiêm y cũng chuẩn bị xong rồi."

Minh Đang ngưng mắt nhìn nàng, "Ngươi thật sự muốn đi cùng ta sao? Nếu. . . . . ." Nếu hối hận, nàng có thể có an bài khác. Dù sao lần này đi khỏi không phải là đi dạo, mà là không bao giờ quay đầu lại.

Bích Liên vội la lên, "Tiểu thư người đi tới chỗ nào, nô tỳ cũng theo tới chỗ đó." Đời này sứ mạng của nàng là bảo vệ Minh Đang, cho dù dùng tính mạng của mình đến đổi, nàng cũng không oán không hối hận.

Minh Đang thản nhiên nhắc nhở, "Bên ngoài có lẽ bấp bênh, cũng không thể bình yên qua ngày." Nàng không thể nắm chắc được tương lai, nhưng nhất định phải xông vào một lần.

"Nô tỳ không sợ, lại nói nơi này cũng không yên bình đâu." Bích Liên đã sống ở Từ gia mười mấy năm, sớm nhìn thấu ẩn dưới vẻ phong quang vô hạn là thủ đoạn xấu xa bẩn thỉu. Hạ độc hạ dược ngáng chân, không thể tưởng được cũng không có gì là không làm được.

"Cũng được, thay đi." Minh Đang nhận lấy cái bọc, từ bên trong lấy ra quần áo tạp dịch để thay, soi gương chải lại tóc, thoa chút bột lên mặt. Trong chốc lát thời gian, đường đường là Tam tiểu thư của Từ gia lại xoay người biến đổi thành tiểu tạp dịch. Đi ở trên đường, cho dù là người thân cận nhất cũng không nhận ra được.

Bích Liên cũng đổi xiêm y thu thập thỏa đáng xong, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an, "Hồng Thược tỷ tỷ làm sao bây giờ? Chúng ta bỏ nàng mặc kệ sao?"

"Ta đã sắp xếp xong xuôi nơi đi cho nàng ấy rồi." Minh Đang lấy trong ngăn kéo ra một phong thư, trên đó viết gửi Đại phu nhân La phủ, trịnh trọng đặt lên trên bàn trang điểm. Về phần những người khác, không cần để ý. Hồng Thược quá gây chú ý, hơn nữa lại bị Đại phu nhân mượn đến bên người, căn bản không thể đi được.

"Làm sao đây?" Bích Liên do dự, vẫn truy hỏi một câu.

"La phủ, ta phó thác nàng cho nghĩa mẫu." Minh Đang sớm đã tính toán tất cả, ở Từ phủ này, nàng chỉ để ý hai người, ngoại trừ Bích Liên thì chính là Hồng Thược. Nàng đương nhiên muốn an bài thích đáng cho Hồng Thược. Nếu nàng chạy trốn, thân là nha hoàn, Hồng Thược sẽ không thoát khỏi liên quan, nhưng có La phu nhân che chở, tự nhiên sẽ không có việc gì.

Bích Liên thả lỏng trong lòng, gật đầu không nói lời nào. Minh Đang nhìn xung quanh bên trong một vòng, hồi lâu mới nhấc bọc lên, "Đi thôi." Xoay người không hề luyến tiếc tiêu sái đi sâu vào trong bóng đêm.

Bích Liên nhấc cái bọc khác lên, gắt gao đi theo. Trước đó đã tìm hiểu kỹ càng, các nàng xen lẫn trong đám tạp dịch thong dong tiêu sái đi ra từ cửa sau của Từ gia, Minh Đang cũng không quay đầu lại bước nhanh rời đi nơi đã từng ở mười ba năm. Bởi vì là ngày đại hỉ Tấn Vương gia cưới phi, trong thành hủy bỏ lệnh cấm đi lại ban đêm. Trên đường đèn nước sáng trưng, chiếu sáng như ban ngày. Khắp nơi treo các loại hoa đăng hình dạng khác nhau, tiếng người sôi nổi, người đến người đi, đúng là tràng diện náo nhiệt khó gặp.

"Tiểu thư, đi bên này." Bích Liên dẫn nàng đi đến Tế Sinh Đường, nơi đó chỉ cách Từ phủ một con phố, vô cùng gần. "Lan di đã ở đó đợi rồi." Đấy là nơi trước đó đã hẹn gặp, kế tiếp liền đi tới tiểu điền trang ở vùng ngoại thành, đợi tình thế ổn định, sẽ đi Giang Nam. Minh Đang nhìn không chớp mắt, phong cảnh phố xá đẹp không sao tả xiết, "Rốt cục có thể dễ dàng nói chuyện với Lan di, về sau rốt cuộc không cần lén lút nữa." Mỗi lần hẹn gặp mặt ở Hộ Quốc Tự, đều giống như đi ăn trộm vậy, lo lắng đề phòng, sợ người khác phát hiện.

Bích Liên quay đầu, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, "Vâng, tiểu thư, chúng ta có thể ở cùng một chỗ với Lan di rồi, về sau muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn nói cái gì thì nói cái đó. Rốt cuộc không cần giả ngây giả dại nữa." Chỉ cần nghĩ đến cuộc sống tự do tự tại, tâm không khỏi thư sướng rồi.

Minh Đang nhẹ cười nói, "Chờ đi Điền Trang, có thể sống mà không hề cố kỵ, rốt cuộc không cần nhìn sắc mặt người khác, không cần đề phòng người khác hại chúng ta. . . . . ." Trong đầu lại phác họa cảnh tượng hạnh phúc khoái hoạt. Nhưng suy nghĩ quá mức mê mẩn mà không để ý đi ra giữa đường, không phát hiện tới có một chiếc xe ngựa đang xông tới chỗ nàng.

Bích Liên vừa lúc quay đầu, sắc mặt đại biến, cả kinh hô lên, "Tiểu thư, cẩn thận." Người đã xông đến sau nàng, đáng tiếc không còn kịp rồi.

Xe ngựa mạnh mẽ bị kéo lại dây cương, sức gió dương lên cao, tình thế quá bất ngờ Minh Đang không phòng ngự kịp té mạnh ngã trên đất, trong đầu trống rỗng, hai tay theo bản năng chống lên đất đỡ thân thể. "Trời ơi." Nàng bị đau kêu ra tiếng.

Bích Liên kinh hoàng, sắc mặt tái nhợt xông lên nâng dậy nàng, "Người không sao chứ? Có bị thương không?" Đúng là xui xẻo, vừa mới đi đã bị xe ngựa đụng phải. Minh Đang nâng hai tay ngọc lên, lòng bàn tay bị hòn đá nhỏ cắt qua, đang chảy ra máu tươi.

"Làm sao bây giờ? Có đau hay không?" Bích Liên luống cuống chân tay nhìn chằm chằm máu đỏ tươi kia.

"Đừng hoảng hốt, ta không sao." Vẻ mặt Minh Đang bình tĩnh, chút thương tổn này cũng không lo ngại, đến Tế Sinh Đường bôi chút thuốc sẽ không có việc gì.

Bích Liên vừa tức vừa giận, tự trách mình không bảo hộ được nàng, quay đầu phát tiết cơn tức lên trên người đánh xe, "Các ngươi đánh xe kiểu gì vậy? Không mang theo mắt sao?"

"Là các ngươi đột nhiên xông ra, sao có thể trách chúng ta?" Người đánh xe đúng lý hợp tình trả lời, "Là các ngươi đi đường không cẩn thận, sao có thể trách chúng ta chứ?" Tâm tình hắn vốn không tốt, còn gặp phải việc này, thật là.

"Sao lại không trách các ngươi?" Bích Liên chỉ tay vào hắn chửi ầm lên, "Trên đường nhiều người như vậy, các ngươi đi nhanh như vậy làm gì chứ? Muốn mạng người sao?"

"Ngươi nói cái gì đấy?" Người nọ nổi giận, không hề nhượng bộ chút nào. Buồn cười, ngay cả Tể tướng đương triều cũng không dám làm càn như vậy. Nhưng hắn cư nhiên lại bị nữ tử chỉ vào mũi mắng, không thể nhịn được nữa.

Minh Đang không muốn sinh sự, càng nhẹ việc càng tốt, "Thôi, chỉ bị thương ngoài da chút thôi, cũng không lo ngại, chính là. . . . . ."

"Đinh tiểu thư." Rèm xe ngựa kéo mạnh ra, một nam tử tuấn lãng chui ra, "Sao ngươi lại xuất phủ rồi? . . . . . . Sao lại mặc thành như vậy? Ngươi muốn làm gì?" Kinh ngạc khiến thanh âm của hắn cũng thay đổi. Nha đầu kia lúc này hẳn phải yên lành ở nhà chứ. Vốn hắn đang khí định thần nhàn đợi An Khang giải quyết sự tình, không nghĩ đến lại nghe thấy thanh âm quen thuộc, không khỏi quá sợ hãi.

"Vân công tử." Minh Đang ngẩng đầu nhìn hắn, nhất thời bị bất ngờ ngoài ý muốn dọa sợ, "Hôm nay ngươi phải ra khỏi thành sao?" Đây cũng quá khéo đi, vốn tưởng rằng kiếp này không có duyên gặp lại, cách nửa tháng lại gặp được. Duyên phận này thật sự là quá bất khả tư nghị (kỳ diệu) rồi.

"Ừ, ngươi muốn đi đâu vậy? Sao lại là bộ dáng này?" Vân Lam quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình, nha đầu kia muốn làm gì vậy? Nếu nàng không lên tiếng, hắn thật đúng là không nhận ra đấy. Không phải là nàng muốn rời nhà trốn đi chứ? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Người Từ gia lại làm khó dễ nàng sao? Từng nghi vấn một đảo quanh trong đầu.

Minh Đang lảng tránh tầm mắt của hắn, cắn môi dưới, "Ta tùy tiện đi một chút."

"Phải không?" Sao Vân Lam có thể tin tưởng lời nói lần này chứ? Nhưng không muốn lật tẩy nàng."Sắc trời đã trễ thế này, ngươi một nữ hài tử đi trên đường không an toàn, vẫn là ta đưa ngươi về nhà đi."

"Không không." Minh Đang vội vàng lắc đầu, "Đa tạ ý tốt của ngươi, ta không trì hoãn ngươi ra khỏi thành nữa." Có đánh chết nàng cũng không quay về Từ phủ.

Thấy bộ dạng quẫn bách nói lảng ra chuyện khác của nàng, hắn lẳng lặng chăm chú nhìn, "Xảy ra chuyện gì?" Thanh âm điềm đạm ôn hòa.

Ánh mắt của nàng nóng lên, mấy năm nay gặp phải rất nhiều khó khắn, nàng cũng không rơi một giọt lệ, nhưng lúc này nghe hắn thản nhiên hỏi một tiếng, lại ủy khuất muốn khóc.

Vân Lam làm không được như không thấy, "Lên xe rồi nói." Hắn phát hiện đối với cô bé này thực mềm lòng.

"Tiểu thư, này. . . . . ." Bích Liên lôi kéo ống tay áo của nàng không rời.

"Không có việc gì, Vân công tử không phải người xấu." Minh Đang miễn cưỡng cười cười, trấn an nàng. Bích Liên đỡ Minh Đang lên xe, Vân Lam thối lui đến một bên, lục ra vài thứ, "Duỗi tay ra, ta bôi thuốc cho ngươi." Minh Đang yên lặng vươn hai tay, mặc cho hắn dùng nước sạch rửa miệng vết thương cho nàng, bôi thuốc bột lên, lại dùng khăn vải quấn miệng vết thương. Nhìn động tác cẩn thận ôn nhu của hắn, trong lòng dâng lên từng dòng nước ấm.

"Nói đi, đã xảy ra chuyện gì? Có lẽ ta có thể giúp ngươi." Minh Đang im lặng im nửa ngày, trong lúc đang do dự nói hay không nói. Trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm, vì thế chọn vài chi tiết nói đầu đuôi lại một lần, dù vậy, Vân Lam vừa nghe cũng rất tức giận.

Cho dù nàng giấu danh tính, nhưng Vân Lam đã sớm biết thân thế của nàng, hiển nhiên vừa nghe đã hiểu. Trong lòng thầm mắng không ngừng: Từ Đạt làm cha kiểu gì vậy? Chẳng lẽ hạnh phúc cả đời của nữ nhi còn không bằng con đường làm quan của hắn sao? Có còn nhân tính hay không? "Vậy ngươi có tính toán gì không? Ngươi một cô gái yếu đuối, có thể đi tới chỗ nào chứ?" Hắn làm không được mặc kệ a.

"Ta. . . . . ." Minh Đang đảo tròn mắt, ánh mắt đỏ hoe, bộ dáng có chút tội nghiệp , "Trời đất bao la, dù sao sẽ có chỗ cho ta dung thân, cho dù gặp phải bất hạnh, cũng là mạng của ta." Lời này nói thống khổ đến cực điểm.

Vân Lam trầm ngâm hồi lâu, "Có muốn theo ta chung quanh đi một chút hay không?" Lời vừa ra khỏi miệng, cũng có chút hối hận. Hắn khi nào thì biến thành người có lòng tốt như vậy rồi?

"Cũng được." Minh Đang đang chờ một câu này của hắn, mặt giãn ra cười nói, "Dù sao ta cũng không có nơi để đi, đi theo ngươi để mở mang kiến thức sông núi luôn."

Vân Lam không khỏi ảo não, nha đầu kia quá. . . . . . quá quỷ kế đa đoan rồi. Nhưng. . . . . . bên ngoài hỗn loạn như vậy, vẫn là làm bạn cũng đi thôi. Tối thiểu có hắn bảo hộ an toàn. Lại không chịu thừa nhận một quyết định này khiến trong lòng ẩn ẩn có chút vui sướng.

"Tiểu thư." Bích Liên sợ hãi kêu lên, sao tiểu thư nhà nàng lại làm như vậy? Sao lại thay đổi chủ ý rồi? Minh Đang lén lút đưa mắt ra hiệu với nàng, ý bảo đừng lên tiếng.

Vân Lam đều nhìn ở trong mắt động tác nhỏ này của các nàng, không khỏi bật cười, "Tốt lắm, chúng ta ra khỏi thành, còn cần chuẩn bị gì không?"

Minh Đang lanh lợi cười, thiên chân vô tà, "Trước ta làm chút thuốc, phòng bị trên đường thỉnh thoảng cần dùng." Vân Lam không có dị nghị gì, gật đầu ngầm đồng ý. Nàng thích chơi đùa dược liệu, hắn cũng biết.

Minh Đang thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, kêu lên, "Đến Tế Sinh Đường phía trước kia thì dừng một lát." Đợi sau khi xe dừng lại, Minh Đang nói mấy vị thuốc thường dùng, lấy hành trang bọc hộp trang sức đưa cho Bích Liên, "Bên trong có tiền, cầm lấy dùng đi."

Bích Liên hiểu ý gật đầu, cầm bọc đi vào, chỉ chốc lát sau trong tay ôm mấy gói thuốc đi ra. Xe ngựa nghênh ngang rời đi, Trước cửa Tế sinh Đường có hai người đi ra. "Nương, người sao lại yên tâm để tiểu thư một mình xuất môn?"

"Nếu tiểu thư đồng ý đi cùng người đó, nhất định là tin được. Nàng phòng bị rất nặng, người bình thường đi không thể đến cạnh nàng."

"Nhưng dù sao tiểu thư cũng là nữ hài tử chưa cập kê . . . . . ."

"Đừng xem thường của vị tiểu thư này chúng ta, nàng cực kỳ giống mẫu thân của nàng, thông minh quyết đoán khôn ngoan, người bình thường cũng không phải đối thủ của nàng. Hơn nữa nàng có thể bảo vệ chính mình, đừng tưởng rằng nàng là nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện